Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 464

Đế quốc Đại Tần chia thành 16 đạo, 60 châu lớn nhỏ. Tây Bắc thiết lập ba đạo, cùng sở hữu chín châu, Bắc Sơn đạo có ba châu Cam châu, Tín châu, Thanh Châu. Thiên Sơn đạo có hai châu Sa châu, Túc châu. Bốn châu Giáp châu, Việt châu, Hạ châu, Kim châu của Tây Quan đạo là nơi có diện tích lớn nhất.

Thanh châu ở phía bắc Bắc Sơn đạo, giáp giới Giáp châu của Tây Quan đạo. Bốn châu Tây Quan đạo, ngoài trừ Giáp châu, ba châu còn lại đã bị người Tây Lương chiếm cứ, thuộc quyền kiểm soát của người Tây Lương.

Nhạn Môn quan nằm phía Bắc Kim châu, là biên quan của Đại Tần, cũng là quan ải mà nếu Tây Lương muốn xâm nhập Trung Nguyên phải đi qua. Lúc trước Hộ quốc Đại tướng quân Phong Hàn Tiếu suất lĩnh năm vạn biên quân Đại Tần hàng năm đóng tại Kim châu, gác Nhạn Môn quan, ngăn cản người Tây Lương xạm biên. Phong Hàn Tiếu trấn thủ Tây Bắc biên quan hết sức vững chắc, người Tây Lương tuy rằng thường xuyên phái tiểu quân đội lại đây quấy rầy, nhưng thường thường chưa tới gần Nhạn Môn quan đã bị đánh lui.

Nhạn Môn quan đóng tại Bàn Long lĩnh, là mảnh đất cuối cùng của địa phận Tây Bắc. Bàn Long lĩnh kéo dài mấy trăm dặm, uốn lượn khúc chiết, có nhiều ngọn núi cao và hiểm trở, khúc khuỷ gập ghềnh, cao muốn chọc trời, thấp lại đủ cho người đi qua. Cho nên, từ lâu, ngay chỗ cung đường lớn nhất Bàn Long lĩnh, đế quốc đã cho xây dựng Nhạn Môn quan, mà khắp Bàn Long lĩnh cũng cho xây dựng các quan ải loại nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn.

Nhạn Môn Quan là chủ quan, muốn khởi binh, phải qua Nhạn Môn quan, quẫy nhiễu nhỏ, có thể né Nhạn Môn quan, xâm nhập qua các quan ải nhỏ phòng tuyến khác. Tuy nhiên, ở các qan ải nhỏ này đều xây dựng phong hoả đài, một khi có địch, sẽ tức khắc châm khói lửa, thủ quan biên quân có thể tiếp ứng bất cứ lúc nào. Cho nên khi người Tây Lương chưa kịp công phá quan ải, viện binh cũng đã đến, cho dù người Tây Lương thật sự dũng mãnh gan dạ phá quan ải loại nhỏ, tiến vào quan nội, nhưng cũng không dám xâm nhập, nhiều lắm, là cướp bóc đốt giết một phen, cướp đoạt một ít tài vật, trước khi viện binh Đại Tần đuổi tới, liền nhanh chóng rút lui.

Không phá được Nhạn Môn, thì không thể uy hiếp Đại Tần, mà người Tây Lương cũng biết, có Phong Hàn Tiếu trấn thủ ở Tây Bắc, muốn công phá Nhạn Môn quan, còn khó hơn lên trời.

