Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 115

Hoàng Chí Tiếu đứng ra, trong đường liền có không ít người lộ ra vẻ giật mình.

Mặc dù phần lớn người ở đây cũng không biết võ công Hoàng Chí Tiếu cao hay thấp, nhưng cũng không phải hạng người ngu dốt, Hoàng Chí Tiếu này có thể đảm nhiệm chức Thiên hộ Vệ Sở quân, tự nhiên không có khả năng là hạng người đơn giản.

Trong mắt mọi người, Sở Hoan cũng không biết là nguyên cớ gì nhảy vọt trở thành Nha tướng Cấm vệ quân, chỉ nhìn thân thể kia, dường như còn yếu ớt hơn Hoàng Chí Tiếu một chút, còn nghĩ tới thân phận chênh lệch của hai người, ai cũng không nghĩ tới Sở Hoan chính là đối thủ của Hoàng Chí Tiếu.

Hoàng Chí Tiếu sắc mặt hơi đen, bộ dạng thật dũng mãnh mạnh mẽ, đứng ra từ phía sau La Thế Lương, cũng mạnh mẽ uy phong bốn phía, chỉ nhìn ngoại hình của gã, cũng tính là một mãnh hán, toàn thân trên dưới cũng đều có không khí sát phạt quyết đoán của quân nhân.

La Thế Lương và Kiều Minh Đường đánh cuộc, ở mặt ngoài nhìn như là nhắm vào Sở Hoan, nhưng đạo lý trong đó, ở đây tự nhiên có rất nhiều người nhìn ra được.

Cấm vệ quân phủ Vân Sơn thuộc Kiều Minh Đường điều động, bên ngoài dường như Vệ Thiên Thanh là quan đứng đầu của Cấm vệ quân, nhưng có thể thật sự nắm quyền điều động Cấm vệ quân, chỉ có Kiều Minh Đường.

Nếu Sở Hoan là Nha tướng Cấm vệ quân, vậy giống như là cấp dưới của Kiều Minh Đường, nếu trận chiến này Sở Hoan bị Hoàng Chí Tiếu đánh bại, nhìn qua đơn giản là bãi miễn chức quan của Sở Hoan mà thôi, nhưng đối với Kiều Minh Đường, đả kích nhất định vô cùng lớn.

Sở Hoan được đề bạt làm Nha tướng, nếu bị Hoàng Chí Tiếu đánh bại, cho dù mất chức Nha tướng, La Thế Lương cũng tuyệt đối không dừng tay như vậy, gã nhất định chuyện này làm lớn lên, có thể khẳng định chính là, không quá ba ngày, phủ thành Vân Sơn nhất định sẽ truyền lưu Kiều Minh Đường dùng người không khách quan, hơn nữa đến lúc đó nhất định sẽ có người cố ý khen La Thế Lương, khen gã chí công vô tư, thanh trừ hạng người vô năng trong Cấm vệ quân.

Uy vọng Kiều Minh Đường giảm mạnh, mà La Thế Lương lại có thể mượn cơ hội lần này nâng cao uy vọng, chuyện quan trọng hơn là, hai người đấu tranh ở phủ Vân Sơn, trực tiếp sẽ biến thành tranh đấu quyền thế trong kinh, thậm chí rất có thể Kiều Minh Đường bởi vì sự kiện lần này mà rơi vào trong phiền toái.

Sở Hoan đối quyết với Hoàng Chí Tiếu, trên thực tế chính là bề ngoài một lần giao phong giữa Kiều Minh Đường và La Thế Lương mà thôi.

Mà lần giao phong này, tuy rằng còn chưa mở màn, nhưng nhìn từ tình hình trước mắt, La Thế Lương và Hoàng Chí Tiếu bên này tự nhiên chiếm thượng phong lớn.

Vệ Thiên Thanh tự nhiên thấy rõ đạo lý trong đó, cười lạnh nói:

- La đại nhân, Sở Hoan chỉ là một Nha tướng, mà Hoàng Thiên hộ chính là chức Thiên hộ Vệ Sở quân, địa vị hai người cách xa, hơn nữa Hoàng Thiên hộ từng là người trải qua sa trường, để Hoàng Thiên hộ đến chỉ giáo Sở Hoan, có phải hơi ức hiếp người khác hay không?

