Lưu Ly phu nhân bước nhan tới ngồi xổm trước mặt tiểu Công chúa, đau lòng nói:
- Công chúa làm sao vậy? Sao lại thế này?
Tiểu Công chúa ngẩng khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hai mắt đẫm lệ lên, nhìn thấy Lưu Ly phu nhân tràn đầy vẻ thân thiết, đột nhiên ôm cổ Lưu Ly phu nhân khóc rống lên vô cùng thương tâm.
Lưu Ly phu nhân nhẹ nhàng vỗ về mái tóc tiểu Công chúa, dịu dàng nói:
- Công chúa ngài thế nào?
Tiểu Công chúa nức nở nói:
- Bon họ nói ta bị gả tới Tây Lương… Lưu Ly phu nhân, ta không muốn đi Tây Lương, ta không muốn gả cho người Tây Lương… !
Lúc này Sở Hoan cũng đã vào phòng, nghe được lời tiểu Công chúa, hắn nhíu mày lại. Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ vì sao tiểu Công chúa giận dữ như thế, hóa ra là vì chuyện đám hỏi giữa hai nước.
Tiểu Công chúa nụ hoa mới hé còn tràn đầy tính trẻ con, nghĩ tới nàng mới chừng ấy tuổi đã phải trở thành vật hi sinh chính trị lấy chồng xa tại Tây Lương, trong lòng Sở Hoan cũng ảm đạm một hồi.
Lưu Ly phu nhân nâng tiểu Công chúa dậy, lấy khăn thơm màu hồng ra ôn nhu lau nước mắt cho tiểu Công chúa, khuôn mặt tràn đầy thương yêu. Tiểu Công chúa nhìn thấy mặt Sở Hoan, lập tức lộ ra vẻ giận dữ, cả giận nói:
- Có phải ngươi đã sớm biết hay không? Vì sao ngươi không nói cho ta? Bản Công chúa còn biết ngươi cũng phải đi Tây Lương đúng không?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Công chúa anh minh, phụng mệnh Thánh thượng không bao lâu ta quả thật phải đi sứ Tây Lương!
Tiểu Công chúa oán hận nói:
- Có phải ngươi đi Tây Lương ngóng trông gả ta đi hay không?
- Tiểu Công chúa hiểu lầm.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Là phụng mệnh đi đón Công chúa Tây Lương về Đại Tần ta!
Tiểu Công chúa tiện tay nắm một đồ vật ném tới Sở Hoan. Sở Hoan tránh né, tiểu Công chúa cả giận nói:
- Ngươi không có tốt lành gì, ngươi mang nàng trở về chính là ngóng trông gả ta ra ngoài!
Lưu Ly phu nhân vội khuyên nhủ:
- Công chúa, ngài không nên nổi nóng,đây là đám hỏi giữa hai nước, Công Phó đại nhân sao có thể làm chủ được? Hắn không có quan hệ tới việc này, cho dù phải đi sứ Tây Lương đó cũng là phụng chỉ làm việc, không nên trách lầm hắn!
Tiểu Công chúa hừ lạnh một tiếng, Lưu Ly phu nhân nâng tiểu Công chúa dậy, để nàng ngồi xuống, sau đó vẫy tay ra bên ngoài, ra hiệu các cung nữ nhanh chóng tới thu dọn quét tước.
Lưu Ly phu nhân tới đây, cơn tức của tiểu Công cháu giảm bớt không ít, nàng lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Ly phu nhân, vội nói:
- Lưu Ly phu nhân, ngươi thông minh như vậy nhất định có thể nghĩ ra biện pháp khiến ta không phải gả tới Tây Lương đúng không?
Đôi mi thanh tú của Lưu Ly phu nhân nhíu lại, nàng nhẹ giọng hỏi:
- Công chúa nghe chính miệng Thánh thượng nói với ngài hay sao?
Tiểu Công cháu lắc đầu nói:
- Không phải, nhưng trong cung đã truyền ra, nói người Tây Lương đến nghị hòa, phụ hoàng đã đáp ứng gả ta đi Tây Lương, ta đi tìm phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không gặp ta… ô ô ô, Lưu Ly phu nhân ngươi nói vì sao phụ hoàng không gặp ta? Ngài thật sự muốn gả ta tới Tây Lương sao?
Nói đến đây, đôi mắt nàng lại đỏ lên.
