Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 607

Sáng sớm ngày tổ chức hôn lễ, Tiết Hoài An dẫn theo đám quan viên nước Tần đến vương phủ Bắc viện. Hôm nay rước dâu, sứ đoàn nước Tần dẫu gì cũng là chủ nhân, hôm qua Cổ Tát Hắc Vân đã thông báo với Tiết Hoài An là đám cưới hôm nay sẽ có nhiều quan viên, quý tộc Tây Lương tham gia. Hơn nữa, dựa theo phong tục Tây Lương, trước khi đến cưới tân nương, nhà gái sẽ phái một đội ngũ đến đưa đồ cưới.

Hiên Viên Thắng Tài triệu tập tất cả Cận Vệ quân thủ hạ đến đây, ngoài một số chịu trách nhiệm cảnh giới, thì số còn lại nhận nhiệm vụ bưng trà rót nước tiếp khách.

Trời vừa tờ mờ sáng, đám người Tiết Hoài An đã đến Bắc viện vương phủ, rất nhanh liền có người của bộ tộc Na Sử mang theo đồ cưới đến. Trên thực tế, cũng chủ yếu là đồ dùng của Tháp lan cách, cộng với một ít đồ mới mua theo phong tục Tây Lương.

Sở Hoan tất nhiên cũng đến rất sớm. Đại Lễ quan Cổ Tát Hắc Vân hôm qua cũng đã đưa y phục chú rể tới. Đó đều là những đồ dùng đang thịnh hành của Tây Lương. Mặc dù Tiết Hoài An đã có ý là nên cử hành hôn sự theo phong tục Trung Nguyên, nhưng Cổ Tát Hắc Vân giải thích, trên thực tế, hôn lễ quý tộc Tây Lương cũng là bắt chước văn hóa Trung Nguyên. Đặc biệt ở thành Thanh La, rất nhiều chi tiết hôn lễ giống hoàn toàn với Trung Nguyên. Đại Lễ quan cho rằng, đám cưới tổ chức trên đất Tây Lương thì nên dựa theo phong tục Tây Lương. Nếu Sở Hoan mặc y phục nước Tần đi rước dâu, dân chúng trên đường nhìn thấy sẽ không có thiện cảm.

Tiết Hoài An mong chuyện này kết thúc sớm, sau đó còn đi gặp Tây Lương vương, hoàn thành nốt nhiệm vụ, sớm quay lại nước Tần. Nên Cổ Tát Hắc Vân đã nói như vậy, y cũng không ý kiến gì thêm nữa.

Tất cả mọi chuyện chuẩn bị hôn lễ, Sở Hoan cũng không hỏi tới. Đã đến nước này, đám cưới thế nào mà chẳng được. Điều quan tâm của hắn bây giờ là sau đám cưới làm sao để có thể đem Ỷ La về nước Tần.

Mới vừa ăn xong bữa sáng, Đại Lễ quan đã dẫn một nhóm người tới, có khoảng 50 nha hoàn, 50 tôi tớ, 30 người lo việc bếp núc nấu nước, chuẩn bị cho tiệc cưới hôm nay.

Đại đường Bắc viện Vương phủ cực kỳ rộng rãi. Hơn nữa, còn có chính viện cực lớn. Bên ngoài nội đường cũng đủ để đặt bàn tiệc chiêu đãi khách đến tham gia đám cưới.

Trên thực tế, công tác chuẩn bị ở Bắc viện Vương phủ đã sắp xếp xong. Thức ăn thức uống đồ dùng cho tiệc cưới đều đã chuẩn bị thích đáng.

Cổ Tát Hắc Vân sau khi tới, lại tới tìm Tiết Hoài An, thúc giục Tiết Hoài An chuẩn bị cho Sở Hoan, nhất định vào giữa trưa phải đến chỗ ở của tân nương, đón cô dâu về.

Từ Bắc viện Vương phủ đến phủ đệ của cô dâu đúng là khá xa, đi lại cũng cần chút thời gian. Tiết Hoài An lập tức sai người hầu giúp Sở Hoan sửa soạn y phục, suất lĩnh đội rước dâu đi nghênh đón tân nương.

Na Sử Bột Cổ Lợi hôm nay cũng mặc trang phục lễ hội. Bên trong phủ người đến người đi tấp nập. Mặc dù hôn sự này hơi gấp gáp nhưng sau mấy ngày bận rộn mọi việc cũng đã ổn thỏa.

Hai ngày này, mặc dù lão không nói chuyện với Ỷ La, nhưng cũng có mấy lần len lén đi qua xem, nhìn thấy trong phòng Ỷ La bình tĩnh như thường, cũng an tâm hơn.

