Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 310

Bùi Tích rất thích rượu, còn tửu lượng của Sở Hoan cũng không tồi, nửa vò rượu cũng chỉ như muối bỏ biển khơi, không quá nửa khắc cũng đã cạn xuống tận đáy rồi, Bùi Tích có chút ngại ngùng nói:

- Rượu không nhiều, nếu có thể, lần sau lại mới đệ uống rượu vậy.

Sở Hoan cười nói:

- Bùi đại ca bày quán ở bên bờ Tần Thủy, có thực sự trên người thiếu tiền bạc vậy sao?

Bùi Tích ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu cười khắc khổ nói:

- Thực ra hiện tại ta bắt đầu hiểu rằng, có những lúc tiền bạc quả thực rất cần.

Lại khẽ thở dài nói:

- Kinh thành không bằng Hà Tây, muốn sinh sống ở nơi này, không có ngân lượng quả thật rất khó.

Rồi nhìn ngôi nhà mình đang ở một lượt, thản nhiên nói:

- Hôm nay đệ có thể ngồi đây với ta uống rượu, nhưng mấy bữa nữa e rằng nơi này cũng chẳng ở được nữa rồi.

Trong lòng Sở Hoan lúc này cũng vô cùng hiếu kỳ, thân thể Bùi Tích tàn tật, vì sao lại xa xôi ngàn dặm tới kinh thành này chứ? Vì sao lại rơi vào cảnh quẫn túng như vậy?

Bùi Tích dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Sở Hoan, cười nói:

- Bày cờ bên bờ Tần Thủy, cũng chỉ là muốn kiếm chút tiền thuê nhà và tiền ăn, ngày mai lại tiếp tục tìm địa điểm khác để bày cờ rồi.

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Vì sao Bùi đại ca lại không trở về Hà Tây?

- Hà Tây?

Bùi Tích lắc đầu nói:

- Ít ra hiện ta cũng không thể về được.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy âm thanh cổ quái truyền tới, âm thanh đó giống như vượn rống, thình lình vang lên, khiến Sở Hoan rất kinh ngạc, Bùi Tích nhíu mày lại, nói:

- Xin lỗi.

Liền đứng dậy, kéo cái chân què nhanh chóng lao ra bên ngoài.

Sở Hoan biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, cũng lao theo ra ngoài, liền thấy Bùi Tích đi ra phía sau căn nhà, thuận theo hướng một con ngõ nhỏ mà tiến tới, đi cách đó không xa, nghênh diện một gã hầu nam mặc áo xanh trẻ tuổi, thấy Bùi Tích, vội vàng kêu lên:

- Bùi tiên sinh, ngài mau tới mà xem, hắn lại tiếp tục phát bệnh rồi...!

Bùi Tích gật gật đầu, cũng không nói nhiều lời, Sở Hoan đi phái sau gã, muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đi tới cửa sau của một tòa nhà, cửa sau đóng chặt, tiếng vượn rống đó ngày càng rõ ràng hơn, trong sân vang tới những tiếng kêu hô kinh hãi, Sở Hoan nghe thấy một âm thanh kêu lớn tiếng:

- Bùi tiên sinh tới chưa vậy, mau đi mời Bùi tiên sinh đi.

Có người trả lời:

- Cũng đã đi mời Bùi tiên sinh rồi.

Lại nghe thấy giọng của một người con gái nói:

- Bùi tiên sinh bày cờ ở bên Tần Thủy, không biết hiện giờ đã về chưa, mau phái người tới bên Tần Thủy tìm đi.

Trong nhà dường như hỗn loạn vậy, gã người hầu áo xanh cũng đã tiến lên phía trước gõ cửa nói:

- Bùi tiên sinh tới rồi, Bùi tiên sinh tới rồi.

Cửa lớn lập tức mở ra, Bùi Tích và mấy người liền đi vào trong, sau đó cửa lớn liền đóng chặt lại, tiếp đó liền thấy một vị ngoài năm mươi nhanh chân đi tới, lo lắng nói:

- Bùi tiên sinh, ngài tới rồi, thằng súc sinh này lại nổi điên rồi, ngày mai khống chế nó đi.

