Tiểu Công chúa ngồi trên lưng ngựa, thật sự uy phong, vung roi lao nhanh trên bãi ngựa, tuy rằng võ công của nàng thật sự không tốt lắm, nhưng thuật cưỡi ngựa thật sự có tài, mái tóc tung bay, quả thật cực kỳ xinh đẹp.
Vốn khuôn mặt tiểu Công chúa còn tràn đầy tươi cười, nhưng nhìn thấy Sở Hoan chắp hai tay xa xa đang đi tới bên này, khuôn mặt nàng lập tức lộ ra vẻ căng thẳng, âm thầm nói trong lòng: “Không tốt, người xấu đến”.
Sở Hoan dạy võ công, quả thật hết sức có trách nhiệm, mấy lần trước vào cung, bắt đầu huấn luyện tiểu Công chúa kiến thức cơ bản, tiểu Công chúa chịu khổ không ít, nếu là người khác, tiểu Công chúa không muốn luyện thì thôi, nhưng Sở Hoan lại vô cùng nghiêm khắc, quy định thời gian huấn luyện, thiếu một giây đồng hồ cũng không được. Tiểu Công chúa chịu khổ, trong lòng mắt Sở Hoan là người hung ác nhất thiên hạ, mấy hôm trước nàng vô cùng trông đợi Sở Hoan dạy võ, hy vọng dưới sự dạy bảo của Sở Hoan học được tuyệt thế võ công, cho nên mấy lần phái người truyền Sở Hoan vào cung.
Nhưng vài lần nếm mùi đau khổ, tiểu Công chúa thật sự không kiên trì nổi, mấy hôm nay không hề nhắc tới việc luyện võ, càng không phái người đi truyền Sở Hoan, Sở Hoan bên kia mừng rỡ thành nhàn, cũng không tới.
Ai biết hôm nay Sở Hoan lại chủ động vào cung, tiểu Công chúa nhìn thấy Sở Hoan, liền nhớ tới mấy hôm trước chịu đau khổ, tựa như chuột thấy mèo, vung roi ngựa, giục ngựa chạy đi, muốn né tránh Sở Hoan.
Tâm tư của nàng, Sở Hoan tự nhiên biết rõ ràng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tới đây, nhìn tiểu Công chúa giống như con thỏ giật mình lao ngựa rời đi, cười to trong lòng.
Lưu Ly phu nhân thấy tiểu Công chúa phản ứng khác thường, dường như cũng biết xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn sang, thấy Sở Hoan đang đi tới bên này, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười kiều diễm, chờ Sở Hoan tới gần, Lưu Ly phu nhân tiến lên hai bước, nhẹ nhàng thi lễ:
- Lưu Ly gặp qua Công Phó đại nhân!
Sở Hoan vội vàng đáp lễ, cười nói:
- Hóa ra phu nhân cũng ở đây, thật sự là trùng hợp!
Ánh mắt của hắn không kìm nổi đánh giá một phen, chỉ thấy Lưu Ly phu nhân đang mặc trang phục cưỡi ngựa quả thật là tươi đẹp tuyệt luân, thân hình của nàng quả nhiên là đường cong phập phồng, bộ ngực căng tròn, no đủ kinh người, eo nhỏ thắt chặt, hai chân no đủ mà thẳng tắp, toàn bộ dáng người đẹp đến tận cùng, cũng nóng bỏng đến tận cùng, nếu không phải hôm nay đúng dịp, nghĩ đến đời này không có cơ hội nhìn thấy dáng người ma quỷ như thế, khuôn mặt đoan trang tuyệt trần kia lại lộ ra mấy phần quyến rũ, dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng như tuyết càng kiều mỵ động lòng người.
Lưu Ly phu nhân cười ngại ngùng, nói:
- Công chúa đã sớm nói muốn dạy Lưu Ly cưỡi ngựa, cho nên hôm nay tới đây bái sư học nghệ.
Nàng lại nói:
- Công Phó chắc là tới dạy Công chúa võ công, hôm nay Lưu Ly tới không khéo, hôm khác lại tới học nghệ!
Sở Hoan cười nói:
- Phu nhân nói kìa, là Sở Hoan tới không khéo.
Lưu Ly phu nhân xinh đẹp kinh người, ánh mắt Sở Hoan không tiện dừng lại khuôn mặt nàng lâu, quay đầu đi, nhìn tiểu Công chúa cưỡi tuấn mã chui vào trong rừng cây, thầm nghĩ trong lòng: “Hôm nay muốn đi gặp Tề Vương, cho dù ngươi trốn trong đó một ngày, ta cũng chờ ngươi đi ra, hôm nay ta lại muốn nhìn là ai nhẫn nại hơn hai!”
