Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 234

Nha môn Hình Bộ Ti phủ Vân Sơn, lúc La Thế Lương đến đây, chủ sự Hình Bộ Ti Trâu Minh hơi bất ngờ, vội vàng đi ra chào đón, gã không biết vì sao La Thế Lương lại tới Hình Bộ Ti vào lúc này.

Tuy rằng La Thế Lương là Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân, nhưng xưa nay không có quyền hỏi tới sự vụ sáu Ti của địa phương, sáu Ti của địa phương thuộc về cơ cấu hành chính, đều do Tổng đốc Kiều Minh Đường quản lý.

Trâu Minh tự nhiên cũng là Kiều Minh Đường đề bạt lên, thuộc về người của Kiều Minh Đường, xưa nay phân biệt rõ ràng với La Thế Lương, nhưng La Thế Lương lại tới, quan chức cao hơn gã, gã vẫn phải ra nghênh đón.

Nhìn thấy La Thế Lương mang theo năm sáu tên võ sĩ giáp trụ sáng ngời, Trâu Minh vô cùng nghi hoặc trong lòng, chắp tay thi lễ. La Thế Lương lạnh lùng cười, khuôn mặt xanh lên, khó coi khác thường, cười lạnh nói:

- Trâu đại nhân lam việc thật tốt a!

Trâu Minh nhíu mày, giọng điệu La Thế Lương không tốt, nhất thời không rõ tình hình, cười bồi nói:

- Chỉ huy sứ đại nhân mời vào bên trong ngồi, vừa uống trà vừa nói chuyện!

La Thế Lương lắc đầu nói:

- Bản quan không có rảnh rỗi nhàn nhã uống trà với Trâu đại nhân, bản quan chỉ muốn hỏi một câu, Trâu đại nhân ngài phụ trách trị an phủ Vân Sơn, sai nha thủ hạ đều bất tài hay sao?

Trâu Minh thấy La Thế Lương không chút khách khí, không kìm nổi nhíu mày nói:

- La đại nhân nói như vậy, tự nhiên có duyên cớ, chỉ là hạ quan không hiểu được ý của La đại nhân!

La Thế Lương cười lạnh nói:

- Không rõ? Vậy bản quan nói cho ngài, đêm qua, không ngờ có thích khách gây rối thành Vân Sơn, làm thương con trai ta... !

Nói tới đây, cơ trên mặt gã co giật, thần sắc khó coi:

- Ngài thấy việc này nên xử lý thế nào?

- Có thích khách làm thương lệnh lang?

Trâu Minh cũng giật mình kinh hãi.

La Thế Lương nói:

- Không sai. Theo lý thuyết thành Vân Sơn nên phòng giữ sâm nghiêm, nhưng lại để thích khách làm xằng làm bậy. Trâu đại nhân, ngài phụ trách trị an thành Vân Sơn, hiện giờ bản quan tới chính là muốn tìm người!

Trâu Minh nhíu mày nói:

- Đại nhân, thích khách không rõ, thậm chí bản quan hoàn toàn không biết gì đối với việc này, giao người nào!

La Thế Lương đáp:

- Trị an là bổn phận của ngươi, phá án cũng là Hình Bộ Ti của ngươi phụ trách, hiện giờ ngươi không thể trị an tốt, khiến tiểu nhi bị thương, vị án này ngươi nhất định phải phá.

Gã vươn hai ngón tay ra:

- Trong vòng hai ngày, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đều phải giao thích khách tới tay bản quan, nếu không... Ngươi bỏ rơi nhiệm vụ, chủ sự Hình Bộ Ti này cũng không cần làm nữa.

Trâu Minh thấy La Thế Lương nói chuyện không khách khí, trong lòng tức giận, tươi cười trên mặt sớm đã không còn sót lại chút gì, thản nhiên nói:

- Phá án tự nhiên là việc thuộc bổn phận của hạ quan, lệnh lang bị đâm, hạ quan tự nhiên cũng sẽ điều tra. Nhưng phá án khi nào, giao người khi nào, vậy cũng không phải La đai nhân ra kỳ hạn cho hạ quan. Lệnh lang bị đâm thế nào, vì sao bị đâm, hạ quan cũng phải điều tra... Bốn chữ bỏ rơi nhiệm vụ, hạ quan đảm đương không nổi!

