Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 81

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Sau khi thắng lợi, việc đầu tiên của Lưu Sướng là tìm kiếm bóng dáng của Mẫu Đơn nhưng mà trên lầu đối diện sớm đã người đi nhà trống. Hắn không thể ngồi yên nên an bài Thu Thật đi hỏi thăm, Thu Thật đi hỏi thăm trở về nhưng lại không thể nói tỉ mỉ với hắn trước mặt những người khác nên đành dẫn hắn ra ngoài, đứng ở chỗ không người tỉ mỉ kể lại.

Nghe nói là Mẫu Đơn lại tái phát bệnh, hình như còn rất nghiêm trọng, Lưu Sướng không nói nên lời cảm giác trong lòng mình là gì, hình như có chút vui mừng, nhìn đi, đã bảo nàng không thể rời xa hắn được mà. Có lẽ chẳng được mấy ngày nàng sẽ lại quay đầu cầu xin hắn...... Nếu nàng tới cầu xin thì hắn nên sắp xếp thế nào cho nàng đây...... Khi hắn còn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào bất thường từ dưới sân cầu, thậm chí còn át đi tiếng nói của mọi người. Tiếng la hét, tiếng bàn ghế va chạm, tiếng bước chân của vô số người lao xuống lầu, hướng về phía sân cầu.

Phan Dung tức đến nỗi muốn hộc máu tìm tới, la lớn: "Sao huynh còn ở đây? Thanh Hoa bị ngã ngựa!"

Lưu Sướng miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng kích động, sau khi hoàn hồn thì vội vàng đi theo Phan Dung chạy về phía sân cầu, Phan Dung thấy bộ dáng mất hồn mất vía của hắn thì hận sắt không thành thép nhỏ giọng nói: "Huynh phải cẩn thận giả bộ một chút chứ, tuy bây giờ chưa có ý chỉ tứ hôn nhưng mọi người đều biết quan hệ của hai người, huynh không trốn thoát đâu, nếu như thế thì huynh nên......"

Lưu Sướng ngắt lời hắn nói: "Tôi đâu có ngốc như vậy?" Nói xong thì sắc mặt hắn biến đổi, vẻ mặt lo lắng, chen qua đám người đi vào nhưng thấy Thanh Hoa nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đầu nghiêng về một bên, khóe miệng đang chảy máu đỏ tươi, đám người Hưng Khang thì đang nôn nóng đứng chờ một bên với vẻ mặt sợ hãi. Vị đại phu được sắp xếp để ứng phó những trường hợp ngoài ý muốn trên sân cầu đang ngồi xổm trên mặt đất thật cẩn thận kiểm tra cho ả.

Tim Lưu Sướng đập loạn, trong đầu hắn bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng không thể khống chế, nếu Thanh Hoa cứ như vậy mà chết...... Không đợi hắn thay đổi suy nghĩ thì vị đại phu chuyên trị ngoại thương kia đã cau mày đứng dậy, hành lễ với Phần Vương rồi nói: "Hình như hai bên chân không có vấn đề gì nhưng mà......" Nhưng ông không thể kiểm tra ở vị trí cao hơn cũng không dám tùy tiện chạm vào người.

Phần Vương tức giận nói: "Sao còn hình như với nhưng mà cái gì?!"

Đại phu cũng vô cùng ủy khuất: "Nam nữ khác biệt, tiểu nhân không tiện......" Ông làm sao dám sờ s0ạng ngực một vị quận chúa trước mặt bao người chứ? Những vị trí như đùi, cẳng chân, cánh tay thì ông còn dám chứ những vị trí như ngực, mông thì ông nào dám.

Phần Vương phẫn nộ quát: "Đồ lang băm! Mạng người quan trọng hơn trời, vậy mà ngươi còn để ý nam nữ khác biệt? Còn không mau xem xét đi?! Nếu chậm trễ, ta sẽ hỏi tội ngươi!"