Lưu Ly phu nhân nhìn về phía Sở Hoan hỏi:
- Sở Công Phó, Thánh thượng thật sự… !
Nàng không hỏi tiếp, Sở Hoan khẽ vuốt cằm, Lưu Ly phu nhân không khỏi than nhẹ, cười khổ một tiếng nói:
- Công chúa, nếu Thái tử điện hạ có thể nói chuyện, Lưu Ly tất nhiên muốn khẩn cầu Thái tử ra mặt vì Công chúa, cầu tình Thánh thượng, nhưng… Ài, ngài cũng biết Thái tử và Thánh thượng đã rất nhiều năm chưa từng gặp gỡ… !
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng lộ ra vẻ sầu lo, cũng là một phong tình khác.
Tiểu Công cháu đột nhiên nghĩ tới cái gì, đưa tay chỉ vào Sở Hoan, nói:
- Ngươi tìm cách đi!
- Ta?
Sở Hoan ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói :
- Công chúa, đây là ý chỉ của Thánh thượng, hơn nữa tuyên bố trước mặt đại thần văn võ cả triều, sứ thần Tây Lương cũng có mặt, không nói đến không thể nói mà không giữ lời, Thánh thượng đại biểu Tần Quốc ta, ý chỉ đã hạ ngay cả bản thân Thánh thượng cũng không có cách nào sửa đổi, ta sao có thể thay đổi được ?
- Phải không.
Tiểu Công chúa đứng dậy khỏi ghế dựa, cả giận nói:
- Ngươi là Công Phó, là sư phó của bản Công chúa, chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu được? Chuyện này ngươi nhất định phải nghĩ cách.
Sở Hoan cười khổ lắc đầu nói:
- Công chúa đây là đang ép buộc rồi.
Hắn mở tay ra nói:
- Ngươi nói ta quản thế nào? Đi cầu kiến Thánh thượng xin Thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Chỉ sợ ta nói chưa ra khỏi miệng đã bị chặt đầu rồi.
Tiểu Công chúa phất tay nói với các cung nữ đang thu dọn đống lộn xộn:
- Các ngươi đều lui ra ngoài… !
Đám cung nữ chưa thu dọn xong, nhưng cũng liên tục lui xuống. Chờ các cung nữ rời khỏi, tiểu Công chúa mới ghé sát vào Sở Hoan hung hăng nói:
- Cho dù chém đầu ngươi cũng phải giúp ta. Ngươi có muốn ta đem chuyện xấu người làm nói ra ngoài hay không, đến lúc đó ngươi đợi bị chặt đầu đi!
Sở Hoan thấy trong mắt bích của Lưu Ly phu nhân lộ ra vẻ kỳ quái, không khỏi cau mày nói:
- Công chúa, ta làm chuyện gì xấu? Ngươi… ngươi cũng không nên nói xấu ta!
Tiểu Công chúa hừ lạnh một tiếng nói:
- Trí nhớ của ngươi kém như vậy sao? Làm chuyện xấu thì quên nhanh như vậy sao?
- Thật ra ngươi nói ta làm chuyện gì xấu?
Tiểu Công chúa nhìn chằm chằm Sở Hoan, mắt chớp chớp nói:
- Ngươi thật sự muốn ta nói?
- Ngươi nói:
Sở Hoan ưỡn ngực ngửa đầu nói:
- Ta quang minh lỗi lạc không sợ chuyện gì!
Hắn chỉ cho là tiểu Công chúa đang lừa bịp mình mà thôi, dường như mình cũng không có nhược điểm gì rơi vào trong tay nàng.
- Được!
Tiểu Công chúa hơi nổi nóng:
- Ta đi nói cho Hoàng hậu nương nương, nói rằng… nói rằng ngươi cường gian ta!
Sở hoan sửng sối, không kìm nổi nhìn Lưu Ly phu nhân bên cạnh, thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt hai người đối diện nhau, Lưu Ly phu nhân lập tức xoay người đi chỗ khác.
- Công chúa ngươi… !
Sở Hoan vô cùng xấu hổ vội la lên:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
- Ngươi không cần nói xạo.
Tiểu Công chúa nói:
- Lần đầu tiên ngươi vào cung đã muốn cường gian bản Công chúa, ngươi còn cởi quần áo bản Công chúa đúng hay không? Ngươi dám phủ nhận sao?