La Thế Lương cười lạnh nói:

- Đảm đương không nổi?

Trâu Minh nghiêm mặt nói:

- Chuyện tình từ đầu tới cuối, hạ quan lập tức sẽ điều tra kỹ càng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ha quan cũng sẽ điều tra ra manh mối.

Gã hỏi:

- Xin hỏi đại nhân, thích khách vào phủ ám sát sao?

Trâu Minh biết, phủ Chỉ huy sứ thủ vệ sâm nghiêm, La Thế Lương cũng có một thân võ nghệ, nếu có thích khách dám lẻn vào phủ Chỉ huy sứ ám sát, vậy đúng là thích khách cực kỳ lợi hại.

La Thế Lương sắc mặt càng thêm khó coi, hỏi ngược lại:

- Bất kể ám sát ở nơi nào, loạn đảng qua lại, điều này là không sai.

Trâu Minh lập tức hiểu được, cảm tình thích khách cũng không phải vào phủ ám sát.

La Thế Lương lạnh lùng liếc Trâu Minh, thản nhiên nói:

- Hôm nay bản quan tự mình tới báo án, Trâu đại nhân vẫn nhanh chóng phái người điều tra việc này. Bản quan vừa nói hai ngày giao thích khách, như vậy hai ngày sau, tự nhiên sẽ tìm ngươi đòi ngươi. Loạn đảng lui tới, thích khách hoành hành, hừ, Trân đại nhân ngươi thật sự là làm rất tốt đó, hiện giờ Đô Sát Viện Từ đại nhân ngay ở phủ Vân Sơn, lúc này xảy ra loạn đảng, nếu quầy nhiễu Từ đại nhân, Trâu đại nhân ngươi có mấy cái đầu đủ chém?

Gã cũng không nói nhiều, lạnh lùng cười, xoay người nói:

- Chúng ta đi!

Liền dẫn tùy tùng dưới tay nghênh ngang mà đi.

...

...

Lúc giữa trưa, trạm gác bên ngoài Thảo Đường hành dinh, Sở Hoan đang nghỉ ngơi một bên, cả đêm qua hắn không ngủ, quả thật hơi buồn ngủ, ở nơi này nghỉ ngơi.

Lúc giữa trưa, Liễu báo dẫn người đi mua đồ ăn, đám binh sĩ liền dùng cơm ở trạm gác.

Liễu béo tự mình bưng đồ ăn đưa tới bên người Sở Hoan, lúc này Sở Hoan mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bưng bát cơm lên, Liễu béo ngồi bên cạnh, dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại không dám nói ra miệng.

Sở Hoan thấy Liễu béo do dự, không kìm nổi hỏi:

- Dường như ngươi có chuyện không nín được!

Liễu béo cười ha ha, tới gần một chút, thấp giọng nói:

- Đại nhân, tối hôm qua tuyển chọn hoa khôi, hơn nữa... hơn nữa nghe nói đại nhân liên tục viết bốn mươi lăm bài thi từ, qua cử ba mươi chín bài, được ba trăm chín mươi văn hoa... !

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Sao ngươi biết là ta viết?

Liễu béo cười bồi nói:

- Phố lớn ngõ nhỏ đều truyền bá!

- Là Sở Hoan viết.

Thật ra Sở Hoan cũng hiểu được, mình đêm qua quá rực rỡ, chắc chắn sẽ bị truyền bá rất nhanh, hắn đã có chuẩn bị này:

- Bản tướng gọi Sở Hoan không sai, nhưng ngươi dám khẳng định rất cả người gọi Sở Hoan đều là bản tướng?

Liễu béo sửng sốt, nói:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ không phải đại nhân?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết

Liễu béo hơi mất hứng, nhưng vẫn nói:

- Đại tướng, múc mạt tướng mua cơm, nghe được một chuyện, ngài có muốn biết hay không?

- Ngươi đang thừa nước đục thả câu với ta à?

- Không dám!

Liễu béo nghĩ thầm Vệ tướng đại nhân này quả thật khó hầu hạ, nhưng vẫn thấp giọng nói:

- Nghe nói đêm qua Hải Đường Quán xảy ra chuyện lớn!

