Tan triều qua đi, Sở Hoan và Tiết Hoài An đi tới Ngự thư phòng dưới sự dẫn dắt của Thông Sự Xá Nhân.
Hoàng đế đã rất ít khi tới Ngự thư phòng, nhưng nơi này vẫn xoa hoa quý khí, khi hai người Sở Hoan phụng chiếu tiến vào Ngự thư phòng, lại nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ đứng bên một vách tướng, trên vách tường là một tấm bản đò rất lớn.
Hai người tiến đến bái kiến, Hoàng đế cũng không quay đầu lại, sau khi để hai người bình thân, mới chậm rãi nói:
- Hai vị ái khanh, đều qua đây nhìn xem!
Sở Hoan và Tiết Hoài An liếc nhau, nhích tới gần.
Quan bào sau lưng Sở Hoan bị xé lỗ hổng, ngay cả da thịt bên trong đều lộ ra, trong cung không có quan bào thay, cho nên thái giám trong cung tìm cho hắn một chiếc áo khoác tạm thời phủ lên, che lấp lỗ hổng phía sau vì không để Sở Hoan quá mức thất lễ khi kiến giá.
Ánh mắt Sở Hoan liếc qua bản đồ kia một chút, xác định đây chính là bản đồ lãnh thổ Đế quốc Đại Tần, ngàn dặm giang sơn Đại Tân, xuất hiện dưới mí mắt Hoàng đế bệ hạ bất cứ lúc nào trên tấm bản đồ này.
- Đây chính là giang sơn của trẫm.
Thân thể Hoàng đế hơi còng xuống, lão nhìn bản đồ trước mắt, ánh mắt chậm rãi trượt qua tây bắc, bộ phận tây bắc tấm bản đồ này, mãi đến Nhạn Môn Quan mới dừng, bên ngoài quan đã không có lãnh thổ quốc gia.
Hoàng đế trầm ngâm một lát, lúc này mới chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế dựa, Sở Hoan và Tiết Hoài An cung kính đứng phía trước, Hoàng đế đánh giá hai người, rốt cuộc hỏi:
- Hôm nay trẫm hứa hẹn nghị hòa với Tây Lương, gả Công chúa đi, bồi thường khoản tiền lớn, trong lòng các ngươi có suy nghĩ gì hay không?
Tiết Hoài An liếc Sở Hoan một cái, thấy mặt Sở Hoan không chút thay đổi, gã là Chính sứ, trả lời đương nhiên cũng phải bắt đầu từ gã, rơi vào đường cùng, gã đành cung kính nói:
- Thánh thượng anh minh, trong khi giơ tay, hoá giải tai ương binh đao, vi thần… !
Không đợi gã nói xong, Hoàng đế cười lạnh nói:
- Trẫm anh minh thế nào? Cả đời này của trẫm, chưa từng thỏa hiệp với bất kỳ ai, lần này bị người Tây Lương bức bách phải gả Công chúa, chẳng lẽ điều này vẫn là cử chỉ anh mình?
Đôi mắt lão lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiết Hoài An nói:
- Trong lòng ngươi đang nghĩ rằng, trẫm đã già, không còn cái dũng năm đó, ủy khuất cầu toàn với người Tây Lương đúng không?
Tiết Hoài An quỳ phốc xuống, trong lòng run sợ:
- Thánh thượng, vi thần tuyệt đối không có suy nghĩ đại nghịch bất đạo này, vi thần… vi thần nói lỡ, khẩn cầu Thánh thượng ban tội!
Hoàng đế cũng không nhìn gã, nhìn về phía Sở Hoan hỏi:
- Sở Hoan, trong lòng ngươi suy nghĩ thế nào?
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Thánh thượng, vi thần ở trên điện, từng nói một câu, thu nắm tay trở về, là để đánh ra càng có uy lực. Vi thần ngây thơ, khó hiểu thâm ý của Thánh thượng, nhưng… vi thần cảm thấy cử chỉ này của Thánh thượng, hẳn là vì chuẩn bị sẵn sàng trước khi ra một quyền, một quyền thu về này, là vì sự nghiệp càng lớn hơn!
Giọng hắn chưa dứt, cặp mày hoa râm của Hoàng đế giãn ra, cười nói:
- Nói rất hay, Sở Hoan, không thể tưởng được tuổi ngươi còn trẻ, không ngờ có kiến thức này!
Lão nói với Tiết Hoài An:
- Ngươi bình thân trước đi!