Đối với võ công của Hoàng Chí Tiếu, Vệ Thiên Thanh tự nhiên hơi rõ ràng, biết võ công của Hoàng Chí Tiếu này tuyệt đối không thể khinh thường, mà gã lại hiểu biết có hạn đối với nền tảng võ công của Sở Hoan.

Chính gã tự tay thử công phu của Sở Hoan, Sở Hoan liên tục tránh bảy đao của gã, nền tảng võ công tuyệt đối không kém, nhưng để Vệ Thiên Thanh tới đánh giá Sở Hoan và Hoàng Chí Tiếu ai mạnh ai yếu, trong lòng Vệ Thiên Thanh quả thật thiếu tự tin.

Gã biết trận chiến này quan hệ trọng đại với Sở Hoan, nếu thua dưới tay Hoàng Chí Tiếu, mất đi chức Nha tướng cũng không phải chuyện lớn, mấu chốt là Kiều Minh Đường chắc chắn rơi vào trong phiền toái, cho nên nói ra lời này, cũng là phương pháp kích tướng, hy vọng La Thế Lương thay người khác, như vậy Sở Hoan nắm chắc thủ thắng tự nhiên lớn hơn một chút.

La Thế Lương cười ha ha nói:

- Xem ra Vệ Thống chế cũng không có gì tin tưởng đối với vị Sở Nha tướng này.

Gã vuốt râu nói:

- Nếu không ta tùy tiện phái một gã thân vệ thế nào?

Kiều Minh Đường mặt không đổi sắc, ôn hòa cười nói:

- Lời này của La đại nhân sai rồi. Không phải Vệ Thống chế không tin tưởng Sở Hoan, chỉ là sùng bái đối với võ công của Hoàng Thiên hộ mà thôi.

Lúc này Hoàng Chí Tiếu nhìn chằm chằm Sở Hoan, chỉ cảm thấy Sở Hoan mặt không chút thay đổi, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Sở Hoan, gã nắm chặt chuôi đao, cất cao giọng nói:

- Tổng đốc đại nhân, mặc kệ Vệ Thống chế lo lắng ra sao, nếu đã mở miệng, mạt tướng tự nhiên cho Vệ Thống chế chút tình mọn. Nếu trong vòng ba mươi chiêu mạt tướng không thể đánh bại Sở Hoan, vậy liền tính ta thua thế nào?

Gã cũng nhìn ra Sở Hoan có hai phần bản lĩnh, nếu không hận không thể nói thủ thắng trong vòng mười chiêu, chẳng qua gã vô cùng tự tin đối với võ công của mình, tự hiểu trong vòng ba mươi chiêu nhất định có thể đánh bại Sở Hoan.

Trong mắt Vệ Thiên Thanh xẹt qua ánh sáng, liền thấy được Sở Hoan chậm rãi đi ra, trên mặt mang theo nụ cười, bình tĩnh nói:

- Nếu là Hoàng Thiên hộ chỉ giáo, lại thật vui vẻ thụ giao, chẳng qua thời hạn 30 chiêu vẫn bỏ đi, thật sự bắt đầu giao phong, nếu 30 chiêu không thể phân ra thắng bại, đánh hứng lên, cũng không dễ dừng tay!

Hoàng Chí Tiếu chợt biến sắc, gã không thể tưởng tượng được Sở Hoan không biết sống chết như thế, chính mình chủ động đề xuất 30 chiêu làm hạn định, không ngờ tiểu tử này không coi ai ra gì, ngay cả thời hạn 30 chiêu cũng không cần.

Lục Thế Huân nghẹn một bụng lửa giận, lúc này nghe Sở Hoan nói vậy, trong lòng cười lạnh: “Tiểu tử này đúng là ăn gan báo, cho hắn vài phần sắc mặt, quả thật muốn mở phường nhuộm. Nghĩ tới Tổng đốc và Chỉ huy sứ đều ở đây, hắn cố ý muốn biểu hiện uy phong, ha ha... Không biết trời cao đất rộng, như vậy xem hắn kết thúc như thế nào!” Gã không kìm nổi liếc về phía Lâm Lang, chỉ thấy đôi mắt tựa hồ thu mê người của Lâm Lang đang nhìn Sở Hoan, trong đôi mắt kia tràn đầy vẻ lo lắng, Lục Thế Huân lại không vui trong lòng, chỉ hy vọng Hoàng Chí Tiếu có thể giáo huấn Sở Hoan một chút, vừa khiến Sở Hoan mất chức Nha tướng, cũng khiến hắn không ngẩng được đầu lên sau khi thất bại.

