Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 54

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn cười nói: "Cảm tạ ý tốt của quận chúa nhưng thiếp không vội, ngài cứ đi trước đi."

Quận chúa Thanh Hoa lại thật sự đến gần nói với Mẫu Đơn: "Sao ngươi lại khách khí vậy? Ta có vài câu riêng tư muốn nói với ngươi."

Mẫu Đơn biết ả ta không có ý tốt nên tất nhiên sẽ không đi cùng ả. Lúc này nàng lập tức cái khó ló cái khôn, nhìn trưởng công chúa Khang Thành nói: "Tiểu phụ nhân còn chưa cảm tạ sự tác thành của trưởng công chúa điện hạ, chuyện của ngài để hôm khác!"

Khang Thành nhíu mày, bình tĩnh nhìn quận chúa Thanh Hoa: "Thanh Hoa, ngươi để hôm khác rồi nói chuyện với nàng. Hôm nay ta muốn nàng cùng ta đi dạo trò chuyện."

Cô mẫu này của ả luôn thích xen vào việc của người khác, bà ta nghĩ mình là Quan Thế Âm Bồ Tát, rải rác mưa móc để ban ân huệ cho mọi người à? Quận chúa Thanh Hoa hơi nhếch khóe miệng: "Chất nữ tuân mệnh." Sau đó ả hành lễ theo kiểu nam tử với Khang Thành, nhận roi ngựa mà thị nữ đưa cho rồi xoay người đi nhanh ra khỏi lều.

Mẫu Đơn nghiêm túc cúi đầu thật sâu trước Khang Thành. Khang Thành thản nhiên nhận lễ, nói: "Ngày mai giờ Tỵ đến phủ công chúa ở phường An Hưng chờ, ta sẽ sai người cùng ngươi đi Lưu gia lấy đơn hòa ly." Nói xong đứng dậy, cười nói với mọi người: "Không phải muốn đi du ngoạn sao? Đi thôi."

Các nữ tử vui vẻ cười nói, vây quanh Khang Thành đi ra lều, Mẫu Đơn chậm rãi đi theo ở phía sau, vẫy tay gọi Vũ Hà lại đây, ra hiệu với mấy người Tiết thị đang nôn nóng chờ đợi ý bảo bọn họ đi về trước. Mấy người Tiết thị đều thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng Mẫu Đơn lại hít sâu một hơi, đáng tiếc một ngày tốt đẹp như vậy, lại phải đi cùng một nhóm người không quen biết.


Lúc này ánh đèn bên ngoài rực rỡ, mọi người đi với nhau tốp năm tốp ba, có xem biểu diễn tạp kỹ cũng có đeo mặt nạ động vật, khua chiêng gõ trống nhảy múa hoặc vui đùa chạy nhảy, vô cùng náo nhiệt. Mọi người thong thả đi đến gần phường Bình Khang thì tản ra tự đi tìm vui, Bạch phu nhân lại đây nói với Mẫu Đơn: "Trưởng công chúa biết cô không thoải mái nên bảo cô đi về trước."

Mẫu Đơn cười nói: "Tôi không tiện đến trong phủ cảm tạ ngài, chỉ có thể đợi đến khi có cơ hội." Mặc dù chuyện này không loại trừ khả năng Khang Thành nhân cơ hội này giúp đỡ Thanh Hoa nhưng nếu không có Bạch phu nhân ở giữa xe chỉ luồn kim thì chắc chắn sẽ không thể đạt được kết quả mỹ mãn như vậy.

Bạch phu nhân xua tay: "Cô không cần để trong lòng, đây cũng là do ý trời, cô cũng trùng hợp được trưởng công chúa thưởng thức."

Đột nhiên thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào cổ tròn màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ hình quỷ rón ra rón rén lại đây, ngả ngớn thổi một hơi vào cổ Bạch phu nhân, cười khẽ một tiếng: "Phu nhân giỏi lắm, ta cũng không biết nàng là người nhiệt tình như vậy. Làm chuyện này sau lưng ta có cảm giác gì?"

Sắc mặt Bạch phu nhân cứng đờ, đạm nhiên quay đầu lại nhìn Phan Dung không nói. Hai con mắt của Phan Dung dưới lớp mặt nạ đảo qua đảo lại, sáng lấp lánh. Mẫu Đơn vô cùng xấu hổ lại không biết nói gì, chỉ có thể đứng ở một bên.