Sở Hoan nhìn thấy rất rõ ràng, trong sân có mười mấy người, có nam có nữ, bảy tám tên to cao vạm vỡ cầm mộc côn, quây thành một vòng tròn, ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Bên trong đám người đó, là một chiếc lồng bằng sắt, bên chiếc lồng sắt đó là một ngọn núi giả, xích sắt buộc chiếc lồng sắt vào ngọn núi giả đó, xung quanh chiếc lồng sắt đó đều được làm bằng sắt cực tốt, xem ra chiếc lồng này rất to, trong chiếc lồng sắt, đang nhốt một người.

Sở Hoan nhìn thấy người này, lại vô cùng kinh hãi.

Chỉ thấy người này vô cùng gày ốm, đầu tóc rối bời, quần áo trên người đều rách tả tơi, tứ chi đều bị buộc bằng xích sắt, lúc này đang gầm rống trong lồng sắt, đôi tay cầm lấy cán sắt cố gắng lay động, chiếc lồng sắt nặng chịch đó bị rung động mạnh, giống như đang bị động đấy vậy, người này bộ dạn giống người điên, vô cùng đáng sợ.

Sở Hoan không ngờ được rằng, người này thân thể gày gò, giống như một con khỉ ốm yếu, nhưng lại phát ra được âm thanh cao vút có lực như vậy, hơn nữa chiếc lòng sắt vô cùng nặng, ngay cả bản thân Sở Hoan cũng không thể lắc động được, thê mà người điên gày gò này lại lắc động rất dễ dàng, như vậy có thể thấy khí lực của người này quả thật vô cùng khủng bố.

Những người trong ngôi nhà này cảm thấy vô cùng lo lắng, rõ ràng cũng vô cùng sợ hãi tên điên khùng này, người trung niên kia cũng đã cầm tay Bùi Tích, kích động nói:

- Thằng súc sinh này vừa nãy lại phát điên rồi, nếu không làm gì thì có lẽ sẽ phá lồng sắt mà chui ra gây tai họa. Bùi tiên sinh, lần trước ngày khống chế được nó, nên vẫn mong lần này ngài có thể khiến nó an tĩnh lại...!

Cách đó không xa có hai nha hoàn đỡ một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, vẻ mặt người phụ nữ này trắng bệch, trong ánh mắt vừa oán độc lại vừa hoảng sợ, bên cạnh bà la một người thanh niên chừng hai lăm hai sáu tuổi, thân mặc áo gấm, sắc mặt cũng không được tốt, miệng reo lên:

- Bùi tiên sinh, ngài... ngài nghĩ cái để cho tên súc sinh này an tĩnh lại, chúng tôi sẽ vô cùng cảm ơn ngài.

Sắc mặt Bùi Tích có vẻ không được tốt lắm, liếc nhìn người thanh niên kia một cái, lại nhìn thấy một gã hầu gia đang chuẩn bị cầm mộc côn hướng về phái gã điên kia, thấy mộc côn kia chuẩn bị đánh xuống mắt của gã điên, Bùi Tích đã lạnh lùng nói:

- Dừng tay!

Chỉ có điều tên hầu gia kia dùng lực quá nên không thể khống chế được, tuy Bùi Tích lớn tiếng ngăn lại, nhưng chiếc côn kia vẫn hướng về phía mắt của gã điên đánh xuống.

Sở Hoan nhíu mày lại, chỉ cảm thấy những người này thực sự rất quá đáng, cú vung mộc côn của gã hầu gia này mà giáng xuống e rằng mắt của gã điên kia sẽ bị phế mất.