Đối với phong tục cưới hỏi của Tây Lương, lão thuộc như lòng bàn tay. Buổi sáng phái người đưa đồ cưới cho Ỷ La, biết đoàn rước dâu vào giữa trưa sẽ đến nơi. Ỷ La đường đường là Công chúa của Hoàng Kim Na Sử bộ tộc, hôm nay làm tân nương, cho dù không vì Ỷ La, thì cũng vì thể diện của bộ tộc, nên trang phục cô dâu cũng phải thực tốt.

Ngoài trang phục cô dâu, còn có phấn bột thượng đẳng đem từ Trung Nguyên tới, sau khi ăn sáng xong, Na Sử Bột Cổ Lợi phái mấy nha hoàn quen thuộc đến chuẩn bị trang phục và trang điểm cho Ỷ La. Tuy nói còn cách hai canh giờ nữa mới tới chính ngọ, nhưng nếu muốn làm cẩn thận, thì hai canh giờ cũng không phải quá dài.

Trác Nhan Luân, Tác Cáp Bố Nguyên cùng một đám tộc trưởng các bộ tộc lớn nhỏ của Cổ Lạp Thấm hộ tống đến vương thành cũng đã có mặt từ rất sớm. Dĩ nhiên, đây không phải là việc riêng của bộ tộc Na Sử. Mà còn là chuyện lớn của các bộ thuộc đại thảo nguyên Cổ Lạp Thấm. Các tộc trưởng Cổ Lạp Thấm tất nhiên cũng phải cùng chung tay xử lý nội vụ.

Ngoài các tộc trưởng ở Cổ Lạp Thấm đến, còn có một số quan viên Cổ Lạp Thấm làm quan ở vương đô, tất nhiên là cũng sớm đến lo đại sự.

Các quan viên này xuất thân từ các bộ lớn nhỏ của Cổ Lạp Thấm, cũng có người trực hệ với với Na Sử Bột Cổ Lợi. Tuy rằng có quan hệ huyết thống với Cổ Lạp Thấm, nhưng đều làm quan ở vương thành Thanh La. Tuy nhiên, khi Ma Ha Tàng dẫn dắt các bộ Cổ Lạp Thấm khởi binh, những người này bị Ma Ha La viện cớ Cổ Lạp Thấm làm phản tống vào ngục. Đến khi Ma Ha Tàng quay lại vương đô, việc đầu tiên là thả những quan viên này ra, khôi phục nguyên chức.

Bọn họ xuất thân từ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, hôn sự của Tháp lan cách Ỷ La sẽ nhiên cũng là việc của bọn họ, không thể vắng mặt được.

Bên trong chính đường, Trác Nhan Luân, Tác Cáp Bố Nguyên đang nói nói cười cười cùng Na Sử Bột Cổ Lợi. Hôm nay là ngày đại hỉ, không chỉ Na Sử Bột Cổ Lợi mặc lễ phục, mà mấy người Trác Nhan Luân cũng đều mặc y phục hoa mỹ, lời nói khách khí, luôn mồm chúc mừng Na Sử Bột Cổ Lợi đã chọn được một Phò mã sắc sảo. Đám quan viên ở vương đô sống sót sau tai nạn, càng hết lời tán dương nào là Đại vương tử, cùng Đại tộc trưởng tinh anh đã suất lĩnh thảo nguyên Cổ Lạp Thấm bình định phản loạn Ma Ha La, đây là thời khắc vinh quang nhất của Cổ Lạp Thấm.

Đang nói chuyện vui vẻ, chợt thấy từ phía sau có một gã người hầu vội vã chạy tới, nét mặt hốt hoảng. Gã bất chấp bên trong chánh đường có đông đảo tộc trưởng các bộ tộc, lao tới nội đường quỳ xuống run giọng nói:

- Đại tộc trưởng, xảy ra… xảy ra… chuyện lớn rồi.

Na Sử Bột Cổ Lợi thấy sắc mặt người đó trắng bệch, thấy kinh nhíu mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Tháp lan cách…

Người này nhìn xung quanh, thấy các tộc trưởng đang nhìn mình chằm chằm, lại càng căng thẳng, tuy nhiên gã cũng không phải hạng ngu ngốc, không nói thẳng trước mặt mọi người, mà đứng dậy đi đến bên cạnh Na Sử Bột Cổ Lợi nói nhỏ mấy câu.

Na Sử Bột Cổ Lợi biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, cũng bất chấp các Tộc trưởng đang ngồi cả đấy, bước nhanh ra đại đường.

Mấy Tộc trưởng nhìn thái độ của Na Sử Bột Cổ Lợi cũng biết là có chuyện rất lớn xảy ra.