Mắt xanh của Lưu Ly phu nhân cũng liếc về rừng cây, che miệng cười khẽ nói:
- Xem ra Công chúa rất sợ Công Phó đại nhân!
- Lúc chưa dạy nàng, cả ngày la hét muốn học võ công.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Hiện giờ thật sự muốn dạy cho nàng, nhìn thái độ của nàng, đó là chuẩn bị bỏ dở nửa chừng rồi.
Lưu Ly phu nhân thấp giọng nói:
- Công chúa tuổi còn nhỏ, tâm tính trẻ con, đúng là cái gì cũng nhiệt tình nhất thời. Lần trước nàng muốn học Thiên La Vũ với ta, vốn tưởng rằng nàng học cũng không được mấy hôm, không nghĩ tới vẫn kiên trì được.
Dường như đã gặp vài lần, quen thuộc với Sở Hoan, Lưu Ly phu nhân không có câu nệ như lần đầu gặp gỡ.
Sở Hoan không kìm nổi nói:
- Kỹ thuật nhảy của phu nhân giống như người trên trời, nhân gian khó gặp, nàng nhìn thấy vũ đạo tuyệt mỹ của phu nhân, tất nhiên rất hướng tới, có thể kiên trì được cũng là chuyện trong tình lý.
Lưu Ly phu nhân hơi nghiêng trán, khuôn mặt quyến rũ mang theo nụ cười khó được, mắt bích long lanh, hỏi:
- Công Phó đại nhân đã từng thấy Lưu Ly khiêu vũ?
- Từng thấy!
Sở Hoan nhìn rừng cây bên kia, thuận miệng trả lời, nhưng lập tức nghĩ tới cái gì, khuôn mặt lúng túng, vội đáp:
- Không có, không có!
Khuôn mặt đẹp nõn nà của Lưu Ly phu nhân lập tức lộ ra nụ cười hiểu ý, cũng không nói gì, chỉ nâng ngọc thủ khoác một túm tóc đen bên má ra sau tai, động tác này hết sức tự nhiên, nhưng Sở Hoan thoáng nhìn qua khóe mắt, lại cảm nhận được phong tình thành thục của Lưu Ly phu nhân, khóe mắt liếc qua đôi môi đỏ mọng nước của Lưu Ly phu nhân, lại phát hiện môi anh đào kia mềm mại giống như cánh hoa, dưới ánh mặt trời, lộ ra một vầng sáng mê người.
Từ trên người Lưu Ly phu nhân tản ra mùi hương quen thuộc kia, chui vào mũi Sở Hoan, khiến Sở Hoan cảm thấy toàn thân thư sướng, nữ nhân này quả thật là họa thủy của trái tim nam nhân, từ trên xuống dưới, dường như không có chỗ thiếu hụt, ngũ quan đều mê người như vậy.
Tiểu Công chúa ở trong rừng cây nhất thời không đi ra, Sở Hoan cũng không thể để tẻ nhạt như vậy, cười hỏi:
- Đúng rồi, phu nhân không biết cưỡi ngựa sao?
Lưu Ly phu nhân lắc đầu, hơi ngượng ngùng nói:
- Không biết, Thái Tử đã từng để ta học cưỡi ngựa, nhưng ta rất ngốc, sợ học không được, cho nên vẫn chưa dám học!
- Phu nhân lại khiêm tốn rồi.
Sở Hoan đáp:
- Lần trước phu nhân nói ra ba sai lầm, vạch trần chân tướng sự việc, cơ trí hơn người, nếu như vậy cũng gọi ngốc mà nói, thiên hạ này không còn người thông minh rồi.
Lưu Ly phu nhân ngượng cùng cười:
- Lần trước để Công Phó đại nhân chê cười.
Nàng bị trang phục cưỡi ngựa bó sát lộ ra dáng người ma quỷ, dung nhan thanh tú xinh đẹp, khí chất thanh lịch cao quý, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười toát ra phong tình thành thục quyến rũ, tràn đầy hấp dẫn câu người.
- Thật ra cưỡi ngựa cũng không khó.
Sở Hoan nói:
- Nhìn qua thì sợ hãi, nhưng chỉ cần bước đầu tiên, dùng trí tuệ của phu nhân, rất dễ dàng học được. Phàm là chuyện gì mở đầu đều khó!
