Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 167

Trước giao thừa, toàn bộ phủ thành giăng đèn kết hoa, không ít nơi còn chuẩn bị hội đèn lồng. Tô phủ trước năm mới hai ngày cũng đã bố trí chu đáo, treo đèn lồng, dán chữ Phúc khắp nơi.

Lâm Lang tặng lì xì cho mấy người trong phủ, cho phép họ về nhà đón năm mới. Sau khi tôi tớ rời khỏi, trong phủ chỉ còn khoảng mười người, toàn phủ đệ có vẻ yên ắng lạnh lùng.

Sáng sớm 30, Lý phu tử thức dậy sớm, bảo Sở Hoan chuẩn bị bút mực, tự mình viết mấy câu đối rồi lại sai Sở Hoan dán lên mấy cánh cửa chính của tòa nhà. Tố Nương và Như Hoan thì đi theo Sở Lý thị dán chữ Phúc lên cửa, trên đầu cửa tòa nhà cũng treo đèn lồng lớn màu đỏ, tuy đang là cuối đông, nhưng trong phòng ấm áp hân hoan hẳn.

Giữa trưa, Sở Lý thị dẫn Tố Nương và Như Liên chuẩn bị bữa cơm tất niên. Năm rồi Sở Lý thị và Tố Nương quá tiết kiệm, Lý phu tử cũng sống cô độc nhiều năm, nhưng năm nay khác những năm trước, chẳng những khác biệt về tiền bạc, hơn nữa, cả gia đình tụ họp một chỗ, vô cùng vui vẻ. Lý phu tử vốn giữ vững nguyên tắc nam nhân không xuống bếp, nhưng thấy Sở Hoan xắn tay áo làm sủi cảo, liền cũng ra giúp một tay, cả nhà quây quần náo nhiệt.

Buổi tối, trên bàn tràn ngập thức ăn, tất nhiên cũng không thể thiếu rượu Trúc Thanh yêu thích của Lý phu tử. Một nhà năm người quây quần bên cái bàn, không khí vui vẻ hòa thuận. Sở Hoan lại chuẩn bị lễ vật lì xì cho từng người. Lý phu tử thích chơi chữ, Sở Hoan bỏ công tìm cho lão một nghiên mực tốt nhất và một cây bút lông, Lý phu tử hoan hỉ lắm.

Rượu quá hai tuần, cả nhà đang nói chuyện vui vẻ, Sở Hoan bỗng đứng dậy:

- Mẹ, cậu, hai người ăn trước, con ra ngoài chút!

Lý phu tử ngạc nhiên:

- Lúc này còn đi đâu?

- Bên kia Tô phủ tôi tớ về hết rồi.

Sở Hoan đáp:

- Con đi xem tình hình bên đó thế nào.

Sở Lý thị vội nói:

- Cũng nên đi xem một chút. Người ta giúp mình nhiều như vậy… À, phải mang theo cái gì làm quà. Đêm 30 không thể đi tay không như vậy được.

Sở Hoan cười nói:

- Con lấy một vò rượu, Tô bá thích uống rượu, con đến uống cùng mấy bát.

Lập tức hắn đi vào trong nhà mang theo vò rượu, cưỡi ngựa đi về phía Tô phủ.

Cửa lớn Tô phủ đóng chăt, nhưng trước cửa treo đèn sáng rực. Sở Hoan gõ cửa, chờ mãi mới nghe có người hỏi:

- Ai?

Sở Hoan đáp:

- Là ta, là Sở Hoan!

Cửa chính cọt kẹt, rồi mở ra. Người mở cửa chính là Thúy Bình, nha hoàn của Lâm Lang. Nàng nhìn thấy Sở Hoan bất ngờ hỏi:

- Sở công tử, ngài… sao lại tới đây?

Sở Hoan dẫn ngựa vào sân, cười nói:

- Đến kiếm bữa cơm tất niên.

Thúy Bình cười nói:

- Nhà đã ai ăn đâu. Đúng rồi, Sở công tử, Thúy Bình chúc tết ngài, có được tiền lì xì chứ?

Sở Hoan cười ha hả:

- Ta còn đang chuẩn bị nhận tiền lì xì của ngươi đây.

- Thật là bủn xỉn!

Thúy Bình cười hì hì, Sở Hoan đã hỏi:

- Đúng rồi, đại đông gia ở đâu? Xem ra ta cũng nên đến chúc tết một câu.

Thúy Bình ảm đạm đáp:

- Ta dẫn ngài đi!

Nàng dẫn Sở Hoan đến trong hoa viên, chỉ vào một gian phòng nhỏ:

- Tiểu thư ở bên trong một mình. Chúng ta không dám đi vào. Tiểu thư hình như… đang uống rượu. Ngài vào đi, Sở công tử, khuyên tiểu thư một tiếng, tiểu thư uống nhiều lắm rồi.

