Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 188

Lúc người Doanh Nhân đi vào chỗ cá cược, chỉ thấy trên khuôn mặt mỗi người lộ ra vẻ vui sướng và tham lam đến khó tin. Đương nhiên bọn họ không thể phát hiện ra người Doanh Nhân đã vào trong, sự chú của mọi người đều tập trung vào những đồng tiền đặt trên bàn, những quân bài và ván bài vô cùng hấp dẫn.

Tuy rằng thời tiết mỗi ngày một ấm áp lên, nhưng hiện giờ thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng không khí trong chỗ cá cược thì lại rất ấm áp, có những tên chơi mà toát hết mồ hôi, thậm chí cởi bỏ áo ấm ra.

Phường đánh cược này rất lớn, bên trong không chỉ có dân cờ bạc, còn có rất nhiều cô nương, mỗi cô nương đều trang điểm rất xinh đẹp, trong không gian ấm áp của phường cá cược này, quần áo bọn họ mặc cũng rất lộ liễu, cứ lượn lờ khắp các bàn, gặp phải dân cờ bạc nào đỏ thì có thể nhận được ngay những đồng tiền nhét giữa khe ngực, rồi tiện tay sờ mó chút rất sung sướng, nhưng gặp phải những dân cờ bạc đang thua thì cứ thấy bóng dáng các nàng là chửi mắng đuổi đi, căn bản không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Đương nhiên, cũng có những đám đàn ông thắng được chút bạc, tâm trạng rất vui vẻ, cũng biết dừng lại, tìm một vị cô nương mà thấy vừa ý rồi ghé sát tai nói dăm ba câu gì đó, khi thấy nàng cười thì hai người họ sẽ tiến vè sau phường cá cược, làm những việc gian phu dâm phụ gì đó.

Trong phường cược những chiếc bàn rồi đồ gia dụng được bài trí rất hợp lý, rất có quy mô.

Cái gọi là chơi gánh, cá cược thì chẳng phân biệt bố con thằng nào cả, những kẻ tổ chức các cược này nắm bắt được tâm lý khách cược, trong phường cược bố trí rất nhiều cô nương trang điểm lòe loẹt, cứ lượn lờ bắt khách, một khi đã có người kết thì từ một khách cược trở thành khách làng chơi ngay, những khách cược mà tìm được gái ở đây thì tiền long cũng rất hào phóng.

Doanh Nhân đi vào trong, liền ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ, đó chính là mùi mồ hôi trên người đàn ông và mùi hương phấn trên người đàn bà hòa quyện vào, tình cảnh trước mắt, Doanh Nhân chưa bào giờ thấy cả, lúc này vô cùng kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy rất hưng phấn.

Hắn ở trong cung gặp các cung nữ thì nhiều vô kể, đều là những tuyệt sắc giai nhân được tuyển chọn vào, so với nhưng đám hương phấn dung tục trong phường cược này, ngay cả nét mặt rồi thân hình thì hơn hẳn một bậc.

Nhưng không biết vì lý do gì, lúc này Doanh Nhân nhìn thấy bên trong đang mây mưa bão táp, lại thấy càng hưng phấn hơn, chỉ cảm thấy những phụ nữ nơi này còn phong tình quyến rũ hơn những cung nữ trong cung.

Lúc này trong lòng Tôn Đức Thắng rất lo lắng, Doanh Nhân rời khỏi hành dinh quả thật có chút mạo hiểm, lần này lại quyết tới phường cược, càng khiến Tôn Đức Thắng kinh hồn bạt vía.

Tuy có Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan bên cạnh, nhưng Tôn Đức Thắng hiểu rằng, nếu chuyện này để cho Từ Tòng Dương biết được, Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan sẽ chẳng sao cả mà mình là thái giám bên cạnh của Doanh Nhân, Từ Tòng Dương biết Doanh Nhân đi vào những nơi như phường cược, thì chắc chắn là sẽ lột ra mình, trong lòng vô cùng lo lắng, thấp giọng nói:

- Điện... ồ, Từ công tử, chúng ta rời khỏi nơi này đi, nơi này... nơi này không hợp với công tử đâu!

Doanh Nhân nghe thấy những tiếng kêu thét bên trong, nhìn vào bên trong thì thấy những người họ không mảnh vải che thân, những chỗ nhạy cảm nhất đều lồ lộ ra, cảm giác chưa khi bao giờ kích thích như lúc này, làm sao có hể rời khỏi được chứ, hạ giọng mắng:

- Im mồm!

Lúc này, những hương thơm bay nồng, tiến tới nghên đón là hai vị cô nương, một cô nương đã tiến tới trước mặt Doanh Nhân, vẻ mặt đầy khiêu gợi và quyến rũ cười nói:

- Đại gia, có muốn vui vẻ chút không?

Chức trách của Phùng Ngọ Mã là bảo vệ Doanh Nhân, thấy phụ nữ tới gần, liền tiến tới ngăn lại, ngăn không cho cô nàng này tiến lại gần Doanh Nhân, một người phụ nữ khác thấy Phùng Ngọ Mã cao to lực lưỡng, vẻ rất khêu gợi, giơ bàn tay vuốt qua ngực của Phùng Ngọ Mã, dịu dàng nói:

- Vị đại ca này thân hình thật cường tráng, tiểu muội quả thật rất thích, chi bằng cùng tiểu muội tới hậu viện đi, sẽ hầu hạ chàng tới nơi tới chốn...!

Lúc nàng nói chuyện, vẻ mặt luôn tràn đầy sự khiêu khích và khêu gợi.

Vẻ mặt Phùng Ngọ Mã không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, người phụ nữ kia thấy vẻ mặt của Phùng Ngọ Mã so với những người đàn ông đến đây rất khác biệt, chỉ dám vuốt ve phần ngực không dám vuốt xuống dưới, trong lòng có vẻ sợ hãi rồi rụt tay về.

Doanh Nhân ở phía sau nghe thấy, thấy rất ngạc nhiên nói:

- Hầu hạ tới nơi tới chốn là sao? Các nàng biết thổi sáo biết đàn hát sao?

Hắn không hiểu hàm ý trong lời nói đó, cứ tưởng người phụ nữ này sẽ đàn hát hầu hạ.

Người phụ nữ kia cười quyến rũ, cho rằng Doanh Nhân đang khiêu khích, liền cười hi hi nói:

- Công tử muốn nghe khúc nhạc gì, tiểu muội sẽ hát khúc nhạc đó, tóm lại là sẽ khiến công tử vô cùng khoái cảm!

Doanh Nhân thấy giọng của hai người phụ nữ này rất quyến rũ, trong lòng rung động, vẫn muốn cùng một nàng đi về hậu viện, nhưng lúc này, lại nghe thấy một âm thanh lang lảng vang tới:

- Mấy vị muốn chơi cả hai à?

Âm thanh này truyền vào trong tai, không nói gì ai, ngay cả Sở Hoan cũng thấy phát nóng lên, không vì điều gì, chính là giọng nói lanh lảnh giống một thiếu nữ này, nhưng nói ra lời nói lại chẳng có chút quyến rũ nào.

Mấy người đều đưa ánh mắt nhìn theo giọng nói đó, chỉ thấy bên cạnh đã có một người phụ nữ tiến lên, lúc bước đi, đôi mông ngoe nguẩy, giống như con rắn đang bơi vậy, tuy bên ngoài rất lạnh nhưng người phụ nữ này lại ăn mặc rất kiệm vải.

Bầu ngực thì trắng nõn lộ ra trong chiếc yếm màu đỏ, đôi tay trắng và đôi chân dài cũng lộ ra bên ngoài. Tuy không khí trong phường cược ấm ấp hơn bên ngoài, nhưng cũng không tới nỗi quá nóng, nhưng mấy cô nàng này lại tỏ ra rất nóng bỏng.

Diện mạo của nàng cũng không biết phải miêu tả thế nào nữa, nếu nói là xinh đẹp, đó chẳng phải thừa sao, ngũ quan của khuôn mặt này đều rất quyến rũ, diện mạo này như vẻ trời sinh ra để đàn ông phải động lòng vậy, trên chiếc lông mày có chiếc nốt ruồi đỏ càng khiến cho nàng thêm quyến rũ.

Thế này thì còn nói gì nữa, điều khiến cánh đàn ông thèm khát nhất chính là bộ ngực của nàng.

Sở Hoan gặp qua không ít phụ nữ, trong những người phụ nữ Sở Hoan gặp trước kia thì Lâm Lang là người phụ nữ có bộ ngực đầy đặn nhất và đẹp nhất, hơn nữa hắn đã đích thân được thưởng thức bộ ngực đầy đặn đầy xúc cảm của Lâm Lang rồi, phải nói là mê hồn, không thể chê vào đâu nổi.

Sở Hoan cảm thấy rất ít người phụ nữ nào có bộ ngực đẹp hơn Lâm Lang nữa.

Nhưng lúc này nhìn thấy người phụ nữ này, trong lòng quả thực rất kinh ngạc và thán phục, bộ ngực của nàng quả thật rất to, có thể nói kiếp trước hắn cũng chưa gặp ai to như vậy, nhìn bộ ngực đầy đặn đầy ma lực này dường như không có gì có thể vượt qua nổi, không một gã đàn ông nào nhìn thấy mà không thèm khát cả.

Theo sự phân tích của những chuyên gia tâm lý, sức hấp dẫn đầu tiên của một người phụ nữ với một người đàn ông đó chính là bộ ngực, có bộ ngực trăng tròn dường như có thể thu hút mọi ánh mắt của đám đàn ông, thậm chí có thể cuốn hút lòng dục vọng của cánh đàn ông rồi.

Vóc dáng của nàng không hề lùn, ngoài chiếc ngực trăng tròn ngoại cỡ kia ra thì những bộ phận trên cơ thể nàng đều rất cân xứng, vóc dáng cao, eo thon, mắt thì to tròn như ánh trăng rất mê hồn, nàng nở nụ cười càng quyến rũ cánh đàn ông hơn, đôi lông my rất dài, khuôn mặt thì trắng nõn, nhìn rất quyến rũ phong tình, còn có đôi môi đỏ ửng đầy khiêu gợi, đúng là tuyệt mỹ giai nhân.

Một phường cược cỏn con như vậy, sao lại có những giai nhân tuyệt mỹ như này chứ?

Bản tính Sở Hoan vốn rất bình tĩnh, nhưng nhìn thấy người phụ nữ này, không hiểu vì sao trong lòng cứ rung động, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của nàng, cảm thấy khuôn ngực của nàng như bị trói buộc vậy, tuy bị trói buộc như vậy nhưng vẫn vô cùng hoành tráng, không biết một khi được giải phóng ra thì nó sẽ hùng vĩ như thế nào nữa.

Tuy Tôn Đức Thắng là thái giám, nhưng khi nhìn thấy bộ ngực bá đạo này, cũng không khỏi trợn trừng mắt lên nhìn, còn khuôn mặt của Doanh Nhân lại ửng đỏ, có vẻ không dám nhìn người phụ nữ này nữa.

Sở Hoan chỉ có chút cảm giác rung động trong lòng, trong chốc lát đã khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn tứ phía, phát hiện không ít dân cờ bạc cũng đã nhìn trộm về phía này, không một ai dám nhìn thẳng, trong ánh mắt của những người này, thấy được dục vọng trong ánh mắt đó, và nhiều hơn nữa đó là sự sợ hãi, dường như rất sợ người phụ này thì phải.

Người phụ nữ này đã đi tới trước mặt, xua xua tay, hai người phụ nữ kia hiểu ý liền lui lại, người phụ nữ này liền cười và nói với Doanh Nhân:

- Vị công tử này thích chơi gì? Đã đến đây rồi, cứ thoải mái mà chơi đi, lát nữa sẽ khiến ngài hài lòng mà ra về...

Giọng của nàng rất lanh lảnh, khiến người khác như tê dại, trong lúc nói chuyện dường như cố ý liếc nhìn Sở Hoan một cái rồi thu lại luôn, không có chút nào lưu lại cả.

Tuy khuôn mặt của Doanh Nhân có chút ửng đỏ, nhưng vẫn ho một tiếng rồi hỏi:

- Ta... ta phải làm gì đây? Nàng nghĩ giúp ta, ta phải làm sao chơi đây?

Rồi hắn rút từ trong tay áo ra vài tờ ngân lượng nói:

- Bản công tử không thiếu bạc!

Sở Hoan thầm than, tên Doanh Nhân này quả là không phải kẻ thường, tục ngữ nói rất hay, tài năng không lộ vẻ ngoài, hắn chẳng hiểu gì đã rút ra nhiều ngân lượng như vậy, xem ra rất bá đạo, nhưng đối với những kẻ lâu năm trong nghề chỉ cần nhìn là biết hắn là tay mới chơi.

Ánh mắt của người phụ nữ này như rạng ngời cười hi hí nói:

- Xin hỏi quý tính đại danh của công tử?

- Ta họ Từ!

Lần này Doanh Nhân cũng ngoan ngoãn rồi, cũng nói được với người phụ nữ này vài câu, hắn cũng đã bớt hồi hộp hỏi:

- Nàng... nàng tên là gì?

Hắn hỏi xong câu đó, không kìm nổi đưa mắt ngắm bộ ngực của nàng một cái, cái này cũng không thể trách hắn được, với những người phụ nữ ngực quá khổ này, cho dù bất cứ gã đàn ông nào trước mặt nàng thì đều không kiềm chế nổi ánh mắt tham lam cả.

- Nô gia họ Ngọc, tên Ngọc Hồng Trang.. nghe thật quê quá, nhưng không hiểu sao người khác cứ thích gọi ta là Ngọc Tu La, xem ra do nô gia quá xấu xí, nên mọi người mới thích gọi ta như vậy.

Người tự xưng là Ngọc Hồng Trang vừa mỉm cười vừa nói, rồi nũng nịu hỏi:

- Từ công tử, ngài nói xem có phải nô gia xấu xí quá không?

Bình Luận (0)
Comment