Tề Vương kìm lòng không được đau khổ một lát, tựa hồ cũng phát giác được mình như vậy thật sự có chút không ổn, dần thu tiếng khóc lại, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt. Sở Hoan đỡ Tề Vương đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Sương, thấy Lăng Sương gầy đi không ít so với lúc trước, hơn nữa sắc mặt có chút tái nhợt, không kìm được hỏi:
- Lăng Sương, thân thể nàng có phải không thoải mái hay không?
Lăng Sương cùng Sở Hoan cách biệt đã lâu, lâu ngày gặp lại, nghe hắn nói chuyện với mình cũng không phải lời khách sáo, hơn nữa ngữ khí mang theo ân cần, trong lòng đúng là ấm áp. Nàng muốn nói chuyện, Cừu Như Huyết ở bên đã nói:
- Sở đốc, Lăng Sương cô nương thân thể có chút không khỏe, cũng không trở ngại lớn, quả thực vất vả, chỉ e là mệt rồi.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Lăng Sương, nàng là cô nương Giang Nam, thành Tây Bắc này khí hậu cũng khắc nghiệt. Lúc mới bắt đầu đến, rất nhiều người không thích ứng, chẳng qua chịu đựng một thời gian, cũng có thể thích ứng được.
Lăng Sương “Ừm” một tiếng, thấy Sở Hoan cười dịu dàng nhìn mình, nhưng thẹn thùng không dám đối mặt với Sở Hoan, cúi đầu.
Sở Hoan thấy Cừu Như Huyết cũng là một bộ phong trần mệt mỏi, tiến lên, nhẹ nhàng đập vào ngực Cừu Như Huyết. Động tác này đối với nam nhân tầm đó mà nói, vô cùng thân mật, chúng tướng sau lưng trông thấy, nghĩ Sở đốc đối với người đàn ông một tay này ngược lại vô cùng coi trọng, nghe thấy Sở Hoan cười nói:
- Cừu đại hiệp xuất mã, mã đáo thành công, bản đốc còn một một mực lo lắng cho các ngươi.
Cừu Như Huyết cười ha ha một tiếng, lập tức nói:
- Sở đốc, không giấu ngài, lần này thật đúng là vạn phần hung hiểm, dần dần sẽ bẩm báo với ngài.
Y xoay người chỉ vào Lô Hạo Sinh, giới thiệu:
- Vị này chính là Trưởng sử phủ Tề Vương, Lô Hạo Sinh Lô Trưởng sử.
Sở Hoan thấy người kia hơn 40 tuổi, mặc dù mặc y phục vải thô, nhưng không che dấu được khí chất của người đọc sách, sửa sang lại xiêm y, nghiêm nghị đi lên, chắp tay nói:
- Sở Hoan gặp qua Lô Trưởng sử!
Lô Hạo Sinh nghe qua danh tiếng Sở Hoan, lần này lại là lần đầu tiên gặp mặt, thấy Sở Hoan tướng mạo phi phàm, tâm trạng ngược lại thầm khen ngợi, cũng đã sửa sang lại xiêm y, chắp tay đáp lễ nói:
- Lô Hạo Sinh bất tài, ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Sở đốc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, tuổi trẻ tài tuấn, Đế quốc Đống Lương!
Sở Hoan mỉm cười, hướng Tề Vương nói:
- Phụ quốc, vào nhà trước nghỉ ngơi, phong trần mệt mỏi, ta lập tức phái người chuẩn bị cơm canh.
Hắn quay sang phân phó Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên, nhanh an bài, tạm thời mời phụ quốc khách từ phương xa đến dùng cơm, đợi quay về Sóc Tuyền, sẽ bày yến tiệc chính thức.
Hắn lại phân phó:
- Phụ quốc đến đây, trong lòng các ngươi biết rõ thì tốt, chúng ta không được tiết lộ ra bên ngoài, theo quân pháp mà làm!
Chúng tướng đồng thanh lĩnh mệnh.
Tề Vương lúc này bùi ngùi mãi thôi, tự nhiên hết thảy đều theo an bài của Sở Hoan, Cừu Như Huyết cười nói:
- Sở đốc, chúng ta từ trong kinh đến, trên đường còn chưa được nghỉ ngơi tốt, có thể xin ít nước ấm, để cho chúng ta tẩy một chút phong trần trên người hay không.
