Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 386

Vào lúc hoàng hôn, Sở Hoan trên đường về nhà, thuận tiện mua một ít thực phẩm chín. Hắn không phải là người thích nấu ăn, nhưng Mạc Lăng Sương hôm nay tới, mình không thể mua rau xà lách về nhà bắt nàng phải làm. Cho nên mua thực phẩm đã chế biến. Khi hắn về tới trước cửa phủ, phát hiện cửa phủ đóng chặt, biết mình sau khi rời khỏi, Mạc Lăng Sương tất nhiên là đem cửa chính khóa lại.

Vừa mới xuống ngựa, còn chưa bước vào, cửa phủ bất ngờ mở ra. Trong khi Sở Hoan đang ngơ ngác, đã thấy Mạc Lăng Sương xinh đẹp động lòng người đứng ở phía sau cửa, nở nụ cười thanh thuần, giọng mềm mại:

- Lão gia đã trở lại!

Mạc Lăng Sương đã thay đổi xiêm y, vẫn như cũ rất mộc mạc, nhưng không phải là quần hoa nữa, phía dưới nàng mặc một cái váy dài màu xanh da trời, thân trên áo màu xanh nhạt, đeo tạp dề, tóc đã chải bới lại, không trùm khăn thêu hoa để lộ mái tóc dài đen mướt, mắt long lanh như có nước, mũi tinh xảo môi anh đào, toàn thân toát lên một vẻ đẹp động lòng người.

Sở Hoan đầu tiên là ngơ ngác, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ đến Tề vương liếc mắt một cái đã chấm ngay Lăng Sương, quả thật là có nguyên nhân này. Lăng Sương tuy rằng xuất thân phong trần, nhưng thật ứng với câu kia "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, cho dù không một chút son phấn nhưng vẫn thanh thuần như dòng nước mát, căng mọng ngọt ngào như trái đào thơm.

Sở Hoan nhớ lúc nhập gặp một vài cung nữ, một đám khô khan, giống như đầu đất, cho dù có tướng mạo cung nữ, nhưng cũng là quá mức kính cẩn phục tùng, khác hẳn Lăng Sương, đẹp một cách linh lợi, thông minh, trong cung đúng là hiếm thấy, trách không được Tề vương Doanh Nhân ưu ái Lăng Sương như thế. Thế gian vạn vật, vật lấy hiếm là quý, Doanh Nhân chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, đến khi gặp, ắt sẽ bị cuốn hút, hấp dẫn.

Sở Hoan gật đầu chào Lăng Sương, dẫn ngựa vào sân, lập tức mang theo mấy bao thực phẩm chín đi về phía chính đường, vừa đi vừa nói:

- Đã kịp thích ứng chỗ ở này chưa? Lúc đi ra ngoài, ta quên dặn cô nương, cách đây một con phố có bán đồ ăn, trong nhà không còn gì ăn, trưa nay cô nương ăn gì? Là ta sơ suất.

Hắn dơ túi đồ ăn trong tay lên cười nói:

- Ta mua một ít thức ăn, tối nay chúng ta liền ăn một bữa.

Sở Hoan thanh âm dịu dàng, nói chuyện tự nhiên, tựa như một ca ca vậy. Lăng Sương nghe thấy, trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Tuy rằng nàng xác định mình sẽ là nô tỳ, nhưng cho đến nay chưa ai dạy bảo cho nàng gia quy của một nô tỳ. Hơn nữa, Sở Hoan rất hòa khí, tuy rằng cảm kích Sở Hoan nguyện ý làm nô tỳ cho hắn, nhưng bản chất của nàng vốn không phải là một người quen hầu hạ bếp núc cho người khác. Sở Hoan càng vui vẻ thoải mái, nàng càng thấy căng thẳng, lập tức cười nói:

- Không cần, nô tì đã chuẩn bị đồ ăn, bây giờ sẽ dọn lên cho lão gia dùng.

Sở Hoan kinh ngạc nhìn Mạc Lăng Sương quay người rời khỏi.

Buông túi đồ ăn xuống, Sở Hoan nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện bàn ghế trong chính đường đều rất sạch sẽ, không có một tia tro bụi, hiển nhiên hôm nay Lăng Sương đã cất công lau dọn rồi.

Chính đường phủ đệ này không nhỏ, để lau cả tòa nhà bóng loáng sạch sẽ như thế, chắc chắn mất rất nhiều công sức.