Hai người đứng thẳng bất động một lát, cuối cùng Phan Dung vẫn là người bại trận, gỡ mặt nạ xuống, nói lẩm bẩm: "Chả vui gì cả, ta cố ý đeo để hù họa các ngươi mà không thấy các ngươi có bất kì biểu hiện gì. Ta nói này, nữ nhân thì phải có bộ dáng của nữ nhân chứ, đừng tưởng chỉ cần mặc một bộ nam trang rồi cưỡi lên lưng ngựa thì thật sự nghĩ mình là nam nhân. Lúc nào cần phải sợ hãi thì vẫn nên sợ hãi, như thế nam nhân mới thích." Sau đó hắn hếch cằm về phía Mẫu Đơn một cách ngang ngược: "Cô phá hủy tình cảm phu thê nhà chúng ta mà không định đền bù cái gì sao?"

Mẫu Đơn quyết định dù có ch.ế.t cũng không nhận món nợ này, tốt nhất là đẩy hết chuyện này lên đầu quận chúa Thanh Hoa, dù sao theo nàng suy luận thì quận chúa Thanh Hoa nhất định đã từng cầu trưởng công chúa Khang Thành. Nàng lập tức chớp mắt, khó hiểu nói: "Tôi đã làm gì? Tôi nói mấy câu với phu nhân cũng là sai à?"

Phan Dung không kiên nhẫn nói: "Được, nữ nhân trời sinh đã miệng đầy lời dối trá, ta sẽ không tin các ngươi. Ta cũng không phải là thằng ngốc."


Bạch phu nhân nói: "Đan Nương, cô đi trước đi. Ở đây không có chuyện của cô."

Phan Dung bĩu môi: "Xì, còn Đan Nương nữa, thân thiết quá nhỉ." Sau đó liếc nhìn Mẫu Đơn: "Có phải cô cũng gọi nàng là A Hinh không?"

Bạch phu nhân không đợi Mẫu Đơn trả lời đã nói: "Gọi vậy thì có sao, Đan Nương, về sau cô cứ gọi tôi là A Hinh, đừng kêu phu nhân nữa, gọi như vậy quá xa lạ, hôm nào tôi rảnh sẽ đi thăm cô, cô nhớ rõ chuyện đã đáp ứng tôi đấy."

Thật sự là hoàn toàn không để hắn vào mắt! Phan Dung đột nhiên nổi giận, quăng mạnh mặt nạ trong tay xuống đất, thấy đến cả mí mắt Bạch phu nhân cũng không thèm nháy một cái, vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh thì hận không thể dùng sức dậm lên mấy cái, sau đó quay người đi. Đi chưa được hai bước lại quay lại, khuôn mặt trầm xuống nói với Bạch phu nhân: "Phu quân của nàng mệnh lệnh nàng đi dạo phố với hắn!" Nói xong không đợi Bạch phu nhân mở miệng đã kéo cánh tay Bạch phu nhân đi luôn.

Nhìn thấy cảnh này, Mẫu Đơn không hiểu sao lại thấy hành động của Phan Dung vừa ấu trĩ vừa buồn cười, nàng không khỏi bật cười một tiếng, kết quả nhận lại một cái trợn mắt của Phan Dung.

Mẫu Đơn kéo tay Vũ Hà trở về tìm đám người Hà Đại Lang, các nàng mới đi được một đoạn đã thấy một đám người đeo mặt nạ quỷ, ăn mặc kỳ quái đang ôm trống vừa gõ vừa nhảy vừa kêu, chậm rãi đi về phía hai người. Mẫu Đơn còn đang cười nhưng lại dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, những người này nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sắc bén, ánh mắt của họ có chút không thích hợp, đặc biệt là một người, thân hình cao lớn, mặc một chiếc quần đèn lồng màu đỏ luôn cố gắng chen đến trước mặt nàng bằng động tác có chút xâm lược, tiếng trống chói tai, dưới mặt nạ là một đôi mắt sáng ngời.

