Lang Vô Hư cười lạnh nói:
- Đây tất nhiên là tâm kế của An Quốc Công. Mỗi lần đối chiếu sổ sách, sổ sách của Hồ Bất Phàm đều giao tới tay An Quốc Công, đóng dấu lên là có ý xác định sổ sách quả thật đi ra từ tay Hồ Bất Phàm, tuy nói sau khi bên kia thẩm tra đối chiếu sổ sách sẽ tiêu hủy, nhưng… Ha ha, ta thật sự không biết là tiêu hủy thật sự. Sổ sách có dấu của Hồ Bất Phàm nằm trong tay An Quốc Công, trên thực tế trở thành lợi khí đặt ở cổ Hồ Bất Phàm, Hồ Bất Phàm không có đường khác để đi, chỉ có thể mặc cho An Quốc Công bày bố.
Gã dừng một chút, nói:
- An Quốc Công dùng người, xưa nay ân uy cùng sử dụng, chẳng những cho quan viên dưới tay hắn chỗ tốt rất lớn, cũng sẽ nắm lấy nhược điểm của những người này, Hồ Bất Phàm chắc chắn cũng biết sổ sách chưa chắc bị tiêu hủy thật, nhưng nếu đi theo làm việc bên người An Quốc Công, cũng chỉ có thể làm theo ý An Quốc Công.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan hiểu được, suy nghĩ, lại hỏi:
- Ngài nói Huyền Trinh Đạo Tông, đó là người nào?
- Đó tất nhiên là Đạo Tông của Ti Thiên Đài.
Lang Vô Hư giải thích :
- Huyền Trinh đạo sĩ là chưởng môn của Trường Sinh Đạo, bốn năm trước vào cung, trị bệnh cho Thánh thượng… !
Thấy Sở Hoan nhíu mày, dường như khó hiểu, gã nói :
- Ngươi có điều không biết, bốn năm trước, Thánh thượng săn bắn đột nhiên ngã ngựa không thể nói chuyện, hơn nữa hôn mê mấy hôm, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, các ngự y của Thái Y Viện bó tay không biện pháp, Từ Tòng Dương Từ Đại học sĩ liền nghĩ kế, sai người dán bảng tìm đại phu, bảng này chẳng qua dán mấy hôm, vị Huyền Trinh đạo sĩ liền tự đề cử mình vào cung, nhắc tới cũng kỳ, đạo sĩ kia để Thánh thượng ăn mấy viên đan dược, tất cả các chứng bệnh của Thánh thượng liền tốt lắm. Huyền Trinh đạo sĩ cứu Thánh thượng, tất nhiên được Thánh thượng coi trọng, lưu lại trong cung mấy hôm, nghe nói mấy hôm đó Huyền Trinh đạo sĩ đều nói chuyện đạo trường sinh với Thánh thượng, không tới nửa tháng, Thánh thượng đã thiết lập Ti Thiên Đài, phong Huyền Trinh làm Ti Thiên Đài Đạo Tông.
Gã nói đến đây, mới khẽ thở dài :
- Từ khi đó, Huyền Trinh Đạo Tông liền biến thành người Thánh thượng dựa vào, từ xưa đến nay, Hoàng cung chính là cấm địa, nhưng Thánh thượng lại phá lệ dựng Tử Ngọc Điện thành nha môn Ti Thiên Đài, Huyền Trinh Đạo Tông dẫn một đám đạo sĩ, phụng dưỡng Thánh thượng ở Tử Ngọc Điện, từ đó về sau Thánh thượng cũng bắt đầu dốc lòng tu đạo, tìm kiếm trường sinh.
Thật ra Sở Hoan sớm biết Hoàng đế tin tưởng đạo sĩ, dốc lòng tu đạo, nhưng hắn vẫn không rõ, vì sao Hoàng đế bệ hạ lúc trước trị nước vô cùng xuất sắc, lúc đế quốc đang phồn vinh, lại đột nhiên vứt bỏ quốc sự không để ý, một lòng hướng đạo ?
Hôm nay nghe Lang Vô Hư nói như vậy, mơ hồ hiểu được nguyên do.
Hoàng đế tu đạo, nguyên nhân đúng là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn.