Sở Hoan nhíu mày, hậu hoa viên này vô cùng lạnh lẽo, gian phòng kia cũng vô cùng cô tịch. Hắn đi thẳng vào, tới trước cửa nhẹ nhàng gõ cửa, sau một lát mới nghe có tiếng Lâm Lang, giọng xem chừng như đã ngà ngà say:

- Đừng ầm ĩ, các ngươi… không được quấy rầy ta.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Đại đông gia, là ta, là Sở Hoan.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, đằng sau cửa là khuôn mặt hồng rực của Lâm Lang, trong trắng ửng hồng, vô cùng kiều diễm quyến rũ. Nhưng trong mắt nàng mờ mịt nước, đã có men say. Lâm Lang nhìn thấy Sở Hoan, cười dịu dàng:

- Ngươi… sao lại tới đây? Đến… cùng ta uống rượu…

Sở Hoan đi vào phòng. Lâm Lang tiện tay đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh bàn.

Sở Hoan thấy trên bàn có vài món đồ ăn nhưng tất cả đều đã nguội, nhìn cũng biết chưa hề đụng đũa. Bên cạnh có năm sáu bầu rượu, đã có hai bầu uống hết, ba bình kia còn một nửa.

Lâm Lâm sau khi ngồi xuống, nâng chén rượu lên, đang định uống. Sở Hoan đã nắm lấy tay nàng, nhíu mày:

- Đại đông gia, không thể uống thêm nữa, đã uống nhiều lắm rồi…

- Ngươi làm cái gì vậy?

Lâm Lang có vẻ đã say, vung tay lên:

- Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta uống rượu. Bỏ tay ra, ta muốn uống. Tô gia mở tửu phường, chính là để bán rượu..

Rồi cầm chén lên, làm một hơi cạn sạch.

Nàng lúc này không còn chút đoan trang thận trọng ngày thường, thái độ giống như là một đứa trẻ say rượu vậy.

Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh nàng, không biết vì sao, lòng xót xa vô cùng, đưa tay lên cầm lấy chén rượu trong tau nàng, dịu dàng nói:

- Lâm Lang, không nên uống nữa…

Lâm Lang trừng hai con mắt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng một mảnh, đôi mắt tinh anh giờ mơ mơ màng, xinh đẹp đến tột cùng. Giờ khắc này, Sở Hoan đúng là không kìm nổi trong đầu xẹt qua mấy chữ “quý phi say rượu”.

Tuy rằng đã say, nhưng động tác của Lâm Lang vẫn như cũ cực kỳ tao nhã, một bàn tay để trên bàn, tay còn lại chống cằm, mắt mông lung nhìn Sở Hoan:

- Ngươi cho ta… cho ta rót rượu. Ngươi có thể uống không? Uống cùng ta đi…

Sở Hoan thở dài, đặt chén rượu xuống, đứng dậy định đi bảo người hầu nấu ít nước thuốc giải rượu. Lâm Lang đã đưa tay ra giữ chặt vạt áo của hắn lại:

- Không được đi… ngươi vì sao phải đi… không muốn uống rượu với ta sao?

Nàng lại buông áo Sở Hoan ra, vẻ mặt trở nên ảm đạm:

- Hóa ra… hóa ra không ai muốn uống rượu cùng ta. Ta vẫn chỉ có một mình…

Sở Hoan một lần nữa ngồi xuống. Hắn nhìn thấy trong mắt Lâm Lang vẻ thất vọng và cô đơn cùng cực, không đành lòng rót đầy rượ vào chén cho Lâm Lang, còn mình thì cầm bầu rượu lên nhìn sâu vào mắt nàng nói:

- Ta uống rượu với nàng.

Lâm Lang cười rộ lên:

- Ngươi vì sao phải uống rượu với ta? Ngươi là ai?

Sở Hoan cười khổ, Lâm Lang xem ra là đã say quá rồi, liền dịu dàng nói:

- Ta là Sở Hoan. Nàng muốn uống rượu, thì ta uống với nàng. Nàng không cô đơn.

Lâm Lang chống má nhìn Sở Hoan:

- Tốt lắm, ngươi uống đi, ngươi uống được nhiều hay ít?

Sở Hoan không nói nhiều, cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm to. Lâm Lang lại cười khach khách:

- Hóa ra ngươi cũng uống rượu. Đúng rồi, ngươi tên là Sở Hoan… Sở Hoan!

Nàng nhìn Sở Hoan một hồi, đột nhiên, không hiểu vì sao, gục đầu vào bàn khóc nức lên.

Sở Hoan nhất thời hốt hoảng, vội la lên:

- Lâm Lang… nàng sao vậy?

Lâm Lang khóc một hồi, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước như sóng, mê hoặc lòng người:

- Ta nghĩ ngươi sẽ không lại đây. Ta luôn chờ ngươi. Cuối cùng ngươi đã đến.

Sở Hoan nghe vậy thương cảm nói:

- Hôm nay là giao thừa, nàng đừng khóc.

Hắn lấy khăn tay ra, chấm nước mắt cho nàng. Lâm Lang si ngốc nhìn Sở Hoan, cầm lấy tay hắn, hạ giọng nói:

- Ngươi phải đi sao? Ngươi ở lại với ta chút được không? Không cần lâu đâu. Ngươi đi rồi, nơi này sẽ rất lạnh. Ta… ta sợ lạnh!

Sở Hoan dịu dàng:

- Ta không đi, ta ở đây với nàng!

Lâm Lang cười thỏa mãn, tay vẫn nắm chặt tay hắn:

- Tay ngươi thật ấm. Sở Hoan, ngươi biết không? Không ai nguyện ý ở cùng ta, ngoài ngươi. Hằng năm, ta một mình một đèn…

Nàng nói tới đây, cầm lấy chén rượu, lại uống cạn, lập tức ho khan một hồi.

Sở Hoan vội khuyên nhủ:

- Nàng không được uống nữa. Lâm Lang, ta đưa nàng đi ngủ nhé.

- Ta không cần nghỉ. Hôm nay là giao thừa, ta muốn uống rượu.

Lâm Lang buông tay Sở Hoan:

- Sở Hoan, ngươi có hiểu hay không, lòng ta nhiều tâm sự, ta chịu không thấu nữa rồi…

Sở Hoan nói:

- Nàng có tâm sự gì, đừng giữ trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn.

Lâm Lang trừng mắt nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Ngươi muốn nghe?

Nàng nói tiếp:

- Nhưng ta nói cho ngươi, ngươi không được nói cho người khác, không được nói cho Sở Hoan, được chứ?

Sở Hoan há miệng thở dốc, Lâm Lang đúng là đã say lắm rồi. Đang lúng túng không biết nên làm gì, Lâm Lang đã ghé sát vào tai hắn, thì thầm:

- Ta… ta thích hắn, nhưng ta không dám nói với hắn. Ta không xứng với hắn. Ngươi nói làm thế nào bây giờ. Ta thật sự rất thích hắn.

Sở Hoan ngớ người.

- Ngày đó … hắn giúp ta hít thuốc phiện, hắn ôm chân của ta, từ lúc đó, ta bắt đầu thích hắn…

Lâm Lang nói chuyện nọ xọ chuyện kia:

- Hắn nhất định không biết, ta nói cho ngươi biết một người, ngươi không được nói cho hắn. Hắn sẽ coi ta không ra gì. Ngươi đồng ý chứ?

Thân hình mềm mại của Lâm Lang đã tiến sát lại gần, từ trên người nàng tỏa ra hương thơm mát dịu chui thẳng vào mũi Sở Hoan, thấm vào trong ruột.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, rốt cuộc thấp giọng nói:

- Nàng vì sao không dám nói cho hắn? Nàng không nói làm sao hắn biết được tâm ý của nàng?

Lâm Lang xích người ra, lắc đầu:

- Hắn có bản lĩnh, sớm hay muộn sẽ thành Đại tác… Ta có là cái gì đâu?

Trên mặt nàng lộ ra vẻ chua xót:

- Ta chỉ là một quả phụ mà thôi, ta làm sao xứng với hắn?

Nàng hạ giọng nói:

- Từ ngày đầu tiên đến nhà bọn họ, ta đã biết ta ghét hắn đến chừng nào. Hắn không chịu làm việc đàng hoàng, làm ra một bộ dạng quân tử mà thôi. Sau lưng cũng tầm hoa vấn liễu. Tửu sắc vắt kiệt sức hắn. Mẹ hắn luôn trách cứ ta, trách ta không thể vì bọn họ mà sinh con trai, lại không biết hắn là kẻ vô dụng. Ngày đó, hắn say rượu, ta nói lại vài câu, không ngờ hắn mắng ta là tiện phụ, là sao xấu giáng xuống nhà họ, hắn còn đuổi ta ra khỏi nhà…

Sở Hoan nhíu mày, hắn đã hiểu, “hắn” này chính là Phạm gia Đại công tử đã chết, cũng chính là chồng trước của Lâm Lang.

Lâm Lang hiển nhiên là trong lòng cực kỳ đau khổ, cho nên khi say rượu, vô hình chung đem tất cả nỗi đau khổ đó nói ra. Sở Hoan lẳng lặng nghe, không nói lời nào.

- Ra rời khỏi không quá mười ngày, hắn liền nạp tiểu thiếp. Tuy nhiên, mấy tháng sau hắn chết.

Lâm Lang thì thầm:

- Ta biết tin hắn chết tuyệt lại không bi thương. Ta nghĩ rằng kiếp này ta sẽ không thể thích thêm một ai nữa. Nhưng… nhưng…

Lâm Lang chăm chú nhìn vào mắt Sở Hoan, nói từng chữ:

- Nhưng gặp ngươi, ta thích ngươi!

Bình Luận (0)
Comment