Bà chủ nhà trọ ưỡn ngực lên, để Thủy Dũng mặc sức vuốt ve nhào nặn, hơi thở dồn dập, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay đã thuần thục mà chạm tới đũng quần của Thủy Dũng, giọng thì thào hổn hển:
- Ông nội ngươi…ngay từ khi ngươi bước vào cửa ta đã biết là ngươi có thừa tiền vốn mà. Quả nhiên… quả nhiên … không làm cho người khác thất vọng.
Thủy Dũng lúc này chỉ muốn tan chảy thành nước, một tay xoa cặp nhũ mềm mại, tay còn lại thì kéo quần dài xuống, cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của mụ ta đang thò vào nắm chặt lấy cái kia cứng rắn thành thạo mà đưa lên đưa xuống, khiến gã thấy toàn thân một trận thư sướng. Gã lột mạnh quần dâm phụ ra, để lộ một cặp mông tròn xoe, một bàn tay tay thì thô lỗ nắm lấy đám cỏ thơm um tùm tươi tốt giữa hai chân mà đùa nghịch. Bà chủ nhà trọ hiển nhiên là người cực kỳ dâm đãng, chỗ đó lúc này sớm đã ẩm ướt một mảnh. Thủy Dũng thấp giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, nơi này của ngươi có phải là có nhiều người đi vào rồi đúng không?
- Nỡm.
Phụ nhân mạnh tay siết chặt cái kia giọng cực kỳ phóng đãng:
- Người ta đứng đắn mà, chẳng qua là bị oan gia nhà ngươi câu dẫn mới… mới.. ôi nhẹ chút đi, chỗ đó của ta… vẫn còn trung trinh lắm mà…
- Này, thì trung trinh…
Thủy Dũng cười hắc hắc tay trượt từ mông xuống khẽ hở sâu hun hút, bàn tay thô ráp mặc sức vuốt bóp nặn. Thủy Dũng vừa dùng ngón tay khều nhẹ vùng hang động chết người kia vừa rì rầm:
- Đồ oan gia nhà ngươi, đồ tiểu phụ nhân chết dẫm. Ngươi nếu lừa ta đêm nay ta nhất định ăn thịt nhà ngươi đến no nê mới thôi…
Một tay mụ ta giống như rắn quấn lấy hạ thân Thủy Dũng, tay còn lại đã dần kéo quần áo gã ra khỏi người. Đúng vào lúc này, Thủy Dũng đột nhiên dừng lại. Bà chủ nhà trọ đang lúc hương nồng không kìm nổi thúc giục một cách lộ liễu:
- Oan gia nhà ngươi, làm sao lại dừng lại? Ta ngứa ngáy muốn chết rồi đây, mau mau lên…
Thuỷ Dũng không để ý quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng chứa củi hỏi khẽ:
- Có thấy tiếng gì không? Ông cảm cảm thấy có động tĩnh?
Phụ nhân này hơi giật mình nhất thời không dám cử động. Hai người im lặng chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài, bà chủ nhà trọ mới thở phào nhẹ nhõm:
- Nhìn ngươi đa nghi như Tào Tháo kìa, “con lợn chết” nhà ta sớm đã được “tưới” bao nhiêu rượu ngủ đến sáng mai mới tỉnh, yên tâm đi, là tiếng gió cát bên ngoài đấy.
Thuỷ Dũng thấy mụ ta nói cũng có lý, trong cảnh tối đen như mực cảm giác thấy thân thể người phụ nữ mềm mại thơm ngào ngạt, cũng không do dự cười nhẹ hỏi:
- Tiểu Lãng, ta đêm nay chỉ mưốn ăn no ngươi chỉ có điều miệng trên trước hay miệng bên dưới trước tuỳ ngươi chọn…!
Phu nhân cười phóng đãng không nói lời nào. Thuỷ Dũng bèn nói:
- Trước hết hãy để lão nhân gia thoải mái một chút rồi dùng miệng ở trên giúp ta hô hấp…!
Thủy Dũng dù sao cũng là trùm thổ phỉ, dĩ nhiên có chút năng lực, ngay ở lúc gian tình nóng bỏng này vẫn không quên cảnh giác. Khi dâm phụ đã buông lỏng toàn thân đón đỉnh thương của gã xâm nhập cơ thể, thì một tay Thủy Dũng đã vung lên đánh vào phía sau, đáng tiếc một quyền của gã đánh thẳng vào khoảng không. Không đợi gã kịp phản ứng, một bàn tay cứng như gọng kìm đã dễ dàng nắm chặt yết hầu gã.
Bàn tay này vừa lớn lại vừa có sức mạnh bị một cái bao tay màu đen bao lấy giống như một cái bao tay thô không cảm thấy chút da thịt nào.
Thuỷ Dũng chấn động chỉ thấy bàn tay kia có một sức mạnh rất lớn. Thậm chí gã cảm thấy nếu như đối phương muốn có thể tay không bẻ gãy cổ mình.
