Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1032

Nụ cười động lòng người trên khuôn mặt Ngọc Hồng Trang dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ, buồn bã nói:

- Sở đại nhân đang thẩm vấn phạm nhân sao? Công việc buôn bán ở kinh thành của ta gặp khó khăn, tiền vốn không còn lại nhiều. Nghe nói mở quán cơm tại Tây Quan có thể sống được, cho nên ta từ kinh thành ngàn dặm xa chạy tới Tây Quan này buôn bán, chẳng lẽ điều này là sai sao?

Sở Hoan thản nhiên nhìn Ngọc Hồng Trang. Từ trong đôi mắt có thể biết rõ hắn không hề tin tưởng Ngọc Hồng Trang chút nào.

- Ôi!

Ngọc Hồng Trang khẽ thở dài:

- Chẳng lẽ đại nhân không tin lời của ta sao? Vậy ta đành phải nói thật rồi. Thật ra khi ở phủ Vân Sơn, ta có nghe người ta nói Sở đại nhân làm quan lớn tại kinh thành, cho nên đã đi tới tìm nơi nương tựa. Ta hy vọng đại nhân có thể nể mặt người quen cũ mà chiếu cố ta một chút. Nhưng công việc buôn bán không tốt đẹp, đại nhân lại được điều đến Tây Quan. Ngươi cũng biết đấy, nếu như buôn bán ở kinh thành mà không có người chống đỡ, căn bản là không thể làm được.

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, hỏi Ngọc Hồng Trang:

- Vậy sao?

- Có lẽ đại nhân vẫn còn có tai mắt ở kinh thành, thật sự có thể nghe ngóng một chút.

Ngọc Hồng Trang lắc đầu cười khổ nói:

- Ngươi vừa rời khỏi kinh thành đi đến tây bắc nhậm chức, lập tức có người tới ngăn cản việc buôn bán của chúng ta, xảo trá vơ vét tài sản. Ta nghĩ tới đại nhân đang ở Tây Quan, cho nên quả thật mong muốn tới Tây Quan để được đại nhân chiếu cố. Có chỗ đứng tại Tây Quan, quả thật cũng đã làm cho Tây Quan khôi phục được một phần thịnh vượng.

- Nói như thế thì chẳng phải bản đốc nên cảm ơn ngươi sao?

Sở Hoan giống như cười mà không cười, nói.

Ngọc Hồng Trang tươi cười, phong tình vạn chủng, nói:

- Đương nhiên ta không dám để đại nhân cảm tạ. Chỉ là ngày sau nếu như ta gặp rắc rồi thì kính xin đại nhân nể tình người quen cũ mà giúp ta một tay.

- Tốt, ta sẽ giúp ngươi.

Sở Hoan lập tức nói. Trong lúc nói chuyện, thân hình của hắn khẽ động, vô cùng linh hoạt, nhanh như chớp đã tới trước người Ngọc Hồng Trang.

Ngọc Hồng Trang vẫn ngồi yên ở trên mặt ghế, tay Sở Hoan đã nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Ngọc Hồng Trang. Động tác của hắn cực nhanh, vốn tưởng rằng Ngọc Hồng Trang sẽ vội vàng né tránh theo phản xạ, nào ngờ Ngọc Hồng Trang giống như phản ứng không kịp, khiến cho Sở Hoan rất dễ dàng nắm được cổ áo. Sở Hoan hơi bất ngờ, nhưng Ngọc Hồng Trang lại hoa dung thất sắc, dịu dàng nói:

- Ngươi muốn. . . Ngươi muốn gì?

Trên gương mặt xinh đẹp, diễm lệ kia hiện ra vẻ hoảng sợ.

Sở Hoan nhíu mày nhìn xuống, cánh tay kia vẫn không buông ra. Bởi vì hắn đã nắm được vạt áo của Ngọc Hồng Trang, cho nên cổ áo của nàng liền mở rộng ra. Từ trên cao nhìn xuống, Sở Hoan đã nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết của Ngọc Hồng Trang, hai bầu ngực đầy đặn ẩn sau cái yếm nhỏ màu tím. Cái yếm màu tím càng khiến cho ngực của Ngọc Hồng Trang trắng hơn. Lúc Sở Hoan nhìn xuống, Ngọc Hồng Trang đã nâng một tay lên, đè ở biên giới cái yếm. Nếu Sở Hoan từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn có thể nhìn thấy hai khỏa tuyết lê từ khe hở cái yếm kia. Ngọc Hồng Trang đỡ như vậy, Sở Hoan cũng chỉ có thể nhìn thấy phần cổ trắng mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, hai bầu ngực đầy đặn kia vẫn nâng cao cái yếm màu tím lên, khiến cho người lo lắng cái yếm kia có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Sở Hoan chỉ nhìn thoáng qua ngực nàng rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt lên gương mặt hoảng sợ của nàng. Ánh mắt hắn như đao, không hề có vẻ thương hoa tiếc ngọc, cười lạnh nói:

- Vì sao không đánh trả?