Rất nhanh, Lăng Sương đúng là bưng đồ ăn nóng hôi hổi lên, ba món cùng một chén canh, có mặn có xào, Lăng Sương nhanh nhẹn bày ra trên bàn, có chút ngượng ngùng nói:

- Lão gia, nô tì trước kia ít khi xuống bếp, hương vị chắc là không ngon lắm, tuy nhiên... tuy nhiên… về sau nô tì sẽ dụng tâm luyện từ từ.

Sở Hoan nhìn nhìn, mấy mấy bát thức ăn tuy rằng hương vị tạm thời không biết như thế nào, nhưng màu sắc trông cũng bắt mắt, kinh ngạc nói:

- Này... đây là cô làm sao?

Lời vừa ra khỏi miệng, liền biết mình hỏi ngớ ngẩn.

Toàn phủ đệ, ngoài mình và Lăng Sương không có người khác, không phải Lăng Sương làm đồ ăn thì ai làm?

Lăng Sương ngượng ngùng hơi cúi đầu, có chút chờ mong nói:

- Lão gia, lão gia nếm thử, xem có hợp khẩu vị của ngài không? Nô tì không biết khẩu vị ngài thế nào, thích ăn mặn hay nhạt, nên…

Sở Hoan nói:

- Ta không phải là người kén ăn, chỉ cần ăn no là được rồi.

Lăng Sương che miệng cười. Sở Hoan ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, gắp hai phần đồ ăn ăn, bằng tâm mà nói, Lăng Sương tay nghề rất bình thường, tuyệt đối không thể nói là mỹ vị ngon miệng. Tuy nhiên Sở Hoan trong lòng cũng rõ ràng, Lăng Sương trước kia những lần phải xuống bếp nhất định là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu có thể nấu nướng như vậy đã là công phu lắm, nên liên tục gật đầu nói:

- Không tệ, không tệ, Lăng Sương, không thể tưởng được tài nấu nướng của cô thật đúng là không tồi.

Lăng Sương vui mừng ra mặt

- Lão gia thật sự thấy ngon sao?

- Đương nhiên!

Sở Hoan cầm lấy cơm, gắp thức ăn cắm đầu ăn hết nửa chén, chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lăng Sương đang mỉm cười, nhìn mình ăn cơm, vội vàng buông bát, nói:

- Cô cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm!

Lăng Sương cúi cầu nhỏ giọng nói:

- Thế… sao được…

Sở Hoan hỏi:

- Lăng Sương, có phải cô nương ngại ta?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Sương ửng hồng, đầu tiên là gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu, có vẻ hơi căng thẳng. Sở Hoan đã dịu dàng nói:

- Kỳ thật cô không cần sợ hãi, ta... ha hả, nói như thế nào đây, về sau cô ở nơi này ở, cũng không thể bởi vì ta mà mỗi ngày đều lo lắng đề phòng. Kỳ thật nửa năm trước, ta chỉ là một kẻ trắng tay, ăn cơm rau dưa, một dân chúng bình thường ở phủ Vân Sơn, nếu không phải có vận khí tốt cũng không có cuộc sống này. Ta và cô ở kinh thành gặp nhau, lại sống dưới một mái nhà, không cần quá mức gò bó. Chúng ta còn sống, không phải là vì quá may mắn sao? Nếu ngày nào cô cũng e dè kiêng kỵ thì ta cũng có chút không thích ứng.

Lăng Sương nhìn Sở Hoan, mở trừng hai mắt, do dự một chút, mới nhẹ giọng hỏi:

- Lão… lão gia, ngài là người Vân Sơn phủ?

Sở Hoan nói:

- Cô cùng ta ăn cơm, ta sẽ nói cho cô biết.

Lăng Sương suy nghĩ một chút, cuối cùng đến cầm nửa bát cơm lên, có chút không yên ngồi xuống bên cạnh bàn. Sở Hoan lúc này mới nói:

- Được rồi, về sau ăn cơm, nếu chỉ có chúng ta, cũng không cần chú ý những quy củ kia. À, đúng rồi, ta nhớ trong nhà không còn đồ ăn, cô làm sao nấu được?

Lăng Sương đáp:

- Bên ngoài có bán đồ ăn, nô tì đi mua.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Lăng Sương lấy từ trên người ra một ít bạc, đó là bạc Sở Hoan đưa cho nàng, ấp úng:

- Đây là bạc còn thừa…

- Cứ giữ lấy!

Sở Hoan nói:

- Như vậy tốt rồi, tuy nhiên… tuy nhiên… điều này vất vả cho cô rồi…

- Không đâu!

