Liễu béo nhìn thấy đường bị chặn lại, lập tức nhíu mày, thấp giọng nói:
- Đại nhân, con đường này bị chặn lại rồi, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Sở Hoan không trả lời, quay người lại cầm lấy cây đuốc trên tay Liễu béo, lui về phía sau vài bước, chiếu trên mặt đất, mơ hồ thấy có dấu máu tươi, xác định thổ phỉ bị thương nhất định là đã qua cửa đá này. Hắn đứng dậy, rọi đuốc về bốn phía, khóe miệng cười lạnh, nói khẽ:
- Ta tìm cơ quan mở cửa, ngươi cẩn thận đề phòng, phía sau cửa đá này tột cùng là cái gì, ta cũng không chắc.
Liễu béo cũng không nhiều lời, bởi vì khi Sở Hoan rọi đuốc khắp bốn phía, gã cũng đã nhìn thấy trên vách tường có một chỗ lưu vết máu.
Liễu béo là người trải qua nhiều trận chiến, ngay lập tức hiểu dấu vết đó có ý nghĩa gì.
Nếu không đoán sai, thổ phỉ bị thương kia biết phía sau có người đuổi theo, cho nên bất đắc dĩ mà dùng tay khởi động cơ quan, mở cửa đá, trên tay gã còn vết máu, trong lúc cấp bách, quên mất là chính mình sẽ lưu lại dấu vết.
Sở Hoan cũng không do dự, ra hiệu Liễu béo đứng sát vách tường, mình cũng dán vào sát tường, tay kia thì hướng vào vết máu trên tường ấn mạnh vào, quả nhiên nghe tiếng động, cửa đá từ từ mở ra.
Liễu béo không phải là kẻ ngốc, cửa đá mở ra, trong nháy máy, gần như đồng thời với Sở Hoan cúi người xuống, mục đích là tránh mũi tên từ bên trong bắn ra.
Cửa đá mở, Sở Hoan cong người như con hổ, nhảy vọt vào, lập tức lăn tại chỗ một vòng. Liễu béo cũng cắn răng một cái, chui vào theo.
Sở Hoan vừa mới tiến vào trong cửa đá, liền cảm giác một trận kình phong ụp tới, biến có người đánh úp. Hắn cả người còn nằm trên mặt đất, đã lăn thêm một vòng, trong bóng đêm, lăn về phía người nọ, đại đao trong tay chém ngang về phía trước. Động tác của hắn rõ ràng dứt khoát, tựa như là phản xạ tự nhiên. Phựt một tiếng, đại đao rõ ràng là đã chém trúng người đó. Tên thổ phỉ thét lên một tiếng thảm thiết. Sở Hoan biết hắn đã chém trúng. Lúc này xung quanh mờ tối, hắn căn bản không rõ tình huống bên trong, nhưng cảm giác đây là một thạch thất không rộng, hắn không đợi người nọ kịp phản ứng, đã bằng trực giác lách đến đằng sau lưng người nọ, đại đao đặt lên sống lưng gã.
Hắn vừa mới đứng dậy, đột nhiên nghe một tiếng động lạ, thanh âm khá rõ, Sở Hoan xác định ngay đó là một mũi tên, trong bóng tối, có người đã bắn mũi tên lại đây.
Sở Hoan gầm nhẹ một tiếng, một bàn tay đã nắm lấy tù binh phía trước, căn bản không cho gã cơ hội kịp phản ứng, nhấc mạnh gã lên, đưa sang một bên làm tấm bia. Chợt nghe phụp một tiếng, lại có tiếng kêu đau đớn, Sở Hoan cảm thấy tù binh trong tay mình đột nhiên nặng trịch, trong lòng biết, mũi tên kia đã bắn trúng tù bình. Nếu mình sở liệu đúng, tù binh đã trở thành kẻ chết thay cho mình.
Tiễn thủ kia ở trong bóng tối vẫn như cũ bắn ra một mũi tên sắc bén, như vậy cũng có thể thấy tài bắn cung thật sự không tồi. Nếu không giải quyết người này, thì mình đang ở trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng bị mũi tên của gã uy hiếp.
Sở Hoan không nghĩ nhiều, mũi tên vừa rồi đã khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng đồng thời cũng giúp hắn xác định phương hướng đối phương. Hắn dồn sức vào tay, ném tù binh trong tay vào phía tiễn thủ. Mà thân hình hắn cũng giống như cái bóng của thi thể tiến lên về phía rước, mục đích là khống chế tiễn thủ kia.
