Tôn Tử Không nhìn phía trước cửa, hơi bận tâm, ghé sát tới thấp giọng nói:
- Sư phụ, hắn nói đây là khách lạc đà số một Lạc Nhạn trấn, có phải mặt dầy hay không? Nhìn như vậy cũng dám nói khách lạc đà số một, chúng ta chớ để hắn lừa!
Thanh âm của gã rất nhỏ, Khâu Minh Đạo kia đi đường, có vẻ tâm sự nặng nề, cũng không nghe thấy gã nói.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Bạch Hạt Tử bên cạnh đã nói:
- Nơi này không so được trong quan, có cửa như vậy, đã là không tệ.
Tới trước cửa, một đại hán mặc trang phục lông đi ra từ bên trong, mặt chữ điền, cười nói với Khâu Minh Đạo:
- Thiếu đương gia, không phải nói ra ngoài săn sói đất sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?
Gã đột nhiên nhìn thấy ba người Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ra, lập tức chắp tay hỏi:
- Ba vị tới tìm khách lạc đà sao?
Khâu Minh Đạo nói:
- Vệ Lục, phụ thân có nhà hay không? Nói có khách tới!
Vệ Lục kia đáp ứng một tiếng, vội đi bẩm báo. Lúc này Khâu Minh Đạo mới nói với ba người:
- Trước tiên mời ba vị!
Gã chỉ vào mấy cọc gỗ trước cửa:
- Ngựa có thể cột tại đây, không có việc gì!
Sở Hoan gật đầu, đưa cương ngựa cho Tôn Tử Không, dẫn đầu vào sân ới Khâu Minh Đạo. Vào trong viện, liền phát hiện viện này cũng không nhỏ, có rất nhiều người gỗ, trong viện có tầm mười người, một đám lưng hùm vai gấu, da đen ngực đỏ, vô cùng thô ráp, đều đang luyện đao, lúc mới tiến vào, dường như là vào một võ quán nhỏ.
Khâu Minh Đạo kêu lên một tiếng:
- Khách đến!
Đám người kia lập tức thu đao, đều chắp tay thi lễ với Sở Hoan, vẻ mặt cung kính, hơi khom người, Sở Hoan không biết quy củ, cũng chắp tay đáp lễ.
Nghe được tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoảng bốn lăm bốn sáu tuổi đi tới, đầu đội mũ da, mặc quần áo lông dê, gương mặt rất lớn, lông mi đậm, cũng rất khôi ngô, vừa nhìn thấy chính là hảo hán quan ngoại, tay phải nắm hai quả bi sắt, chuyển động sàn sạt phát ra âm thanh chói tai, lão bước tới đây, vô cùng thống khoái mà khoát tay, làm tư thế mời, nói:
- Mời khách nhân!
Sở Hoan chắp tay, giờ phút này Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không cũng đã theo kịp, vào chính đường cũng rất đơn giản, mấy chiếc ghế bày đặt hai bên. Ngươi đàn ông trung niên tay cầm bi sắt người xuống chủ tạo, lúc này Khâu Minh Đạo mới giới thiệu mấy người Sở Hoan:
- Các vị, vị này chính là gia phụ, cũng là đương gia khách lạc đà Khâu gia!
Sở Hoan chắp tay cười nói:
- Chào Khâu đương gia!
- Khâu Anh Hào!
Khâu đương gia mỉm cười nói:
- Mấy vị khách nhân đến từ quan nội sao?
- Đúng thế!
Sở Hoan vuốt cằm, trong lòng nghĩ tới tên người này thật là uy phong, tuy rằng chỉ nhìn bề ngoài, cũng có một chút khí chất anh hùng hào kiệt.
Khâu Anh Hào nói:
- Trong quan đang chiến tranh, thương khách lui tới không nhiều lắm, các vị có thể tới nơi này, cũng không dễ dàng. Chưa thỉnh giáo đại danh khách nhân?
- Sở Hoan!
Sở Hoan cũng không giấu diếm:
- Sở trong Sở Thiên, Hoan trong hoan nhạc!
- Tên rất hay!
Khâu Anh Hào cười nói:
- Ba vị khách nhân muốn xuyên qua sa mạc sao? Lại không biết có bao nhiêu hàng hóa?
Lão liếc Khâu Minh Đạo thần sắc hơi cô đơn, nói:
- Chắc Minh Đạo đã nói với các vị, Lạc Nhạn trấn có mười bảy nhà khách lạc đà, giá khác nhau, nếu các vị tìm tới khách lạc đà Khâu gia ta, chắc chắn lần này mang theo không ít hàng hóa qua sa mạc.
Giờ phút này có người đưa trà lên, Tôn Tử Không thấy trà trong chén không giống bình thường, có màu trắng ngà, hơi kỳ quái, gã chưa quen thuộc đối với khách lạc đà, trong lúc nhất thời quả thận không dám tùy tiện uống.