Nghĩ tới tình cảnh chật vật của Sở Hoan sau khi bị thua, trong lòng Lục Thế Huân dâng lên một hồi thoải mái, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.

La Thế Lương đã vỗ tay cười nói:

- Được, được, được!

Gã nói với Vệ Thiên Thanh:

- Vệ Thống chế, ngươi lo lắng cho hắn, dường như chính hắn lại rất có tự tin. Mặc kệ nói thế nào, Sở Hoan này cũng có vài phần khí khái nam nhân, bản tướng thích điểm này!

Không đợi mọi người nói chuyện, gã đã nói với Hoàng Chí Tiếu:

- Hoàng Thiên hộ, nếu Sở Hoan không cần số chiêu làm hạn định, ngươi nên thỉnh giáo cẩn thận một phen, phải toàn lực ứng phó, để Sở Nha tướng dùng ra công phu thật mới đúng!

Hoàng Chí Tiếu ôm quyền nói:

- Mạt tướng biết.

Gã nhìn về phía Sở Hoan, lạnh lùng nói:

- Sở Nha tướng, bản tướng võ học bình thường, còn xin hạ thủ lưu tình!

Những lời này của gã, tự nhiên tràn đầy trào phúng.

Sở Hoan thấy vẻ mặt khinh thường của gã, thản nhiên cười, chắp tay nói:

- Phải nói là Sở Hoan công phu thấp kém, Hoàng Thiên hộ hạ thủ lưu tình mới đúng!

Khóe miệng Hoàng Chí Tiếu mang theo một nụ cười châm chọc, lại nói với La Thế Lương:

- Đại nhân, trong đường thi triển vướng tay, nếu động thủ ở đây, có máu đổ, chỉ sợ bẩn địa sảnh, mạt tướng khẩn cầu tỷ thí trong viện!

Lâm Lang nghe được mấy chữ “có máu đổ”, không kìm nổi che miệng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn bóng lưng Sở Hoan, ánh mắt một khắc cũng không dám rời khỏi.

Vệ Thiên Thanh nghe được ý tứ trong lời Hoàng Chí Tiếu, không kìm nổi nhíu mày:

- So sánh võ công, điểm đến liền thôi, chẳng lẽ còn phải đao thật thương thật đổ máu mới thôi sao?

La Thế Lương cười ha ha nói:

- Lời ấy của Vệ Thống chế sai rồi, nếu thật sự muốn so sánh võ công, tự nhiên là phải đao thật thương thật, chẳng lẽ còn bày động tác đẹp tỷ thí sao? Cấp dưới Vệ Sở quân của ta không giỏi động tác vỗ thuật đẹp mắt. Hơn nữa tướng sĩ Đại Tần ta, lực sĩ chân chính, người nào không phải một đao mọt thương chém giết trên sa trường?

Kiều Minh Đường vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan đã chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân, Vệ Thống chế, lời La đại nhân nói không sai, nếu muốn so sánh võ công, nếu chỉ là ra vẻ ta đây, sau này sẽ bị người ta lên án. Sở Hoan được Hoàng Thiên hộ chỉ giáo, bất kể thắng thua, cũng hy vọng Hoàng Thiên hộ có thể toàn lực ứng phó, coi như là đứt tay thiếu chân, vậy cũng không có lời nào để nói!

Kiều Minh Đường nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười.

Sở Hoan lúc này, trên thực tế chính là đại biểu Kiều Minh Đường y, mặc kệ thắng thua thế nào, Sở Hoan biểu hiện khí phách và gan dạ sáng suốt ra ngoài, vẫn khiến Kiều Minh Đường vô cùng vừa lòng.

- Một khi đã như vậy, tỷ thí ngoài đường.

Kiều Minh Đường đứng dậy, lập tức có tùy tùng tiến lên phủ thêm áo khoác cho ý, mà Hoàng Chí Tiếu là người đầu tiên rời đại sảnh, tới đình viện bên ngoài đường.