Đi săn ngã xuống từ trên ngựa, hơn nữa bệnh không dậy nổi, đối với Hoàng đế mà nói, sau đó chắc chắn khiến lão tự hỏi về đề tài sinh mạng một lần nữa, lão tung hoành sa trường, thống nhất thiên hạ, trị nước cũng rất thành công, nhìn khắp thiên hạ, cuộc đời của lão đã đạt đến đỉnh núi, quyền thế không gì sánh kịp, tiền vàng mỹ nữ dễ như trở bàn tay, tới tình trạng này rồi, thứ lão theo đuổi đã rất ít.
Ngã ngựa bị thương, chắc chắn đả kích rất nặng đối với Hoàng đế, mà Huyền Trinh Đạo Tông xuất hiện đúng lúc, lợi dụng thuốc đạo gia luyện chế để Hoàng đế khôi phục nhanh chóng, khi nói chuyện với Hoàng đế, tất nhiên nhắc đến đạo trường sinh mà đạo gia theo đuổi, mà một khắc này, sinh mạng Hoàng đế rốt cuộc một lần nữa kích thích lão nhiệt tình theo đuổi trường sinh!
Tuy rằng Sở Hoan không quá khẳng định tâm tính Hoàng đế, nhưng hắn tin tưởng lý do Hoàng đế tu đạo, đại thể là như thế.
Thấy Sở Hoan trầm ngâm không nói, Lang Vô Hư cũng không biết Sở Hoan đang nghĩ gì, nhẹ giọng kêu một tiếng, Sở Hoan khôi phục tinh thần, rốt cuộc cười nói:
- Thị Lang đại nhân, một khi chuyện này thành công, công thần lớn nhất lật đổ Hồ Bất Phàm đó là ngài, Tề Vương tất sẽ tin tưởng sự trung thành của ngài.
Lang Vô Hư cau mày nói:
- Sở đại nhân, không phải ngươi thật sự muốn đánh chủ ý tới ngân sách đỏ chứ?
Sở Hoan cười nói:
- Cơ hội rất tốt, vì sao không nắm lấy?
Khóe mắt Lang Vô Hư co rúm, khoát tay nói:
- Sở đại nhân, hôm nay ta chẳng qua đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, muốn lấy được ngân sách đỏ gần như là chuyện không thể nào. Bởi vì vậy, coi như là ta không nói.
Gã ghé sát vào gần:
- Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, muốn lật đồ Hồ Bất Phàm, chúng ta còn cần tiếp tục chờ cơ hội!
- Thị Lang đại nhân cảm thấy việc này không có khả năng?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Nhưng hạ quan cho rằng đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, bỏ qua cơ hội tốt lần này, cơ hội tiếp theo lại phải chờ đợi nửa năm nữa rồi!
Lang Vô Hư thấy mặc dù Sở Hoan đang cười, nhưng thần sắc rất chân thành, giật mình nói:
- Sở… Sở hiền đệ, ngươi sẽ không… sẽ không thật sự chuẩn bị ra tay chứ?
Gã nắm lấy tay Sở Hoan, căng thẳng nói:
- Cực kỳ nhỏ bé, hy vọng xa vời!
Sở Hoan vẫn cười như cũ, thấp giọng nói:
- Chuyện nhìn qua quả thật rất khó, nhưng có Thị Lang đại nhân, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Lang Vô Hư vội đáp:
- Sở hiền đệ, không phải ta không giúp đỡ, ta… ta cũng chỉ biết chuyện này, thứ khác ta không biết, võ công cũng không giỏi, rất khó giúp đỡ rồi.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Thị Lang đại nhân quá khiêm tốn, lần này ra tay, không có Thị Lang đại nhân hỗ trợ, tuyệt đối không thành công.
Sở Hoan nói:
- Lần này hạ quan nguyện giúp đỡ Thị Lang đại nhân, làm một chuyện lớn!
Lang Vô Hư giật mình một cái, nghe Sở Hoan nói như vậy, dường như chuyện này lấy mình làm đầu.
- Thị Lang đại nhân cùng Hồ Bất Phàm xưa nay thân cận, cho nên có một số việc cần Thị Lang đại nhân chỉ điểm.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Chắc chắn Thị Lang đại nhân biết địa hình trong phủ Hộ Bộ Thượng Thư.