Sở Hoan đã nâng chén trà lên, thưởng thức một ngụm, chính là trà sữa nóng hổi. Thấy Sở Hoan uống trà, Khâu Anh Hào lộ ra nụ cười.
- Nghe Thiếu đương gia nói qua một chút.
Sở Hoan đặt chén trà xuống:
- Hai nhà khách lạc đà lớn nhất Lạc Nhạn trấn, là Khâu gia và Mã gia, buôn bán lớn chỉ có hai nhà này có thể tiếp.
Khâu Anh Hào gật đầu nói:
- Lời này không sai.
- Khâu đương gia, Sở mỗ cũng không chậm trễ thời gian của ngài, lần này chúng ta muốn qua sa mạc.
Sở Hoan nói:
- Chẳng qua đội ngũ không nhỏ, không quá quen thuộc đối với sa mạc, cho nên muốn mời Khâu đương gia giúp đỡ.
- Đâu có!
Khâu Anh Hào đáp:
- Sở đại gia, trước tiên ta nói về quy củ, khách lạc đà Khâu gia ta xuất hành, ít nhất phải phối hợp mười sáu người, bao gồm ta bên trong, mỗi người là một trăm lạng, tổng cộng một ngàn sáu trăm lạng, đây là tiền bán mạng của huynh đệ, trên đường cho dù sống hay chết, chỉ cần khách nhân thanh toán số tiền này, thì không quan hệ với khách nhân, miễn là còn sống, vẫn sẽ hộ tống khách nhân rời khỏi sa mạc. Ngoài đó ra, phí dẫn đường là năm trăm lạng bạc, cho nên cộng lại ít nhất là hai ngàn một trăm lạng bạc.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, Tôn Tử Không lại giật mình nói:
- Nhiều như vậy sao?
Hai ngàn một trăm lạng bạc dẫn đường một lần, đương nhiên không phải số lượng nhỏ.
Chẳng qua Sở Hoan biết, nếu muốn xuyên qua sa mạc, đối phương cũng có nguy hiểm, lấy tính mạng đánh cược một lần, trên thực tế mỗi lần khách lạc đà xuất hành, đều có thể là lần cuối cùng, tính như vậy, giá cả cũng không quá đắt.
Khâu Anh Hào thấy Tôn Tử Không kêu lên, vẫn cười nói:
- Vị khách nhân này không nên gấp. Khách lạc đà chúng ta làm chính là đưa thêm tính mạng vào, nam nhân ra cửa, trong nhà còn có cha mẹ vợ con, nếu chết trong sa mạc, số bạc này cần để người nhà tiếp tục sống sót đấy.
Sở Hoan gật đầu, lại hỏi:
- Ngoài đó ra, còn có phí dụng gì khác không?
Khâu Anh Hào hỏi:
- Khách nhân có bao nhiêu hàng hóa?
- Hơn mười chiếc xe.
Sở Hoan đáp.
Khâu Anh Hào nhíu mày nói:
- Khách nhân dùng xe sao?
Sở Hoan gật đầu:
- Có vấn đề gì?
- Trong xa mạc, không dùng được xe.
Khâu Anh Hào nghiêm mặt nói :
- Đều là cát, xe đi vào sẽ lún xuống, vô cùng khó khăn, thật sự muốn đi xe, một ngày hành trình tốn hai ba ngày chưa hẳn đã đủ. Trong sa mạc, ở thêm một ngày nguy hiểm hơn một ngày, cho nên… !
- Khâu đương gia nói đúng.
Sở Hoan hỏi:
- Vậy Khâu đương gia có biện pháp gì không?
- Khách lạc đà, khách lạc đà, đi lạc đà!
Khâu Anh Hào nói rất dứt khoát:
- Khách lạc đà Khâu gia ta có hai mươi lăm con lạc đà, có cần hay không ngay ở bản thân khách nhân, một con lạc đà ba mươi lạng bạc, dùng bao nhiêu lạc đà, tùy ý khách nhân.
Lão dừng một chút nói:
- Nếu khách nhân muốn dùng đến chúng ta, trước tiên trả một nửa tiền đặt cọc, qua sa mạc, lại giao một nửa khác.
Khâu Minh Đạo đột nhiên ở bên nói:
- Cha, còn có một quy củ, ngài phải nhắc nhở họ!
Khâu Anh Hào ngẩn ra, lập tức nghĩ đến cái gì, nhíu mày hỏi Sở Hoan:
- Khách nhân, các vị là ai, không phải người quan phủ chứ?
Sở Hoan hỏi ngược lại:
- Khâu đương gia, nếu là người trong quan phủ, mọi người có tiếp nhận chuyến này hay không?