- Sở đại nhân, ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Ngọc Hồng Trang chớp mắt, bên trong nét hoảng sợ là một vẻ điềm đạm, đáng yêu.

- Ta là một người đàn bà, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Ta đã có chồng, ngươi không thể làm như vậy. Một lát nữa sẽ có người tới, nếu như bị bọn hắn trông thấy, ta làm sao còn mặt mũi gặp người?

Sở Hoan chỉ cười lạnh.

- Sở đại nhân, nếu như ngươi thật sự muốn thì không nên vội vàng nhất thời.

Ngọc Hồng Trang cắn bờ môi nở nang, gương mặt ửng đỏ. Đôi mắt long lanh của nàng hiện ra chút sợ hãi, điềm đạm, đáng yêu nhìn Sở Hoan, nói:

- Đợi ta một thời gian. Nếu ngươi còn muốn ta, ta. . . sẽ tìm một cơ hội cho ngươi là được.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Bà chủ Ngọc không nên mở quán cơm, có lẽ nên đi diễn kịch thì tốt hơn.

- Sở đại nhân thích nghe hát sao?

Ngọc Hồng Trang mở to mắt, ngượng ngùng hỏi Sở Hoan.

- Đại nhân muốn nghe ta hát sao?

Sở Hoan ngây người một chút. Ngọc Hồng Trang rất thông minh, là một nhân vật rất khó đối phó.

Dựa vào cách đi đứng và hơi thở của Ngọc Hồng Trang, Sở Hoan biết rõ Ngọc Hồng Trang chắc chắn là người trong võ đạo, hơn nữa tu vi võ đạo không hề thấp. Hắn vốn tưởng rằng mình đột nhiên ra tay thì có thể làm cho Ngọc Hồng Trang né tránh, thậm chí là đánh trả. Nếu như vậy thì hắn hoàn toàn có thể thử võ công của Ngọc Hồng Trang một chút, để hiểu rõ hơn về nữ nhân xinh đẹp này. Nhưng dường như trong tích tắc Sở Hoan ra tay, Ngọc Hồng Trang đã hiểu rõ tâm tư của hắn, không hề phản ứng chút nào.

Tay của nàng vẫn che ngực. Nếu nhìn theo cách khác thì đây chỉ là phản ứng bình thường của một nữ nhân mà thôi. Đặc biệt là Ngọc Hồng Trang lại có bầu ngực đầy đặn, càng muốn che giấu đi.

Lúc đầu, Sở Hoan cũng tưởng rằng như vậy. Nhưng trong tích tắc, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng.

Hắn nhớ lúc mình vừa túm lấy vạt áo của Ngọc Hồng Trang, tay của Ngọc Hồng Trang cũng lập tức che yếm lại. Động tác của Ngọc Hồng Trang rất nhanh, nhưng tốc độ của Sở Hoan còn nhanh hơn.

Trong nháy mắt như vậy, Sở Hoan thật sự đã nhìn thoáng qua khuôn ngực đầy đặn ẩn sau cái yếm của Ngọc Hồng Trang. Mặc dù không nhìn trộm được hết nhưng có thể thoáng nhìn ra vật màu hồng kia. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy bên trong bầu ngực màu trắng kia, hình như còn ẩn chứa những thứ khác.

Sở Hoan nhăn mày, nhìn chằm chằm vào mặt Ngọc Hồng Trang. Ngọc Hồng Trang nhút nhát, e lệ nhìn Sở Hoan, một tư thái vô cùng yếu ớt. Hương thơm dịu ngọt trên người nàng chui vào trong mũi Sở Hoan.

Sở Hoan không nói lời nào. Trong lúc nhất thời, Ngọc Hồng Trang không thấy được rõ tâm tư Sở Hoan. Nhìn thấy ánh mắt Sở Hoan chậm chạp rời khỏi gương mặt của nàng, chuyển qua bộ ngực, lúc đầu, trong mắt của Ngọc Hồng Trang hiện ra vẻ khinh miệt. Nhưng rất nhanh, nàng đã nhận ra rằng, tuy Sở Hoan vẫn nhìn chằm chằm vào ngực mình, thế nhưng trong ánh mắt không hề hiện lên một tia dâm tục, không hề kích động chút nào. Dường như trong đôi mắt đó mang theo vẻ nghi ngờ.

Biểu hiện này của Sở Hoan lại càng khiến cho Ngọc Hồng Trang cảnh giác hơn. Thân thể nàng không kìm được liền hơi vặn vẹo, tựa như đã bị con mắt của Sở Hoan làm cho sợ hãi. Nàng dịu dàng nói:

- Sở đại nhân, ngươi. . . ngươi có thể buông ta ra không?

Sở Hoan cũng không buông tay ra mà đột nhiên lại nhoẻn miệng cười. Ánh mắt vốn tràn ngập nghi ngờ kia tựa như nóng lên, gương mặt lạnh lùng lúc trước bỗng hiện ra vẻ tươi cười, nói:

- Bà chủ Ngọc nói chuyện có giữ lời không?