Trong bóng tối, tiễn thủ kia hiển nhiên cũng không thấy rõ, chỉ nghĩ mũi tên của mình nhất định đã bắn trúng đối thủ. Chợt thấy có thân ảnh bay lại phía mình, gã quả thật không thể ngờ đó là thi thể đồng bạn, nhưng gã cũng có chút linh hoạt, lâm nguy không loạn, mũi tên thứ hai đã bắn ra, cắm vào trên người thi thể.
Gã đoán, bị mình bắn trúng nếu không chết ngay tức khắc, cũng nhất định sẽ té xuống, nhưng tình huống ngoài dự kiến của gã, cái bóng kia sau khi trúng tên vẫn lao về phía gã.
Tiễn thủ kinh hãi, nâng chân lên đá một cước, liền đá bay thi thể văng ra, tiễn thủ này đang lấy làm lạ không hiểu sao đối thủ lại dễ dàng đối phó như vậy, đột nhiên cảm thấy phía dưới có động tĩnh, ý thức có chuyện không ổn, một vật cứng rắn lạnh lẽo đã đặt trên đầu gã. Gã lập tức hiểu chính mình không thể nhúc nhích, nếu không chỉ trong nháy mắt, sẽ bị cắt đứt yết hầu.
Sở Hoan chậm rãi đứng dậy, hắn dương đông kích tây, khống chế tiễn thủ này, nhưng không chủ quan, lạnh lùng nỏi:
- Nơi này có bao nhiêu người, không nên cử động!
Trong lúc nói, hắn đã nhanh chóng lách tới phía sau tiễn thủ, kéo tiễn thủ về phía sau vài bước, chính mình dán lưng vào tường, lấy tiễn thủ làm lá chắn, đề phòng đồng bọn của gã tiếp tục đánh lén.
Lấy kinh nghiệm của hắn, tiễn thủ này bắn cung tinh diệu trong bóng tối, đám thổ phỉ tại đây chắc chắn không phải hạng đơn giản. Mình khống chế người này, những người khác ném chuột vỡ lọ, chưa chắc đã dám hành động mù quáng.
Lập tức mơ hồ nghe từ đó không xa vang lên tiếng bước chân, nơi này quả nhiên là có nhiều người.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Sở Hoan trong lòng căng thẳng, trầm giọng hói:
- Liễu béo, ngươi ở đâu?
Hắn nhớ rõ lúc mình tiến vào, Liễu béo đi theo phía sauu, chỉ có điều sau khi mình nhập môn liền bị bắn lén, sau đó lại tập trung khống chế tiễn thủ, lúc này mới nhớ ra là không hề nghe thấy bất luận động tĩnh nào của Liễu béo.
- Đại … đại nhân… ta… ta ở trong này!
Giọng Liễu béo vang lên từ bên trái.
Ánh lửa đột nhiên sáng lên, Sở Hoan quay sang nhìn, thấy trên cổ Liễu béo có hai thanh đạo, có hai gã bịt mắt khống chế hai bên, không khỏi nhíu mày.
Liễu béo bị bắt, đao đặt lên cổ, cố gắng lấy lại dũng khí, không hề tỏ ra sợ hãi.
Ngoại trừ hai người này, Sở Hoan cũng thấy cách đó không xa, có một bóng người đang chậm rãi đi đến. Toàn thân mặc y phục bó sát, thân hình như rắn nước, bộ ngực đầy đặn cao ngất như núi, hiển nhiên là một nữ nhân.
Nữ nhân này cũng bịt mặt, tay trái cầm cây đuốc, tay phải cầm cây đao, uyển chuyển đi đến, mặc dù giọng lạnh lùng nhưng rất dễ nghe:
- Ta thật không ngờ, trong đám tay sai của quan phủ cũng có kẻ tài giỏi lớn mật như thế.
Sở Hoan nhìn vóc dáng cũng đoán được nữ nhân đó chính là Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi dừng chân, nàng che mặt, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra sát khí, nàng tuy rằng là một nữ nhân, nhưng sát khí kia hung ác không kém gì nam nhân.
Sở Hoan toàn thân lân giáp, đầu đội mũ ưng linh, che kín đầu, hơn nữa, thân hình hắn nấp sau lưng tiễn thủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, tuy có ánh sáng, nhưng Lâm Đại Nhi trong lúc nhất thời cũng không nhận ra hắn.
