Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 486

Lúc Sở Hoan trở lại, thấy Mị Nương đang ngồi trên gò đất lúc nãy mình ngồi lên, hai tay chống cằm, nhìn lên bầu trời đêm, lại có vẻ vô cùng điềm tĩnh, tràn đầy vẻ nữ nhân.

Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Mị Nương nghiêng đầu lại, thấy Sở Hoan trong tay quả nhiên cầm một tấm áo bông, lập tức đứng dậy, cười khanh khách nói:

- Tiểu nữ đã nói, Sở đại nhân là người tốt, ngài xem, ta không có nói sai đâu.

Sở Hoan đi tới, không lạnh không nhạt mà nói:

- Cô nương trước mặc chiếc áo bông này đi, đến khi nào không cần đến nữa, trả lại cho ta!

- Sở đại nhân thật hẹp hòi.

Liễu Mị Nương cười nói:

- Ngài đường đường là Phó sứ Đại Tần, chẳng lẽ có một chiếc áo bông cũng tiếc? Chi bằng ta dùng bạc mua lại chiếc áo bông này, ngài thấy được không?

Sở Hoan cau mày nói:

- Xem ra cô nương không cần chiếc áo bông này.

Hắn quay người làm bộ phải đi, Liễu Mị Nương lại đuổi theo vài bước, ngăn Sở Hoan lại, nhẹ nhàng dẫm chân, làm nũng nói:

- Thua ngài, một nam nhân, tại sao mới nói hai câu liền tức giận, thật không có tinh thần trượng phu gì cả.

Nàng ta một tay cầm chiếc áo bông, cười khanh khách nói:

- Được rồi, được rồi, đợi qua sa mạc, ta sẽ trả lại ngài chiếc áo bông này là được.

Đôi mắt đẹp của nàng lay động, ngay trước mặt Sở Hoan, Sở Hoan có thể thấy trong ánh mắt sau tấm lụa đen là hình ảnh của chính mình, lại ngửi thấy mùi thơm toả ra từ người nàng, mùi thơm này tuy không nồng, nhưng đi sâu vào trong mũi, cũng có thể làm cho người khác tim đập thình thịch.

Liễu Mị Nương nhận áo bông, đột nhiên nghĩ cái gì, lại đem áo bong trả lại, khẽ cười nói:

- Sở đại nhân, ngài cầm giúp ta một chút, ta cởi cái xiêm y này trước đã.

Sở Hoan cau mày nói:

- Sao cô nương không cầm trở về rồi đổi?

- Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây, ngài đã giúp thì giúp luôn đi!

Trong giọng nói của Liễu Mị Nương mang theo một lượng quyến rũ, nũng nịu mà nói:

- Hảo đại nhân, van cầu ngài đấy!

Sở Hoan không có cách nào khác, nhận áo bông, Liễu Mị Nương thấy Sở Hoan giúp, cười khanh khách, cởi nút thắt của áo lông dê đang mặc trên người, cởi áo lông dê không có tay ra.

Ngưỡng dưới vai áo lông dê, là áo gấm dài màu xanh, bên hông mang một đai gấm, buộc chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, mông tròn cong, mặc dù là áo gấm dài nhưng vẫn làm lộ chiếc mông cong, tròn xoe nở nang. Nàng để chiếc áo lông dê không tay trên gò đất nhưng lại không vội nhận áo bông từ Sở Hoan, mà giơ tay duỗi lưng, bộ ngực sữa nhô lên, tuy ngực bị dây lưng ghìm chặt che giấu độ cao ngất, nhưng lúc này cố ý ưỡn ngực vẫn làm lộ ra đường cong rất mê người.

- Không mặc xiêm y, người thoải mái hơn nhiều.

Trong giọng Liễu Mị Nương ngầm có ý khiêu khích, gắt giọng:

- Khí hậu nơi này thật tức chết đi được, buổi tối đều lạnh như vậy.

Mặt Sở Hoan không chút thay đổi nói:

- Nếu thấy lạnh, mau mặc xiêm y vào, tránh bị đông lạnh!

Liễu Mị Nương quay đầu lại, bước tha thướt, sát vào hắn. Sở Hoan nhíu mày, thấy Liễu Mị Nương ghé sát vào, vốn định lùi vài bước, nhưng như vậy lại ra vẻ sợ nàng ta, đang muốn làm cho nàng lui lại, Liễu Mị Nương đã khe khẽ cười nói:

- Sở đại nhân sợ ta đông lạnh sao?

- Cô nương đông lạnh có quan hệ gì tới ta?

Sở Hoan cau mày, thấy Liễu Mị Nương dán vào quá gần, khiến mùi thơm xông vào mũi, không khỏi thản nhiên nói:

- Cô nương, cô nương dường như có chút quá mức.