Lưu Ly phu nhân che miệng cười nói:
- Đúng, chuyện gì đều là lần đầu tiên khó nhất, bước ra bước đầu tiên, sẽ an tâm. Đúng rồi, nghe Công chúa nói, lúc Công Phó ở Thiết Huyết Viên, bày ra thuật cưỡi ngựa tinh thâm, đánh bại một tướng quân thuật cưỡi ngựa cao siêu, nếu có cơ hội, sau này Lưu Ly quả thật muốn xem thuật cưỡi ngựa của Công Phó một chút.
Mắt đẹp của nàng máy động, trong khi nói đùa, cười khẽ quyến rũ.
Sở Hoan cười nói:
- Phu nhân đừng nghe Công chúa nói, đua ngựa lần trước, chỉ là đấu kỹ xảo.
Lưu Ly phu nhân khẽ cười:
- Sở Công Phó có thể dùng kỹ xảo, tất nhiên là tùy cơ ứng biến, cơ trí phi phàm, người không hiểu thuật cưỡi ngựa giống như ta, cho dù muốn dùng kỹ xảo, cũng không nghĩ ra biện pháp.
Sở Hoan nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp trong trắng lộ hồng vô cùng mịn màng của nàng, không khỏi nói:
- Nếu sau này phu nhân thật sự muốn dùng kỹ xảo, ta dạy cho phu nhân biện pháp là được.
- Thật sự?
Trong mắt Lưu Ly phu nhân lộ ra tia sáng kì dị:
- Sở Công Phó tinh thông thuật cưỡi ngựa, nếu thật sự dạy một phần, vậy cũng quá tốt.
Sở Hoan cười nói:
- Tất nhiên là thật. Chẳng qua phu nhân học thuật cưỡi ngựa với ta, ta cũng muốn thỉnh giáo một chút học vấn với phu nhân?
Lưu Ly phu nhân hơi khó xử nói:
- Nhưng Lưu Ly cái gì cũng không biết, Sở Công Phó văn võ song toàn, học vấn Sở Công Phó không hiểu, Lưu Ly lại càng không hiểu.
Lúc nàng lộ ra vẻ khó xử, đôi mày hơi chau lên, rất có phong vận, nữ nhân này thật đúng là yêu nghiệt, cho dù vẻ mặt gì, cũng đều thướt tha, Sở Hoan cười nói:
- Phu nhân tinh thông y lý, ta chỉ muốn sau này nếu có cơ hội, có thể thỉnh giáo y thuật với phu nhân, nếu như mắc bệnh, còn xin phu nhân ra tay cứu giúp!
Lưu Ly phu nhân tất nhiên cười nói, lập tức lắc đầu:
- Không thể nói như vậy, đang êm đẹp, sao lại bị bệnh? Nếu như vậy, ta chỉ hi vọng Sở Công Phó vĩnh viễn không cần thỉnh giáo ta y thuật!
Hai người nhìn nhau cười, nói mấy câu qua lại, cũng cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, dưới ánh nắng mặt trời, thấy Lưu Ly phu nhân quyến rũ, Sở Hoan há miệng thở dốc, nhịn không được nói:
- Phu nhân quả nhiên là… !
Hắn vốn muốn nói Lưu Ly phu nhân quả nhiên xinh đẹp, cũng may tỉnh táo lại, nếu là nữ tử bình thường, khen xinh đẹp cũng không sao, nhưng quốc sắc giai nhân trước mắt này là thiếp thất của Thái Tử, nếu mình nói lỡ, khó tránh khỏi sẽ có lo ngại lỗ mãn, Lưu Ly phu nhân này tuy rằng kiều diễm quyến rũ, nhưng khí chất thanh lịch, vô cùng đoan trang, nếu chẳng may giận, vậy cũng khó lường, lời phía sau cũng không thể ra khỏi miệng.
Mắt đẹp Lưu Ly phu nhân chớp động, nhìn Sở Hoan, ngạc nhiên hỏi:
- Sở Công Phó muốn nói cái gì?
Sở Hoan chuyển ánh mắt đi, chắp hai tay sau lưng, nhìn qua vẫn tự nhiên, nói:
- Ồ… không có gì!
Lưu Ly phu nhân ồ một tiếng, mắt bích chuyển động, dường như hiểu được cái gì, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng, cũng quay đầu đi.