Nhưng sau khi Phong Hàn Tiếu ngộ hại ở Thường Thiên cốc bên ngoài quan ải, người Tây Lương đúng là lấy tốc độc cực nhanh xuất binh tiếp cận, mất đi Phong Hàn Tiếu quân Tây Bắc quân tâm đại loạn, như rắn mất đầu. Đối mặt với Tây Bắc quân Thủ quân chính là Tây Lương danh tướng Tiếu Thiên Vấn. Tiếu Thiên Vấn được xưng là Tây Lương Nam Viện Đại Vương, Thống soái Tây Lương binh mã, là Tây Lương đệ nhất danh tướng. Phong Hàn Tiếu vừa chết, Tiếu Thiên Vấn ở Tây Bắc có thể nói là không có địch thủ, rất nhanh liền suất quân công phá Nhạn Môn quan, sau đó, tiến quân thần tốc, một đường công thành đoạt đất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Kim Châu, Hạ châu, Túc châu hơn mười tòa thành, chưa tới nửa năm, đều đã rơi vào tay người Tây Lương. Quân Tần liên tục bại lui, bị đánh tơi bời, cũng may mắn có Thiên Sơn đạo Tổng đốc Chu Lăng Nhạc động thân mà ra, suất quân ngăn cản đường tiến công của người Tây Lương. Y suất lĩnh binh mã Thiên Sơn đạo gấp rút tiếp viện Tây Quan đạo, vừa đánh vừa lui, chờ đến khi Định quốc Đại tướng quân Dư Bất Khuất đến. Dư Bất Khuất sau khi đến tiền tuyến, cũng nhất thời khó ngăn cản nhuệ khí người Tây Lương, phải lui quân đến tận Ninh sơn của Giáp châu. Nhưng không ngờ người Tây Lương lại rồi đột nhiên đình chỉ quân tiên phong, không tiếp tục phát động công kích Ninh sơn.

Kỳ thật lấy tình huống lúc đó, cho dù quân Tần có Ninh sơn làm lá chắn, thật muốn đánh tiếp, mười phần không thể ngăn cản không nổi người Tây Lương sắc bén. Tây Lương quân tiên phong chính thịnh, sức chiến đấu rất mạnh, mà quân Tần mất đi Phong Hàn Tiếu quân tâm đã đại loạn, lại liên tục mấy tháng bại lui, sĩ khí đã hạ xuống cực điểm, hơn nữa rất nhiều vật tư lúc rút quân đã bị người Tây Lương đoạt được, sĩ khí suy giảm, vật tư khuyết thiếu, căn bản không có khả năng cùng người Tây Lương giao phong chính diện.

Có thể nói người Tây Lương đột nhiên đình chỉ tiến công, quân Tần chiếm được cơ hội nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Dư Bất Khuất chính là lão tướng sa trường, đương nhiên biết cơ hội này đến không dễ, lúc này, lập tức ở Ninh sơn bắt tay vào bố trí phòng tuyến, lão biết từ quan nội triệu tập vật tư lại đây, nhất định phải hao phí nhiều thời gian. Người Tây Lương cũng chẳng biết lúc nào sẽ một lần nữa phát động tiến công, cho nên ngay tại chỗ điều động vật tư, ngoại trừ mệnh lệnh quan viên các nơi tận khả năng điều động lương thảo cung cấp quân dụng, lại điều động rất nhiều dân thợ thủ công, ngay tại chỗ rèn vũ khí bọc thép, Tây Bắc có thể lợi dụng cái gì, lợi dụng hết mọi khả năng.

Ngoài ra lại điều động rất nhiều dân phu, ở tiền tuyến Ninh sơn, đào rãnh đào kênh, xây dựng cải tạo dải phân cách bằng gỗ, đóng đinh phía trên, dùng hết thảy biện pháp đem toàn bộ vùng phía bắc Ninh sơn trống trải bao vây lại hết. Người Tây Lương mạnh nhất chính là kỵ binh, có công sự này cũng giống như một tuyến phòng ngự ngăn cản kỵ binh Tây Lương.

Người Tây Lương mặc dù chỉ công chiếm ba châu Tây Quan đạo, nhưng mang đến nỗi sợ hãi tràn ngập toàn bộ Đại Tần. Dân chúng Tây Bắc hoảng loạn, từ Tây Quan đạo có hàng triệu nạn dân chạy loạn trối chết đổ vào hai đạo Thiên Sơn, Bắc Sơn. Đám dân chạy loạn đó mang đến không khí khủng hoảng, rất nhanh liền bao phủ toàn bộ Tây Bắc.

Trong quân sĩ khí hạ, lòng dân khủng hoảng, hơn nữa Tây Bắc ba đạo xưa nay thuộc loại cằn cỗi, lương thảo, trải qua một trận chiến, thóc gạo lại khan hiếm vô cùng. Tây Bắc ba đạo cùng với binh lực Dư Bất Khuất mang theo từ quan nội cộng lại có mười sáu vạn quân, Dư Bất Khuất chia làm hai tuyến, một đường do Chu Lăng Nhạc bố phòng ở vùng núi Thiên Mang, và ở Ninh sơn. Mười sáu vạn đại quân mỗi ngày tiêu phí lương thảo chính là một số lượng khổng lồ. Hơn nữa mấy trăm vạn dân chúng Tây Bắc, hiện giờ lương thảo có thể nói mỗi hạt gạo ngang một hạt vàng.

Dư Bất Khuất đã hơn 60 tuổi, nắm toàn bộ sự vụ Tây Bắc, sức khỏe đã cạn kiệt, phía sau Ninh sơn là thị trấn Bắc Nguyên của Giáp châu, Dư Bất Khuất đóng ở đó xử lý sự vụ. Huyện thành Bắc Nguyên hiện giờ cũng có thể xem là bộ não của Tây Bắc, vô số mệnh lệnh đều từ nơi này truyền ra ngoài.

Đoàn người Sở Hoan sau khi xuất quan, một đường đi nhanh, đến thành Bắc Nguyên mất mười ngày. Đó là một tòa thành không tính quá lớn. Thị trấn được xây dựng dựa vào Ninh sơn, trước đó Dư Bất Khuất biết sứ đoàn đến, nhưng cũng không có thời gian tự mình ra nghênh đón, mà phái một gã phó tướng dưới trướng ra nghênh đón.

Sứ đoàn sau khi vào thành, chuẩn bị xong dịch quán, huyện thành Bắc Nguyên này cũng là nơi trú chân cuối cùng của sứ đoàn trong địa hạt Đại Tần. Sau khi rời khỏi thành Bắc Nguyên, đi qua Ninh sơn, liền tiến vào địa phận do Tây Lương khống chế.

Vị phó tướng Dư Bất Khuất phái ra này tên là Đậu Ba. Vừa thấy cũng biết là mãnh tướng giàu kinh nghiệm chiến trận, vai rộng eo thon, nhìn như một cây kim thẳng tắp. Sở Hoan biết chuyện hàm nhập quan nếu xử lý càng sớm càng tốt nên hướng Đậu Ba đề xuất bái kiến Dư Bất Khuất, Đậu Ba không lập tức đồng ý, chỉ đáp ứng sẽ bẩm báo lên.

Sau khi xuất quan, ven đường quan phủ cũng đều sắp xếp chuyện ăn ngủ cho đoàn hết sức chu toàn, nhưng so với quan nội, ăn uống đơn giản hơn nhiều. Toàn sứ đoàn cũng biết hiện giờ tình huống đặc thù, tại dịch quán ở huyện thành Bắc Nguyên cơm canh sơ sài, không thể so với các dịch quán trước. Toàn sứ đoàn có ba bốn trăm người, dịch trạm chỉ đem ra đủ thức ăn, sau khi dùng xong, quan viên phụ trách dịch quán lập tức cho người tới thu thập, thức ăn thừa đều gói lại cẩn thận. Tiết Hoài An ở bên nhìn thấy, hơi có chút ngạc nhiên, hỏi:

- Bắc Nguyên thành cũng thiếu lương thực sao?

Quan viên kia điều thở dài:

- Đại nhân không biết, chẳng những Bắc Nguyên thành, mà toàn Tây Bắc thiếu lương thực. Bắc Nguyên thành mặc dù có quan nội đưa lương thảo tới, nhưng Đại tướng quân đã hạ lệnh, toàn thành quy định khẩu phần ăn của từng người.

Y dường như không muốn nhiều lời, nên không tiếp tục nói hết.

Sở Hoan nhìn vẻ mặt của quan viên này, biết lương thảo Tây Bắc đúng là vô cùng căng thẳng.