Mẫu Đơn hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng thấy mọi người xung quanh đều đang cười nói vui đùa, có vẻ như có rất nhiều những người như vậy, có một vài nữ tử sau khi đeo lên mặt nạ thì buông xuống sự rụt rè ngày thường, cũng đi theo khiêu vũ, hát ca. Người ta cũng không có động chạm gì tới nàng, nếu nàng hô to gọi nhỏ, chỉ sợ sẽ bị người khác cho là chưa hiểu việc đời, cũng chỉ sợ sẽ không có ai quan tâm đến nàng nhưng nếu cứ để như vậy thì nàng lại cảm thấy không ổn, cuối cùng nàng quyết định né tránh. Vì thế nàng lôi kéo Vũ Hà xoay người chạy vào chỗ nhiều người, những người đó liếc nhau rồi đuổi theo. Lúc này mọi người đều vui vẻ, tiếng vang như sấm dậy nên không có ai chú ý đến.

Mẫu Đơn túm Vũ Hà chạy phải chạy trái, chợt nghe bên đường có người nói: "Đây không phải là Đan Nương sao? Công tử nhà tôi đang tìm ngài khắp nơi."


Mẫu Đơn cùng Vũ Hà vô cùng vui mừng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thiếu niên mi thanh mục tú đứng ở bên đường, đúng là Lạc Sơn, gã sai vặt bên người Lý Hạnh, nàng vội bước nhanh đến nói: "Biểu ca ở đâu?" Nàng quay đầu nhìn lại, nhưng thấy đám người kia đã ngừng lại, chỉ ở gần đó vui đùa ầm ĩ, không dám đến gần đây. Người mặc quần thụng đỏ kia để trống xuống đất, khom lưng bế ngang một tên đồng bọn bên cạnh cũng cường tráng như vậy lên, vứt lên vứt xuống vài cái như đang tung hứng, có vẻ sức lực vô cùng lớn.

Mẫu Đơn tặc lưỡi, thu hồi ánh mắt, Lạc Sơn chỉ một cái lều bên đường: "Công tử nghe nói ngài cùng trưởng công chúa tới dạo phố, không yên tâm nên tới tìm ngài. Có lẽ là uống nhiều quá nên đi đến đây thì có chút choáng váng đầu, tay chân mềm nhũn. May mắn gặp được một người bạn, ngài ấy mới đi vào nghỉ ngơi một chút, mệnh tiểu nhân tới tìm ngài."

Có lẽ bởi vì mừng thọ bằng ngựa múa lấy lòng được Thánh Thượng nên bị chuốc say? Mẫu Đơn vừa đi theo Lạc Sơn đến lều quan sát vừa hỏi: "Có nặng lắm không?"

Lạc Sơn lo lắng nói: "Có ạ. Công tử chưa từng uống nhiều rượu như vậy bao giờ."

Mẫu Đơn nhíu mày nói: "Vậy sao còn không đưa về nhà rồi nấu canh giải rượu cho huynh ấy uống chứ? Các ngươi còn để kệ huynh ấy đi dạo trên phố làm gì?"

Lại thấy vành mắt Lạc Sơn đỏ lên, khóc nức nở nói: "Ngài ấy lo lắng cho ngài nên mới đến. Ngài hãy đi xem ngài ấy đi, không biết ăn phải cái gì mà người cứ kì lạ sao ấy. Thương Sơn ca ca đã đi tìm đại phu...... Nếu ngài ấy gặp phải chuyện gì, chúng ta sẽ bị đánh chết."

Mẫu Đơn hoảng hốt, bước nhanh hơn đi về phía trước: "Kì lạ như thế nào?"

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Lạc Sơn lại không thể nói rõ, trong lòng Mẫu Đơn nôn nóng, bước nhanh đi đến lều quan sát nhưng chỉ thấy hai nam tử trẻ tuổi và mấy nữ tử ngồi ở gian ngoài nói chuyện, không thấy Lý Hạnh. Lạc Sơn giải thích thân phận của Mẫu Đơn, nam tử kia vội vàng mang đám người Mẫu Đơn đi đến phía sau màn che: "Phía sau có bố trí giường để nghỉ ngơi, Hành Chi đang ở đó."

Nhấc lên màn che đúng là nhìn thấy Lý Hạnh đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, một người nữ tử trẻ tuổi đang đút nước cho hắn, thấy đám người Mẫu Đơn tiến vào, nàng hành lễ rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.


Mẫu Đơn thấy mặt Lý Hạnh ửng đỏ, uể oải tựa như toàn thân vô lực, thật sự dọa người, nàng không khỏi kinh hãi: "Biểu ca, huynh bị làm sao vậy?" Nàng không quan tâm được gì khác, duỗi tay sờ trên trán Lý Hạnh thấy vô cùng nóng, không giống như người uống say bình thường mà giống như bị bệnh gì đó.

Cảm nhận được sự mát lạnh, dễ chịu trên trán, Lý Hạnh nâng lên mí mắt một cách khó khăn, nhìn Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, giọng nói thều thào: "Muội đừng sợ, ta không sao, chỉ là uống nhiều quá thôi."

Đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, giống như có người muốn tìm ai đó, trong đó có một giọng nói rất quen thuộc, đúng là Lưu Sướng. Sắc mặt Lý Hạnh đột nhiên biến đổi, phân phó Lạc Sơn đi ra ngoài nhìn xem, nhỏ giọng nói với Mẫu Đón: "Chạy nhanh đi! Có người tính kế!"

Mẫu Đơn không kịp suy nghĩ, nhìn xung quanh rồi cùng Vũ Hà vội vàng chạy tới một chỗ màn che bị vạch ra, sau đó nhảy xuống, sau khi nhảy xuống, nàng cũng không dám ở lâu, nhấc váy liều mạng chạy đến chỗ nhiều người.

Mẫu Đơn cùng Vũ Hà vừa mới nhảy xuống thì có người dùng sức mở tấm màn che lên, Lưu Sướng đẩy ngã Lạc Sơn xuống mặt đất, lại giơ đao quơ quơ về phía chủ nhân lều, sau khi người đó chạy ra ngoài thì mặt mày hắn lạnh lẽo nhìn vào bên trong vừa lúc nhìn thấy mặt Lý Hạnh ửng hồng cùng với ánh mắt đã không còn tỉnh táo, hắn cười lạnh một tiếng, thu đao vào trong vỏ, đi lên trước hung tợn trừng mắt Lý Hạnh, thô lỗ kéo vạt áo hai bên của Lý Hạnh ra, lộ ra một vùng ngực trần lớn.

Lý Hạnh nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi hại nàng thì đối với ngươi có lợi gì chứ?"

Lưu Sướng cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, dùng vỏ đao đập mười mấy phát lên trên người Lý Hạnh cho hả giận. Sau đó thu lại vẻ mặt dữ tợn, đi đến bên màn che nói: "Hắn ở chỗ này, hình như bị bệnh cũng không nhẹ đâu."

Thích Ngọc Châu nắm chặt khăn tay cắn đi cắn lại, cuối cùng vẫn cất bước đi đến, liếc mắt nhìn thấy Lý Hạnh đang ở trần nửa người, nàng không khỏi đỏ mặt thẹn thùng, nghiêng người sang bên giận dỗi nói: "Biểu ca!"

Giữa mày Lưu Sướng hiện lên sự không kiên nhẫn, nhưng vẫn mỉm cười thấp giọng nói: "Muội tự suy xét rõ ràng đi. Qua thôn đã không còn cửa hàng này nữa đâu (phải nắm lấy cơ hội), so với việc muội tìm mọi cách kiếm thiệp mời tham gia các yến hội mà hắn tham dự, lại lén lút đi xung quanh cửa hàng của hắn để nhìn lén hắn, thì sao muội không nắm bắt lấy cơ hội này? Muội không cần làm gì, chỉ cần ngồi chờ ở bên cạnh hắn là được."

Giọng nói của hắn tràn ngập dụ hoặc, Thích Ngọc Châu do dự, làn mi dài rủ xuống, vô ý thức lại cắn khăn lụa. Lưu Sướng lại không có kiên nhẫn chờ, đẩy nàng ra, nhấc màn che lên rồi trực tiếp nhảy xuống đuổi theo Mẫu Đơn. Phan Dung nói là tử cục (ý là kết quả đã định, không có cách hóa giải) thì hắn lại càng không tin, ngay trong tối nay, hắn muốn phản kích lại, chuyển bại thành thắng!

Bình Luận (0)
Comment