Đúng là người có địa vị cao, lúc quát người khác thật sự rất đáng sợ, vị đại phu kia bị dọa sợ, tay chân run rẩy khám lại tỉ mỉ từ đầu đến chân cho Thanh Hoa một lần nữa, cuối cùng run sợ nói: "Hình như xương đùi bên phải bị ngã gãy xương, xương sườn cũng bị gãy hai cái."

Người có chút kinh nghiệm đều biết, xương đùi có sự khác biệt so với các xương khác, kể cả được cứu sống thì chỉ sợ đời này cũng sẽ không thể bình thường đi đường được, Phần Vương thở dài, nói: "Trước hết nghĩ cách đưa trở về phòng đã." Nói xong thì bình tĩnh nhìn qua mấy người Hưng Khang, trong lòng mấy người Hưng Khang cũng run sợ nhưng vẫn cố thể hiện bộ dáng tự trách kèm theo tiếc hận, để mọi người không nhìn ra manh mối.

Lúc này ca ca ruột của Thanh Hoa cũng là người con trai thứ sáu của Ngụy Vương tiến lên, ánh mắt hung ác đảo qua đám người Hưng Khang, lạnh lùng quát: "Rốt cuộc là ai làm hại?"

Các nữ tử đều sợ tới mức lui về phía sau từng bước, chỉ có Hưng Khang cố gắng trấn định tiến về phía trước, nâng cằm lên nói: "Lục ca, Bát tỷ cưỡi ngựa vô cùng giỏi, cũng không phải lần đầu tiên chơi cầu, có ai nghĩ tới lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như thế này chứ. Nhưng chuyện đã xảy ra, ta cũng sẽ không chối bỏ. Là ta mang đội, nếu huynh thật sự muốn tìm người để trút giận, muốn đẩy chuyện này cho ai thì cứ tính trên đầu ta đi. Dù sao mọi người đều biết hôm nay ta cùng Bát tỷ nảy sinh mâu thuẫn, nói không chừng chính là ta cố ý làm hại nàng. Còn mấy tỷ muội khác thì không có thù oán gì với nàng, huynh đừng vội nói lung tung như vậy làm mọi người thương tâm cũng làm tổn hại tình cảm của mọi người."


Nàng ta với bộ dáng không sợ hãi đứng ra như vậy làm mấy nữ tử vốn dĩ sợ hãi muốn lùi bước lại sinh ra một chút dũng cảm, bọn họ cùng nhau tiến lên ríu rít nói: "Lục ca, nếu nói như ngài thì chúng tôi cũng có phần."

Thanh Hoa ngang ngược kiêu ngạo tàn nhẫn có tiếng xưa nay, kể cả hôm nay không xảy ra chuyện thì cũng khó nói ngày nào đó sẽ không xảy ra chuyện. Luật pháp không thể đồng thời xử lý nhiều người, nhiều nữ tử như vậy, nếu thật sự truy cứu thì sẽ liên lụy đến vài Vương phủ trong đó, những người đó cũng đều không phải đèn cạn dầu, đến lúc đó tình cảnh của Thanh Hoa chỉ sợ càng gian nan. Cái này có lẽ gọi là tự làm tự chịu? Phần Vương thở dài, ngăn lại Lục nhi tử Ngụy vương: "Bậy bạ! Đều là tỷ muội nhà mình, ai sẽ cố ý hại nàng? Tại nạn ngoài ý muốn trên sân cầu mỗi năm đều có, người chết cũng không thiếu! Có thời gian thì nhanh đi mời Thái y đến chữa thương cho nàng mới là đúng đắn."

Quận chúa Hưng Khang thở dài nhẹ nhõm, Phần Vương đã nói là ngoài ý muốn thì sẽ không có vấn đề lớn, cùng lắm chỉ là cấm túc, ăn chút đau khổ nhỏ mà thôi.