Liễu Mị Nương lúc này nhẹ nhàng nhấc tấm lụa đen lên, lộ ra khuôn mặt mang mặt nạ nửa mặt, Sở Hoan chỉ thấy trước mặt tỏa sáng, tuy trước đó đã mơ hồ nhìn thấy hình dạng nhưng chung quy là không thể nhìn thấy, giờ phút này gương mặt tuyết trắng đang hé mở trước mặt, Sở Hoan có một loại cảm giác kinh diễm.

Liễu Mị Nương đương nhiên là mỹ nữ, nhưng so với vẻ quốc sắc làm cho ai tinh thần ảm đạm cũng sáng rực lên của Lưu Ly phu nhân thì vẫn kém hơn một chút, nhưng Mị Nương so với Lưu Ly phu nhân lại có vẻ phong tình.

Đây không phải là loại phong tình phô diễn của nữ nhân thường tình mà là mùi vị nữ nhân có từ bản chất, Lưu Ly phu nhân quyến rũ đoan trang, còn Liễu Mị Nương là kiều diễm phong tình, nửa mặt nạ che mặt còn làm tăng thêm cảm giác thần bí, chỉ là đôi mị nhãn ngập nước đầy vẻ câu hồn dị thường.

Bên môi nàng còn mang theo một chút cười quyến rũ, mị nhãn vô cùng, câu hồn nhìn chằm chằm Sở Hoan, vô cùng lớn mật. Sở Hoan hơi ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật đúng là diễm quang kinh người, không kìm được bất giác lùi một bước. Liễu Mị Nương cười nói:

- Đại nhân là đại quan, khí lượng lớn, cho dù tiểu nữ có hơi quá phận, đại nhân cũng sẽ không quở trách chứ?

Trong lòng Sở Hoan không thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất dễ làm cho nam nhân động tâm, nhưng hắn càng hiểu được, nữ nhân này trước mặt hắn lẳng lơ như vậy, không đơn giản, càng phải đề phòng cẩn thận, nên hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý, đem áo bông trong tay thảy qua, lạnh lùng nói:

- Đừng nhiều lời, mau mặc vào, sớm đi nghỉ đi!

Liễu Mị Nương nhận áo bông, cười ha ha, động tác mặc áo vô cùng chọc người, một ngón tay chỉ vào áo lông dê trên gò đất, dịu dàng nói:

- Hảo đại nhân, giúp ta nhặt xiêm y lại.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Cô nương dường như vẫn có hai tay!

- Ngài giúp người ta một chút thôi!

Liễu Mị Nương đôi môi đỏ mọng nói:

- Người ta cầu ngài mà vẫn không được sao?

- Không được!

Sở Hoan lắc đầu nói, dời tầm mắt, không nhìn nàng ta nữa.

Liễu Mị Nương thầm thở dài, nói:

- Ngài đối với người ta lúc lạnh lúc lạnh làm người ta làm sao chịu được!

- Cô nương, lời này của cô nương thật là lạ.

Sở Hoan không nhịn được nói:

- Ta có lúc nào đối với cô nhiệt tình?

Liễu Mị Nương thấy Sơ Hoan đáp lời, lại lộ ra nụ cười quyến rũ nói:

- Ngài vừa rồi còn quan tâm ta, sợ ta lạnh cứng sao? Đó không phải là nhiệt tình với ta sao?

- Cô nương đúng là tự mình đa tình.

Sở Hoan không khách khí nói:

- Ta chỉ là sợ trong đoàn có người bị bệnh sẽ làm chậm hành trình.

- Tự mình đa tình?

Mị nhãn Liễu Mị Nương chuyển động, long lanh xinh đẹp, bước gần hai bước, giọng nói quyến rũ:

- Sở đại nhân, ý “tự mình đa tình”, có phải ngài cảm thấy Mị Nương có tình ý với ngài?

Hơi thở nàng như lan, gió thơm bốn phía:

- Có phải trong lòng ngài thật sự hi vọng Mị Nương có tình ý với ngài?

Sở Hoan cảm thấy đau đầu.

Nữ nhân này nói chuyện ngả ngớn, lời nói lớn mật, hơn nữa dễ dàng bắt lời của người khác dây dưa giằng co. Hắn trầm mặt nói:

- Cô nương, xin tự trọng, một cô nương như cô, nửa đêm không ở trong trướng nghỉ ngơi, đi lại lung tung, chỉ e là bị người khác hiểu lầm.

- Hoá ra Sở đại nhân cố ý lãnh đạm như vậy là sợ người khác hiểu lầm.

Liễu Mị Nương cười quyến rũ nói:

- Mị Nương hiểu rồi, có phải nếu như không có người thì đại nhân sẽ đối xử với ta tốt một chút?

Sở Hoan xoay người, không thèm để ý, muốn đi ra sau đội ngũ tuần tra một lượt, nhưng chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy tiếng “ôi chao”, Sở Hoan lập tức quay đầu lại thấy Liễu Mị Nương ngồi trên đất, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Cô làm sao vậy?

- Chân của ta…!

Giọng của Liễu Mị Nương mang theo chút đau đớn:

- Chân ta bị trẹo rồi!

Sở Hoan tròng long tức cười, chút thủ đoạn nhỏ ấy, hắn sẽ không mắc mưu, không để ý, tiếp tục đi, nhưng đi được mười bước, quay đầu lại, thấy Liễu Mị Nương vẫn ngồi trên đất lưng đối diện với mình, không đứng dậy, hơi nhíu mày, rốt cục vẫn quay lại, đến bên cạnh Liễu Mị Nương, thấy nàng ta đang dùng hai tay nắm chân phải của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp đúng thật đang nhíu mày hiện ra vẻ đau đớn.

Sở Hoan ngồi xổm xuống hỏi:

- Thật sự bị trẹo?

Liễu Mị Nương lườm hắn một cái, gắt giọng nói:

- Ngài còn nghĩ ta đang câu dẫn ngài lại?

Sở Hoan có chút xấu hổ nói:

- Ta đi kêu người đến.

- Không cần.

Liễu Mị Nương vội nói:

- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, nếu như người khác biết, ngài không sợ…Ngài không sợ có người nói chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?

- Nói bậy.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Liễu cô nương, cô càng nói càng không biết nặng nhẹ.

Liễu Mị Nương cười quyến rũ nói:

- Hi hi, ta biết rồi!

- Đã biết?

Sở Hoan nghe câu nói không đầu không đuôi này nhíu mày nói:

- Cô biết cái gì?

- Ta biết tâm sự của ngài rồi.

- Cô còn có bản lĩnh này?

Sở Hoan lạnh lùng nói

Liễu Mị Nương cũng không quan tâm thái độ lạnh lung của Sở Hoan, õng ẹo nói:

- Ta nghe nói một nam nhân, càng lạnh lùng khi nói về chuyện gì, càng chứng tỏ anh ta rất quan tâm đến chuyện đó, ta nói chúng ta vụng trộm yêu đương, ngài liền lãnh đạm với ta, Sở đại nhân, ngài… haha, trong long ngài có phải thật sự nghĩ muốn vụng trộm yêu đương với ta?

Sở Hoan cả giận nói:

- Cô nương, xin tự trọng, tối nay cô đã nói rất nhiều lời không nên nói.

Liễu Mị Nương cười quyến rũ nói:

- Sở đại nhân, ngài nói thật cho ta biết, ban ngày…có phải ban ngày ngài nhìn lén ta?

- Nhìn lén cô.

Sở Hoan ngẩn ra, bất chợt nghĩ đến ban ngày có mấy lần chú ý đến Liễu Mị Nương, nhưng tuyệt không phải nhìn lén, mà là thấy cô nương này lai lịch bất minh, nên mới cẩn thận đề phòng, nói là nhìn lén, còn không bằng nói là ngẫu nhiên theo dõi một phen. Hắn tức giận nói:

- Liễu Mị Nương, xem ra cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi, nói thật cho cô biết, bản quan nghi ngờ lai lịch của cô, nên mới chú ý nhất cử nhất động của cô trên đường, hiện ta nói thẳng cho cô biết, không cần biết cô là loại người nào, trên đường, tốt nhất là cô nên an phận một chút, đừng làm những việc không nên làm, nếu không…hậu quả cả ta và cô đều không muốn thấy.

Liễu Mị Nương mặt không đổi sắc, vẫn cười quyến rũ nói:

- Sở đại nhân, ý ngài là, trên đường đi, ngài vẫn muốn nhìn chằm chằm vào ta? Hiện ngài chỉ là mượn cớ nhìn lén ta, đúng không?

Gương mặt trắng nõn của nàng hiện lại ửng hồng, kiều diễm, mị hoặc câu dẫn người khác, mắt long lanh nước, càng giống như nước chảy ra, phong tình không gì sánh được.

Sở Hoan biết nữ nhân này nói chuyện ngả ngớn, bất luân nói cái gì đều bị nàng ta bắt lấy bóp méo đi, cười nhạt một tiếng, nói:

- Cô nương thực sự nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào khác, cô tự mình giải quyết ổn thoả!

Hắn liền muốn đứng dậy, lại không ngờ Liễu Mị Nương giơ tay ra muốn bắt tay Sở Hoan, Sở Hoan đã sớm đề phòng cô ta, lúc đôi tay ngọc mềm mại nắm đến, Sở Hoan cũng đã giơ tay, cổ tay xoay một cái, đã giữ cổ tay Liễu Mị Nương.

Cổ tay Mị Mương trắng, hơi lạnh, nhưng không có tì vết và mềm mại, Sở Hoan tưởng Liễu Mị Nương ra tay đánh lén mình, sau khi nắm tay của đối phương, Liễu Mị Nương lại cười nói:

- Sở đại nhân, ngài còn dám nói ngài không thích ta? Ngài không thích ta, cầm tay người ta làm gì? Ngài cũng không sợ người khác nhìn thấy sao?

Bình Luận (0)
Comment