Tuyết mịn bay trên trời, trong đình viện cũng có tuyết đọng, đình viện rộng rãi rét lạnh, có vài cọng hoa mai đang nở rộ trên cây, bên ngoài treo vài chiếc đèn lồng màu đỏ, nhưng quả thật chiếu mảnh đất trống trong đình vô cùng sáng ngời.

Hoàng Chí Tiếu dừng lại chỗ đất trống, duỗi tay nắm đao, đợi cho Sở Hoan tới chỗ đất trống, thấy hai tay Sở Hoan trống trơn, mới há mồm hỏi:

- Sở Nha tướng dùng binh khí gì?

- Cũng dùng đao!

Sở Hoan nhìn qua không hề khẩn trương, trái lại Lâm Lang đứng ở cửa chính hai tay chập lại, đặt trước ngực, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương, tư thế kia dường như là cầu nguyện cho Sở Hoan.

Kiều Minh Đường đứng ở giữa, La Thế Lương và những người liên quan đều đứng dưới mái hiên, nhìn chỗ đất trống hai người quyết đấu, thần sắc mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa đều có tư tâm.

Vệ Thiên Thanh nghe Sở Hoan muốn dùng đao, không nói hai lời, cơi đao ném qua, kêu lên:

- Sở Nha tướng nhận đao!

Sở Hoan đưa tay nhận đao, cười nói:

- Đa tạ Thống chế!

Hắn nắm vỏ đao, rút đao ra, là một thanh khảm đao sống lưng dày, nhưng lưỡi đao sắc bén, hàn khí kinh người.

Vệ Thiên Thanh thân là Thống chế Cấm vệ quân, lại là người giỏi dùng đao, đại đao gã mang theo tự nhiên cũng không phải vật phàm.

Hoàng Chí Tiếu giơ tay chậm rãi rút đao, vứt vỏ đao trên mặt đất, lấy đao chỉ đất, động tác thong dong, mà Sở Hoan cũng nắm đao nơi nay, bình thản nhìn từng cử động của Hoàng Chí Tiếu.

Gió không lớn, tuyết rất nhỏ, bốn phía vắng lặng không tiếng động, tất cả ánh mắt đều tập trung lên hai người, một là Thiên hộ Vệ Sở quân trải qua trăm trận chiến rất được La Thế Lương coi trọng, kinh nghiệm mười phần, võ công không tầm thường, mà người kia lại là một Nha tướng Cấm vệ quân bừa bãi vô danh.

Nhìn từ thân phận, dường như thắng bại sớm đã định, nhưng mọi người nhìn thấy thái độ nhãn nhà của Sở Hoan, trái lại cảm thấy qua trận này, rốt cuộc ai thắng ai thua quả thật không thể biết được.

Sở Hoan nhìn từng động tác của Hoàng Chí Tiếu, tuy rằng bị mọi người nhìn, nhìn trong lòng vô cùng bình tĩnh, hắn cũng biết một khi mình thua trận này, hậu quả chắc chắn vô cùng nghiêm trọng, cho nên cũng không dám phớt lờ.

Hắn cũng có thể nhìn ra được, Hoàng Chí Tiếu có địa vị hôm nay, cũng không phải dễ dàng mà được, cái gọi là thành thạo xem cách thức, Sở Hoan chỉ nhìn động tác và tư thế nắm đao của Hoàng Chí Tiếu, chỉ biết người này cũng không đơn giản, mỗi cử động của gã nhìn như thong thả, cũng cực kỳ ngưng trọng, rút đao nắm đao, đã gây ra cho người ta một áp lực vô hình.

- Mời!

Sở Hoan bình tĩnh nói.

Hoàng Thiên hộ nghe được chữ mời, cũng không vội vàng tiến lên, cất bước qua bên trái. Gã vừa động, bước chân của Sở Hoan cũng lập tức động theo, đi theo hướng ngược lại, hai người đi nửa vòng tròn, không hẹn mà đều gầm nhẹ một tiếng, thả người nhảy lên, vung đao chém thẳng.

Tất cả mọi người cả kinh, thật không ngờ hai người vừa ra tay liền có tư thế vật lộn sống chết như vậy, căn bản không lưu tình chút nào. Hai người nhảy lên như chim diều, tốc độ vung đao như sấm sét, tất cả mọi người cảm thấy hít thở không thông, tim đập nhanh không hiểu.

Lâm Lang cũng nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Bình Luận (0)
Comment