Lục nhi tử Nguỵ vương cũng là người thông minh, nhanh chóng hiểu rõ —— vì một người muội muội còn chưa rõ sống chết mà đắc tội người của mấy phủ thì không có lời, không bằng nghĩ cách để chiếm chút lợi. Vì thế lập tức gọi người đi chuẩn bị ngựa, phi chạy trở về tìm Ngụy vương quyết định.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng ngựa hí lên thê lương, mọi người quay đầu lại đã thấy Lưu Sướng với vẻ mặt âm trầm rút một thanh đao sắc bén từ cổ con ngựa mà Thanh Hoa vừa cưỡi, con ngựa kia giãy giụa một lát rồi cuối cùng tuyệt vọng nặng nề ngã trên sân bóng, máu tươi phun ra, ánh mắt cũng chưa nhắm lại. Cả sân bóng trong chốc lát trầm mặc, không có người nào nói Lưu Sướng làm không đúng, mặc kệ có phải lỗi của ngựa hay không nhưng theo tiền lệ chủ nhân cưỡi ngựa ngã bị thương thì kết cục của nó chỉ có một. Sau khi Lưu Sướng giết con ngựa kia thì đi theo bên người Thanh Hoa vào phòng.

Tưởng Trường Dương khoanh tay đứng ở một bên lẳng lặng nhìn từ đầu nhìn đến đuôi, thấy mọi người ba chân bốn cẳng đưa quận chúa Thanh Hoa vào phòng, chàng lễ phép nói với Phần Vương vài câu an ủi, sau đó chào hỏi Phan Dung rồi cáo từ rời đi.

Đợi cho bên người không có ai, Ô Tam mới nói: "Công tử, cái này gọi là đừng làm cho nhiều người cùng giận dữ, ở ác gặp ác, hôm nay quận chúa này cuối cùng cũng gặp gỡ người so với nàng ta càng ác độc hơn. Nàng ta bị chịu tội như vậy, nếu may mắn không chết, về sau chỉ sợ không dám lại không kiêng nể gì mà hại người như vậy? Đáng tiếc con ngựa kia, vốn dĩ không phải nó sai. Rốt cuộc hậu duệ quý tộc tông thất, nếu là chúng ta thì sao bỏ được giết nó chứ?"

Tưởng Trường Dương châm chọc nói: "Vốn dĩ nàng ta đã có tâm địa ngoan độc, lại thêm tính tình bừa bãi, làm sao trông cậy vào nàng ta sẽ bởi vì một việc này mà sửa đổi? Điều này là không thể! Có một số người, dù xảy ra chuyện gì thì cả đời đều sẽ không thay đổi. Chó không bao giờ đổi được thích ăn phân." Nữ nhân ác độc này cùng họ Lưu tiểu nhân âm độc đúng là trời sinh một đôi, Mẫu Đơn Hà gia ghép đôi với họ Lưu, thật sự là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.(P/s: Chỉ có anh mới xứng thôi)

Ô Tam thấy hình như tâm trạng chàng không tốt thì chuyển đề tài cười nói: "Công tử muốn về kinh thành hay đi thôn trang?"

Tưởng Trường Dương nói: "Thôi trở lại kinh thành đi, người tốt làm tới cùng, ngươi lấy danh thiếp của ta rồi lấy chút thuốc đau đầu lần trước bọn họ đưa cho ta tặng đến Hà gia, thuận tiện mang kiệu về, miễn cho người Hà gia lại mất công đưa về thôn trang."

Ô Tam sờ đầu, vốn định đùa giỡn hai câu nói công tử sao lại quan tâm nàng kia như vậy nhưng nhìn thấy bộ dáng Tưởng Trường Dương tâm sự nặng nề, nghĩ đến một ít chuyện xưa của lão phu nhân nhà mình thì cuối cùng vẫn không dám tùy tiện mở miệng.

Lại nói Mẫu Đơn, Lý Mãn Nương và Đậu phu nhân sau khi vào thành, nói xong lời từ biệt thì ai về nhà nấy. Lý Mãn Nương diễn trò thì diễn đến cuối cùng tự mình đưa Mẫu Đơn về nhà. Người gác cổng không biết chuyện, nôn nóng đi vào kêu một tiểu nha hoàn thông báo cho Sầm phu nhân, nói Mẫu Đơn phát bệnh, Sầm phu nhân bị hù họa suýt chút hôn mê, may vẫn còn có Tiết thị trấn định, tức giận mắng tiểu nha hoàn làm Sầm phu nhân bình tĩnh lại.

