Lời Sở Hoan nói kinh động bốn phương, giật mình đầu tiên chính là đám võ tướng kia, tuy rằng không ít người biết người trước mắt này là Sở Hoan dương oai Thiết Huyết Viên, nhưng nhìn dáng người bình thường không khôi ngô của Sở Hoan, thậm chí hoài nghi trong lòng người trước mắt này có thật sự là Sở Hoan dương oai ở Thiết Huyết Viên hay không, lúc này Sở Hoan mặc bào phục quan văn, tuy rằng không có bao nhiêu khí chất nhã nhặn của quan văn, nhưng cũng không gọi vũ dũng, một nhân vật nhưu vậy dĩ nhiên chủ động xuất chiến, thật sự là ngoài dự kiến của mọi người.
Trong lòng không ít người cho rằng Sở Hoan nhìn thấy Hoàng đế hứa hẹn trọng thưởng, cho nên không biết lượng sức mình, chủ động xin chiến, lập tức có nhiều người quăng vẻ khinh miệt tới Sở Hoan.
Dũng tướng như Thượng Quan Như Hải cũng bị Khuất Luật Cân đánh bại, Sở Hoan bậc này xuất trận, quả thực là tự rước lấy nhục.
Hoàng đế cũng hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, lúc này văn võ cả triều không ai xuất trận, chỉ có Sở Hoan chủ động xin chiến, tuy rằng chưa chắc thích hợp, nhưng dường như cũng không có lựa chọn khác.
Hoàng đế chỉ lo lắng tiếp theo Sở Hoan cũng bại trận, nếu Tần Quốc liên tục thua hai trận, như vậy quả thật là mất hết thể diện, lão hơi trầm ngâm, hỏi:
- Sở Hoan, ngươi hiểu đấu vật sao?
Sở Hoan cung kính nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, vi thần từng nhận biết vài người Tây Lương tại dân gian, cũng từng thỉnh giáo họ thuật đấu vật Tây Lương, bình thường khi rảnh rỗi cũng có tập luyện, chưa nói tới tinh thông, nhưng cũng hiểu da lông!
Nạp Ngôn Chu Đình cũng biết trận này liên quan rất lớn, không kìm nổi hỏi:
- Sở Hoan, đây không phải trò đùa, ngươi… ngươi có nắm chắc?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hạ quan chỉ dám thử một lần!
Hắn tất nhiên không thể nói khẳng định.
Quần thần xì xào bàn tán, thật ra một số người vẫn còn băn khoăn trong lòng đối với việc Sở Hoan xuất trận, đều nghĩ Sở Hoan xuất trận vì thưởng lớn, không có một chút tin tưởng nàođối với việc Sở Hoan có thể chiến thắng Khuất Luật Cân xoay chuyển thể diện đế quốc.
Hoàng đế còn đang do dự, Tề Vương Doanh Nhân đã bước ra khỏi hàng nói:
- Phụ hoàng, nếu Sở Hoan chủ động xin chiến, nghĩ tới cũng nắm chắc vài phần, không bằng để cho Sở Hoan xuất trận thử một lần!
Gã liếc Ma Ha Tàng ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục nói:
- Thuật đấu vật Tây Lương, cũng chưa chắc lợi hại như chúng ta thấy!
Hoàng đế rốt cuộc vuốt cằm nói:
- Sở Hoan, trầm lệnh ngươi xuất trận, chúng ta đã lễ nhượng, hiện giờ là đao thật thương thận đánh một trận với sứ thần Tây Lương, không cần khiêm nhường nữa!
Sở Hoan chắp tay đồng ý, lúc này mới xoay người lại chắp tay với Ma Ha Tàng, lập tức tháo mũ quan trên đầu xuống, đang muốn tìm kiếm đặt ở nơi nào, Ma Ha Tàng đã tiến tới, giơ tay cười nói:
- Bổn Vương tử cầm mũ cho ngươi!
Quần thần đều hơi kinh ngạc, từ sau khi Ma Ha Vương tử tiến vào Thừa Thiên Điện, ngạo mạn đến cực điểm, ai cũng nghĩ không ra không ngờ gã chủ động cầm mũ cho Sở Hoan.
Sở Hoan khẽ mỉm cười, cũng không cự tuyệt, giao mũ quan cho Ma Ha Tàng, lập tức vén bào thắt bên hông, nhìn qua chẳng ra gì, nhưng chúng thần đều hiểu được, nếu không buộc vạt áo phía dưới lại, đến lúc thật sự tỷ thí, chắc chắn chịu ảnh hưởng.
Khuất Luật Cân tất nhiên đã sớm nhận ra Sở Hoan, cũng hơi kinh ngạc, thấy SỞ Hoan đi về phía mình, nhếch miệng cười, cũng không nhiều lớn, chỉ là cánh tay đặt trước ngực, thi lễ một cái.
Chúng thần thấy, đều tâm tắc kêu kỳ, ngơ ngác nhìn nhau.