Lúc này Sở Hoan hận không thể bóp chết tiểu nha đầu này, nàng thật sự chẳng phân biệt được nặng nhẹ, lúc này Lưu Ly phu nhân đang ở bên cạnh, nàng lại dám nói bậy như vậy, Sở Hoan không biết lúc này Lưu Ly phu nhân sẽ nghĩ thế nào, vội xoay người đi đóng cửa lại, nghiêm khắc nói:
- Công chúa, có mấy lời… có mấy lời cũng không thể nói lung tung, ngươi… ngươi phải biết rằng lần đó… lần đó là tình huống đặc biệt, ta căn bản chưa từng mạo phạm ngươi!
- Ngươi cởi quần áo của ta, còn sờ mông ta có phải không?
Tiểu Công chúa không buông tha:
- Hiện giờ ta phải gả đi Tây Lương, nếu ngươi không giúp ta ta sẽ nói cho Hoàng hậu nương nương để nàng chém đầu ngươi!
Lúc này Lưu Ly phu nhân đưa lưng về phía Sở Hoan, thân thể mềm mại run rẩy, một đỏ bừng lên, bộ ngực sửa phập phồng, hiển nhiên cảm thấy cực kỳ khẩn trương bởi vì khiếp sợ.
Sở Hoan khóc không ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đây là quốc sự, ta giúp ngươi thế nào?
Hắn vội la lên với Lưu Ly phu nhân:
- Phu nhân, Công chúa… lời Công chúa nói nàng không nên hiểu lầm, đó đều là chuyện không căn cứ, mà ta… ta tuyệt đối không khinh nhờn Công chúa, nàng không nên coi là thật.
Lưu Ly phu nhân cũng không quay đầu lại, chỉ đưa chiếc lưng cong xinh đẹp kia đối diện Sở Hoan, Sở Hoan giải thích nàng cũng không nghe không thấy gì cả.
Đang lúc vô cùng xấu hổ, lại nghe rầm một tiếng, cánh cửa vừa mới bị đóng đột nhiên bị đẩy ra, một người từ bên ngoài giẫm chân tiến vào, Sở Hoan vội vàng nhìn người tới, không ngờ là Tề Vương Doanh Nhân.
Doanh Nhân thấy Sở Hoan ở trong này, hơi kinh ngạc nhìn trong phòng lộn xộn, nhíu mày. Tiểu Công chúa nhìn thấy Doanh Nhân liền quay đầu đi, Doanh Nhân vào trong hỏi:
- Sở Hoan, sao ngươi cũng ở đây?
Lưu Ly phu nhân nhìn thấy Tề Vương tới, lúc này mới xoay người, khuôn mặt trắng nõn vô cùng mịn màng chưa hết đỏ, diễm lệ động lòng người thi lễ trước.
Tiểu Công chúa không đợi Sở Hoan nói chuyện, đã tức giận nói:
- Huynh tới đây làm gì? Là tới chê cười ta sao?
Tề Vương nhíu mày, Lưu Ly phu nhân đã cung kính nói:
- Lưu Ly cáo lui trước!
Tiểu Công chúa liền gọi lại:
- Lưu Ly phu nhân, ngươi đừng đi!
Lưu Ly phu nhân quay đầu lại nói:
- Công chúa, Lưu Ly chờ bên ngoài!
Nàng biết mình lưu lại không tiện, nhẹ nhàng như mây đi ra cửa. Sở Hoan biết Doanh Nhân tới đây chắc chắn có chuyện giữa huynh muội bọn họ, mình không tiện ở bên cạn thiệp, cũng muốn ra ngoài lại bị Doanh Nhân giữ chặt lại, liền nghe Doanh Nhân nói:
- Hoàng muội ngươi làm gì vậy? Vì chuyện xuất giá sao?
Tiểu Công chúa cũng không quay đầu lại, thở phì phì nói:
- Huynh cũng biết sao? Vậy huynh có nói cho phụ hoàng ta tuyệt đối không gả tới Tây Lương hay không?
Tề Vương lắc đầu nói:
- Đừng có giận dỗi, phụ hoàng đã hạ ý chỉ, sao có thể sửa đổi? Chúng ta đều là con cháu hoàng gia, vì sự hưng thịnh và diệt vong của Đại Tần, có một số việc cho dù không thích cũng phải đi làm.