Tiết Hoài An bất an đứng lên, Hoàng đế đã hỏi hai người:
- Lần này trẫm phái hai người các ngươi dẫn sứ đoàn tới Tây Lương, các ngươi có biết phải làm những gì?
Tiết Hoài An vội đáp:
- Vừa phải thuận lợi cầu hôn, đón Công chúa Tây Lương trở về, mặt khác cũng phải dương oai danh quốc gia Đại Tần ta, không thể để người Tây Lương khinh thường!
Hoàng đế khẽ vuốt cằm nói:
- Đây là tất nhiên, ngoài đó ra, còn gì nữa không?
Tiết Hoài An ngẩn ra, Hoàng đế đã nói:
- Từ khi Đại Tần lập quốc tới nay, ngoại trừ lần này, trước đây chưa từng lui tới với quan trường Tây Lương. Ngoài Nhạn Môn Quan, rốt cuộc là tình trạng gì, ngay cả trẫm cũng không rõ ràng lắm.
Sở Hoan mơ hồ đoán được cái gì trong lòng, nhưng nếu Hoàng đế còn chưa nói ra, hắn tất nhiên sẽ không tự cho là thông minh chủ động nói.
Hoàng đế lại đứng dậy một lần nữa, đi đến trước bản đồ, chỉ vào chỗ trống ngoài Nhạn Môn Quan, nói:
- Trẫm rất muốn biết, nơi đó rốt cuộc có gì, trẫm còn một ngày đứng trên triều, chắc chắn cũng đặt chân tới nơi này!
Lão chắp hai tay sau lưng, chợt quay đầu lại, trầm giọng nói:
- Đội của các ngươi, không phải chỉ đón Công chúa Tây Lương, trẫm còn có chuyện càng lớn hơn muốn các ngươi làm.
Tiết Hoài An vội nói:
- Thánh Thượng phó thác, cho dù mất mạng, vi thần chắc chắn cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!
- Trẫm không cần các ngươi phải chết.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Trẫm muốn các ngươi phải sống, mang một thứ về cho trẫm.
Lão dừng một chút, chậm rãi nói:
- Mười vạn thiết kỵ Tây Lương, lại có thể xuyên qua sa mạc Kim Cổ Lan mênh mông, hơn nữa trong nước Tây Lương còn có thể thông qua mảnh đất chết này vận chuyển trang bị tiếp thế cho quân Tây Lương, như vậy trong sa mạc rộng lớn này, chắc chắn sắp đặt trạm nghỉ chân của người Tây Lương, hơn nữa có một con đường người Tây Lương chuyên dùng để tiến bình cùng vận chuyển tiếp tế, con đường này người Tây Lương cũng chắc chắn mất rất nhiều thời gian, đó là con đường tính mạng của người Tây Lương!
Sở Hoan và Tiết Hoài An liếc nhau, đều rất đồng ý, Hoàng đế nhìn như già nua, đã đến tuổi hồ đồ, nhưng đầu óc của lão lại vẫn rất rõ ràng, dĩ nhiên có thể nghĩ đến con đường vận chuyển của người Tây Lương trong sa mạc.
- Các ngươi đi xuyên qua sa mạc, cần phải cố gắng tìm được tuyến đường này.
Hoàng đế nghiêm nghị nói:
- Tuyến đường trong sa mạc rộng lớn này, chắc chắn bị bảo vệ nghiêm, nhưng các ngươi phải nghĩ biện pháp biết rõ được vị trí tuyến đường này, rõ ràng bố trí ven đường của tuyến đường này.
Tiết Hoài An cung kính nói:
- Vi thần hiểu rõ, vi thần sẽ dốc sức điều tra việc này.
Hoàng đế lại nói:
- Ngoại trừ con đường này ra, sau khi các ngươi xuyên qua sa mạc, cũng phải hiểu rõ hoàn cảnh địa lý của Tây Lương, phải biết rõ ràng tình trạng con đường tiến tới vương thành Thanh La.
Lão đưa tay khẽ vuốt râu bạc trắng, chậm rãi nói:
- Quan trọng nhất là phải hiểu rõ tình hình vương thành Thanh La, quy mô kết cấu, số lượng nhân khẩu, số lượng binh lực, thậm chí là bố trí binh lực của vương thành Thanh La, tốt nhất có thể có được một bản đồ chi tiết vương thành Thanh La, nếu có thể, cố gắng lớn nhất lấy càng nhiều tình báo từ người Tây Lương.