Tiểu Công chúa xuyên qua rừng cây, xa xa nhìn thấy Sở Hoan đang nói chuyện với Lưu Ly phu nhân, xem ra trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong nhất thời lòng hiếu kỳ dâng lên, cũng không biết hai người nói cái gì, nhìn tư thế Sở Hoan, dường như hôm nay không gặp mình sẽ không rời đi, do dự một chút, lập tức lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ bản Công chúa còn sợ hắn sao. Không luyện là không luyện, xem hắn có thể làm thế nào?
Nàng cắn răng, giục ngựa đi ra khỏi rừng cây.
Sở Hoan thấy tiểu Công chúa đi ra, khuôn mặt lộ ra nụ cười, tiểu Công chúa lao ngựa tới, cũng không xuống ngựa, chỉ tủm tỉm cười nói:
- Công Phó, sao hôm nay ngươi lại tới đây?
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Mấy hôm nay Công chúa luyện công thế nào? Không có chậm trễ chứ?
Tiểu Công chúa dán lên lưng ngựa, nháy mắt cười hì hì nói:
- Không có không có, bản Công chúa luyện công rất chịu khó. Chờ ra luyện xong kiến thức cơ bản, Công Phó dạy ta những thứ khác đi.
Nàng liếc Lưu Ly phu nhân một cái, nói:
- Công Phó, hôm nay ta muốn dạy phu nhân cưỡi ngựa, xem ra hôm nay không cách nào luyện công rồi.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, nàng cười khanh khách nói với Lưu Ly phu nhân:
- Phu nhân, vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Cưỡi ngựa giống như ta là được.
Sở Hoan nhịn không được nói:
- Công cháu, ý của ngài không phải là nói, ngài dạy người ta cưỡi ngựa, cũng chỉ là để người ta xem ngài cưỡi một lần, để người ta tự lĩnh ngộ chứ?
Tiểu Công chúa trừng hai mắt, hỏi:
- Không phải như vậy thì thế nào?
Sở Hoan há miệng thở dốc, cũng không nói gì, Lưu Ly phu nhân hơi ngại ngùng nói:
- Công chúa, chỉ sợ ta cưỡi không tốt.
Tiểu Công chúa khoát tay nói:
- Không có việc gì, trước kia ta cũng không biết, hiện giờ biết rồi.
Nàng nói với Sở Hoan:
- Công Phó, vậy ngươi nói dạy cưỡi ngựa thế nào?
Sở Hoan thở dài:
- Ngài cũng nên nói rõ với phu nhân, lên ngựa thế nào, cầm cương thế nào, đi vòng như thế, để ngựa đi nhanh thế nào, để ngựa đi chậm thế nào, trước kia phu nhân chưa từng cưỡi ngựa, ngài không nói rõ những điều này, bảo phu nhân luyện tập cưỡi ngựa thế nào?
Tiểu Công chúa gãi má, hơi lúng túng nói:
- Còn có nhiều chú ý như vậy sao?
- Trước kia Công chúa cưỡi ngựa, chẳng lẽ cũng xem người ta cưỡi ngựa một lần, liền bật người học được?
Sở Hoan hỏi.
Tiểu Công chúa nghe ra hương vị châm chọc trong lời Sở Hoan nói, nàng trừng mắt hung hăng nói:
- Ngươi… ngươi đang giáo huấn bản Công chúa sao?
- Ta chỉ dạy ngài nên làm một sư phụ tốt thế nào!
Sở Hoan lắc đầu.
Tiểu Công chúa cả giận:
- Tốt lắm, ngươi có bản lĩnh, ngươi tới dạy đi.
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, giãn mặt ra cười nói:
- Lúc ngươi ở Thiết Huyết Viên, không phải cưỡi ngựa rất giỏi sao?
Nàng cười nói với Lưu Ly phu nhân:
- Phu nhân, vừa vặn hôm nay Công Phó tới rồi, thuật cưỡi ngựa của hắn rất lợi hại, ta sẽ để hắn làm sư phó cho ngươi, để hắn dạy ngươi, ngươi nhất định sẽ học cưỡi ngựa rất nhanh!
Tiểu Công chúa cả giận:
- Tốt lắm, ngươi có bản lĩnh, ngươi tới dạy đi.
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, giãn mặt ra cười nói:
- Lúc ngươi ở Thiết Huyết Viên, không phải cưỡi ngựa rất giỏi sao?
Nàng cười nói với Lưu Ly phu nhân:
- Phu nhân, vừa vặn hôm nay Công Phó tới rồi, thuật cưỡi ngựa của hắn rất lợi hại, ta sẽ để hắn làm sư phó cho ngươi, để hắn dạy ngươi, ngươi nhất định sẽ học cưỡi ngựa rất nhanh!