Bộ ngực mềm mại của Lâm Lang bị tay của Sở Hoan ôm chặt lấy, tuy bàn tay của Sở Hoan rất to lớn, nhưng một bàn tay cũng không thể nào ôm trọn được bầu ngực này, rồi chợt nghe thấy trong miệng Lâm Lang phát ra tiếng ứ ự, lông mày dãn ra.
Sở Hoan dịu dàng hỏi:
- Sao thế?
Khuôn mặt Lâm Lang ửng đỏ, những biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và say lòng người, dịu dàng nói:
- Trên người thiếp... trên người thiếp thấy... thấy nhột... nhột...
Lập tức Sở Hoan hiểu ra, từ lúc vào đây hắn vẫn chưa cởi bộ áo giáp trên người ra, bộ hắc lân giáp trên người hắn là trang bị rất tinh xảo, vô cùng chắc chắn, hơn nữa lại thoáng mát, ôm những chỗ mềm mềm của giai nhân vào lòng, nghĩ là chắc chỗ áo giáp của mình làm nàng nhột, da thịt non nớt trắng mịn của nàng làm sao chịu được bộ giáp trụ chắn chắn này chứ.
Sở Hoan mỉm cười, đặt Lâm Lang xuống, đứng dậy cởi bộ giáp trụ ra, rồi tiến lên phía trước, rồi lại tiếp tục ôm chầm lấy Lâm Lang, Lâm Lang xấu hổ nhắm tịt mắt lại, nhưng đôi tay cũng đã vòng ra ôm vào cổ Sở Hoan rồi, nhịp thở của nàng rất gấp, mùi hương thì rất thơm tho.
Sở Hoan thấy khuôn mặt mê hồn của nàng, bế nàng vào giường, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, chiếc giường này rất mềm, mềm như bộ ngực của nàng vậy, người của hắn cũng đã đè lên người nàng rồi, những hơi thở và mùi hương thơm tho từ người nàng toát ra, đột nhiên hắn phát hiện, chiếc chăn này khác với chiếc chăn lần trước, tất cả đều được thay mới hết rồi, hơn nữa còn mềm mại hơn lần trước rất nhiều, trong lòng hắn kích động, biết rằng giai nhân trong lòng hắn chỉ có chực chờ quân tử tới lần thứ hai thôi, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi.
Dưới ánh đèn Lâm Lang vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, thường ngày nhìn Lâm Lang rất đoan chính, nhưng chỉ có Sở Hoan biết được, một khi Lâm Lang đã động tình thì, sự quyến rũ và mê hồn đó khó ai có thể cưỡng lại được.
Bàn tay của hắn lại một lần nữa vờn lên bộ ngực của nàng, Lâm Lang cũng rất hiểu ý người khác liền với tay ra đằng sau cởi nút yếm ra, Sở Hoan cầm tấm yếm vướt ra khỏi người nàng, trong chốc lát hai bầu ngực căng tròn trắng bóc lồ lộ ra trước mắt, khiến người khác không thể nào kiềm chế nổi.
Nhịp thở của Sở Hoan bắt đầu dồn dập, úp mặt vào người Lâm Lang, một bàn tay vờn lên trên rồi khẽ nói:
- Lâm Lang...!
Lâm Lang không dám mở mắt ra, chỉ ừ một tiếng rất khẽ.
Sở Hoan ghé sát vào tai khẽ hỏi:
- Ngực nàng thật mềm... thật to...!
Hắn vừa nói ra, khuôn mặt của Lâm Lang càng thêm nóng ran lên, mặt khẽ mở ra, rồi vẻ oán trách nói:
- Chàng... chàng là người xấu xa, trước kia nhìn thì đứng đắn thế, thực ra... thực ra chàng chẳng đứng đắn chút nào...!
Miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như vậy.
Thực ra nàng rất hài lòng với khuôn mặt xinh đẹp và dáng vóc tuyệt mỹ của mình, người Tần không coi trọng người gầy, người đẹp phải là người đầy đặn, tuy thân hình của Lâm Lang không béo nhưng lại là người rất đầy đặn, chiếc eo thon bé, thực ra với thân hình như vậy, cho dù ở bất cứ thời đại nào, đều có thể thu hút những ánh mắt mê đắm của cánh đàn ông.
Nàng hài lòng nhất đó chính là bộ ngực đầy đặn và trắng nõn của mình, dường như một người đàn ông nào nhìn thấy nàng, đều nhìn trộm bộ ngực của nàng đầu tiên, thậm chí những cũng có rất nhiều người phụ nữ thấy ghen tị vì bộ ngực của nàng, những ánh mắt đó đôi khi khiến Lâm Lang thấy khó chịu, nhưng trong lòng thì lại thấy rất vui sướng và đắc ý.
Bàn tay của Sở Hoan cứ vần vờ sờ mó lên bầu ngực trắng nõn đó, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ửng đỏ xinh đẹp kia, rồi khẽ cười nói:
- Khó khăn lắm mới có thể ở cùng người mình thích, không được nói những câu thật lòng sao? Lẽ nào ta quả thật là một kẻ không hiểu phong tình sao?