Khóe miệng lão lộ ra nụ cười lạnh:
- Bản quốc Tây Lương, hẳn đã xảy ra một việc, các ngươi phải nghĩ biện pháp hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xem có chỗ nào Đại Tần ta có thể lợi dụng được hay không!
Tiết Hoài An lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Thánh thượng, chẳng lẽ… chẳng lẽ Đại Tần ta sẽ ra tay với Tây Lương?
Hoàng đế bệ hạ chẳng những muốn biết rõ ràng tuyến vận chuyển trong sa mạc, còn muốn nhiều loại tình báo của Tây Lương, nếu không phải có tính toán đối với Tây Lương, tất nhiên không cần thiết biết nhiều loại tình báo như vậy.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Người Tây Lương như hổ rình mồi đối với chúng ta, lần nghị hòa này, không phải nguyện vọng của họ, tuy rằng lần này đến nghị hòa, nhưng ai dám cam đoan người Tây Lương sẽ không thay đổi thất thường như người Cao Ly, sau này sẽ không xâm nhập Đại Tần ta nữa? Tây Lương đã biết không ít về Đại Tần ta, chúng ta tất nhiên cũng không thể hoàn toàn không biết gì về Tây Lương.
Lão nhìn hai vị thần tử, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Trẫm phó thác lần đi sứ này cho hai vị ái khanh, hi vọng hai vị ái khanh đừng khiến trẫm thất vọng!
Hai người cùng quỳ xuống:
- Vi thần cúc cung tận tụy, sẽ không phụ sự phó thác của Thánh thượng!
Lúc này trong lòng Sở Hoan lại nghĩ đến Ma Ha Tàng, Ma Ha Tàng bí mật tới kinh thành Lạc An sớm hơn sứ đoàn Tây Lương, chẳng lẽ Ma Ha Tàng cũng dã tâm bừng bừng, trước đó lặng yên không tiếng động du lịch Đại Tần, mục đích cũng giống như tính toán của Hoàng đế hiện giờ, chỉ là để có thể nắm giữ được nhiều tin tức của Đại Tần? Nếu như vậy, lần nghị hòa này đối với hai bên mà nói, chỉ là bởi vì nguyên nhân bên trong mỗi bên, tạm dừng việc binh đao, trên thực tế bên trong hai bên cũng đang nghĩ tới chiến sự tiếp theo.
Ma Ha Vương tử cao ngạo, từ thái độ của gã có thể nhìn ra được, gã vẫn còn dã tâm chinh phục Đại Tần, mà giờ phút này Hoàng đế bệ hạ muốn lợi dụng cơ hội đi sứ của sứ đoàn, tiến hình tìm hiểu tình báo nhiều phương diện đối với Tây Lương, chiến ý trong lòng không nói cũng tự rõ.
Đúng lúc này, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám lanh lảnh:
- Khởi bẩm Thánh thượng, Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên cầu kiến!
Hoàng đế nhíu mày, hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Truyền hắn tiến vào!
Rất nhanh, một quan viên hình thể mập mạp tiến vào Ngự thư phòng, khom người xa xa quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Hồng Lư Tự Triệu Tuyên bái kiến Thánh thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quan bào của người này hiển nhiên là đặc chế, to rộng khác thường, nếu chỉ là quan bào bình thường, cũng đủ để làm ra hai ba chiếc, nhưng quan bảo này bọc lấy thân thể to mọng của Triệu Tuyên, cũng vừa vặn.
Triệu Tuyên da mịn thịt mềm, vừa thấy đúng là hạng người sống an nhàn sung sướng.
Hồng Lư Tự chuyên quản ngoại sự, chức trách chủ yếu là tiếp đãi ngoại bang, cung cấp đồ ăn và đảm bảo nơi ở cho sứ thần ngoại bang, thiết lập yến hội vân vân, trên thực tế quyền hạn cũng không lớn.
Quốc gia ngoại bang triều bái Đại Tần ít ỏi không có mấy, trước đây chỉ có Cao Ly Quốc và các bộ lạc man di, cho nên Hồng Lư Tự vẫn là một nha môn vô cùng quạnh quẽ, tuy rằng phẩm cấp Hồng Lư Tự Khanh rất cao, nhưng thực quyền lại rất ít, thật ra không phải nhân vật có lời nói trên triều đình, từng có lần có đại thần đề nghị nhập Hồng Lư Tự vào Lễ Bộ, hết thảy công việc có Lễ Bộ nắm giữ, nhưng thời kỳ Đại Hoa tiền triều, sắp đặt Hồng Lư Tự, Hoàng đế tất nhiên không để cho Đại Tần yếu hơn Đại Hoa, cho nên cũng không tiếp thu lời gián ngôn này, mà giữ lại Hồng Lư Tự tồn tại.