- Hải Đường Quán?

- Đúng vậy.

Liễu béo nói rất hăng say:

- Tối qua con trai La Chỉ huy sứ bị người ám sát ở Hải Đường Quán!

- Hả?

Sở Hoan ngẩn ra, nhíu mày nói:

- Đã chết?

- Không có không có.

Liễu béo vội lắc đầu nói:

- Chẳng qua đã không kém cái chết bao nhiêu.

Gã nhìn chung quanh, ghé sát vào thấp giọng nói:

- Bị cắt đồ chơi kia!

- Đồ chơi kia?

Liễu béo chỉ vào hạ bộ mình:

- Là đồ chơi này, về sau rốt cuộc không chạm được nữ nhân. La Đỉnh háo sắc, toàn bộ thành vân Sơn không ai không biết, đồ chơi phía dưới không còn, đối với hắn mà nói, đã không khác gì với cái chết. Đúng rồi, nghe nói lúc ấy Lưu đại thiếu gia cũng ở Hải Đường Quán, tuy rằng không bị cắt đồ chơi kia, nhưng bị chặt một chân, nghe nói xương đùi bị đánh nát, cho dù thầy thuốc cũng không nối được... !

Sở Hoan hơi trầm ngâm, đột nhiên nghĩ tới chuyện đêm qua, tối qua Doanh Nhân dẫn theo vài người, ngoại trừ Phùng Ngọ Mã và Tôn Đức Thắng, còn có ba gã Thần Y Vệ hóa trang thành tùy tùng, nhưng lúc rời khỏi Bảo Hương Lâu, chỉ thấy một gã tùy tùng, hai gã tùy tùng khác chẳng biết đi đâu, lúc ấy Sở Hoan cũng không để ý thế nào, chỉ nghĩ rằng hai gã tùy tùng kia đang âm thầm bảo hộ, hiện giờ xem ra, La Đỉnh bị thiến, rất có thể liên quan tới hai gã tùy tùng kia, như vậy xem ra, đêm qua La Đỉnh tranh chấp với Doanh Nhân, đã hoàn toàn chọc giận Doanh Nhân, cho nên tự phái người đi thiến La Đỉnh.

- Có bắt được hung thủ hay không

Sở Hoan thản nhiên hỏi.

Kỳ thật hắn biết, nếu thật là Thần Y Vệ ra tay, có thể bắt được hung thủ đúng là gặp quỷ, Thần Y Vệ làm việc cẩn thận, đừng nói là bắt được họ, chỉ sợ ngay cả manh mối cũng sẽ không lưu lại.

Liễu béo lắc đầu nói:

- Hẳn là không có. Vừa rồi ta còn nhìn thấy người của Nha môn Hình Bộ Ti đang đi tới Hải Đường Quán, chủ sự Hình Bộ Ti Trâu đại nhân tự mình dẫn đầu, xem ra là muốn đi điều tra vụ án này.

Sở Hoan gật đầu, thấp giọng nói:

- La thiếu gia ngày thường dọa nam nạt nữ, chỉ sợ đắc tội người, có người muốn sửa trị hắn, vậy cũng không phải là chuyện không thể.

Liễu béo đáp:

- Điều này cũng đúng. La Đỉnh đắc tội rất nhiều người, không ít người hận hắn thấu xương, chỉ là kiêng kị La Chỉ huy sứ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này chỉ sợ có người ý định muốn chỉnh hắn. Lưu đại thiếu gia kia nghĩ tới là bị liên lụy, chỉ là bị đánh gãy một chân, nếu không chỉ sợ cũng bị cắt. Chẳng qua Hải Đường Quán nhiều người, thích khách có thể xuống tay ở loại địa phương này, quả thật có chút bản lĩnh, cũng không biết là nhân mã nào.

Sở Hoan và hai miệng cơm, nói:

- Bất kể là ai, không quan hệ với chúng ta, làm tốt việc của mình là được.

Liễu béo cười ha ha, cũng không nói nhiều.