Lâm Lang híp mắt lại, thấy Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mình, càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, quay đầu sang một bên dịu dàng nói:
- Không phải...!
Lại run run nói:
- Ta... ta cũng biết chàng... chàng là một người xấu xa, lần trước... lần trước chàng còn tặng người ta... tặng người ta cái đó...!
Nói tới đây, cảm thấy toàn thân nóng ran lên.
- Cái gì cơ?
Sở Hoan ngẩn người ra, không hiểu hỏi tiếp:
- Là cái gì vậy?
Lâm Lang cứ tưởng Sở Hoan đang đùa giỡn mình, bộ ngực của mình thì bị bàn tay to lớn của Sở Hoan vần vò, những hành động này khiến nàng quá hưng phấn rồi, một cảm giác khoái cảm từ đó lan ra khắp cơ thể, bộ ngực cứ thế mà ưỡn ưỡn lên phía trước, như hòa nhịp cùng những cái bóp cái vần của Sở Hoan vậy, trong miệng cũng đã thở hổn hển rồi, nhưng vẫn cố nói:
- Chàng còn giả vờ nữa... chàng đúng là đồ xấu xa.. chẳng phải chàng rất thích thấy ta như thế này sao?
Tuy trạng thái của Sở Hoan rất hưng phấn, nhưng vẫn thấy ngạc nhiên nói:
- Bộ dạng nào cơ? Lâm Lang, những lời nàng nói sao ta chẳng hiểu mô tê gì vậy?
Lâm Lang quay đầu lại, lườm hắn một cái, bỗng tóm lấy bàn tay đang vần vò ngực mình, rồi cắm một cái cực đau vào tao hắn, rồi thẹn thùng nói:
- Là chàng cố ý trêu đàu ta, chàng có muốn xem không nào?.
Điều nàng nói chính là chiếc yếm trân chân Sở Hoan tặng nàng, thấy Sở Hoan không chịu thừa nhận, cứ cho rằng Sở Hoan đang trêu đùa mình, muốn mình phải tự nói ra.
Quả thật Sở Hoan chẳng hiểu nàng đang nói gì cả, thấy Lâm Lang hỏi có muốn xem hay không, cảm thấy trong đó ắc có gì cổ quái, cười nói:
- Muốn chứ, nàng cho ta xem đi nào!
Đôi mắt đẹp của Lâm Lang đảo đảo nói:
- Chàng cố ý chọc giận ta, hôm nay... hôm nay ta không cho chàng xem nữa... đợi lần sau chàng nhớ ra, ta.. ta sẽ cho chàng xem sau...!
Sở Hoan không biết trong lời nói đó có ý gì, lúc này giai nhân nhân như ngọc, vũ mị mê người, cũng không thèm hỏi tiếp nữa, lấy thân mình đề lên người nàng, thở hổn hển nói:
- Nàng không cho ta xem, thì ta tự xem vậy... xem ta xử nàng thế nào nhé...!
Hắn cứ cho rằng lời nàng nói chính là ngọc thể của nàng, chỉ trong chốc lát hắn đã lột sạch áo trên người Lâm Lang rồi, ngọc thể hiện ra, đôi gò bỗng nóng bỏng khiến hắn trợn tròn mắt mà nuốt nước bọt.
Lúc này Lâm Lang cũng đã giúp cởi bỏ chút quần áo còn lại trên người Sở Hoan ra rồi, Sở Hoan ôm chầm lấy Lâm Lang, bàn tay thì không ngừng vần vó bóp nghẹt bầu ngực của nàng, khiến nàng không khỏi run lên từng hồi, rồi bàn tay của hắn cũng đã lần mò xuống chỗ ấm áp và ẩm thấp kia của Lâm Lang rồi.
Lâm Lang nhắm mặt lại, vòng eo hơi ưỡn lên, rồi nói những lời vô nghĩa:
- Sở lang, chàng... chàng ấy ta... ấy ta đi...!
Từng ngón tay của Sở Hoan có thể cảm nhận được từng đợt khiêu khích vào những chỗ nhạy cảm của Lâm Lang, cứ thế mà tự do hoành hành trên khắp người Lâm Lang.
Cái cảm giác này, vô cùng tuyệt vời.
Hắn cảm thấy Lâm Lang đã hoàn toàn thả lỏng rồi, cũng không biết những người phụ nữ ở thời đại này đều như vậy không, hay chỉ có Lâm Lang là người biết cách mê hồn người khác.
Trong cái ấn tượng này, chỉ cho rằng nhưng phụ nữ ở thời cổ đại nhất định rất kiêu ngạo, không thể nào chủ động như vậy được, nhưng những biểu hiện của Lâm Lang trước những màn gợi đầu của Sở Hoan, tỏ ra vô cùng quyến rũ khiến người khác phải tê dại mê hồn.