Cũng biết răng trên tay gã điên kia đeo thiết liêu, vô cùng nặng, nhưng tốc độ phản ứng thì lại cực kỳ linh hoạt, chiếc mộc côn đó chỉ còn cách mắt hai thốn, tay của gã điên đã tóm lấy côn, một tiếng gầm rống, gã hầu gia thấy côn mộc bị tóm lấy, vội vàng buông tay ra, lại bị tiếng gầm rống của gã điên là cho sợ hãi rồi lùi lại vài bước, toàn thân run lên bần bật, sắc mặt tái mét, bên dưới không biết đã tè ra từ lúc nào ướt hết cả quần.

Những người khác cũng bị sợ hãi mà lùi lại phía sau, tuy gã điên này bị nhốt trong lồng sắt, nhưng không có ai dám đi tới gần.

Gã hầu đâm côn tới, tuy bị gã điên tóm lấy, nhưng dường như càng khiến gã điên thêm phẫn nộ, hắn vứt côn đi, hai tay tóm lấy hai thanh sắt trên lồng, trong miệng vang lên những tiếng gầm rống như dã thú, tuy Sở Hoan kinh hãi phát hiện, thanh sắt trên lồng bị gã điên kia kéo xuống cũng đã dần dần biến hình.

Sở Hoan vô cùng kinh hãi.

Khí lực tự thân của Sở Hoan cũng không phải vừa, cũng đã nhìn thấy có người khí lực rất lớn mạnh, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người nào lại có khí lực khủng bố như vậy, hai tay của gã điên này đều là máu thịt, không ngờ hắn có thể dùng tay bẻ cong được thanh sắt trên lồng, không biết khí lực chất chứa trong cơ thể người này kinh khủng thế nào nữa.

Vẻ mặt của người trẻ tuổi áo gấm như tro tàn, run rẩy nói:

- Bùi tiên sinh, ngài... ngài mau tới xem đi...

Rồi lại tiếp tục lùi lại phía sau.

Bùi Tích lê bước chân què chậm rãi đi lên phía trước, vẻ mặt tự nhiên ôn hòa hơn nhiều, đối diện với gã điên đang phẫn nộ kia, Bùi Tích không hề có chút sợ hãi nào, chỉ dịu dàng nói:

- Lôi Nhi, Lôi Nhi, đừng có tức giận, đừng có tức giận...

Nói cũng kỳ quái, gã điên trong lồng nhìn thấy Bùi Tích, đôi tay đang bẻ thanh sắt trên lồng từ từ buông ra, nghiêng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Bùi Tích.

Lúc này Sở Hoan cũng nhìn thấy rõ tướng mạo của gã điên này, gã điên này có bộ mặt gày gò và thon dài, đôi mắt rất tròn, hai con ngưa đen ngòm, đôi con ngươi chiếm tới hai phần ba con mắt, khiến đồng tử rất lớn, và cũng rất có thần thái, chiếc mũi có lẽ còn cao hơn những người bình thường, chiếc miệng rất rộng, trên khuôn mặt cũng có những chiếc lông tơ màu đen, nhưng trên khuôn mặt lại có vài vết thương, đầu tóc thì rối tinh chẳng khác gì tên cái bang cả.

Lúc này Sở Hoan cũng không thể đoán được tuổi tác của người này, nhưng cũng không quá mười lăm tuổi, tuy khuôn mặt rất đặc biệt, nhưng vẫn mang chút gì đó non nớt trẻ con.

Quả thật hắn không thể ngờ rằng, một đứa trẻ như vậy, vì sao lại bị nhốt trong lồng sắt như vậy, và vì sao lại phát điên như vậy.

Tuy cơn phẫn nộ của gã điên này vẫn chưa tiêu tan hết, nhưng nhìn thấy Bùi Tích, trong ánh mắt lóe lên một tia ôn hòa, trong miệng kêu lên hai tiếng a a, rồi giơ tay qua khe lồng.

Bùi Tích không có chút sợ hãi gì, tiến lại gần, rồi vươn tay ra, tóm lấy tay của gã điên, tiến sát lại gần, giọng nói nhỏ nhẹ, Sở Hoan cũng không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng lại thấy trên khuôn mặt của gã điên này cũng đã dần dần ôn hòa lại, vẻ vô cùng phẫn nộ trước kia cũng dần dần biến mất rồi.