Hộ vệ bên ngoài hành viên, thật sự cũng thoải mái, trong nhắt mắt đã đến lúc hoàng hôn, chợt thấy một con khoái mã chạy tới từ bên ngoài, mọi người nhìn qua, thấy một gã người hầu cưỡi ngựa mà đến, Sở Hoan liếc mắt nhận ra, là Tiểu Lục Tử của Tô gia.

Hắn lập tức ra đón, Tiểu Lục Tử xoay người xuống ngựa, lo lắng nói:

- Sở đại ca, huynh quả thực ở đây.

Sở Hoan thấy Tiểu Lục Tử thần sắc lo lắng, vội hỏi:

- Sao ngươi lại tìm tới đây? Xảy ra chuyện gì? Có phải Đại đông gia có việc hay không?

Tiểu Lục Tử lắc đầu nói:

- Không phải Đại đông gia, là... là người nhà huynh!

- Người nhà ta?

Sở Hoan nhíu mày, lập tức vội la lên:

- Xảy ra chuyện gì?

- Sở đại ca, huynh có muội tử đúng không?

Tiểu Lục Tử đáp:

- Lúc trước nàng tới phủ chúng ta, muốn tìm huynh, huynh không có, chúng ta hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng nói... nàng nói tẩu tử của huynh không thấy tung tích... !

Sở Hoan chấn động, không kịp hỏi nhiều, lập tức chạy tới ngựa ô lớn của mình, quay đầu nói với Liễu béo:

- Liễu béo, ta có việc gấp rời đi trước, ngươi ở nơi này trông cho tốt!

Hắn cũng không nói nhiều, xoay người lên ngựa, nhắm thẳng về nhà mình.

Dọc theo đường đi, hắn vô cùng lo lắng trong lòng, đi Tô phủ tìm mình, tự nhiên là Như Liên, có thể khiến Như Liên tới phủ tìm mình, xem ra chuyện này quả thật không nhỏ, Tố Nương mất tích, điều này hơi cổ quái.

Tuấn mã chạy như bay, ngựa không dừng vó trở lại nhà mình, hắn tiến lên gõ cửa, lớn tiếng nói:

- Tiểu muội, là ta!

Cửa chính mở ra, Như Liên nhìn thấy Sở Hoan, vui vẻ nói:

- Sở đại ca, huynh đã trở về... !

Đôi mắt nàng lập tức đỏ lên, nói:

- Sở đại ca,Tố Nương tỷ... không thấy Tố Nương tỷ nữa!

Sở Hoan vào sân, vội hỏi:

- Tiểu muội, đừng nóng vội, muội nói từ từ, rốt cuộc sao lại thế?

Như Liên nói:

- Giữa trưa Tố Nương tý rời đi, hẳn là ra ngoài mua đồ ăn, nhưng tới chiều cũng không thấy nàng trở về, muội cũng đi tìm nàng trên phố, chỗ nàng mua đồ ăn ngày thường cũng không thấy tung tích của nàng, muội lo lắng Tố Nương tỷ xảy ra chuyện, cho nên tới Tô phủ tìm huynh, nhưng huynh không có ở đó... Trước kia Tố Nương tỷ chưa bao giờ như vậy, mỗi lần nàng ra ngoài đều mang theo muội, cho dù một mình ra ngoài, cũng sẽ trở lại rất nhanh, nhưng lần này... Trời tối rồi, nàng còn chưa trở về, Sở đại ca, huynh nói... huynh nói có phải Tố Nương tỷ đã xảy ra chuyện hay không... !

Nàng không ngừng lo lắng, nước mắt cũng lăn xuống.

- Muội đừng gấp!

Sở Hoan khuyên nhủ:

- Ta đi tìm nàng, không cso việc gì.

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không ngừng lo lắng.

Đúng lúc này, lại nghe được ‘cạch’ một tiếng, Sở Hoan quay đầu nhìn, thấy một thứ bên ngoài tường viện bay vào, là một viên đá nhỏ bằng nắm tay, Sở Hoan nhíu mày, lập tức ra ngoài viện, nhìn chung quanh, thấy bên ngoài không có một bóng người, quạnh quẽ, cũng không biết ai ném hòn đá vào.

Hắn trở lại trong viện, nhặt hòn đá kia lên, lại biết hiện không ngờ hòn đá kèm theo một tờ giấy nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment