Doanh Nhân thấy La Thế Lương ngay trước mặt mình ngang nhiên nói càn quấy trong lòng cực kỳ phẫn nộ, cả giận quát lên:
- Không cần thẩm vấn thêm làm gì nữa, đem tên nghịch tặc này ra chém!
Hai gã Thần Y vệ tiến lên. Kiều Minh Đường đã đưa tay cản:
- Chậm đã!
Y đi đến bên người Doanh Nhân hạ giọng nói:
- Điện hạ, La Thế Lương ý định che giấu sự thật tất có tin tức, hạ thần lo lắng nếu không bắt được chủ mưu sau màn chỉ sợ...
Nói đến đây, trên mặt y lộ rõ vẻ lo lắng.
Ở Mậu huyện sau khi bắt La Thế Lương dẫn về phủ Vân Sơn, Doanh Nhân không thôi băn khoăn lo sợ La Thế Lương sẽ đem chuyện gã đến Bảo Hương lầu ra nói, làm ảnh hưởng đến uy tín của mình. Gã là định sau khi trở lại phủ Vân Sơn sẽ sai Thần Y vệ thẩm vấn La Thế Lương.
Nhưng chuyện này rất lớn, về phủ Vân Sơn không thể thiếu được phải xin chỉ dẫn của Từ Tòng Dương.
Doanh Nhân tuy rằng ham vui, nhưng lần này đến Mậu huyện vi hành gặp nhiều chuyện bất thường, gã cũng không dám dấu giếm Tư Tòng Dương, trên thực tế cũng là muốn nhờ Từ Tòng Dương chỉ giáo xem nên xử lý thế nào.
La Thế Lương cố nhiên là có hành vi muốn ám sát, nhưng cũng không phải con chó con mèo. Gã đường đường là Chỉ huy sứ, thân phận không thấp, chuyện không đơn giản. Doanh Nhân sau khi định thần lại cũng cảm thấy không thể tùy tiện dính vào.
Từ Tòng Dương trước hết cho người dẫn La Thế Lương giao cho Hình Bộ ti thẩm vấn. Doanh Nhân tuy rằng không yên tâm nhưng cũng không có cách nào khác.
La Thế Lương ở trên đại sảnh ngụy biện lung tung khiến cho Doanh Nhân lại mất bình tĩnh. Gã lúc này chỉ muốn một đao bịt mồm La Thế Lương lại luôn.
La Thế Lương thấy Kiều Minh Đường nhỏ to với Doanh Nhân, lại cười lạnh:
- Kiều Tổng đốc, ngươi không cần mê hoặc Điện hạ. Tâm tư của ngươi thế nào bản tướng chẳng lẽ lại không biết.
Kiều Minh Đường lạnh nhìn La Thế Lương, hỏi:
- Ngươi biết cái gì?
La Thế Lương thản nhiên:
- Bản tướng biết ngươi có ý định bất lương, nhưng bản tướng không sợ nói cho ngươi biết. Tội mạo phạm Điện hạ, một mình bản tướng chịu. Ngươi nếu định moi từ mồm bản tướng khẩu cung hãm hại người khác, bản tướng khuyên ngươi nên từ bỏ sớm.
Gã cao giọng lên:
- Bản tướng được đích thân Thánh thượng khâm phong Tây Sơn đạo Vệ Sở quân Chỉ huy sứ, Hình Bộ ti không có quyền thẩm vấn bản tướng. Kiều Minh Đường ngươi cũng không có tư cách này.
- Lão phu có tư cách đó!
Từ bên cạnh lại truyền đến giọng nói, đã thấy Từ Tòng Dương thần sắc lạnh lùng, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ra.
Lão là Đô Sát viện Tả đô Ngự sử giám sát đủ loại quan loại, chớ nói Vệ Sở quân Chỉ huy sứ mà ngay cả hoàng thân quốc thích một khi phạm vào vương pháp cũng có tư cách thẩm tra xử lý.
La Thế Lương thấy Từ Tòng Dương đi ra không dám quá mức càn quấy, quỳ xuống cung kính:
- Bái kiến Đại học sĩ!
Từ Tòng Dương chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn gã hỏi:
- La Thế Lương, phủ Chỉ huy sứ đã bị bao vây, người nhà đều đã bị bắt giữ, bản quan hỏi ngươi một câu: vì sao phải ám sát Tề Vương Điện hạ?