Gã điên này giống như một con hổ bị nhốt trong lồng vậy, còn Bùi Tích giống như một người huấn luyện, cho dù hổ của đáng sợ thế nào, nhưng trước mặt người huấn luyện viên thì lại trở lên rất ôn hòa và an tĩnh.

Thấy gã điên này yên tĩnh trở lại, những người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của người trung niên kia cũng hơi ôn hòa, nói:

- Bùi tiên sinh, hôm nay lại phiền ngài rồi, thằng súc sinh này...!

Lời của hắn vẫn chưa nói hết, gã điên kia đột nhiên nhìn về phía hắn, nhe răng ra, trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ phẫn nộ.

Bùi Tích quay người lại, nhíu mày hỏi:

- Tần lão gia, vì sao lại nhốt nó vào lồng như vậy?

Tần lão gia có chút ngại ngùng nói:

- Bùi tiên sinh, cái này... cái này chẳng phải là lo lắng nó chạt ra ngoài gây chuyện đó sao? Ngài cũng biết rồi, thằng súc sinh này...!

- Tần lão gia, nó không phải súc sinh, nó là người.

Trong ánh mắt của Bùi Tích hiện vẻ không vui, ngắt lời nói:

- Nó là cháu trai của ngài, có huyết thống với ngài, ngài không nên đối sử với nó như vậy.

Tần lão gia ngẩn người ra.

Người thanh niên áo gấm cũng nói:

- Bùi tiên sinh, nếu không nhốt nó trong lồng, để nó chạy ra ngoài, nếu gây ra chuyện gì, thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Bốn năm trước nó cũng đã gây ra đại họa rồi, trong nhà phải mất hơn ngàn lượng bạc mới làm yên được vụ đó, chúng tôi không thể để nó tủy tiện nổi điên rồi gây chuyện như vậy được.

Bùi Tích nhìn chằm chằm người thanh niên áo gấm, nói:

- Đại thiếu gia, tôi muốn hỏi một câu, vì sao hôm nay nó lại nổi điên?

Người thanh niên áo gấm rùng mình, rồi ánh mắt chợt lóe lên, nói:

- Tôi... làm sao tôi biết được.

- Đại thiếu gia, đừng trách ta nói thẳng, Lôi Nhi không phải là kẻ điên, cũng không phải là thằng ngốc, chỉ có điều quá ngây ngô chút mà thôi.

Bùi Tích lại chậm rãi nói tiếp:

- Nó phẫn nộ, quyết không phải là không có nguyên do, xảy ra chuyện ắt phải có nguyên nhân, ta muốn hỏi một câu, hôm nay Lôi Nhi đột nhiên nổi điên, có phải đại thiếu gia đã làm gì với hắn rồi, hoặc là nói những câu gì đó kích thích nó?

Đại thiếu gia tức giận nói:

- Bùi tiên sinh, ngài nói vậy là có ý gì?

- Lần trước tôi đã nói rồi, càng đối đãi với nó như vậy, thì nó sẽ càng phát cuồng hơn.

Bùi Tích nghiêm nghị nói:

- Lồng sắt để nhốt cầm thú, không phải để nhốt người, cậu là đường huynh của nó, cũng là anh em một nhà, không nên đối xử với nó như vậy.

Vẻ mặt người phụ nữ kia dài ra, lạnh lùng nói:

- Bùi Tích, có phải ngài đã quản có nhiều rồi không? Đây là chuyện gia sự của chúng tôi, làm sao quản thúc thằng súc sinh này, thì cũng không phiền tới ngài phải nhúng tay vào. Chỗ ở hiện nay của ngài, cũng đã nợ nửa tháng tiền nhà rồi, chúng tôi thấy ngài giúp đỡ chúng tôi nên mới dễ dãi như vậy, bản thân ngài cũng phải biết thế nào chứ.

Bình Luận (0)
Comment