- Cái gì?

Ngọc Hồng Trang khẽ giật mình.

Sở Hoan ghé sát lại. Lúc này khuôn mặt của hai người đã gần trong gang tấc. Một tay Sở Hoan kéo cổ áo của Ngọc Hồng Trang, thân thể nghiêng về phía trước. Tuy Ngọc Hồng Trang ngồi ở trên mặt ghế, nhưng thân thể lại hơi ngửa ra sau, bộ ngực sữa hở ra, một tay vẫn đè chặt lên biên giới cái yếm. Khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau một ngón tay, nhìn về phía trên cực kỳ mập mờ. Tư thế này nếu như để người khác nhìn thấy thì sẽ không có ai tin giữa hai người không có vấn đề gì.

- Bà chủ Ngọc vừa nói muốn báo đáp bản đốc.

Trong mắt Sở Hoan tràn ngập vẻ ôn hòa, nhìn thẳng vào mặt Ngọc Hồng Trang, nói:

- Ngươi nói có thể hiến mình cho bản đốc. Điều này chắc hẳn không phải là lời nói đùa chứ?

Ngọc Hồng Trang vốn mị ý đãng người. Lúc này nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Hoan như vậy, trong mắt lập tức hiện ra vẻ khẩn trương, vội la lên:

- Đại nhân, ngươi. . . Hiện tại thì không thể được.

- Bản đốc cũng không nói bây giờ ngươi phải dâng hiến chính mình.

Sở Hoan nâng một tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi mọng của Ngọc Hồng Trang.

- Ngươi từ Vân Sơn đi theo bản đốc đến Tây Bắc, xem ra đúng thật là có tình có nghĩa với bản đốc. Bản đốc cũng không phải là người vô tình. Bà chủ Ngọc muốn bản đốc chiếu cố, làm sao bản đốc có thể từ chối một mỹ nhân như ngươi được?

Sở Hoan giống như cười mà không phải cười, khiến cho thân thể của Ngọc Hồng Trang bị kéo căng ra.

- Sở đại nhân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ hô lên đấy.

- Bản đốc là Tây Quan Tổng đốc, sao có thể để ngươi hô người tới?

Sở Hoan nhàn nhạt cười nói:

- Nếu như ngươi không muốn tiếp tục ở lại Tây Quan thì cứ hô người tới đi. Bà chủ Ngọc, ngươi yên tâm, bây giờ bản đốc sẽ không cưỡng bức ngươi. Nhưng…

Sở Hoan cười hắc hắc, trong mắt mang theo một tia đùa giỡn.

- Bản đốc vẫn cảm thấy rất hứng thú với một chỗ trên cơ thể ngươi. Hôm nay, chỉ cần ngươi để cho bản đốc coi trộm chỗ đó một chút thì bản đốc cũng đã hài lòng rồi.

Ngọc Hồng Trang nhíu mày nói:

- Ngươi muốn nói tới chỗ nào?

Sở Hoan nhàn nhạt cười nói:

- Chẳng lẽ Bà chủ Ngọc không biết tiền vốn lớn nhất của mình là cái gì sao?

Sở Hoan đưa mắt nhìn vào ngực của Ngọc Hồng Trang, dùng giọng điệu ra lệnh, nói:

- Buông tay ra, để cho bản đốc nhìn một cái.

Ngọc Hồng Trang hơi biến sắc, vội la lên:

- Sở. . . Sở Hoan, ngươi là mệnh quan triều đình, ngươi dám ngang nhiên đùa giỡn nữ tử sao?

- Thì sao?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Không phải bản đốc xông vào đây mà là Bà chủ Ngọc ngươi dẫn bản đốc vào trong phòng, vừa rồi cũng là Bà chủ Ngọc ngươi đóng cửa phòng lại, khoe vẻ lẳng lơ để hấp dẫn bản đốc. Hôm nay bản đốc chỉ muốn nhìn một chút, chẳng lẽ ngươi muốn từ chối sao? Vậy vừa rồi ngươi đã lừa gạt bản đốc sao? Ngươi cũng biết rõ tội lừa gạt mệnh quan triều đình sẽ bị xử như thế nào, đúng không?

Hiển nhiên Ngọc Hồng Trang không ngờ Sở Hoan đã biết bí mật của mình. Một tay của nàng che cái yếm, tay kia đã nắm chặt lại. Nhưng chỉ vừa nắm chặt tay một cái đã lập tức buông ra. Đúng lúc này, từ ngoài cửa đã truyền tới nhưng tiếng bước chân dồn dập. Nghe tiếng vang, ba, năm người lập tức kêu lên:

- Chính là chỗ đó.

- Rầm!

Một tiếng lớn vang lên. Cánh cửa vốn bị Ngọc Hồng Trang đóng lại, sau tiếng vang lớn này đã bị đá văng ra. Trong tích tắc, mấy thân ảnh đồng loạt xông vào.

Bình Luận (0)
Comment