Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 467

Dư Bất Khuất nhìn qua vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn hỏi:

- Chuyện gì?

Hứa Thiệu do dự một chút, cuối cùng nói:

- Hôm tới nơi vốn Tri Châu Thanh Châu an bài chúng tôi dùng cơm, nhưng một vị thân sĩ đột nhiên tới, tên là Cao Liêm, người này không quan không chức, nhưng Tri Châu Thanh Châu lại vô cùng khách khí với hắn. Tri Châu Thanh Châu nói với chúng tôi, Cao Liêm này là gia tộc quyền thế số một Thanh Châu, sĩ thân hào thương trên đất Thanh Châu, đều phải cho vị Cao Liêm này ba phần thể diện, chuẩn bị lương thực tại Thanh Châu, vị Cao Liêm này cũng có tác dụng rất lớn. Kho quan địa phương Thanh Châu đã không còn bao nhiêu lương thực, Đại tướng quân truyền đạt mệnh lệnh các Châu chuyển vật tư tới, quan phủ địa phương chỉ có thể dựa vào sĩ thân quyền thế hỗ trợ, Cao Liêm này uy vọng cực cao tại Thanh Châu, hơn nữa mạng lưới quan hệ cực rộng, muốn điều động đủ số lượng vật tư cung ứng tới, nhất định cần vị Cao Liêm này ra mặt thuyết phục hào tộc địa phương bỏ tiền bỏ lương!

Dư Bất Khuất lạnh lùng cười, cũng không nói gì.

- Cao Liêm nhìn thấy chúng tôi, vô cùng khách khí, vỗ ngực nói chắc chắn sẽ giúp đỡ chúng tôi tìm kiếm vật tư.

Hứa Thiệu nói:

- Hắn còn mời mấy người chúng tôi tới phủ hắn ăn bữa cơm, Đậu tướng quân suy xét đến việc gom góp lương thảo quả thạt cần Cao Liêm xuất lực, cho nên đáp ứng.

Trên mặt gã lại lộ ra vẻ oán giận:

- Đại tướng quân, huynh đệ chúng ta ở tiền tuyền chịu đói, nhưng yến hội phủ đệ Cao Liêm lại vô cùng xa hoa, sơn hào hải vị, trái cây rượu ngon, không gì không có… !

- Ngay từ đầu chúng tôi chỉ cho là Cao Liêm thật lòng muốn mời chúng tôi một bữa cơm, nhưng trong yến hội, hắn lại đột nhiên cho người đưa bạc lên, lúc ấy chúng tôi có năm huynh đệ, mỗi người hai trăm lạng bạc.

Dư Bất Khuất lạnh lùng nói:

- Các ngươi nhận bạc?

- Không có.

Hứa Thiệu ưỡn ngực nói:

- Lúc ấy Đậu tướng quân liền cự tuyệt, chỉ nói nếu thật sự có bạc, có thể hiến cho quân đội, một ngàn lạng bạc kia, có thể mua được không ít lương thực, khiến không ít huynh đệ ăn no.

Sâu trong đôi mắt Dư Bất Khuất xẹt qua một tia vui mừng, nhưng vẫn nghiêm khắc nói:

- Vì sao hắn vô duyên vô cớ tặng các ngươi bạc?

- Vì vào quan.

Hứa Thiệu lập tức nói:

- Đại tướng quân hạ lệnh đóng quan, Đạt Hề Chương khóa chặt Tây Cốc Quan, ai cũng không vào được, Cao Liêm muốn vận chuyển tất cả gia tài của mình vào trong quan, lại bị ngăn cản ở Tây Cốc Quan. Hắn biết mấy người chúng tôi ở bên người Đại tướng quân, cho nên mời chúng tôi ăn cơm, là muốn chúng tôi nói mấy câu trước mặt Đại tướng quân, để hắn có thể thuận lợi vào quan.

Dư Bất Khuất cười lạnh nói:

- Quân lệnh bổn tướng truyền đạt xuống, ai có thể sửa đổi? Nếu đóng quân, thiên vương lão tử cũng không vào được.