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, phân phó:
- Hiên Viên, phái người chuẩn bị nước ấm, đưa quần áo sạch tới, chờ Phụ quốc bọn họ tắm rửa xong, đồ ăn phải có trên bàn!
Hiên Viên Thắng Tài lĩnh mệnh.
Tề Vương đến, hội nghị quân sự chỉ có thể trì hoãn, chúng tướng đều lui xuống. Hiên Viên Thắng Tài sai người đun nước nóng, đưa xiêm y sạch sẽ đến. Lăng Sương là nữ tử, Sở Hoan cho người chuẩn bị cho Lăng Sương một gian phòng.
Lúc nửa đêm, đồ ăn nóng hổi bưng lên cái bàn, mặc dù lương thảo Tây Quan thiếu thốn, nhưng Vương gia giá lâm, đương nhiên đặc biệt một chút, chuẩn bị một bàn rượu thức ăn ngon. Tề Vương tắm nước nóng, thay đổi xiêm y sạch sẽ thoải mái dễ chịu. Y đi đến trong sảnh, Sở Hoan cùng Hiên Viên Thắng Tài đã đợi, mời Tề vương ngồi xuống. Cừu Như Huyết cùng Lô Hạo Sinh lập tức chạy đến. Hồi lâu không thấy Lăng Sương đến, Sở Hoan để cho Hiên Viên Thắng Tài phái một vị phu nhân đi mời, phu nhân trở về bẩm báo, Lăng Sương thân phận thấp kém, không thể ngồi cùng bàn. Sở Hoan lệnh phu nhân đi lần nữa, nói ý của mình và Tề Vương, hôm nay chỉ luận giao tình, không nói đến địa vị.
Sau một lát, Lăng Sương đến, mặc áo gấm Hiên Viên Thắng Tài cho người tìm, hiển nhiên là qua một lần trang điểm, như hoa sen mới nở, duyên dáng yêu kiều, chỉ là sắc mặt tái nhợt một chút, càng lộ vẻ đẹp của cô gái Giang Nam nhu nhược.
Sở Hoan để Lăng Sương ngồi xuống. Cừu Như Huyết nhiều ngày chưa từng ăn ngon một chầu, đã lên bàn, lập tức cũng không khách khí, mọi người ăn uống linh đình.
Tề Vương đến bên này, trong lòng an tâm rất nhiều, trông thấy đồ ăn đầy bàn, lại là đồ ăn ngon miệng, qua ba lần rượu, Lô Hạo Sinh cuối cùng hỏi:
- Sở đốc, chúng ta trên đường đến, trải qua Bắc Sơn Đạo, nghe không ít người bên kia nghị luận, đại chiến Bắc Sơn cùng Tây Quan sắp đến, hơn nữa biên giới đều là bày xuống trọng binh, đây là cớ gì?
Sở Hoan thở dài:
- Trưởng sử, kỳ thật đến bây giờ, ta cũng không rõ Tiếu Hoán Chương vì sao phải hùng hổ dọa người như vậy. Trước đấy không lâu, con trai của Tiếu Hoán Chương bị ám sát, đến bây giờ cũng không biết là người nào gây nên. Thế nhưng Tiếu Hoán Chương lại tựa hồ như đem bút trướng này ghi tạc trên đầu ta, nói cái gì muốn thay con trai báo thù, lúc này mới tập trung hỏa lực ở biên giới.
- Hả?
Lô Hạo Sinh nhíu mày:
- Tiếu Hoán Chương cũng biết, không có lệnh triều đình, điều binh đơn giản, đây là tội lớn!
Sở Hoan cười khổ nói:
- Đúng vậy.
Hiên Viên Thắng Tài ở bên cười lạnh nói:
- Vương gia, Trưởng sử, đây là các người tận mắt thấy, Tây Bắc này không ít quan lại, đã không để triều đình vào mắt, không có sự ưng thuận của triều đình, bèn đem binh mã của triều đình trở thành binh mã tư nhân của chính mình. Loại người này không chỉ một Tiếu Hoán Chương, Chu Lăng Nhạc của Thiên Sơn Đạo, so với Tiếu Hoán Chương càng cuồng vọng hơn.
- Ồ?
- Lúc trước mượn người Tây Lương xâm lấn, Tây Bắc náo động, quân nhân Tây Bắc ở phía trước kháng địch, quân nhân Thiên Sơn ở phía sau vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, hơn nữa cướp sạch chuồng ngựa Tây Bắc.