Mới vừa rồi Thượng Quan Như Hải xuất trận, Thượng Quan Như ôm quyền thi lễ trước, Khuất Luật Cân này cũng không đáp lễ, nhưng lần này Sở Hoan chưa thi lễ với gã, hán tử lỗ mãng này lại thi lễ Sở Hoan trước, cảnh tượng này quả thật khiến người ta xem không hiểu, chẳng lẽ là người Tây Lương bỗng nhiên đổi tính, vừa rồi kiêu ngạo đến cực điểm, nháy mắt lại hiểu được cấp bậc lễ nghĩa?
Sở Hoan chắp tay đáp lễ, thi lễ qua đi, thần sắc hai người lập tức trở nên nghiêm nghị, thân thể Khuất Luật Cân khom xuống, hai tay mở ra, Sở Hoan cũng đã chuẩn bị tốt.
Đám võ tướng thấy tư thế động tác Sở Hoan vô cùng tự nhiên, so sánh với Thượng Quan Như Hải lúc trước còn cứng ngắc, động tác của Sở Hoan thuần thục hơn nhiều, lập tức đều hơi tò mò.
Cái gọi là hành gia xem môn đạo, Khuất Luật Cân đi vòng tròn, chỉ xem một lát đã biết Sở Hoan quả thật hiểu được thuật đấu vật Tây Lương, nhìn tư thế của hắn, tuyệt đối không chỉ là hiểu da lông.
Gã cũng tò mò trong lòng, người Tần thông hiểu thuật đấu vật Tây Lương có thể nói là hiếm có, nhìn tư thế bộ dáng Sở Hoan trước mắt dường như rất có nghiên cứu thuật đấu vật Tây Lương, cũng không thể khinh thường.
Hai người đều vòng quanh trong điện, Khuất Luật Cân kiên trì giữ vững tâm thần, Sở Hoan cũng bình tĩnh, Khuất Luật Cân đánh giá Sở Hoan trên dưới, nghĩ muốn tìm ra chỗ yếu nhất của Sở Hoan, mà hai mắt Sở Hoan cũng như điện, đảo qua thân thể Khuất Luật Cân, hiển nhiên cũng đang tìm kiếm chỗ xuống tay trên người Khuất Luật Cân.
Đám triều thần trải qua lúc trước, đều nghĩ rằng lúc này chắc chắn phải tốn thời gian dài, lúc trước Thượng Quan Như Hải và Khuất Luật Cân quyết đấu, đi mười mấy vòng tròn, lúc không ít người thiếu chút nữa mơ màng mới đột nhiên ra tay, hiện giờ Sở Hoan xuất trận, tám chín phần mười lại tái diễn, đi vòng tròn cả buổi.
Nhưng chỉ đi ba vòng tròn, chợt nghe hai người cùng quát khẽ một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người, lúc này hai người đều không tốn thời gian, thậm chí cùng ra tay một lúc.
Hai người giống như hai con mãnh hổ, đồng thời nhào tới.
Người không hiểu đấu vật nhìn không ra, nhưng Ma Ha Tàng lại xem rõ ràng, Sở Hoan và Khuất Luật Cân đi vài vòng tròn, đều muốn tìm kiếm sơ hở của đối phương, Khuất Luật Cân là cao thủ đấu vật đứng đầu, động tác nhìn như đơn giản, nhưng trên dưới kín không kẽ hở, gần như không có điểm yếu, mà con ngựa ô đột nhiên nhảy ra là Sở Hoan này, cũng hết sức tinh thông đấu vật, Khuất Luật Cân cũng không tìm thấy chỗ xuống tay.
Cao thủ như vậy quyết đấu, chỉ cần không lộ ra sơ hở, sẽ rất khó giằng co tiếp, hai bên hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, không thể tìm kiếm được sơ hở trước khi động thủ, như vậy cũng chỉ có thông qua sau khi tiếp xúc thân thể, mới lợi dụng kỹ thuật và kinh nghiệm bản thân đánh bại đối phương.
Hai người đồng thời nhào ra, đồng thời vươn hai tay, hai tay Khuất Luật Cân đặt lên vai Sở Hoan, mà Sở Hoan cũng gần như cùng lúc đặt lên hai vai Khuất Luật Cân, hai người đặt lên vai đố phương, hai tay cùng dùng lục, động tác dưới chân linh mẫn nhanh chóng, nháy mắt liền đi vài vòng tròn, tiếng hắng trầm thấp trong cổ họng hai người tản ra trên điện.
Hoàng đệ bệ hoàng nửa tin nửa ngờ năng lực của Sở Hoan, lúc này thấy Sở Hoan thật sự chống lại Khuất Luật Cân, lão xuất thân là người luyện võ, mặc dù không quá hiểu biết thuật đấu vật Tây Lương, nhưng cảnh tượng trước mắt lão cũng có thể xem hiểu được, nhìn hai người quyết đấu, tuy Khuất Luật Cân dũng mãnh thuần thục, nhưng Sở Hoan dường như cũng không rơi xuống hạ phong, mắt rồng sáng rọi.
Nếu luận thể hình bên ngoài, Khuất Luật Cân cao hơn Sở Hoan một cái đầu, thân thể lại cường tráng hơn không ít, nhưng hai người lúc này kỳ phùng địch thủ, Khuất Luật Cân cũng không bày ra ưu thế tuyệt đối.