Sở Hoan ngẩn ra, không thể tưởng được Tề Vương lại nói ra đạo lý lớn như vậy.
Tiểu Công chúa xoay người lại nói:
- Huynh đương nhiên nói như vậy, cũng không phải huynh đến Tây Lương. Huynh cưới Công chúa Tây Lương, không cần rời khỏi Tần Quốc, huynh đương nhiên nói thoải mái.
Tề Vương đột nhiên đá văng một cái ghế, ghế kia đụng vào mặt đất lập tức vỡ tan, tiểu Công chúa và Sở Hoan đang kinh ngạc, Doanh Nhân đặt mông ngồi xuống đất, khóe mắt không ngờ đỏ lên:
- Đây không phải là lời ta nói, là lời phụ hoàng răn dạy ta. Ai muốn cưới Công chúa Tây Lương chứ? Ta đánh chết cũng không cưới Công chúa Tây Lương, ta đường đường Hoàng tử Đại Tần, ai muốn cưới nữ nhân Tây Lương ăn tươi nuốt sống?
Đầu tiên tiểu Công chúa sửng sốt, lập tức nhích tới gần, ngồi xổm bên người Tề Vương, thấy không ngờ trong mắt Tề Vương mang theo nước mắt, nghe gã mắng:
- Người Tây Lương thật sự là khinh người quá đáng, muốn bạc là được cần gì còn phải kết thân? Để cho ta cưới Công chúa Tây Lương, lòng ta không vui khó chịu, muội đi Tây Lương, lòng ta càng khó chịu.
Tiểu Công chúa vốn tưởng rằng Tề Vương tới răn dạy mình, ai ngờ hai câu còn chưa nói xong, gã lại đồng bệnh tương liên với nàng, nàng ngồi bên cạnh Tề Vương nói:
- Tứ ca ca, huynh thật sự không muốn cưới Công chúa Tây Lương sao?
- Đương nhiên.
Doanh Nhân nói:
- Ai biết Công chúa Tây Lương kia bộ dạng thế nào? Đều nói người Tây Lương cả ngày làm bạn với dê bò, đều có mùi vị kia, Công chúa Tây Lương chắc chắn cũng có. Hơn nữa Công chúa Tây Lương đẹp hay xấu, béo hay gầy ai biết được?
Vẻ mặt gã u oán, trong đầu tưởng tượng tướng mạo đáng ghê tởm của Công chúa Tây Lương, không kìm nổi rùng mình một cái.
- Vậy… Chúng ta làm sao bây giờ ?
Tiểu Công chúa buồn rầu nói :
- Tứ ca ca huynh nói phụ hoàng thật sự muốn gả ta tới Tây Lương sao ?
Huynh muội hai người họ nói chuyện, Sở Hoan đứng bên cửa nhìn thấy Lưu Ly phu nhân đang ở dưới một gốc cây ba tiêu, bóng dáng xinh đẹp mê người, hắn bước nhẹ rời khỏi phòng, tới trong viện chắp hai tay sau lưng đi tới bên người Lưu Ly phu nhân. Lưu Ly phu nhân quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp lại nóng lên.
- Phu nhân, lời Công chúa nói chỉ là nói xằng nói bậy dưới tình thế cấp bách!
Sở Hoan nghiêm túc nói:
- Phu nhân ngàn vạn lần đừng cho là thật.
Lưu Ly phu nhân thở dài, giọng nói dịu dàng:
- Công Phó không cần giải thích, tính tình Công chúa hơi không tốt, lời nàng nói ta… ta cũng không nghe thấy.
Sở Hoan biết Lưu Ly phu nhân là một nữ nhân thông minh, lời tiểu Công chúa đương nhiên dừng ở đây, hắn khẽ vuốt cằm, thấy khuôn mặt mê người của Lưu Ly phu nhân lộ ra vẻ buồn rầu, nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân đang nghĩ tới chuyện Công chúa lấy chồng xa sao?
Lưu Ly phu nhân hơi gật đầu, buồn bã nói:
- Tây Lương cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, nếu Công chúa quả thật lấy chồng Tây Lương, chỉ sợ Lưu Lỵ… !
Nàng lại than nhẹ một tiếng, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ.
Sở Hoan cũng biết nếu việc này là Thánh thượng hạ chỉ, muốn thay đổi là cực kỳ nhỏ bé, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.