Hứa Thiệu nói:

- Lúc ấy Đậu tướng quân cũng nói như vậy, nhưng Cao Liêm lại mặt dày, công bố co thể bỏ số tiền lớn để chúng tôi khơi thông, thậm chí hắn sai người lấy năm trăm lạng vàng tại chỗ!

Quan viên tại đại sảnh hơi biến sắc, có một gã quan viên nói:

- Đại tướng quân, tướng sĩ chịu đói chịu khổ chống cự cường địch tiền tuyền, những sĩ thân hào tộc này lại chỉ muốn vận chuyển tài vật của mình vào trong quan… !

Nói tới gây, gã hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa.

Hứa Thiệu nói:

- Chúng ta chờ ở Thanh Châu một ngày, nghe người ta nói Cao gia có ngàn khoảnh ruộng tốt ở Thanh Châu, còn xây dựng vài nhà kho riêng, lương thực trong nhà kho đều chồng chất như núi, lại chưa từng nghĩ tới bỏ lương thực cứu tế nạn dân, càng không nghĩ tới bỏ lương thực trợ giúp tiền tuyến. Ngoài hắn ra, từ Châu thành Thanh Châu đến huyện thành địa phương, thân sĩ hào tộc lớn nhỏ đều tích lương thực, lương thực của họ cộng lại, còn nhiều hơn vô số lần quan kho địa phương, không phải tây bắc không có lương thực, lương thực đều bị cất giấu trong nhà kho của họ!

Nãy giờ Đậu Ba không nói gì, lúc này rốt cuộc nói:

- Đại tướng quân, dân chúng chạy nạn như mây, tướng sĩ chịu đói, kho lúa lương thực của những thân sĩ hào tộc này thậm chí đều muốn mốc meo. Đại tướng quân từng nói, chúng ta phải yên ổn lòng dân ở tây bắc, quân kỷ phải nghiêm minh, chúng ta không mạnh mẽ trưng thu được, nhưng mạt tướng không thể mắt thấy các huynh đệ bị chết đói, cho nên càng nghĩ, tự tiện chủ trương, nghĩ ra chủ ý hàm vào quan.

- Không phải một mình Đậu tướng quân suy nghĩ.

Tướng sĩ quỳ phía sau Đậu Ba nói:

- Là mấy người chúng tôi cùng nghĩ ra, mạo danh Đại tướng quân, phát mệnh lệnh tới các Châu, chỉ cần có thể bỏ ra ba trăm lạng bạc, là có thể có được một hàm vào quan, có thể vào quan một chuyến. Chúng tôi phái người, tới Hộ Bộ Ti các Châu giám sát, bạc lấy được, tất cả đều dùng mua sắm lương thực, sau đó bí mật vận chuyển tới tiền tuyến… Chúng tôi lo lắng chuyện này bị tướng quân biết, cho nên giấu diếm, khoảng thời gian này thân thể Đại tướng quân không khỏe, cho nên… cho nên cũng giấu diếm được ngài. Cho tới hôm nay, bạc đạt được từ hàm vào quan này, mỗi một đồng đều dùng để mua lương thực, Đại tướng quân trăm công ngàn việc, xử lý quân vụ, giao tất cả sự vụ lương thực cho Đậu tướng quân xử lý, nếu không phải Đậu tướng quân lợi dụng hàm vào quan này có được bạc thu mua lương thực, huynh đệ đói chết khi đó tuyệt đối không chỉ vài trăm người.

Hứa Thiệu cũng đỏ hồng mắt nói:

- Đại tướng quân, lương thảo của chúng ta, còn ít hơn so với ngài biết, nếu không phải hàm vào quan kia, mùa đông đó, ít nhất còn có vài ngàn người chết đói… Chỉ trông vào lương thảo trong quân, căn bản không qua được mùa đông đó!

- Đậu tướng quân gánh vác tội nặng như vậy, chỉ vì giảm số người chết đói.