Vốn tưởng rằng Dư Bất Khuất quân vụ bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn không thể gặp, nhưng Đậu Ba rất nhanh tới báo cho biết Dư Bất Khuất đã bớt thời gian, đang muốn gặp Chính - Phó sứ đoàn. Sở Hoan và Tiết Hoài An cũng không trì hoãn, cưỡi ngựa đi theo Đậu Ba vào chỗ ở của Dư Bất Khuất. Đó là một tòa nhà rất bình thường, cũng không nhiều binh sĩ thủ vệ, nhưng trước đại môn, quan viên võ tướng đi ra đi vào liên tục. Tiết Hoài An và Sở Hoan thấy thế, trong lòng cảm thán, Tây Bắc áp lực thật lớn, công việc bề bộn, Dư Bất Khuất già nua, mỗi ngày lại phải xử lý một đống sự vụ. Nghe nói Dư Bất Khuất sức khỏe vốn không thật tốt, lại kéo cơ thể đầy bệnh đi vào Tây Bắc, cũng không biết Dư Bất Khuất có thể kiên trì bao lâu.

Đậu Ba dẫn hai người vào tòa nhà, tới trước một căn phòng, bảo hai người chờ, đi vào bẩm báo, rất nhanh liền thấy một lão tướng một thân giáp trụ từ trong nhà đi ra, xa xa liền chắp tay nói:

- Tiết đại nhân, Sở đại nhân, một đường vất vả!

Người tới thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, tóc và râu đã hoa râm càng làm nổi bật làn da ngăm đen. Trên trán lão tràn đầy nếp nhăn, nhưng trong đôi mắt tinh quang vẫn sáng rực. Tuổi tuy lớn, nhưng lưng và thắt lưng vẫn như cũ thẳng tắp, có vẻ hết sức uy nghiêm, nhưng khi đi lại, hiển nhiên đã không còn uy dũng năm xưa, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Sở Hoan biết, người này chính là tứ đại tướng quân của Đại Tần - Định quốc Đại tướng quân Dư Bất Khuất.

Tiết Hoài An đã tiến lên chắp tay nói:

- Lão tướng quân, ta chờ cũng không khổ cực, lão tướng quân mới thật sự là khổ cực, ngài... ngài phải bảo trọng thân thể!

Y tất nhiên nhìn ra được, Dư Bất Khuất tuy rằng vẫn giữ vững tinh thần, nhưng vẻ mệt mỏi khó có thể che dấu. Vị lão tướng cả đời đẫm máu sa trường, tới tuổi này rồi, đại đa số người đã vui thú điền viên, bảo dưỡng tuổi thọ, hưởng thụ phúc con cháu, nhưng lão lại như cũ phải kéo tấm thân già nua đến Tây Bắc, dưới hoàn cảnh ác liệt như thế, gánh vác sự hưng vong của Đại Tần. Tiết Hoài An nhìn Dư Bất Khuất tóc mai tuyết trắng, ngoại trừ kính ý, trong lòng nhiều ít vẫn có chút cảm thán.

Sở Hoan cũng đã tiến lên đi, đối với Dư Bất Khuất thi lễ thật sâu.

Dư Bất Khuất vuốt chòm râu hoa râm cười nói:

- Các ngươi lần này đi sứ Tây Lương, có trách nhiệm trên người, từ nay về sau đường vô cùng gian khổ, lão phu không thể ra khỏi thành nghênh đón, các ngươi chớ trách móc.

Lão kéo tay Tiết Hoài An thủ, nói:

- Đi vào nói chuyện!

Vào trong phòng, sau khi ngồi xuống, Tiết Hoài An biết Dư Bất Khuất sự vụ bận rộn, không thể trì hoãn, nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, cuối cùng nói ngay vào điểm chính:

- Lão tướng quân, khi ta ở Tây Cốc quan chờ xuất quan, thấy Tây Cốc quan đã phong quan, không cho người nhập quan, đây là mệnh lệnh của lão tướng quân?

Bình Luận (0)
Comment