Thủy Dũng vốn muốn phản kháng nhưng lúc này chợt nghĩ ra nếu đối phương dễ dàng đến sau mình lại dễ dàng nắm chặt cổ họng mình có thể thấy đối phương võ nghệ cao cường hơn gã nhiều. Lúc nào bản thân lại bị đối phương khống chế, nếu phản kháng nói không chừng đối phương vừa dùng lực ở tay một chút liền bẻ gãy cổ, cho nên hiện chỉ có thể phối hợp tránh chọc giận đối phương, nhất thời cũng không dám manh động, hô hấp dồn dập ánh mắt di chuyển trong khoảng không mờ tối thấy đối phương cả thân mặc áo đen kín mít, ngay cả đầu cũng được che kín không để lộ gì ngoài đôi mắt sắc bén.
Bà chủ nhà trọ hưng phấn dùng bàn tay tự xoa nắn bộ ngực đầy đặn của mình, đôi môi anh đào cắn chặt, không hề biết phía sau có động tĩnh, chỉ cong cặp mông tuyết trắng lên, chờ đợi mũi thương rắn chắc đâm thẳng vào cơ thể, nên thấy phía sau không có chút động tĩnh, lại nỉ non cực kỳ dâm đãng:
- Oan gia nhà ngươi, ta ướt dầm dề thế này rồi. Ngươi vẫn còn không tiến vào sao?
Mụ ta lắc lắc mông đầy khiêu khích.
Lúc này Thuỷ Dũng đã hồn vía lên mây, lấy hết dũng khí nói:
- Hao… hảo hán… ngài đây là làm… làm cái gì vậy?
Gã chỉ cho rằng gian tình bị bại lộ, bị ông chủ phát hiện nên phái người đi đối phó mà thôi.
Bà chủ nghe giọng Thuỷ Dũng run run rốt cục cũng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn mở to mắt quay đầu nhìn phát hiện có chuyện gì đó không đúng mơ hồ thấy một thân ảnh cả kinh kêu “á” một tiếng, cũng may phản ứng nhanh, kinh hãi buông yếm kéo quần trốn sau đống củi run rẩy, bao nhiêu hưng phấn dục tình biến hết sạch.
Tên áo đen giọng khàn khàn khó nghe giống như là quỷ hồn từ địa ngục tới:
- Ta thả tay nếu động đậy cả hai đều phải chết!
Thuỷ Dũng gật đầu, tên áo đen thật sự buông tay, lúc này Thuỷ Dũng mới dám khom xuống kéo quần lên, tên áo đen đã dùng giọng khàn khàn nói tiếp:
- Hỏi ngươi một câu đáp lại một câu, không nói dối không đả thương nếu có nửa lời nói dối cả hai đều phải chết!
Thuỷ Dũng tuy dũng mãnh nhưng cũng không phải là nóng nảy thiếu suy nghĩ. Đối phương dám buông tay rõ ràng là tự tin có thể khống chế gã bất cứ lúc nào. Gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cái cảm giác bị tên đó bóp vào yết hầu vẫn còn đau nhức, có nén xuống hỏi:
- Hảo hán muốn hỏi điều gì?
- Các ngươi là theo quan nội tới?
Đôi mắt tên áo đen như độc xà nhìn chằm chằm Thuỷ Dũng.
Gã gật đầu nói:
- Vâng!
- Các người là ai?
Thuỷ Dũng do dự một chút hỏi ngược lại:
- Hảo hán nói “các người” là muốn hỏi ai?
- Các ngươi có ba người?
Tên áo đen hạ giọng nói:
- Hai nam một nữ các ngươi là ai? Vì sao phải đến quan ngoại?
Thuỷ Dũng thấy tên áo đen nắm rõ hành tung của mình do dự một lúc cảm thấy ánh nhìn sắc bén lạnh lung của đối phương dường như có ý nếu mình nói sai một lời thì sẽ thẳng tay hạ thủ. Gã bị cặp mắt nhìn chăm chú kia làm cho sợ hãi, cuối cùng cũng mở miệng:
- Hảo hán, tiểu nhân là Thuỷ Dũng ở quan nội là bằng hữu của đạo…!
Tên áo đen nhìn sâu vào hai mắt Thuỷ Dũng thấy gã không nói dối, thật có một chút phỉ khí, lại hỏi tiếp:
- Hai tên kia là bằng hữu của ngươi? Bọn họ cũng là người trên núi?
- Không phải!
Thuỷ Dũng thấy đối phương cũng có thể nói tiếng lóng xem ra cũng là người Tần vội đáp:
- Tiểu nhân và bọn họ trước đây không quen biết chỉ là…chỉ là bọn họ thuê tiểu nhân làm việc!
Trong lòng gã đoán tên áo đen nhắc đến Liễu Mỵ Nương, gã nhất thời không rõ tên áo đen rốt cuộc là nhắm đến ai, càng không biết ai là địch ai là bạn nếu là kẻ thù của Liễu Mỵ Nương bản thân đương nhiên muốn chối bỏ quan hệ đó qua một bên.