Hiên Viên Thắng Tài nắm tay, giọng đầy căm giận nói:
- Hiện nay, chiến mã Tây Bắc, mười phần đều ở trong tay Chu Lăng Nhạc, Thiên Sơn tư gia thành lập một đội kỵ binh mạnh mẽ, Vương gia, Trưởng sử, các ngài nói, Chu Lăng Nhạc cùng Tiếu Hoán Chương đều muốn cái gì?
Tề Vương lúc này hơi biến sắc, kỳ thật lúc ở kinh thành, Lô Hạo Sinh đã phân tích tình hình của Tây Bắc với y, Tề Vương lại chỉ bán tín bán nghi.
Lúc này, Hiên Viên Thắng Tài nói như vậy, Tề Vương mới tin thế cục của Tây Bắc quả nhiên không nhẹ nhàng hơn kinh thành, cũng là sóng gió tụ về đỉnh, hết sức căng thẳng.
- Đám loạn thần tặc tử này.
Tề Vương nhịn không được nắm chặt tay:
- Sở Hoan, Tiếu Hoán Chương bên này đã xuất binh, Chu Lăng Nhạc đâu? Y sẽ thừa cơ đánh tới?
Sở Hoan cười nói:
- Chu Lăng Nhạc chính là một con sói ngồi đợi thời cơ, một khi có cơ hội, y đương nhiên sẽ không buông tha. Chẳng qua hiện nay còn chưa xuất binh, thần đã bố trí phòng tuyến ở phía tây.
- Nói như vậy, tình thế bên này ngươi cũng không tốt.
Tề Vương thở dài:
- Đám loạn thần tặc tử này, không nghĩ đền đáp triều đình, mà lại... mà lại vong ân phụ nghĩa như vậy...!
Nghĩ đến toàn bộ Tây Bắc đã không còn dưới sự khống chế của Tần quốc, trong lòng Tề Vương bỗng ảm đạm.
Y đã hai mươi tuổi, trải qua thời kỳ hưng thịnh của đế quốc, thấy cho tới nay sông hồ Tần quốc ngày một giảm xuống, trong lòng tự nhiên có một số cảm xúc.
- Phụ quốc, không nói tới những chuyện này nữa, các người đi đường mệt nhọc, ăn xong, trước nghỉ ngơi cho cho khỏe.
Sở Hoan lại cười nói:
- Ta ở bên này còn muốn nghỉ ngơi hai ngày, xử lý một ít quân vụ, sau hai ngày, sẽ về Sóc Tuyền. Các người cũng trước ở đây nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cùng nhau về Sóc Tuyền.
Hắn lại phân phó Hiên Viên Thắng Tài:
- Ngươi phái người lập tức chạy về Sóc Tuyền, tìm Kỳ Hồng, để cho Kỳ Hồng thu dọn chỗ phủ đệ.
Hiên Viên Thắng Tài tuân lệnh.
Sắc trời đã tối, sau khi cơm nước xong, Lô Hạo Sinh bọn họ đều xuống dưới nghỉ ngơi, chỉ còn lại Sở Hoan cùng Tề Vương. Hai người đi tới bên phòng ấm bên cạnh sảnh, Sở Hoan tự mình rót trà cho Tề vương, Tề Vương thở dài ra một hơi, cười khổ nói:
- Sở Hoan, ta rơi vào tình cảnh hôm nay, trong lòng ngươi nghĩ thế nào?
- Vương gia, Thái tử vốn là âm hiểm, ta ở bên cạnh, cũng là ngày đêm lo lắng cho tình cảnh của ngài.
Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh Tề vương, thở dài:
- Cũng may người hiền đều có trời giúp, Vương gia có thể toàn thân mà rút, vậy là tốt rồi.
Hắn dừng một chút, mới hỏi:
- Vương gia, những người khác phải chăng đều không có chuyện gì?
Sở Hoan phái ra Cừu Như Huyết cùng Bạch Hạt Tử, hơn nữa dặn dò qua, một khi thật sự muốn cứu Tề Vương, có thể liên lạc với Thẩm Vạn Tư ở kinh thành. Hôm nay chỉ thấy Cừu Như Huyết, không thấy Bạch Hạt Tử cùng Thẩm Vạn Tư, tự nhiên có chút lo lắng.