Lăng Sương vội đáp:

- Nô tì… nô tì thích như vậy…

Nàng nói câu này là thốt lên từ đáy lòng. Trước khi tiến vào Sở phủ, nàng gần như chưa từng có một ngày sống bình yên, cho tới nay, dường như luôn luôn có một ngọn núi đặt ở trên người của nàng. Nhưng khi nàng tiến vào Sở phủ được Sở Hoan tiếp nhận, Lăng Sương cũng cảm giác ngọn núi vẫn đè trên người mình đã không còn, lòng thanh thản hơn nhiều.

Chính nàng cũng không hiểu rõ vì sao có cảm giác này. Chỉ có điều ở sâu trong nội tâm lại có một cảm giác, từ khi bước vào cửa Sở phủ, cuộc sống của mình sẽ khác hẳn trước khi. Chính mình dường như đã có được cuộc đời mời. Nàng tịnh không để ý ở bên trong Sở phủ có phải hay không chỉ là một nô tì, nàng chỉ có một cảm giác rất mãnh liệt, đi theo bên người Sở Hoan, sau này mình sẽ rất an toàn. Đối với một người cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác an toàn như nàng mà nói, cuộc sống này là vô cùng quý giá, làm cho nàng có thể không cần quan tâm bất luận cái gì gọi là gian khổ nào khác.

Kỳ thật Lăng Sương khi đến trước cửa phủ, nháy mắt, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Khi nàng nghĩ đến đây hết thảy đều là Sở Hoan an bài thời điểm, trong lòng liền nảy sinh một câu hỏi. Nàng không biết Sở Hoan là vì thông cảm chính mình cho nên mới phải tận tâm tương trợ, hay là Sở Hoan đã sớm coi trọng chính mình, cho nên bí mật an bài hết thảy, mục đích chỉ là vì để có được chính mình.

Kỳ thật nội tâm của Lăng Sương đúng là sau này tuyệt không còn chút phản cảm. Sở Hoan ba phen mấy bận trợ nàng, nàng đối với Sở Hoan trong lòng còn có cảm kích. Hơn nữa trong lòng nàng, Sở Hoan tuy rằng chưa nói tới tự nhiên, phóng khoáng lỗi lạc, nhưng cũng là một nam tử tuấn lãng, anh khí, hơn nữa Văn hoa đoạt giải nhất, là một nam tử tài văn chương xuất chúng, nam nhân như vậy tất có sức hấp dẫn đối với nữ nhân. Nếu Sở Hoan thật sự coi trọng nàng, Lăng Sương cũng sẽ không vì vậy mà mất hứng.

Nàng thậm chí đã chuẩn bị tinh thần dâng hiến cho Sở Hoan hết thảy.

Hiện tại Sở Hoan lấy lễ đối đãi, thái độ ôn hòa. Lăng Sương hiểu Sở Hoan thật tâm tương trợ, trong lòng thiện cảm đối với hắn càng ngày càng cao.

Nếu về sau có thể mỗi ngày vì Sở Hoan giặt giũ nấu nướng cùng hắn ngồi một bàn ăn cơm, đối với Lăng Sương mà nói, không thể nghi ngờ, đó chính là cuộc sống trong mơ.

Nàng tự nhiên không hề biết, đây hết thảy đều là Sở Hoan nhận ủy thác của người khác mà thôi.

Lăng Sương động tác ăn cơm rất nhỏ nhẹ, Sở Hoan và một hơi hết chén cơm. Lăng Sương lập tức đứng dậy lấy thêm cơm cho hắn. Sau khi ăn xong, Lăng Sương dọn dẹp đâu vào đấy, lại pha cho hắn một bình trà, hết sức chu đáo. Sở Hoan tronng lòng hỗn độn. Lăng Sương không biết mình lọt vào mắt Tề vương, rõ ràng đây là việc của tôi tớ, nên không muốn nàng phải đụng tay vào. Nếu Tề vương biết Lăng Sương ở đây vất vả hầu hạ hắn, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ có điều nếu không để Lăng Sương làm, thì cũng không biết phải giải thích thế nào?

Sở Hoan cảm thấy có chút khó xử.

Hắn đứng dậy, quét trong nội đường vài lần, phát hiện chính đường trống rỗng, đột nhiên nghĩ đến chính đường bình thường hoặc là bầy đặt bài vị tổ tông, hoặc là dán tranh chữ, nhớ tới Phùng Nguyên Phá đưa bức họa kia, cầm lên, mở ra nhìn nhìn, đang suy nghĩ có phải hay không nên treo lên khiến cho chính đường có thêm chút diện mạo, chợt nghe Lăng Sương thanh âm mang theo sự ngạc nhiên nói:

- Lão gia, này... đây là “Khê Sơn Cửu Cảnh đồ”?

Bình Luận (0)
Comment