Một gã võ tướng rơi lệ nói:

- Sau khi đến tây bắc, mỗi ngày đều chỉ trông vào một cái bánh bao chống đỡ, đói bụng cũng chỉ có thể uống nước chống đỡ… Đại tướng quân, ngài nhìn xem, lúc Đậu tướng quân vừa tới tây bắc, thể trọng vượt qua hai trăm cân, hiện giờ… hiện giờ chưa tới nửa năm, đã chỉ còn hơn một trăm cân, dưới khôi giáp của hắn, đã chỉ thấy xương không thấy thịt… !

Lúc này trong lòng Sở Hoan chua xót, đánh giá Đậu Ba, thấy giáp trụ của gã, nhìn qua vai rộng eo thon, hiện giờ xem ra, đó chẳng qua là khung xương của gã như thế, khuôn mặt gã quả thật vô cùng gày yếu, nhưng lại tràn đầy vẻ kiên nghị.

- Đại tướng quân, chuyện đã điều tra rõ!

Sở Hoan chắp tay nói:

- Đậu tướng quân cũng là chuyện có nguồn gốc của nó… !

Dư Bất Khuất lắc đầu, đứng dậy, thân thể hơi lung lay, chậm rãi đi đến trước Đậu Ba, giơ tay đỡ gã đứng dậy, nhìn Đậu Ba:

- Đậu Ba, về tư, ngươi là một người đàn ông có tình có nghĩa, bổn tướng coi ngươi như con, ngươi không để ta mất mặt. Nhưng về công, ngươi trộm dùng danh Đại tướng quân, phạm vào tội ngập trời, nếu như xảy ra đại họa, bổn tướng… !

- Đại tướng quân, Đậu Ba theo ngài ba mươi năm, ngài cũng biết, Đậu Ba không phải người sợ chết.

Đôi mắt Đậu Ba đỏ lên, nói:

- Đậu Ba vốn định chờ sau khi thế cục tây bắc ổn định một chút, sẽ thỉnh tội Đại tướng quân, nhưng… Đại tướng quân, ngài không giết ta, kẻ dưới khó phục tùng, Đậu Ba có lòng hẳn phải chết, tuyệt đối không khiến ngài khó xử, người hạ lệnh đi!

Gã lớn tiếng nói:

- Người tới, trói ta lại, giải tới pháp tường, chịu hình trước mặt mọi người!

Một hồi phần phật vang lên, quan văn võ tướng ở đây đều quỳ xuống:

- Đại tướng quân, mặc dù Đậu tướng quân có tội, nhưng chuyện có nguồn gốc của nó, ngài tha cho hắn một lần này đi!

- Đại tướng quân, hiện giờ đúng là lúc cần dùng người, Đậu tướng quân tài cán xuất chúng, không bằng để Đậu tướng quân lập công chuộc tội!

Lúc này Tiết Hoài An cũng chăp tay lên tiếng cầu tình:

- Lão tướng quân, Đậu tướng quân làm việc có nguyên nhân, bản quan cũng cầu tình vì hắn với lão tướng quân… !

Dư Bất Khuất thở dài một tiếng, lập tức nghiêm khắc nói:

- Tất cả các ngươi đứng lên. Đậu Ba trộm dùng danh bổn tướng, đã hạ mệnh lệnh hàm vào quan với các Châu, nếu không trừng phạt, hàm vào quân ở các Châu hủy bỏ thế nào? Hàm vào quan chính là hoa ly tâm, tất phải lập tức hủy bỏ, bổn tướng thống soái ba quân, nói là làm, lệnh ra như núi, nếu không thể đưa thủ phạm ra công lý, nói rõ với các Châu chính Đậu Ba trộm dùng quân lệnh bổn tướng, thì sao có thể hủy bỏ hàm vào quan?

Lão vỗ vai Đậu Ba, lập tức xoay người, đi tới bên cạnh bàn, quay người lại, nghiêm nghị nói:

- Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, lấy trộn quân lệnh tướng quân, theo quân pháp, nên chém!

Lão trầm giọng nói:

- Người tới, trói Đậu Ba lại!

Binh sĩ bên cạnh nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, cũng không dám đi lên, Dư Bất Khuất lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ muốn bổn tướng tự mình ra tay?

Lúc này binh sĩ mới bất đắc dĩ tiến lên trói Đậu Ba.

Đám quan viên đều cầu tình, Hứa Thiệu đã nói:

- Đại tướng quân, mạt tướng nguyện chịu chết thay Đậu tướng quân!

Hai gã tướng lĩnh khác cũng nói:

- Mạt tướng nguyện ý chịu chết thay Đậu tướng quân!

- Đậu Ba là chủ mưu, tất chém không tha!

Dư Bất Khuất lạnh lùng nói:

- Mấy người các ngươi đều là tòng phạm, cũng khó tốn trách nhiệm, mỗi người ba mươi quân côn, làm rõ toàn quân!

Lão liếc Đậu Ba một cái, khóe mắt co giật, môi run nhè nhẹ, xoay người đi chỗ khác, trầm ngâm một lát, rốt cuộc đưa tay:

- Dẫn đi, xử hình pháp trước!

Đậu Ba quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:

- Đại tướng quân, Đậu Ba từ biệt ngài, ngày sau không thể tiếp tục đi theo hai bên, chỉ nguyện kiếp sau lại phụng dưỡng bên người Đại tướng quân. Đại tướng quân, ngài tự bảo trọng thân thể!

Gã khấu đầu vài cái, đứng dậy, liếc nhìn mọi người, cười to nói:

- Các vị, hôm nay Đậu mỗ từ biệt, kiếp sau có duyên gặp lại. Lúc san bằng Tây Lương, Đậu mô không thể thấy được, chỉ nguyện chư vị nhớ tình cũ, đến lúc đó kính một chén rượu cho Đậu mỗ, khiến Đậu mỗ cũng cao hứng… !

Trong tiếng cười lớn, gã sải bước đi ra bên ngoài.

- Đậu Ba… !

Dư Bất Khuất thân thể run lên, khi Đậu Ba sắp đi ra ngoài cửa chính, đột nhiên kêu lên một tiếng, xoay người lại. Lão vốn là tướng quân sắp thép, nhưng giờ phút này Sở Hoan lại thấy rõ ràng, đôi môi lão tướng quân rung động, tuy rằng khuôn mặt vẫn duy trì điềm tĩnh, nhưng trong lòng lão chắc chắn vô cùng thống khổ.

Đậu Ba khôi phục tinh thần, Dư Bất Khuất chăm chú nhìn một lát, rốt cuộc nói:

- Đậu Ba, người nhà của ngươi không cần lo lắng, bổn tướng sẽ chiếu cố thật tốt, ngươi… một đường đi tốt!

Đậu Ba lại quỳ xuống:

- Mạt tướng tạ ơn Đại tướng quân, Đại tướng quân bảo trọng nhiều hơn, Đậu Ba đi… !

Gã đứng dậy, xoay người xướng lên:

- Tà dương như máu, biên thành khói lửa, mặt trời lặn trên bờ sông dài, chiến sĩ giục ngựa, rong ruổi gió mây, đao quang kiếm ảnh, anh hùng cô đơn hồn không sợ, tay cầm mười vạn sáp huyết binh, nghe ta hát một khúc tráng sĩ ngâm… !

Trong tiếng hát, bóng dáng Đậu Ba dần đi xa, mọi người vẫn cầu xin, Dư Bất Khuất đã quay lưng lại, lưng thẳng lù lù bất động, sau một lát, đợi thanh âm yên tĩnh lại, mọi người thấy thân thể Dư Bất Khuất hơi run rẩy, đột nhiên nghe được một tiếng phốc, Dư Bất Khuất phun một ngụm máu từ trong miệng, thân thể ngã về phía sau. Sở Hoan ở bên người lão, chấn động phi thân tiến đến, đỡ lấy đúng lúc, lại phát hiện Dư Bất Khuất cắn chặt răng, khóe mắt đã có nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment