Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 550

Thú Bác Già cũng kinh sợ nhìn Hoàng kim cổ Phật, không nói được lời nào, chỉ mỉm cười lắc đầu, lập tức đưa tay mời Sở Hoan rời khỏi lục đạo đường.

Sở Hoan lập tức rời khỏi Lục Đạo Đường, ra đến cửa mới biết ngoài đó đã tối đen, chỉ có trước bàn thờ Phật thắp một ngọn đèn, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, Nặc Cự La vẫn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, vẫn ngồi thiền bất động.

Sở Hoan xem xét xung quanh, sắc trời không ngờ hoàn toàn tối đen, thấy cả kinh, từ khi tiến vào Lục Đạo Đường dường như cũng không bao lâu sau, nhưng không ngờ đã mơ mơ hồ hồ qua mấy canh giờ.

Hiện tại điều hắn muốn biết nhất là tình hình của Mị Nương, vội vàng tới bên cạnh Nặc Cự La, cung tay hỏi:

- Đại sư, độc đã giải được chưa?

Nặc Cự La lại tựa như một kẻ điếc, không nhúc nhích, câu hỏi của Sở Hoan dường như không nghe không thấy.

Sở Hoan lo lắng, Thú Bác Già cười cười:

- Sở thí chủ có thể chờ một lát, bần tăng chuẩn bị cơm chay!

Nói rồi y liền rời đi, trong Phật Đường lại chỉ còn sự yên tĩnh.

Sở Hoan mơ hồ đối diện với cửa phòng, vẫn đóng chặt, cũng không biết Quỷ đại sư có ra không, hắn tiến sát lại, thậm chí còn muốn mở cửa vào nhìn một chút, nhưng vừa nghĩ tới có khi Quỷ đại sư vẫn đang giải độc cho Mị Nương, lúc này mình đi vào rất có thể lại quấy rầy, đành kiên trì nhịn, tới trước Phật đường, trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh, trên trời không ngờ đã thấp thoáng mấy vì sao.

Đột nhiên nghĩ tới đám Bạch Hạt Tử vẫn còn chờ ở ngoài miếu, hắn lo lắng bèn mở cửa miếu, lập tức có người ra đón, giọng nói Bạch Hạt Tử vang lên:

- Đại nhân, ngài ra rồi, thiếu chút nữa thì các huynh đệ phải xô cửa vào.

Sở Hoan đi vào đó nửa ngày, đám người Bạch Hạt Tử cũng muốn biết tình hình bên trong, đúng là thập phần lo lắng.

Sở Hoan đi ra, thuận tay khép hờ cửa miếu lại mới nói:

- Để cho mọi người cực khổ rồi. Đúng rồi, bọn Lang Oa Tử đã về rồi à?

Bên cạnh một người tiến lên, đúng là Lang Oa Tử, chắp tay với Sở Hoan.

Sở Hoan yên lòng hỏi:

- Chuyện có giải quyết được không?

Lang Oa Tử gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, Sở Hoan cũng biết, Lang Oa Tử nhìn thì bình thường, nhưng làm việc vô cùng chu toàn. Nếu gã gật đầu thì đương nhiên chuyện đã được xử lý vô cùng sạch sẽ.

Nghĩ đến Bác Luân Hổ phái người trả thù, nếu không có đám người Lang Oa Tử này xuất hiện kịp lúc, hậu quả quả nhiên thiết tưởng không chịu nổi.

Hắn biết, sau khi đám kỵ binh kia đuổi theo, Khất Cốt Nhĩ mười phần đã ngộ hại, không khỏi nắm chặt tay. Khất Cốt Nhĩ kia tuy tướng mạo bình thường, cũng là hiệp can nghĩa đảm, lần này thoát khốn, Khất Cốt Nhĩ chủ động hiến thân lập công, trong lòng cũng đã quyết định, đợi có cơ hội, sẽ phải chém chết Bác Luân Hổ.

Tôn Tử Không đã tiến lên hỏi:

- Sư phụ, đêm nay người phải ở lại đây ạ?

Sở Hoa nghĩ đến tình hình của Mị Nương vẫn còn chưa rõ ràng, tối nay chỉ sợ thật sự là đi không được, tuy nhiên, Lang Oa Tử và mấy chục người liên quan, nếu đều vào miếu hết, nhất định sẽ quấy rầy chốn thanh tu, hơi trầm tư một lát, rồi ra lệnh:

- Bạch huynh, Sói oa tử, hai người dẫn theo đoàn người tới phía trước tìm một nơi ngủ lại, đợi chuyện ở đây xong, chúng ta cùng nhau đi tìm sứ đoàn, sớm ngày chạy tới Thanh La Thành!

Bạch Hạt Tử vội hỏi:

- Đại nhân, có cần phái hai huynh đệ ở lại chiếu cố không?

Sở Hoan lắc đầu:

- Không cần, các ngươi đi trước đi, không cần lo lắng, chuyện ở đây xong ta sẽ đi tìm các ngươi.

- Trước hết chúng ta qua bên kia chân núi trú doanh nghỉ tạm, ta lại phái thêm một người ở bên ngoài trông coi, nếu đại nhân có gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được chúng ta.

Sở Hoan gật đầu, Bạch Hạt Tử phất tay ra hiệu mọi người rời đi.

Sở Hoan đợi mọi người đi khỏi mới đóng cửa miếu, quay lại Phật đường, nhất thời vô cùng nhàm chán, ngồi xuống bồ đoàn trong đó.

Bên cạnh Nặc Đích La không khác gì người câm, không nói một lời, vẫn thành kính ngồi thiền, hơn nửa ngày sau, Thú Bác Già mới tới gần ôn hòa nói:

- Sở thí chủ, đã chuẩn bị cơm chay, không ngại thì cùng ăn thôi!

Sở Hoan thật sự đói vô cùng, đứng dậy hỏi:

- Thú Bác Già đại sư, Quỷ đại sư….

Không đợi hắn nói xong, Thú Bác Già đã cười:

- Lòng yên tĩnh thì mọi sự an, ăn xong cơm chay có lẽ có kết quả rồi.

Sở Hoan biết ở đây hết thảy đều không cần hỏi nhiều, cũng không khách khí nữa, đi theo Thú Bác Già tới đằng sau Phật đường, qua một cánh cửa, đằng sau đó là phòng ăn nhỏ, bàn ghế đều hết sức mộc mạc, trên bàn đã bày sẵn cơm chay, một đĩa đậu phụ, một đĩa đau xanh, cộng thêm ba bát cháo, quả nhiên là thanh trà đạm phạn.

Thú Bác Già mời Sở Hoan ngồi xuống, lúc này Nặc Cự La cũng đã tới, sắc mặt lạnh tanh ngồi xuống cạnh bàn. Sở Hoan thấy hai người không động đũa, cũng không tiện cầm trước, đã thấy hai người đều bắt chữ thập nhắm mắt tụng kinh, một lát sau, Thú Bác Già mới cười mời:

- Thanh trà đạm phạn, Sở thí chủ, mời dùng!

Nặc Cự La cũng cầm bát cháo lên, ăn một miếng cháo, lại một miếng đồ ăn, người Cao Mã Đại bình thường có ăn hết ba bát cháo thế này cũng không tính là no.

Có điều, khi Nặc Cự La ăn cơm ăn rất chậm, dường như vẫn thong thả thưởng thức từng hạt gạo, Thú Bác Già cũng chậm rãi ăn cháo, thấy hai người như thế, Sở Hoan cũng không khách khí nữa, bưng bát lên, ăn một miếng nhỏ, nhận ra cháo không có mùi vị gì, lại nếm thử đồ ăn, lại nhận ra hai đĩa đồ ăn dường như không có muối, thậm chí cả một giọt nước cũng không có, không có một chút mùi vị nào một cách triệt để.

Một ngọn đèn dầu ảm đạm, cùng hai hòa thượng ăn thanh trà đạm phạn, tình huống này có vẻ hết sức quỷ dị, vài lần Sở Hoan muốn nói chuyện phá vỡ im lặng, nhưng nhìn thấy hai vị hòa thượng này khi đang ăn cơm mà như đang thực hiện một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, hết sức chăm chú, cũng không nói gì nữa.

Ăn xong bát cháo, Thú Bác Già cũng không định mang cho Sở Hoan thêm bát nữa, dọn xong bát đũa mới nói với hắn:

- Sở thí chủ, mời đi theo bần tăng!

Sau đó dẫn hắn tới trước một căn phòng, cửa phòng khép kín, chắp tay hình chữ thập nói:

- Quỷ đại sư chờ bên trong!

Không nhiều lời, liền lui xuống.

Sở Hoan chỉ cảm thấy máy hòa thượng này đều thần thần bí bí, bèn tiến lên, do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa, trong phòng ánh sáng ảm đạm, có một cái ghế trà thấp, trên đó có một ngọn đèn dầu, bên cạnh ngọn đèn, Quỷ đại sư một thân áo choàng trắng khoanh chân ngồi, trong ánh đèn tối mờ mờ, chiếc mặt nạ đen sáng bóng lên có vẻ dị thường quỷ dị.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Sở Hoay xoay tay đóng cửa lại, tiến lên chắp tay:

- Đại sư!

Giọng Quỷ đại sư khàn khàn trầm thấp:

- Ngồi!

Sở Hoan bèn khoanh chân ngồi xuống đối diện lão, dưới lớp mặt nạ đen, một đôi mắt đỏ thẫm nhìn hắn:

-Mắt trái của ta đã nhìn không thấy được gì cả, mắt phải rất nhanh cũng sẽ mù.

- Ồ?

Hắn ngẩn ra.

Quỷ đại sư thấp giọng:

- Tám tuổi, lần đầu tiên ta đăng đàn giảng kinh. Mười ba tuổi, một trong tứ đại thần tăng thuyết pháp với ta và đã thua Phật pháp của ta. Mười lăm tuổi, Tây phương có Phật Sử tới, mười bảy ngày thuyết pháp, năm vị đã bại dưới tay ta. Khi đó, ta đã cho rằng ta được Phật Tổ phù hộ, cả đời này pháp lực vô biên, nhất định có thể nhìn thấu sinh tử.

Lão kể lại đại khái, giọng trầm trầm, nhưng Sở Hoan biết, chuyện lão nói một cách thản nhiên đó, năm ấy tất nhiên là một đại sự kỳ tích.

- Mười bốn năm trước, ta đốt đèn Phật trong Phật đường, vô lý Phật dầu tạt lên tay ta, nhưng ta không cảm thấy chút đau đớn nào. Khi đó ta mới biết, ta đã bị bệnh phong!

Quỷ đại sư vẫn lạnh lùng bình thản.

- Bên phong?

Sở Hoan cả kinh.

Mặc dù hắn cũng không rõ lắm về bệnh phong, nhưng trong trí nhớ, đây là một bệnh vô cùng khủng bố.

- Bệnh phong sẽ khiến ngươi mất đi tất cả cảm giác.

Quỷ đại sư chậm rãi:

- Thân thể của ngươi sẽ không có bất cứ cảm giác gì, hơn nữa, theo thời gian, thân thể sẽ dần dần hư thối, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn da thịt ngươi dần dần thối đi nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì.

Đột nhiên Sở Hoan hiểu.

Quỷ đại sư giấu toàn cơ thể dưới lớp áo bào trắng, thậm chí ngay cả bộ mặt cũng đeo mặt nạ, ngay từ đầu hắn còn thấy lạ, giờ thì đã hiểu, thì ra vị Quỷ đại sư này mắc bệnh phong. Theo như lời lão nói, thân thể của mình đã thối rữa. Vì thế, mới phải giấu toàn thân mình.

Đột nhiên nghĩ tới hôm nay khi đến gần Quỷ đại sư, hắn ngửi được một mùi hương cực kỳ cổ quái từ trên cơ thể lão, múi đó, tựa như mùi hôi, lúc ấy vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, giờ thì đã hiểu, mùi hôi đó là do da thịt trên người lão đã bị hư thối. Cái mùi này rất có thể vì Quỷ đại sư che giấu mùi thịt thối trên cơ thể mình, nên trên người có bôi một loại hương liệu nào đó.

Thân thể Quỷ đại sư còng xuống, thoạt nhìn hết sức gầy yếu, Sở Hoan không ngờ vị đại sư này lại thừa nhận mình mắc chứng bệnh khủng bố như thế. Nếu thân thể đã hư thối đến mức cần đến hương liệu để che giấu, thì bệnh của lão khẳng định đã tới thời kỳ cực kỳ nghiêm trọng.

Đôi mắt lão đỏ thẫm khác hẳn với người thường, lúc này Sở Hoan quan sát được, mắt trái Quỷ đại sư thoạt nhìn còn có đồng tử, nhưng quanh đó đề là huyết sắc đỏ quạch, so với mắt trái, tình trạng của mắt phải dường như nhẹ hơn một ít.

Hắn nhìn vào mắt lão, thấy cặp mắt đỏ thẫm kia, muốn rời tầm mắt, nhưng không biết tại sao cặp mắt của mình giống như không chịu nghe lời nữa, đôi huyết mâu của Quỷ đại sư tựa như có ma lực mạnh mẽ, còn mình lại nhất thời không cách nào rời mắt, hơn nữa ý thức bắt đầu mư hồ, đôi huyết mâu kia tựa như biến thành hai đốm lửa cháy.

Trong thoáng chốc, Sở Hoan nhận ra mình đã lạc vào trong một biển lửa, nhìn quanh, liệt hỏa hừng hực mọi nơi, trong giây lát cảm giác dưới chân nặng trĩu, lại phát hiện trên mặt đất có một gã quái vật lõa thể nằm sấp giống như không phải là người, vẫn còn kinh hãi, Sở Hoan chợt thấy từ bên trong lửa cháy hừng hực, một gã quỷ sai mặt mũi hung tợn lao ra, quỷ sai đó cầm trong tay một cái khóa sắt, vươn một bàn tay lông lá to như một cái quạt cầm lấy thân thể ở dưới chân Sở Hoan lên, trong tiếng rống thê lương thảm thiết và hung mãnh giận dữ, quỷ sai đeo cái khóa lên cổ, dùng sức ghìm chặt, đầu của quái vật kia bay lên, máu tươi bắn vọt lên trời.

Dù là lá gan Sở Hoan lớn, nhưng lúc này cũng hết hồn, cả người ớn lạnh.

Bình Luận (0)
Comment