Sở Hoan thản nhiên cười:
- Ta cũng không ngờ, bên trong thổ phỉ lại có nữ nhân lợi hại như vậy.
Lâm Đại Nhi nghe giọng hắn, thân thể đột nhiên chấn động, thất thanh kêu lên:
- Là… là ngươi?
Sở Hoan biết Sở Hoan sớm hay muộn cũng sẽ nhận ra mình, nên không né tránh, mỉm cười nói:
- Xem ra ngươi đối với ta nhớ mãi không quên, chỉ nghe giọng cũng nhận ra, chẳng lẽ… ngươi đã luôn nghĩ về ta?
Lâm Đại Nhi đúng là đỏ mặt lên, cười lạnh:
- Ngươi nói không sai, bản cô nương quả thật luôn nghĩ đến ngươi, tuy nhiên, chỉ là nghĩ làm sao chặt được đầu ngươi.
- Hóa ra ngươi vẫn là một cô nương.
Sở Hoan thản nhiên cười, cố ý chọc giận Lâm Đại Nhi, làm ra vẻ như bừng tỉnh điều gì, cười nói:
- Hèn chi rắn chắc như vậy, giờ thì ta hiểu rồi…
Hắn lời này nói rất mập mờ, người ngoài nghe có thể không hiểu, nhưng Lâm Đại Nhi lập tức minh bạch, nàng tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng đã như có một trận phát sốt, căm hận nói:
- Ngươi… ngươi là đồ chó săn vô sỉ.
Sở Hoan lúc trước gặp nàng ở sông Kính giang, hai người giằng co nhau dưới nước, Sở Hoan thậm chí đã xé rách áo của Lâm Đại Nhi, để lộ bộ ngực no đủ.
Lâm Đại Nhi trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu Sở Hoan là người nơi nào, nhưng nàng vẫn nhớ rõ, hắn tuy rằng cao ngạo nhưng không động đến ngực nàng. Tuy nhiên, lúc ở dưới nước, lúc hắn ôm nàng từ phía sau, cái đồ chết tiệt kia của Sở Hoan cọ sát vào cặp mông cong vểnh ra đằng sau của nàng.
Một câu rắn chắc cũng không biết là nói ngực hay mông, nhưng bất kể là nói đến cái gì, cũng không phải là lời tốt đẹp. Lâm Đại Nhi vừa giận vừa thẹn, không hề biết vẻ mặt nàng lúc này phong tình xinh đẹp bội phần.
Sở Hoan nắm chặt đao ổn định lực, tiễn thủ kia tuy rằng vẻ mặt giận giữ nhưng cũng không dám nhúc nhích.
- Đều là người quen cũ, không cần trốn tránh, che mặt làm gì?
Sở Hoan thản nhiên:
- Không phải là gặp người không dễ gặp hay sao? Cố nhân tái ngộ, cũng nên thẳng thắn với nhau mới phải.
Lâm Đại Nhi lạnh lùng cười, nhưng quả thật đã kéo khăn lụa che mặt xuốn, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Mắt hạnh má đào, mũi thon môi đỏ, khuôn măt như có màn sương nhẹ bao phủ, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân toát ra sát khí tinh quang, trông như đóa mai vàng rực rỡ trong trời đông giá tuyết. Đẹp cực đẹp, mà lạnh cũng cực lạnh.
Nàng không chút phấn son, dung nhan nhợt nhạt, lại một thân hắc y, không có quần áo là lượt rực rỡ nhưng vẫn toát ra hương vị nữ nhân nồng đậm.
Đặc biệt mái tóc đen dính bên gò má đang ửng đỏ vì giận, trong ánh đuốc, lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ phong tình. Chỉ tiếc mỹ nhân này chưa từng mỉm cười, không biết nếu nàng cười rộ lên, thì còn quyến rũ đến cỡ nào.
- Để người trước khi chết nhìn một cái, cũng ảnh hưởng gì?
Lâm Đại Nhi nâng đại đao trong tay lên, giọng hàn khí đậm đặc:
- Ngươi chỉ mang theo một người dám đuổi đến đây, cũng có chút dũng khí. Có điều, chỉ là dũng khí của kẻ thất phu, kết cục cuối cùng thành cái xác không hồn mà thôi.