La Thế Lương lắc đầu nói:
- Đại học sĩ, vừa rồi mạt tướng có nói, ngài chắc cũng nghe thấy, mạt tướng tuyệt không dám ám sát Điện hạ, thực sự là có nhầm lẫn, là mạt tướng đã không chu đáo mạo phạm Điện hạ.
- Ngươi thật không nhận tội?
La Thế Lương ngẩng đầu đáp:
- Đại học sĩ hiện tại có thể cho người chém đầu mạt tướng. Mạt tướng mạo phạm Điện hạ tội đáng chết ngàn lần. Chỉ có điều mạt tướng thân là Chỉ huy sứ một đạo, không có ý chỉ Thánh thượng phê vào Hình Bộ tấu văn, ai cũng không thể dễ dàng chém đầu mạt tướng. Còn về người nhà mạt tướng, mạt tướng phạm tội mạo phạm, dựa theo hình pháp Đại Tần thì không liên quan đến người nhà.
Từ Tòng Dương gật đầu:
- La Thế Lương, bản quan thân là đại thần triều đình sẽ không làm hỏng cương pháp. Lão phu đã viết tấu chương cho khoái mã báo về kinh.
La Thế Lương nói:
- Đại học sĩ công chính liêm minh, mạt tướng vô cùng cảm kích.
Gã nói xong câu đó thì mím chặt môi lại, không hề hé răng lộ ra một chữ.
Từ Tòng Dương vung tay lên, hai gã Thần Y vệ bước đến dẫn La Thế Lương đi xuống.
Doanh Nhân vội la lên:
- Lão sư, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho hắn?
- Ám sát là tội lớn, đâu dễ dàng thả như vậy!
Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:
- Hắn nói không sai, hắn là Chỉ huy sứ do Thánh thượng khâm phong. Cho dù có tội, cũng không dễ dàng xử trí, phải trình tấu chương lên cho Thánh thượng mới đúng.
Kiều Minh Đường ghé sát lại thấp giọng nói:
- Đại học sĩ, La Thế Lương miệng lưỡi giảo hoạt, tránh nặng tìm nhẹ…
- Việc tra tấn không cần gấp!
Từ Tòng Dương chậm rãi nói:
- Thái độ của hắn cho thấy còn rất ngoan cố, muốn tìm được thông tin gì từ miệng hắn lúc này không dễ.
Kiều Minh Đường hỏi:
- Vậy kế tiếp nên làm thế nào?
- Trước diệt tâm sau mới khai khẩu!
Từ Tòng Dương nghiêm nghị:
- Tâm bất diệt thì khẩu bất khai.
Lão nhìn Kiều Minh Đường nói:
- Kiều Tổng đốc, việc này còn cần ngài lưu tâm nhiều.
Kiều Minh Đường dường như hiểu được điều gì, khẽ gật đầu.
Doanh Nhân nghe lại thấy mơ hồ. Từ Tòng Dương đã nhìn về phía gã, ánh mắt vô cùng ác liệt. Doanh Nhân sợ hãi cúi đầu xuống. Sau một lát, Từ Tòng Dương mới từ tốn nói:
- Điện hạ, sớm hồi dinh nghỉ ngơi!
Lão dừng một chút rồi mới tiếp:
- Điện hạ, thần đã gửi tấu chương cho Thánh thượng. Điện hạ chấn kinh, cần mau chóng trở lại kinh thành tĩnh dưỡng, không biết ý Điện hạ thế nào?
Doanh Nhân có chút xấu hổ.
Gã ở phủ Vân Sơn vài lần lén xuất hành, lúc này lại không báo cho Từ Tòng Dương biết tự mình suất lĩnh người tới Mậu huyện, tất nhiên khiến Từ Tòng Dương rất tức giận.
Chỉ có điều quân vẫn là quân thần vẫn là thần nên Từ Tòng Dương không dám thể hiện ra mặt, mời Doanh Nhân hồi kinh là một cách để bày tỏ thái độ của mình mà thôi.
- Vậy lão sư lúc nào thì hồi kinh?
Doanh Nhân hỏi:
- Có về cùng bổn vương chứ?
Từ Tòng Dương lắc đầu:
- Lão thần còn có công vụ, Điện hạ hồi kinh trước!