Khâu Anh Hào đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Nếu là người quan phủ, thứ cho chúng ta thất lễ, xin mời các vị!
Lão làm ra tư thế tiễn khách.
Lúc trước Sở Hoan nghe Khâu Minh Đạo nói, trong lòng đã hết sức kỳ quái, giờ phút này nghe Khâu Anh Hào cũng nói không tiếp quan gia, ngạc nhiên hỏi:
- Khâu đương gia, đây là ý gì?
- Dẫn thương nhân, dẫn dân chúng, không dẫn binh lính!
Khâu Anh Hào nghiêm mặt nói:
- Đây là quy củ tổ tông lập xuống!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Khâu đương gia, Sở mỗ không rõ. Dựa theo lời mọi người nói, chúng ta sẽ không thiếu một đồng tiền, nếu chúng ta là quan gia, vì sao không thể dẫn chúng ta qua sa mạc?
- Quy củ tổ tông.
Khâu Anh Hào lặp lại lần nữa:
- Khách nhân cũng đừng khiến chúng ta khó xử.
Bạt Hạt Tử lên tiếng nói:
- Khâu đương gia, khách lạc đà các ngươi làm mua bán, chính là tùy theo khách nhân, sao còn lựa chọn khách nhân? Dẫn thương dẫn dân không dẫn binh cái gì, chẳng qua quan gia còn kém thương dân?
Khâu Anh Hào nhíu mày:
- Xem ra các vị đúng là quan gia. Vô cùng xin lỗi, nếu là quan gia, chuyến này khách lạc đà Khâu gia chúng ta không tiếp được !
Lão giơ tay lên nói :
- Minh Đạo, tiễn khách !
Khâu Minh Đạo đứng dậy,chắp tay nói:
- Các vị khách này, xin lỗi, các vị vẫn nên rời đi!
- Khâu đương gia, các ngươi không dẫn binh qua sa mạc, có phải bởi vì lo lắng cuốn vào chiến tranh giữa hai nước hay không?
Sở Hoan không có ý tứ rời khỏi, chỉ cười nói:
- Các ngươi sợ dẫn binh qua sa mạc, sẽ trở thành một bộ phận của chiến tranh, một khi bị bất luận một quốc gia nào biết, Lạc Nhạn trấn các ngươi sẽ có tai họa ngập đầu ?
Khâu Anh Hào nghiêm nghị nói:
- Khách nhân hiểu được đạo lý này thì tốt rồi. Khách lạc đà chúng ta ở đây đã mấy đời người, năm đó cũng không có biện pháp mới đặt chân nơi đây, tổ tiên muốn sống sót, phải làm việc, nhưng nơi này vô cùng hoang vắng, nuôi dưỡng chút dê bò cũng không đủ sống, cho nên rơi vào đường cùng mới bắt đầu làm khách lạc đà. Khách lạc đà chính là việc bán mạng, qua lại trên sa mạc, ai cũng không nói chính xác chuyến nào lưu lại trong sa mạc vĩnh viễn không trở về… !
Lão dừng một chút, lại ói:
- Mảnh đất này của chúng ta, người Tần quốc có thể tới đây bất cứ lúc nào, người Tây Lương cũng có thể tới đây bất cứ lúc nào, chỉ cần bọn họ có tâm tư, Lạc Nhạn trấn chúng ta sẽ bị san thành bình địa, chúng ta làm việc, chính là dẫn thương dân hai nước xuyên qua sa mạc, hộ tống hàng hóa mà thôi, đây là công việc của chúng ta, hơn nữa làm chút kinh doanh giữa hai nước, khách lạc đà chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút, mới có thể còn sống sót. Nếu cuốn vào chiến tranh binh gia, bất kẻ trợ giúp một quốc gia nào, bị một nước khách biết, Lạc Nhạn trấn chúng ta chắc chắn không có kết cục tốt, nếu muốn sống sót, phải dựa theo quy củ của lão tổ tông!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ý của Khâu đương gia, chúng ta hiểu được!
- Khách nhân có thể thông cảm là tốt rồi!
Khâu Anh Hào đáp.
Sở Hoan cười nói:
- Khâu đương gia, thực không dám giấu diếm, chúng ta đúng là quan gia Đại Tần, nhưng chúng ta không phải quan gia bình thường, hơn nữa ta dám cam đoan, các ngươi giúp chúng ta sẽ không lưu lại bất cứ hậu hoạn nào, người Tây Lương cũng sẽ không tìm Lạc Nhạn trấn các ngươi làm phiền!
Khâu Anh Hào cau mày nói:
- Lời khách nhân, ta nghe không hiểu!
- Chúng ta là sứ đoàn.
Sở Hoan bình tĩnh nói :
- Không phát sinh việc binh đao, hoàn toàn trái ngược, là bởi vì ngăn cản họa binh đao.