Mẫu Đơn cũng nghĩ chu đáo, rất sợ người trong nhà không biết nguyên do sẽ sợ hãi, kêu Vũ Hà bước nhanh đi vào báo tin, Sầm phu nhân lúc này mới chuyển buồn thành vui, nhiệt tình chiêu đãi chủ tớ Lý Mãn Nương lại giữ lại hai kiệu phu của Tưởng gia ở lại dùng cơm và đưa tiền thưởng hậu hĩnh.

Đợi sau khi Lý Mãn Nương giải thích lý do trở lại, thì hai kiệu phu Tưởng gia cũng muốn cáo từ, bên ngoài lại có một vị khách tới thăm, là Ô Tam phụng mệnh Tưởng Trường Dương tặng thuốc lại đây, nói tỉ mỉ cách dùng: "Hôm nay thấy tiểu nương tử hình như có chứng bệnh đau đầu, nhà tôi vừa lúc có phương thuốc độc môn của một vị lão đại phu dân gian có tác dụng trị chứng đau đầu này. Lúc đau đầu thì liều đầu tiên là uống ngay ba viên, sau đó mỗi lần uống một viên, mỗi ngày ba bữa, uống trong ba ngày. Kể cả không đúng bệnh thì đây cũng là dược liệu có tác dụng an thần, không có tác hại đối với thân thể. Nếu có tác dụng thì chỉ c ần sai người đến nhà tôi nói một tiếng, chúng tôi sẽ sai người đưa thuốc tới."

Trong lòng Sầm phu nhân vô cùng cảm kích, tự mình ra mặt chiêu đãi Ô Tam rồi đưa cho hắn một phong bao dày cũng nhờ Ô Tam thay bà chuyển đạt lòng biết ơn và cảm kích đối với Tương Trường Dương. Ô Tam khách khí cảm ơn và từ chối lời đề nghị dùng cơm của Sầm phu nhân nhưng nhận quà đáp lễ của Hà gia, vô cùng cao hứng dẫn theo hai kiệu phu cáo từ rời đi.


Trên đời này không có người tốt mà không có lý do, đám người Chân thị thật sự tràn ngập tò mò đối với người tên Tưởng Trường Dương này, quấn lấy Mẫu Đơn hỏi đông hỏi tây, lời nào của Chân thị cũng có ý muốn hỏi thăm phỏng đoán người này vì sao sẽ quan tâm Mẫu Đơn như vậy.

Mẫu Đơn không thích bộ dáng tọc mạch nhiều chuyện của Chân thị, nhàn nhạt nói: "Chàng ấy chỉ là người chính trực, là kiểu gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi. Bạch phu nhân cũng giúp muội mà không cần báo đáp đấy thôi." Hai người cũng chỉ vài lần gặp mặt, nhiều lần đều còn có người khác, cũng chưa nói với nhau vài câu, làm sao sẽ có tâm tư khác chứ?

Chân thị thấy bọn nhỏ không ở đây thì to gan nói: "Vậy cũng không chắc, Đan Nương xinh đẹp như vậy, ngay cả chúng ta nhìn cũng thích, nói gì đến các nam nhân. Hắn tự nhiên lại quan tâm muội như vậy, rõ ràng là......"

Mẫu Đơn nghe nàng càng nói càng quá đáng thì thật sự tức giận.

Nếu nghĩ Tưởng Trường Dương là người thấy sắc nảy lòng tham, rắp tâm bất lương thì quá coi thường chàng cũng coi thường nàng.

Nàng đang muốn phản bác thì nghe thấy Sầm phu nhân lạnh lùng nói: "Vậy ngươi nói xem người ta có tâm tư gì? Ngươi ngày ngày rảnh rỗi ngồi ở nhà, sao lại có mấy suy nghĩ bỉ ổi như thế! Nói hồ đồ như vậy thì sao làm được tẩu tẩu, sao làm được mẫu thân?"

Lời này của bà thật sự rất nặng nề, khuôn mặt Chân thị lập tức trắng bệch, ấp úng không nói lên lời. Mẫu Đơn thầm thắc mắc, ngày thường Sầm phu nhân từ trước đến nay đều đối xử rất hòa ái với mấy người con dâu, hôm nay tại sao lại làm Chân thị mất hết mặt mũi trước mặt mọi người như vậy? Chẳng lẽ trong lúc nàng không ở nhà, Chân thị chọc giận Sầm phu nhân? May mà còn có Lâm ma ma ở nhà, lát sau nàng có thể đi hỏi bà.

Thấy Chân thị bị giáo huấn, mấy người Tiết thị cũng không dám nói nhiều về vấn đề này nữa, ngược lại hỏi Vũ Hà hôm nay có chuyện gì thú vị không. Vũ Hà là một người khôn ngoan, có tâm điều tiết không khí, nàng sôi nổi kể lại chuyện Tưởng Trường Dương phi ngựa đánh đồng tiền khiến mọi người liên tục cảm thán, bóp cổ tay thở dài tiếc nuối vì bản thân không được tận mắt chứng kiến.

Thấy không ai chú ý đến chuyện mất mặt vừa rồi của nàng ta thì sắc mặt Chân thị mới bớt khó chịu nhưng ánh mắt nhìn về phía Sầm phu nhân lại có chất chứa oán hận —— nàng ta còn không ghét Mẫu Đơn ốm yếu bệnh tật. Nuôi con gái lớn không muốn gả ra ngoài còn coi như bảo bối, giữ lại nhà để nấu lên ăn à?

Sầm phu nhân cũng bị kinh hãi trước chuyện biểu muội của quận chúa Hưng Khang bị ngã ngựa, bà lo lắng dặn dò Mẫu Đơn:"Con nên luyện cưỡi ngựa thêm đi. Lúc lên lưng ngựa, thứ có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mình, không phải mỗi lần đều may mắn, gặp được người tốt giúp đỡ đâu."

Bà nghĩ phải bảo Hà Chí Trung chọn cho nàng một con ngựa ổn trọng, dịu ngoan một chút. Như vậy nếu có gặp ngoài ý muốn cũng sẽ không bị nặng nề.

Mẫu Đơn đáp ứng, nàng cũng thầm quyết tâm không phải muốn luyện đến nỗi trở thành cao thủ nhưng ít nhất cũng phải quen thuộc, để có thể ứng phó với những tình huống đột ngột. Nàng nhất định phải thay đổi tình trạng có việc lại phải dựa vào người khác như hiện giờ.

Thấy thời gian đã muộn, Tiết thị, Bạch thị đứng dậy đi chuẩn bị cơm chiều, những người khác cũng có việc, Mẫu Đơn cũng từ chỗ Sầm phu nhân về hậu viện để rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Thấy Suý Suý đang chán nản đứng trên một chân ngủ gà ngủ gật, Lâm ma ma cùng Khoa Nhi, Thứ Nhi ngồi may vá thêu thùa, dưới hành lang, hoa mẫu đơn với cành lá tươi tốt đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió đêm. Cảnh tượng thật yên bình.


Thứ Nhi là người đầu tiên phát hiện ra Mẫu Đơn và Vũ Hà, đang muốn nhắc nhở Lâm ma ma. Mẫu Đơn đã xua tay với nàng, rón ra rón rén bước tới, bổ nhào vào đầu vai Lâm ma ma, hét to một tiếng. Khiến Suý Suý giật mình, suýt nữa ngã xuống giá.

Lâm ma ma đã phát hiện ra Mẫu Đơn từ sớm nhưng vẫn giả bộ như bị hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, sẵng giọng nói: "Đan Nương nghịch ngợm, Làm lão nô hoảng sợ, cẩn thận bị phu nhân mắng."