Tề Vương lập tức nói tóm tắt những chuyện xảy ra kể từ lúc bắt đầu rời kinh thành cho Sở Hoan. Nghe nói Bạch Hạt Tử cùng Thẩm Vạn Tư chia nhau dụ truy binh, Sở Hoan lúc này mới bớt buồn, nhưng nghe được Thái tử cài Mã Trọng Hành vào bên người Tề Vương, Tề Vương thiếu chút nữa bị Mã Trọng Hành giết, có chút giật mình. Hắn đã sớm đoán biết Thái tử một khi thả Tề Vương khỏi kinh, đằng sau tất có sát chiêu, lại quả thật bị chính mình đoán trúng. Cũng may Tề Vương thoát khỏi nguy hiểm, nghe nói là một vị đạo sĩ đột nhiên xuất hiện cứu đám người Tề Vương, Sở Hoan có chút bất ngờ, hỏi:
- Vương gia, người nói đạo sĩ kia nhắc đến tên ta? Lão biết ta?
Tề Vương trái lại hỏi:
- Đạo sĩ kia thật sự không phải là ngươi phái đến tiếp ứng? Cừu Như Huyết cũng đã nói, nếu như là ngươi phái người đến, sẽ không lặng lẽ không có tin tức.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta lúc đầu phái Cừu Như Huyết cùng Bạch Hạt Tử, về sau nghĩ đến, đã tới không kịp, lần này lại, cũng xác thực phái người đi tiếp ứng, chỉ là bọn họ vẫn chưa về, chắc hẳn cũng không gặp Vương gia.
Suy nghĩ một chút, tự lẩm bẩm:
- Đạo sĩ... đúng rồi, Mã Trọng Hành kia cũng biết gã?
Tề Vương gật đầu nói:
- Mã Trọng Hành từng nói, đạo sĩ kia hình như là thầy bói ở kinh thành, nhưng Mã Trọng Hành tựa hồ cũng không biết thân phận chân chính của đạo sĩ kia... Đạo sĩ kia võ công cực kỳ lợi hại, Mã Trọng Hành ở dưới tay gã, căn bản không qua được một hiệp.
Sở Hoan nhíu mày, hơi trầm ngâm, sau một lát, lông mày xiết chặt, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ là gã...!
- Ai?
Tề Vương nghe ngữ khí của Sở Hoan, tựa hồ nghĩ đến ai, tâm trạng nghĩ đến ai, tâm trạng hiếu kỳ:
- Ngươi nhớ ra ai rồi?
Sở Hoan do dự một chút, mới nói:
- Ta ở kinh thành cũng xác thực nhận ra đạo sĩ kia là thầy bói, chỉ là không nhìn ra võ công của gã cao bao nhiêu, hơn nữa giao tình với gã cũng chỉ hời hợt... Đạo sĩ kia đạo hiệu hình như là Hồng Vũ, chẳng lẽ người cứu Tề Vương, chính là Hồng Vũ đạo trưởng?
- Hồng Vũ?
Tề Vương khẽ giật mình:
- Ngươi cũng biết gã rốt cuộc là ai?
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta cùng gã giao tình không sâu, chỉ biết gã ở kinh thành xem bói, cũng không biết thân thế của gã... Nếu như quả nhiên là gã, chuyện này rất cổ quái.
Tâm trạng lúc này đúng là cảm thấy đáng kinh ngạc, thầm nghĩ Hồng Vũ đạo nhân ngoài thân phận chỉ là đạo nhân bình thường làm thầy bói ở kinh thành, chẳng lẽ gã còn có thân phận khác? Gã ban đầu ở vườn Thiết Huyết cùng Mã Trọng Hành từng tỷ thí, mặc dù chỉ là đua ngựa, nhưng lại nhớ rõ thân thủ Mã Trọng Hành quả thực không kém, coi như là một người dũng mãnh. Thế nhưng dưới tay đạo nhân không qua được một hiệp, võ công của đạo nhân kia hiển nhiên là không như bình thường, trừ phi Hồng Vũ đạo trưởng là một vị cao nhân thâm tàng bất lộ.
Lòng hắn nghi hoặc, vừa nghĩ Hồng Vũ đạo trưởng cùng Bùi Tích giao tình tựa hồ sâu, lại không biết Bùi Tích có biết thân phận của Hồng Vũ đạo trưởng kia không, trong lòng suy nghĩ lần sau gặp được Bùi Tích, phải hỏi Bùi Tích.