Thân thể hai người chuyển động, giống như con quay, chân vẫn quấn lấy nhau. Đừng nhìn Khuất Luật Cân tráng kiện, nhưng động tác dưới thân linh hoạt khác thường, mà tốc độ Sở Hoan cũng không dưới Khuất Luật Cân, hai người ngươi tới ta lui, vừa phải quấn đối phương, nhưng cũng phải phá giải đối phương, người không rõ ràng nhất thời xem không hiểu, nhưng Ma Ha Tàng và vài người Tây Lương khác đều xem rõ ràng, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thuật đấu vật Tây Lương ngoại trừ đẩy, kéo, nắm, bắt, ấn, giữ, tránh, quấn, xé, kỹ thuật cực kỳ phong phú, lúc này cánh tay và thân thể hai bên đều ngăn chặn nhau, so đấu công phu trên đùi, đây là bộ phận trọng yếu tạo thành thuật đấu vật Tây Lương này, lại là kỹ thuật khó luyện nhất trong dó, công phu dùng chân quấn chân của Khuất Luật Cân nổi danh ở Tây Lương, nhưng giờ phút này quyết đấu với Sở Hoan, không ngờ công phu trên đùi của Sở Hoan cũng không hề kém cạnh so với Khuất Luật Cân, hai bên có công có thủ, trong nhất thời giằng co không ngừng, đám người Ma Ha Tàng đương nhiên không có khả năng nghĩ tới trong triều đình Đại Tần còn có nhân vật lợi hại như thế.
Lâm Nguyên Phương nhìn thấy vẻ mặt Hoàng đế đã không còn khó coi, thậm chí mang theo thần thái nào đó, lập tức hiểu được Hoàng đế bệ hạ tràn đầy chờ mong đối với Sở Hoan, gã đứng dậy, giơ mạnh tay lên, kêu lớn:
- Sở Hoan, tất thắng! Sở Hoan, tất thắng!
Gã vừa hô lên, Mã Hoành vừa nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư bên cạnh tất nhiên không cam lạc hậu, cũng đứng dậy vung tay hô to:
- Sở Hoan, tất thắng!
Trong nhất thời có nhiều đại thần đều giơ ta lên hô to “Sở Hoan tất thắng!” để tạo thanh thế cho Sở Hoan. Mà Tề Vương Doanh Nhân thấy thế, tất nhiên cũng lớn tiếng quát lên, các vị triều thần thấy vậy, tuy rằng có một số người cảm thấy làm như vậy tại Thừa Thiên Điện hơi không thích hợp, nhưng nhìn thấy Hoàng đế dường như cũng không để ý chút gì, hơn nữa ngay cả Tề Vương Doanh Nhân cũng nâng tay cổ vũ, lập tức đều giơ tay lên.
Trong nhất thời tiếng hô núi thở sóng thần trên Thừa Thiên Điện, thanh âm chấn động cả điện, khí thế không tầm thường.
Khuất Luật Cân chậm chạp không bắt được Sở Hoan, bắt đầu bối rối.
Gã là một cao thủ đấu vật ưu tú tại Tây Lương, theo lý thuyết Sở Hoan là một người Trung Nguyên, cho dù thật sự hiểu đấu vật, vậy cũng không thể nào là đối thủ của một đấu vật Tây Lương thuần khiết như gã, nhưng giờ phút này mặc dù Sơ Hoan không chiếm cứ thượng phong, cũng không rơi xuống hạ phong, điều này khiến mặt mũi Khuất Luật Cân quả thật hơi khó coi, dù sao Đại Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng đứng ở bên cạnh xem, thời gian kéo dài càng lâu, càng thêm mất thể diện trước mặt Đại Vương tử.
Hai tay của gã vốn đặt trên vai Sở Hoan, kêu to một tiếng, hai tay đặt lên vai Sở Hoan mở mạnh ra, hai tay chuẩn bị ôm lấy cổ Sở Hoan.
Sở Hoan rõ ràng trong lòng, nếu cổ của mình bị Khuất Luật Cân ôm lấy, đối phương chắc chắn sẽ dùng hai tay mạnh mẽ đè cổ mình xuống, thậm chí mình sẽ không thể hô hấp được, một khi như vậy, khí lực sẽ nhanh chóng biến mất, đối phương sẽ dễ dàng quăng mình ra ngoài giống như Thượng Quan Như Hải.
Tốc độ của Khuất Luật Cân rất nhanh, thân thể Sở Hoan lại đột nhiên khom xuống, thân thể của hắn vốn thấp hơp Khuất Luật Cân một chút, khom lại như thế Khuất Luật Cân liền ôm vào khoảng không.
Bởi vì Khuất Luật Cân sốt ruột, phá hỏng giằng co, vội vã cầu thắng, Sở Hoan cũng biết cơ hội mình chờ đã lâu rốt cuộc đến, lúc đầu hắn cúi xuống, hai cánh tay đã thuận thế trượt từ vai Khuất Luật Cân, nhanh chóng tới phần eo của gã, hai tay ép vào, ôm lấy eo Khuất Luật Cân.