Ánh mắt tên áo đen hiện ra một ánh nhìn lạnh lẽo:
- Ngươi không biết lai lịch của bọn chúng?
Thuỷ Dũng thấy giọng điệu đối phương có ý nghi ngờ vội vàng nói:
- Hảo hán minh giám, tiểu nhân chỉ biết nhận bạc làm việc, tiểu nhân chỉ biết nữ là Liễu Mỵ Nương nam là Mục Đầu Nữ, tên tiểu nhân không biết thật hay giả… Nam tất nhiên chỉ là một cái ngoại hiệu, tiểu nhân quen bọn họ mới được nửa tháng quả thực không biết lại lịch bọn họ thế nào!
Tên áo đen nói không chút cảm tình:
- Ngươi không nói sai?
- Không dám giấu diếm.
Thuỷ Dũng vội la lên:
- Hảo hán, nếu tiểu nhân có một lời là giả xin cứ giết tiểu nhân đi.
- Tốt lắm, ta lại hỏi ngươi, ngươi theo bọn chúng xuất quan rốt cuộc là cần làm chuyện gì?
Giọng tên áo đen khan khan lạnh như băng, chỉ thanh âm này thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy không tự nhiên:
- Người phụ nữ kia tìm lạc đà khách có phải các ngươi cũng muốn vào sa mạc?
Thuỷ Dũng ngẩn người, ra tuy sợ hãi nhưng tròng lòng thầm tính toán. Người này tra hỏi việc này chẳng lẽ lại là sứ đoàn kia phái người đến tìm hiểu tin tức, tên áo đen chẳng lẽ lại là người của sứ đoàn?
Gã đang do dự thì tên áo đen đã giống như quỷ mỵ bước đến trước một bước, một bàn tay đã bóp chặt cổ mình. Thuỷ Dũng chỉ cảm thấy đối phương giật mình, căn bản không kịp phản ứng gì đã bị đối phương dễ dàng nắm lấy cổ. Lần này trong lòng gã thực sự giật mình. Nếu nói lần trước gã cảm thấy tên áo đen đó do bất ngờ đột kích mới tóm được gã thì giờ phút này gã hoàn toàn hiểu tên áo đen này võ công thực lợi hại, so với gã thì giỏi hơn gấp nhiều lần, quả thực là hơn kém nhau một trời một vực.
Yết hầu bị kẹp gần như hít thở không thông, Dũng Thuỷ sợ hãi nói:
- Hảo… hảo hán xin buông tay, tiểu nhân… tiểu nhân cái gì cũng xin khai!
Tên áo đen đó buông tay ra, Thuỷ Dũng cũng phải ho khan hai cái rồi vuốt cổ nói:
- Hảo hán bên ngoài trấn có một đoàn người… ngài có biết không?
- Các ngươi là người đề ra chủ kiến thuê đội xe?
Tên áo đen giọng điệu bĩnh tĩnh không thể xác định gã đang có thái độ như thế nào.
Thuỷ Dũng dè dặt nói:
- Không… không phải tiểu nhân là…nữ nhân kia, cô ta nói cái đoàn xe kia bắt ... người thân cô ta… cô ta muốn đi theo đoàn xe tìm cơ hội cứu người thân mình ra…!
Thấy tên áo đen nhìn chằm chằm vào mình gã vội khoát tay nói:
- Cũng không phải tiểu nhân muốn làm… là bọn hạ bắt tiểu nhân làm….bọn họ bức tiểu nhân…tiểu nhân là người tốt…!
Tên áo đen nhất thời không nói lời nào, chắp hai tay sau lưng xoay người sang chỗ khác dường như đang suy nghĩ điều gì đó, tuy rằng hắn quay lưng và cách Thuỷ Dũng mấy bước nhưng Thuỷ Dũng cũng không dám có ý định đánh lén từ phía sau.
Bà chủ nhà trọ lúc này đang nấp sau đống củi, vừa rồi hưng phấn cởi xiêm y lúc này cảm giác lạnh kinh hồn, phía trước không xa la cái áo bông nhưng lại không dám đi ra lấy.
Qua một khoảng yên tĩnh một lát sau mới nghe tên áo đen đột nhiên phát ra một trận cười cổ quái, giọng cười làm cho người ta sởn tóc gáy lại nghe thấy hắn vừa cười vừa nói:
- Hoá ra người của Thanh Thiên Vương cũng đến, tìm mòn gót không thấy đến khi lại gặp được chả tốn chút công sức nào, làm ta giảm đi không ít phiền toái... chuyến đi sa mạc lần này đúng là không uổng!
Giọng hắn lạnh như băng:
- Chuyện tối nay nếu lộ ra ngoài giết không tha!
Hắn cũng không thèm để ý tới Thuỷ Dũng và bà chủ nhà trọn, thân hình quỷ mị kia bay tới cạnh cửa, Thuỷ Dũng còn không kịp phản ứng tên áo đem đã bay ra cửa, chỉ thấy cánh cửa kia khép lại một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào. Thuỷ Dũng nén không được rùng mình một cái.