- Điều này… !
Lang Vô Hư bắt đầu do dự.
- Trong phủ Hộ Bộ Thượng Thư, tất có thủ vệ, Thị Lang đại nhân có biết thời gian thay phiên hay không? Có rõ ràng đối với một số thói quen hàng ngày của Hồ Bất Phàm hay không?
Vẻ mặt Sở Hoan bắt đầu ác liệt lên:
- Ngoài phủ Hộ Bộ Thượng Thư, tình trạng tuần tra trên phố thế nào? Thủ vệ trong phủ bố trí thế nào? Mặt khác còn muốn xin Thị Lang đại nhân vẽ một bản đồ địa hình phủ Hộ Bộ Thượng Thư, nhất định phải kể lại tỉ mỉ, không thể có chút sơ hở!
Ánh mắt Lang Vô Hư chợt lóe lên:
- Sở hiền đệ, chẳng lẽ ngươi muốn lẻn vào phủ Thượng Thư ăn cắp ngân sách đỏ?
Cảm thấy lời mình nói hơi bất ổn, gã vội hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Việc này… việc này rất gấp, cho dù ngươi biết những chuyện này, không biết chỗ của ngân sách đỏ thì có lợi ích gì? Ngươi không biết ngân sách đỏ đặt ở nơi nào, hết thảy đều là uổng phí!
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giọng Bạch Hạt Tử truyền đến:
- Đại nhân, vài vị lão gia Hộ Bộ đã đến rồi!
Sở Hoan lên tiếng nói:
- Trước tiên mời mấy vị đại nhân dùng trà ở phòng khách!
Hắn thấp giọng nói với Lang Vô Hư:
- Thị Lang đại nhân, tên đã lên dây, không bắn không được, lần này cần ngài giúp lực rất lớn!
…
…
Đám người Vương Phủ làm việc cho Sở Hoan đều tương đối ra sức, nhã sảnh bố trí hết sức khí thế, bốn gã Hộ Bộ Phán Quan lúc này ngồi trong nhã phòng, sớm có người đưa trà đến.
Lần đầu bọn họ tới phủ, thấy được vài người đàn ông khôi ngô hầu hạ ở bên, đều hơi kỳ quái, dù sao Sở Hoan đường đường Hộ Bộ Chủ Sự tứ phẩm, trong nhà không thấy nha hoàn, đó là chuyện rất quái dị, mua nha hoàn ở trong kinh thành, trên thực tế cũng không tốn bao nhiêu bạc.
Mấy người uống trà, vẫn hơi gò bó, ngay từu đầu cũng không biết nói gì, sau đó mới bắt đầu nói về chủ cũ của phủ đệ này, một số chuyện xưa của vị Nghiêm đại nhân Quốc Tử Giám kia.
Cũng không chờ lâu lắm, Sở Hoan dẫn đầu đi ra, chắp tay cười nói:
- Các vị chờ lâu rồi, thưởng thức trà với Lang đại nhân, chậ trễ một chút thời gian, các vị chớ trách!
Mọi người đều đứng dậy, liên tục xưng không dám, đều cầm lễ vật đã chuẩn bị sẵn trình lên, Sở Hoan luôn miệng nói:
- Các vị quá khách khí, về sau còn cần các vị chiếu cố nhiều hơn, để cho các vị tiêu pha, thật sự là ngại ngùng!
Hắn cũng không cự tuyệt, ra hiệu Bạch Hạt Tử thu lễ, lúc này mới phân chủ khách ngồi xuống nói:
- Nhà đơn giản, khiến các vị chê cười. Trong phủ còn chưa có đầu bếp, cũng không thể chậm trễ các vị, cho nên mua rượu và thức ăn từ quán rượu bên ngoài, các vị không nên chê bỏ!
- Chủ Sự đại nhân nói thế nào.
Một gã Phán Quan cười bồi nói:
- Phủ đại nhân rất thanh bần, quả thuật mà mẫu mực của đời ta!
Mọi người liên tục phụ họa.
- Thị Lang đại nhân còn tự mình pha trà.