Lúc này sứ đoàn Tây Lương đến, Hồng Lư Tự rốt cuộc có thể hãnh diện một lần, giúp đỡ Lễ Bộ tiếp đãi sứ đoàn Tây Lương, Hoàng đế hạ chỉ đêm mai thiết yến ở Quang Minh Điện, nắm giữ công việc yến hội, Hồng Lư Tự tất nhiên không nhường ai.
- Bình thân!
Hoàng đế hỏi:
- Triệu Tuyên, đêm mai thiết yết ở Quang Minh Điện, vì sao không đi làm chuyện này, ngươi tới gặp trẫm, còn có chuyện gì?
Triệu Tuyệt khó khăn đứng dậy, ngũ quan bị thịt béo chen lại một chỗ, cung kính nói:
- Khởi tấu Thánh thượng, vi thần đã chuẩn bị yến hội đêm mai theo ý chỉ của Thánh thượng. Tuy nhiên vi thần còn có một chuyện muốn xin Thánh thượng chỉ thị, khẩn cầu Thánh thượng cho biết!
- Chuyện gì?
Triệu Tuyên vội đáp:
- Ngoại trừ tiệc rượu, vi thần vì dương uy quốc gia chúng ta, chuẩn bị an bài một số tiết mục trợ hứng, ngoại trừ ca múa, vi thần còn chuẩn bị một nhóm biểu diễn tạp nghệ… !
Lời gã còn chưa nói hết, Hoàng đế dường như cũng không có hứng thú với mấy thứ này, khua tay nói:
- Trẫm đã biết, hết thảy do ngươi chuẩn bị là được, không cần thảo luận với trẫm!
Tuy rằng Triệu Tuyên thân là Hồng Lư Tự Khanh, nhưng vẫn không có cơ hội biểu hiện mình trước mặt Hoàng đế, thậm chí bình thường còn tìm không được cớ gặp mặt Hoàng đế, lúc này rất vất vả mới tìm được cơ hội, liền lấy cớ đến yết kiến Hoàng đế, mục đích thật sự là muốn cho Hoàng đế biết trong triều còn có nhân vật như gã.
Tuy rằng gã ngồi ở vị trí Hồng Lư Tự Khanh, nhưng đó là nha môn quạnh quẽ, không có thực quyền trong tay, ngay cả Hán Vương Đảng và Thái Tử Đảng cũng không thèm lôi kéo, Triệu Tuyên này chỉ hy vọng Hoàng đế có thể nhớ tới gã, nếu như may mắn, có thể dùng ở chỗ khác, còn có tiền đồ hơn Hồng Lư Tự Khanh nổi tiếng không thực quyền này.
- Vi thần hiểu được!
Triệu Tuyên biểu hiện vô cùng cung kính:
- Ý chỉ của Thánh thượng, vi thần dù cho lên núi đao xuống biển lựa, dồn hết toàn lực làm tốt, nhất định dương oai cho Đại Tần ta, để người Tây Lương không dám khinh thường!
Gã còn muốn nói thêm vài lời, nhưng thấy khuôn mặt Hoàng đế không chút thay đổi, cũng không dám nói thêm nữa, khom người chậm rãi lui ra.
Sở Hoan nhìn bóng lưng Triệu Tuyên rời đi, lập tức liền nhíu mày, nhắc tới cũng lạ, bóng lưng Triệu Tuyên này, dường như hắn đã nhìn thấy ở nơi nào.
- Thánh thượng, sứ đoàn đại khái khi nào thì xuất phát?
Nếu Tiết Hoài An gánh vác chuyện xấu này, muốn bỏ không được, chỉ đành nghe theo mệnh trời.
Hoàng đế nói:
- Không vội, đoạn thời gian này các ngươi chuẩn bị cho thật tốt. Phải tra xét tuyến vận chuyển trong sa mạc rộng lớn, tất nhiên không thể cùng trở về với sứ đoàn Tây Lương, chờ bàn bạc xong điều kiện, sau khi họ rời kinh, các ngươi sẽ xuất phát!
Lão dừng một chút, lại nói:
- Vì cam đoan các ngươi an toàn trên đường, trẫm sẽ phái một đội tinh binh đi sứ cùng các ngươi, trẫm muốn các ngươi còn sống trở về, mang thứ trẫm cần trở về!