Doanh Nhân lại xấu hổ nhìn về phía Kiều Minh Đường nói:
- Kiều Tổng đốc, bổn vương muốn xin ngươi một người!
Kiều Minh Đường ngớ người, vội vàng chắp tay nói:
- Điện hạ cần ai?
- Sở Hoan!
Doanh Nhân đáp:
- Người này có dũng có mưu, bổn vương cũng đang thiếu một cận vệ, có thể cấp hắn cho bổn vương?
Kiều Minh Đường vội đáp:
- Điện hạ, Sở Hoan vốn là thần tử Đại Tần, là thần tử Điện hạ, Điện hạ có việc sai khiến là phúc khí của hắn. Chỉ có điều…
Y ngập ngừng. Dù sao đến hiện tại, đối với lai lịch của Sở Hoan y vẫn còn rất mơ hồ, nhân vật như thế giao cho Doanh Nhân nếu có xảy ra sai sót chỉ sợ chính mình cũng liên đới.
- Chỉ là cái gì?
Doanh Nhân còn tưởng Kiều Minh Đường không muốn, nhíu mày hỏi.
Kiều Minh Đường vội đáp:
- Chỉ có điều Sở Hoan chưa chắc đã thích hợp, Cấm Vệ quân có nhiều người vũ dũng. Điện hạ nếu chấp thuận, thần có thể đề cử vài người giỏi hơn Sở Hoan.
Doanh Nhân lắc đầu:
- Không cần. Bổn vương chỉ muốn Sở Hoan.
Kiều Minh Đường thấy Doanh Nhân tỏ ra có chút không hài lòng, không dám nhiều lời, vội đáp:
- Thần lĩnh mệnh!
Từ Tòng Dương cũng chỉ nói thêm một câu:
- Kiều Tổng đốc, La Thế Lương phải phái người giám sát kỹ, chớ để xảy ra sai lầm.
Rồi lão cùng Doanh Nhân ra khỏi nha môn Hình Bộ ti. Kiều Minh Đường đưa tiễn đến cửa, nhìn Từ Tòng Dương và Doanh Nhân lên xe ngựa.
Xe ngựa từ từ lăn bánh. Doanh Nhân thấy thần sắc Từ Tòng Dương có chút mệt mỏi, cẩn thận nói:
- Lão sư, lần này học trò không nghe theo lời dạy bảo, để xảy ra chuyện, mời lão sư thứ tội…
Gã tuy rằng là Hoàng tử, nhưng đối với Từ Tòng Dương thái độ rất tôn kính.
Từ Tòng Dương lắc đầu thở dài:
- Điện hạ, Điện hạ cũng biết mình dẫn theo một đại phiền toái trở về.
Doanh Nhân ngơ ngác không hiểu.
- Nếu ở Mậu huyện, cứ thế chém chết La Thế Lương thì cũng là xong. Nhưng Điện hạ lại không giết chết hắn, đó là đại phiền toái!
Từ Tòng Dương lắc đầu:
- Người này không thể đụng chạm.
Doanh Nhân nhíu mày:
- Học trò cũng từng nghĩ đến việc giết chết hắn ngay tại đó, nhưng học trò không chắc La Thế Lương có gan ám sát mình, chỉ sợ phía sau còn có người cấu kết sai khiến. Cho nên mới hy vọng có thể thẩm vấn được đôi điều từ hắn.
Từ Tòng Dương không kìm nổi nói:
- Hồ đồ!
Lão hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:
- Điện hạ, Điện hạ phải nhớ, lần ám sát này La Thế Lương không có bất kỳ kẻ nào sai khiến.
Doanh Nhân thấy vẻ mặt Từ Tòng Dương nghiêm trọng, không kìm nổi hỏi:
- Lão sư vì sao nói vậy?
Từ Tòng Dương thở dài:
- Không phải lão thần nói như vậy, mà trong lòng Điện hạ nhất định phải nghĩ như vậy!
Lão hạ giọng nói tiếp:
- Điện hạ, lúc nãy ở trên đại sảnh, Điện hạ vốn không nên ra mặt.
Doanh Nhân tỏ ra khó hiểu.
- Đem La Thế Lương giao cho Kiều Minh Đường, thẩm vấn thế nào là trách nhiệm của bọn họ. Cho dù không ra kết quả, Điện hạ cũng không cần phải ra mặt hỏi.