Sở Hoan cười nói:
- Chúng ta trò chuyện trước, chờ Thị Lang đại nhân tới đây. Đêm nay không ca không múa, nhưng có lòng muốn tụ tập với các vị, cho nên vội vàng mời các vị đi theo, chờ cho đầu bếp trong phủ chuẩn bị đầy đủ, đến lúc đó lại mời các vị tới hàn xá tụ tập. Chuyện quan trọng nhất hôm nay đó là uống thoải mái, chúng ta không say không về!
Vài vị Phán Quan thấy Sở Hoan vui vẻ, đều cười gật đầu, có người nói:
- Còn chưa từng thấy tửu lượng của đại nhân, hôm nay phải lĩnh giáo rồi!
Trong nhã phòng nhất thời trò chuyện hết sức vui vẻ, Lang Vô Hư rốt cuộc đầu đầy mồ hôi tiến vào, mọi người vội thi lễ, Lang Vô Hư hơi căng thẳng liếc Sở Hoan một cái, lập tức che dấu sự căng thẳng của mình, đáp lễ với mọi người. Hôm nay chức quan của gã cao nhất, tất nhiên ngồi ở thượng vị, trong tửu lầu đã đem rượu và thức ăn đến, rượu và thức ăn phong phú, cũng có trái cây điểm tâm, Bạch Hạt Tử dẫn người xếp đồ ăn lên.
Rượu đưa tới hôm nay, được xưng là rượu ngon thượng đẳng ở kinh thành, giá cả đắt tiền, đều đưa vài bình lớn tới, tất cả đều là bình lớn mười cân.
Tùy tùng xa phu đi theo vài tên Phán Quan, cũng được an bài đến một viện khác, do Vương Phủ mang theo hai gã Võ Kinh Vệ cùng đi, rượu và thức ăn cũng hết sức phong phú.
Lang Vô Hư dường như có tâm sự, nhưng gã là người trải qua các mặt của xã hội, che giấu rất khá, sau một lát bắt đầu ăn uống linh đình, tiếng ca tiếng cười.
Bình thường mọi người rất ít quan hệ cá nhân với Sở Hoan, hôm nay trên bàn rượu, mới phát hiện Sở Hoan lời hay liên tục, nói rất nhiều chuyện hết sức mới mẻ, hơn nữa tửu lệnh xướng lên cũng kỳ lạ khác thường.
Rượu qua ba tuần, vài tên Phán Quan lúc nói chuyện ánh mắt bắt đầu đăm đăm, khuôn mặt đỏ lên, dường như Sở Hoan cũng say rượu, không bao lâu, không ngờ vài tên Phán Quan say ngã trên bàn rượu, có người ghé vào bàn rượu ngáy khò khò.
Lang Vô Hư hơi kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Dường như tửu lượng của Tôn Phán Quan không kém, sao lại say nhanh như vậy?
Vẻ mặt Sở Hoan vốn say rượ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng sau khi bốn gã Phán Quan vừa say ngã, loại thần sắc mơ hồ này của hắn chợt biết thành thanh tỉnh, nhẹ giọng cười nói:
- Có đôi khi muốn người khác say ngã, cũng không phải việc khó!
Hắn hỏi Bạch Hạt Tử vẫn hầu hạ một bên:
- Giờ gì rồi?
- Sắp tới giờ rồi!
Sở Hoan cười nắm lấy cánh tay Lang Vô Hư:
- Lang đại nhân, cùng tới phía sau uống chén trà, tỉnh rượu!
Hắn không nói lời gì, kéo Lang Vô Hư tới phía sau, Lang Vô Hư còn chưa kịp phản ứng, bạch Hát Tử đã bắt lấy hai tay Lang Vô Hừ từ sau lưng, Lang Vô Hư cảm thấy hai tay mình dường như bị dây thừng trói lại, vẻ mặt biến đổi, giãy dụa nói:
- Sở Hoan, Sở… Sở hiền đệ, ngươi muốn làm cái gì?
- Thị Lang đại nhân, chuyện tối nay không phải là nhỏ, Sở mỗ muốn dùng mạng sống đánh cuộc!
Sở Hoang bưng một chén trà lên, uống một hớp, xem Bạch Hạt Tử trói Lang Vô Hư lại, mới cầm lấy bức họa trên bàn kia, mở ra xem, hỏi:
- Thị lang đại nhân, đây chính là bản đồ địa hình phủ Thượng Thư? Ngài không vẽ sai chứ?