Mẫu Đơn thân thiết kéo tay Lâm ma ma, trượt xuống ngồi cạnh bà, cười nói: "Ma ma thật sự sợ hãi sao?" Lâm ma ma còn chưa trả lời, Suý Suý đã vỗ cánh kêu lên chói tai: "Trứng thối! Trứng thối!"

"Mắng ai vậy? Ngươi mới là tiểu trứng thối!" Mẫu Đơn ra vẻ tức giận, nhấc tay muốn đánh nó. Suý Suý đã sớm thành tinh, không hề sợ hãi, nó thử dùng mỏ mổ nhẹ vào tay Mẫu Đơn, vừa mổ vừa giảo hoạt đánh giá vẻ mặt của nàng. Mẫu Đơn nhìn thấy thì buồn cười, thân mật sờ đầu của nó, cười mắng: "Đúng là vật nhỏ đáng ghét!" Lại kêu Khoan Nhi cùng Thứ Nhi đi lấy nhân hạt thông tới đút cho nó.

Đợi Khoan Nhi cùng Thứ Nhi rời đi, Mẫu Đơn mới nhẹ giọng hỏi Lâm ma ma: "Lúc con không ở nhà, ma ma có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Lâm ma ma nhíu mày nói: "Ngài muốn nói chuyện gì?"

Mẫu Đơn thấp giọng nói: "Vừa rồi phu nhân trách móc nặng nề Tam tẩu, mấy tẩu tẩu khác không ai dám khuyên. Buổi sáng vẫn tốt chứ ạ?"

Lâm ma ma mờ mịt lắc đầu: "Không nghe thấy động tĩnh, vẫn luôn an tĩnh. Sai Thứ Nhi đi hỏi thăm một chút đi."

Mẫu Đơn thở dài: "Con cứ sợ lại vì chuyện của con làm mọi người không thoải mái."

Lâm ma ma trầm mặc, cười nói: "Ngài cũng đừng quá mức lo lắng, kể cả răng và lưỡi thì cũng có lúc va chạm, huống chi là không phải quan hệ ruột thịt? Phu nhân không phải người không giảng đạo lý, chắc phải có lý do gì đó. Nhiều người như thế, mỗi người một tâm tư, ngài muốn chu đáo mọi mặt là không thể, đừng suy nghĩ nhiều nữa, sớm sửa sang lại thôn trang mới là chuyện đúng đắn." Tốt nhất là nhanh chóng tìm được một người tốt để kết hôn, lập tức dọn ra mới được yên tĩnh. Nhưng Lâm ma ma cũng không dám nói ra lời này.

Mẫu Đơn cũng muốn vậy nhưng lại sợ chỗ kia cũng không dễ mua. Nàng có chút nôn nóng, thấy mùa hè sắp qua, mùa thu đã đến mà nàng vẫn chưa làm được gì.

Đợi buổi tối Đại Lang trở về nhà, hứng thú hỏi Mẫu Đơn: "Hà Quang đã dẫn muội đi xem miếng đất kia chưa? Muội cảm thấy như thế nào? Ở gần đường lớn, nguồn nước cũng tiện, đất đai lại màu mỡ, nếu muội thích thì mua luôn, được không?"

Mẫu Đơn nói: "Đại ca, miếng đất kia chỉ sợ có mua cũng không dùng được."

Đại Lang không hiểu ra sao nói: "Sao lại nói như vậy?"

Mẫu Đơn kể lại chuyện hôm nay một lần, nói: "Một người đáng ghét lại ngoan độc, không nói đạo lý như vậy, muội không muốn làm hàng xóm với ả, chỉ sợ ả ta không có việc cũng sẽ sinh sự. Muội càng không để ý thì ả càng tìm tới, thật sự phiền toái."

Đại Lang cảm thấy kỳ lạ: "Ta mua đất đương nhiên sẽ hỏi rõ ràng hàng xóm xung quanh là ai để còn biết ngày sau có thuận tiện giao tiếp hay không, nhưng ta không nghe nói thôn trang xung quanh có quan hệ gì với phủ Ngụy vương hay quận chúa Thanh Hoa. Ta đã cẩn thận hỏi thăm thì biết tuy bên kia đa số thôn trang đồng ruộng là của quan lại nhưng không có nhà ả. Chả lẽ muội nhầm rồi?"

Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ thôn trang kia không phải nhà ả? Muội thấy giống như nhà ả, mọi việc đều là ả làm chủ."


(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Đại Lang suy nghĩ, nói: "Giữa các hậu duệ quý tộc, cho nhau mượn thôn trang chơi đùa cũng có rất nhiều. Không ngoại trừ khả năng ả mượn của ai đó. Nơi đó cũng gần kinh thành, muội muốn tu sửa thôn trang, mời người đến ngắm hoa là thuận tiện nhất, nếu không sẽ phải đi xa hơn nữa. Nếu vậy muội cũng đừng vội, chờ ta lại đi hỏi thăm rõ ràng rồi hãy quyết định."

Buổi tối Vũ Hà xông hương chăn cho Mẫu Đơn rồi chuẩn bị hầu hạ nàng đi ngủ thì Tôn thị lại tới, trước tiên lôi kéo Mẫu Đơn nói chuyện, cười tủm tỉm nói: "Đan Nương, muội đừng chê ta lắm miệng, ta chỉ nhắc nhở muội một chút, nhà mẹ đẻ Tam tẩu tẩu hình như muốn cùng nhà chúng ta thân càng thêm thân."

Trong lòng Mẫu Đơn lập tức hiểu rõ, thì ra nguyên do Sầm phu nhân tức giận là đây. Nàng cũng không muốn nhiều lời với Tôn thị, chỉ cười nhẹ, làm bộ không hiểu: "Anh nương, Vinh nương, Hà Nhu đều đã có người được chọn, hiện nay lớn tuổi nhất chỉ có Huệ nương trong nhà Tam tẩu, chẳng lẽ......"

Tôn thị im lặng không lên tiếng mà cẩn thận quan sát biểu tình của Mẫu Đơn, không nhìn thấy vẻ tức giận từ trên mặt nàng thì biết nàng đang giả bộ hồ đồ, nàng ta vỗ tay Mẫu Đơn, thân thiết nói: "Không phải bọn nhỏ...... Dù có thế nào thì ta và Lục ca của muội chỉ hy vọng muội có thể tìm được một chỗ dựa tốt, tuổi xuân sẽ qua đi, tiền tài là vật ngoài thân, nữ nhân quan trọng nhất vẫn là phải tìm được một người thật lòng với mình, muội nghĩ lại xem có đúng không? Nếu đã vấp ngã một lần thì không thể vấp ngã lần thứ hai."

Mẫu Đơn gật đầu rồi trực tiếp chuyển đề tài tới trên người Tôn thị, cười nói: "Lục tẩu nói rất có lý, đối với Lục tẩu thì Lục ca chính là người đó đúng không??"

Tôn thị hơi đỏ mặt nhưng lại nghĩ đến mình không thể sinh con thì cũng không biết cuộc sống tốt đẹp như bây giờ còn có thể duy trì bao lâu. Trong lòng nàng ta sinh ra một chút phiền muộn cũng không có tâm tình xen vào việc người khác, cáo từ rời đi. Tôn thị mới vừa đi, Vũ Hà đã lại đây tức giận nhỏ giọng nói: "Thì ra nguyên do là như vậy! Tam phu nhân thật là đánh bàn tính giỏi lắm, em nghe một nha đầu trong phòng nàng nói, huynh đệ nhà mẹ đẻ kia của nàng ta, văn không được võ không xong, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn tìm một người vợ xinh đẹp lại có tiền, loại nam nhân này nhất định không được gả! Xứng đáng phu nhân làm nàng mất mặt." Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mẫu Đơn, trong lòng lo lắng Mẫu Đơn trách nàng nói chuyện vượt quá giới hạn thì nhỏ giọng nói: "Đan Nương......"