Từ Tòng Dương hạ giọng:
- Điện hạ, nhớ kỹ lời lão thần, vụ ám sát này không có ai sai khiến La Thế Lương.
Doanh Nhân thấy Từ Tòng Dương vẻ mặt nghiêm trọng cũng không hiểu lần này lão học sĩ trong lòng rốt cuộc có ý đồ gì.
- Lão thần sẽ nhanh chóng an bài để Điện hạ hồi kinh.
Từ Tòng Dương lại tiếp tục nói khẽ:
- Sau khi Điện hạ hồi kinh, lấy cớ lần này bị ám sát ở trong cung tĩnh dưỡng, nếu không có việc gì, thì không cần ra ngoài tiếp xúc người khác!
Nói tới đây, lão trầm mặc một chút, rồi tiếp:
- Điện hạ, lần trước lão thần có tặng Điện hạ cuốn sử ký, Điện hạ đã đọc xong chưa?
Doanh Nhân xấu hổ:
- Cái này…
Từ Tòng Dương nói:
- Lần này Điện hạ hồi kinh, tập trung đọc cuốn đó. Lão thần sau khi trở về, sẽ kiểm tra hiểu biết của Điện hạ. Điện hạ nếu có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão thần, thì hãy đọc hết lượt mười lần. Lão thần tin rằng mỗi lần Điện hạ đọc qua, nhất định sẽ có cảm nhận khác nhau.
Doanh Nhân cảm giác tối nay Từ Tòng Dương nói chuyện thần thần bí bí, nhưng vẫn gật đầu:
- Lão sư chỉ bảo, học trò tất nhiên vâng lời!
Từ Tòng Dương tỏ ra khá mệt mỏi, tựa vào thùng xe, hai mắt nhắm lại, dường như đã ngủ.
Từ Tòng Dương và Doanh Nhân chưa về đến hành dinh, Vệ Thiên Thanh đã gặp Kiều Minh Đường, đem chuyện ở phủ Chỉ huy sứ nói qua một lượt. Kiều Minh Đường nâng chén trà lên thản nhiên nói:
- Không được để sót người nào!
Vệ Thiên Thanh cẩn thận thăm dò:
- Đại nhân, thẩm vấn La Thế Lương có kết quả gì không?
Kiều Minh Đường buông chén trà, cười lạnh:
- Từ Tòng Dương bỏ mặc không hỏi, đem việc này giao cho bản quan. Bản quan có thể làm thế nào? La Thế Lương lên công đường nói xạo, chúng ta lại không thể định tội hắn.Việc này chỉ có thể bẩm báo về triều. La Thế Lương giả ngây giả dại, đó là tìm cớ hoãn binh chờ chủ tử tới cứu.
- Mưu nghịch hành thích là tội lớn. La Thế Lương dù miệng lưỡi kỳ tài đến đâu cũng không thoát được tội.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị:
- Tề Vương Điện hạ làm nhân chứng, chẳng lẽ La Thế Lương có bản lĩnh trốn thoát?
Kiều Minh Đường cười:
- Hắn tất nhiên là trốn không thoát!
Y trầm ngâm một lát, lắc đầu thở dài:
- Chỉ có điều nếu không thể tìm được vài thứ từ trên người hắn thì thật đáng tiếc!
Y đột nhiên cười lạnh:
- Thiên Thanh, ngồi xuống nói chuyện.
Đợi Vệ Thiên Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, y mới nói tiếp:
- Ngươi đi theo bản quan đã nhiều năm, là người tâm phúc của bản quan. Vị trí Thống chế Cấm Vệ quân ngươi đã đảm nhận nhiều năm, thiết nghĩ cũng nên chuyển vị trí?
Vệ Thiên Thanh sửng sốt!
Kiều Minh Đường vội cười:
- Đừng hiểu nhầm. Ngươi là người bản quan coi trọng nhất, bản quan sẽ không để ngươi rời khỏi!
Vệ Thiên Thanh cẩn thận hỏi:
- Ý của đại nhân là…?
- Bất kể có ai sai khiến hay không, vị trí Chỉ huy sứ của La Thế Lương không thể để cho hắn ngồi nữa!
Kiều Minh Đường nâng chén trà lên nhấp một ngụm:
- Vị trí này nên thay đổi người rồi!