Lang Vô Hư trầm mặt nói:
- Sở hiền đệ, ta không biết ngươi có ý gì? Vì sao ngươi trói ta lại? Còn không cởi dây?
- Ủy khuất Thị Lang đại nhân, dây thừng sẽ cởi, nhưng không phải hiện giờ.
Sở Hoan nhìn bản đồ trên tay, ánh mắt như điện:
- Chuyện tối nay thành công, sau này Thị Lang đại nhân tiền đồ vô lượng, nếu không… Ha ha, nếu Sở mỗ thất thủ, rất có thể khó giữ được mạng sống, Thị Lang đại nhân sẽ không nhìn huynh đệ ra lên đường một mình chứ?
Mặt Lang Vô Hư tái nhợt, cả kinh nói:
- Sở hiền đệ, ngươi… ngươi làm cái gì vậy, chúng ta có chuyện từ từ nói, ngươi… ngươi cũng không nên làm chuyện hồ đồ!
Bạch Hạt Tử cũng không để ý tới gã, tay chân lanh lẹ, hai ba cái đã trói chặt hai tay Lang Vô Hư, không khách khí đặt gã lên ghế, lấy một dây thừng càng thô, cột gã vào ghế.
Sở Hoan cũng không đáp lời Lang Vô Hư, chỉ tập trung ghi tạc bản đồ vào đầu, phủ Hộ Bộ Thượng Thư không nhỏ, chẳng qua Lang Vô Hư và Hồ Bất Phàm kết giao rất thân, gã hiểu rõ Hồ Bất Phàm, cũng vô số lần tới phủ Hộ Bộ Thượng Thư, địa hình phủ Thượng Thư trên bản đồ biểu thị vô cùng rõ ràng, Sở Hoan chỉ xem chốc lát, cuộn bản đồ lại, bỏ vào lòng, lúc này mới đi đến trước mặt Lang Vô Hư hỏi:
- Thị Lang đại nhân, ngài có xác định tấm bản đồ này chuẩn xác không sai?
Lang Vô Hư căn bản không thể tưởng được Sở Hoan làm ra chuyện như vậy, sắc mặt thật sự hơi khó coi, ừ một tiếng, có vẻ hết sức bất mãn.
- Như vậy chuyện theo như lời đại nhân vừa nói với hạ quan cũng không sai?
Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:
- Thời gian thay phiên, còn có vị Hồ Thượng Thư kia thích múa kiếm dưới ánh trăng, cũng sẽ không sai lầm chứ?
Lang Vô Hư cười khổ nói:
- Tất nhiên sẽ không, Sở hiền đệ, ngươi không tin ta sao? Ta thật lòng muốn trung thành với Tề Vương, ngươi đối với ta như vậy, thật sự khiến ta hơi thất vọng!
- Đại nhân không nên phiền lòng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Chuyện liên quan mạng sống tại hạ, tại hạ không thể không cẩn thận. Trải qua tối nay, nếu lời đại nhân nói không sai, như vậy từ nay về sau, hạ quan cam đoan Tề Vương sẽ vô cùng tín nhiệm đối với đại nhân, nhưng nếu như không giống với lời đại nhân… !
Hắn liếc Bạch Hạt Tử một cái, Bạch Hạt Tử vẻ mặt dữ tợn, lấy một con dao găm ra, gác trên cổ Lang Vô Hư, Sở Hoan thản nhiên nói:
- Như vậy Sở Hoan chưa về, đại nhân cũng không ra được!
- Đại nhân không nên phiền lòng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Chuyện liên quan mạng sống tại hạ, tại hạ không thể không cẩn thận. Trải qua tối nay, nếu lời đại nhân nói không sai, như vậy từ nay về sau, hạ quan cam đoan Tề Vương sẽ vô cùng tín nhiệm đối với đại nhân, nhưng nếu như không giống với lời đại nhân… !
Hắn liếc Bạch Hạt Tử một cái, Bạch Hạt Tử vẻ mặt dữ tợn, lấy một con dao găm ra, gác trên cổ Lang Vô Hư, Sở Hoan thản nhiên nói:
- Như vậy Sở Hoan chưa về, đại nhân cũng không ra được!