Thực ra Sở Hoan không hề biết rằng, Lâm Lang có thể như vậy chính là có sự ảnh hưởng của một số tư tưởng nào đó.
Lâm Lang là một người đã từng trải qua bao nhiêu đêm dài khó ngủ rồi, nàng cũng là máu là thịt, tuy gia giáo rất tốt, giữ trọn lễ giáo, nhưng rốt cục cũng là người trần mặt thịt thôi.
Sau kh nàng rời khỏi Phạm gia, thi thoảng đọc được những quyển sách lưu truyền trong dân gian, trong đó có không ít quyển nói về những kỹ thuật giường chiếu, tuy tự mình xem còn mặt đỏ tía tai, nhưng cũng cho rằng kỹ thuật giường chiếu mới chính là sự hoan ái của nam nữ.
Kỹ thuật giường chiếu không phải ai cũng được tiếp xúc qua, nhưng Lâm Lang sai lầm ở chỗ, cho rằng tất cả những kỹ thuật giường chiếu này là tất cả những kỹ thuật khiến nam nữ hoan ái nhất, chính vì điều đó, lúc hoan lạc với Sở Hoan, nàng mới dâng hiến và chủ động như vậy.
Tuy nàng cũng biết rằng trong những quyển nói về kỹ thuật giường chiếu cũng ngượng lắm chứ, nhưng nàng rất thích cùng với Sở Hoan, lại cảm thấy như vậy mới hoàn toàn chính đáng, cho nên Sở Hoan mới cảm nhận được một Lâm Lang hoàn toàn khác biệt khi trên giường như vậy, một người phong tình vạn trủng, quyến rũ mê hồn, một báu vật như vậy, chỉ cần trong lúc hành sự có chút chủ động thôi, là có thể hiện lên sự quyến rũ và lẳng lơ rồi, hơn nữa Lâm Lang lại là người vô cùng nghiêm tục và chú ý tới từng chi tiết nhỏ, những kỹ thuật giường chiếu nàng đều nhớ như in trong đầu, cho nên những động tác của nàng vô cùng say mê và phong tình, khiến lộ rõ một mặt khác của nàng, lại có một cảm giác thành thục và biết cách phối hợp nhịp nhàng.
Bàn tay của Sở Hoan rất linh hoạt, Lâm Lang hoàn toàn không kìm nổi những màn đùa giỡn của Sở Hoan, bỗng nàng đưa bàn tay ngọc ngà của mình tóm lấy cậu nhỏ của Sở Hoan, rồi đưa vào chỗ rừng rậm ẩm ướt của mình.
Vẻ mặt ửng đỏ rất mê hồn của nàng, nhịp thở thì dần dập hơn, Sở Hoan liền tách hai chân của nàng ra, Lâm Lang cũng không hề phản ứng gì, nàng không muốn cảnh nóng bỏng này tiếp tục nữa, khi chân đã banh ra, tay đã cầm cậu nhỏ, nàng liền đưa thẳng vào sâu trong rừng rậm và đầy ẩm ướt.
Sở Hoan chỉ cảm thấy khi tiến vào một thế giới hắc ám, ở đó có sự ấm áp và ẩm ướt của những phụ nữ thuần thục, ở đó như một đại dương mênh mông, khiến hắn không ngừng tìm kiếm và thăm dò trong đó.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn rời ra khỏi đó.
Lúc này, những dục vọng trên cơ thể khiến hắn không ngừng xâm nhập và thăm dò, toàn thân hắn đầy sức lực, như một sức mạnh chinh phục được vậy, hắn toàn tâm toàn ý thâm nhập vào đại dương mênh mông đó, hết lần này tới lần khác đạt tới đỉnh điểm.
Lúc này, hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều, điều duy nhất hắn muốn làm lúc này là phối hợp thật nhịp nhàng với Lâm Lang mà thôi, Lâm Lang càng rên rỉ càng khiến hắn thêm kích thích, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ, trên người cũng đã toát ra những giọt mồ hôi rồi, mặc dù nàng nàng có vẻ vô cùng hưng phấn, những tiếng rên rỉ càng to hơn khi Sở Hoan cứ đút ra đút vào với tần số rất nhanh và sâu.
Ngọn đèn dầu lay động, tấm rèm cũng đã buông xuống rồi, những ánh đèn chiếu rọi vào trong rèm, lộ rõ hai thân thể đang quấn lấy nhau rồi những động tác lên xuống rất nhịp nhàng.
Chiếc eo của Lâm Lang rất linh hoạt, mỗi lần nàng xoay người lên, chiếc eo thon đó như một con rắn đang lay động, cùng với đó là những rung động của khuôn ngực đầy đặn và trắng nõn kia, đôi mông thì cứ ưỡi lên như vẻ không thể cưỡng lại được, thấy vậy Sở Hoan lại càng tăng tốc khiến nàng như bị kích thích đến tuyệt đỉnh.
Mùa xuân ở Vân Sơn phủ cũng sắp đến rồi, ở phía hậu hoa viên có những phòng xá cảm thấy có chút cô quạnh.