Mẫu Đơn bình tĩnh nói: "Tam phu nhân có loại tâm tư này cũng thật sự bình thường. Nàng đã ăn mắng, phu nhân cũng sẽ không đáp ứng, nếu chuyện không thành thì chúng ta cũng không cần lại để ý tới nữa." Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tưởng chiếm tiện nghi thật sự là suy nghĩ thường thấy nhất của mọi người. Nhiều tẩu tẩu như thế, sao có thể tránh khỏi có người như vậy? Hơn nữa Chân thị lại còn cách một tầng. (Ý là chồng Chân thị là con vợ lẽ).

Vũ Hà thấy nàng không tức giận thì cười nói: "Ngài nghĩ thoáng thật đấy, chỉ tiếc biểu công tử Lý gia." Biểu công tử Lý gia cũng là một người hồ đồ, nếu muốn thì phải có hành động thực tế chứ. Cứ "treo" người khác thế này là sao?

Mẫu Đơn hơi mỉm cười: "Ta không thiếu ăn không thiếu mặc, cha mẹ huynh trưởng đều che chở ta, theo ý ta, vậy thì sao không nghĩ thoáng? Về sau đừng nhắc lại chuyện của biểu công tử nữa." Nói thật ra, nàng cũng từng tiếc nuối và phiền muộn chuyện của Lý Hạnh nhưng lúc này nàng cũng không có tham vọng nhất định phải tìm một người để dựa dẫm. Nàng đang đi đường ngắm nhìn phong cảnh nhìn thấy phong cảnh đẹp, nếu vào bên trong nhìn, chỉ sợ lại cảm thấy thật ra phong cảnh cũng chưa chắc đẹp như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn xong, Đại Lang vội vàng đi tra chuyện mảnh đất, Mẫu Đơn thì để y hương Tiên Cừ từng đáp ứng đưa cho Tuyết Nương vào một hộp sứ, mệnh Vũ Hà đưa qua. Giữa trưa, Vũ Hà mang trở về quà đáp lễ của Tuyết Nương là hai đoá châu hoa và hai dải lụa tự mình làm đồng thời là tin tức mới nhất về quận chúa Thanh Hoa: "Đậu phu nhân bởi vì chú ý chuyện ngày hôm qua nên sau khi về có sai người đi hỏi thăm. May mắn chúng ta đi trở về nhanh, không tham gia vào, quận chúa Thanh Hoa quả nhiên bị ngã ngựa, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại."

Tin tức này xem như được hoan nghênh nhất, Tiết thị vui mừng nói: "Bị thương rất nghiêm trọng à?" Mất mạng cũng được, nếu không về sau chắc chắn sẽ tìm Mẫu Đơn phiền toái, cả nhà cũng không được an bình.

Vũ Hà nói: "Cũng không biết cụ thể bị thương ở đâu nhưng hình như rất nặng. Thương gân động cốt một trăm ngày, kể cả có tốt thì cũng muốn dưỡng thương mấy tháng."

Ngô di nương chắp tay trước ngược nói: "A di đà phật, Phật Tổ có mắt, để ác nhân này cuối cùng cũng gặp quả báo. Ả ta vài lần phóng ngựa hành hung người khác, cuối cùng lại bị thương dưới móng ngựa."

Bạch thị lại quan tâm vấn đề khác: "Vậy những người chơi bóng cùng nàng có bị chịu trách phạt không? Theo ta thì những người đó làm chuyện tốt, không nên bị phạt mới đúng."

Vũ Hà khó xử nói: "Cái này thì nô tỳ không nghe nói. Đậu phu nhân chỉ nói, may mà nhờ có Đan Nương nhạy bén, hoan nghênh Đan Nương về sau đến nhà nàng làm khách."

Mẫu Đơn chỉ nghĩ vậy là nàng có thể tự do ra ngoài rồi. Trong các chùa miếu, đạo quan lớn bé của kinh thành trồng vô số mẫu đơn, dù bây giờ không phải mùa ngắm hoa thì cứ đi xem rồi hiểu biết tình hình cũng tốt.

Bình Luận (0)
Comment