Na Sử Bột Cổ Lợi từ khi còn trẻ, đã là một dũng sĩ nổi danh khắp thảo nguyên Cổ Lạp Thấm. Lão được xếp vào hàng máu lạnh, bất luận là việc gì cũng không khiến cho vị Tộc trưởng bộ tộc Hoàng Kim này sợ hãi.

Nhưng vừa rồi, vẻ mặt của Na Sử Bột Cổ Lợi xuất hiện vẻ sợ hãi cực kỳ hiếm thấy. Trong nội đường còn lại khoảng mười người. Cả đám quay lại nhìn nhau, biết là xảy ra chuyện lớn nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì không ai rõ ràng cả.

Lòng Na Sử Bột Cổ Lợi lúc này như có lửa đốt. Lão vội vã tới chỗ ở của Ỷ La, thấy cửa phòng đã mở, từ bên trong vọng ra tiếng của Ỷ La đang quát tháo:

- Các ngươi lui ra, không ai được đến gần, kẻ nào đến gần, ta chém chết.

Na Sử Bột Cổ Lợi đến trước cửa, nhìn vào bên trong thì thấy có bảy tám thị nữ ai nấy đều hoảng sợ vô cùng. Còn Ỷ La thì đứng bên cạnh bình phong, xiêm y xộc xệch, sắc mặt tái nhợt. Tay trái nàng cầm thanh loan đao, tay phải chảy máu đầm đìa, toàn cánh tay tràn đầy máu tươi, thậm chí, ngay cả quần áo cũng dính đầy máu.

Na Sử Bột Cổ Lợi hoảng hốt đi vào. Ỷ La đã lạnh lùng nói:

- Không được đến đây.

Na Sử Bột Cổ Lợi cũng đã quát:

- Con làm cái gì vậy?

- Phụ thân, các người không cho Sở Hoan lựa chọn con đường sống, cũng không cho con được lựa chọn.

Ỷ La buồn bã nói:

- Con biết, nếu cứ làm theo các người, biến cuộc hôn sự thành âm mưu, như vậy là con đã phản bội tình yêu của mình. Nếu như ngày sau, Hoan ca biết, huynh ấy nhất định sẽ không tha thứ cho con. Con thích huynh ấy, cho nên chỉ còn cách này. Phụ thân, thật xin lỗi.

- Buông đao xuống.

Na Sử Bột Cổ Lợi tiến lên hai bước:

- Ỷ La, con mau buông đao xuống.

- Nếu như gả con cho huynh ấy, huynh ấy sẽ bị các người vây khốn.

Ỷ La kiên quyết:

- Nếu con chết, hôn sự này mới không thể tiến hành. Huynh ấy không phải là Phò mã, các người không có lý do gì để vây khốn huynh ấy nữa.

- Hồ đồ.

Na Sử Bột Cổ Lợi thấy tay Ỷ La vẫn tiếp tục chảy máu, biết nếu tiếp tục như thế, Ỷ La sẽ chết vì mất quá nhiều máu. Lão vừa lo vừa giận, mắng:

- Con cho rằng làm như vậy có thể cứu được Sở Hoan? Ỷ La, làm sao con hồ đồ như vậy? Chuyện này, con cho rằng là chủ ý của ta? Con cũng cho rằng đây là chủ ý của Đại vương tử? Sở Hoan biết quá nhiều chuyện về Tây Lương chúng ta, cho dù Đại vương tử bỏ qua cho hắn, cho dù ta bỏ qua cho hắn, thì các Tộc trưởng kia chẳng lẽ để cho một người biết rõ nội tình Tây Lương cứ thế rời đi?

Ỷ La cắn chặt hàm răng. Na Sử Bột Cổ Lợi thở dài nói:

- Đứa nhỏ, con muốn cứu Sở Hoan, thì không thể làm như vậy. Chỉ có gả con cho hắn, hắn mới có cơ hội bình an sống sót. Nếu không… ngược lại, Sở Hoan sẽ càng gặp nguy hiểm.

Tay cầm đao của Ỷ La khẽ run lên.

- Nếu hắn không phải là Phò mã, không có bất kỳ liên quan nào với Tây Lương chúng ta, bọn họ chắc chắn không bỏ qua cho hắn.

Na Sử Bột Cổ Lợi nói tiếp:

- Gả con cho hắn, hắn có thân phận Phò mã, sẽ có thể bảo vệ hắn.

Lão đưa tay ra:

- Đứa nhỏ, đưa dao găm cho ta, không nên làm chuyện hồ đồ. Cho dù không vì ta, không vì Cổ Lạp Thấm, chỉ vì Sở Hoan, con cũng không thể chết.

Vẻ mặt lão chợt trở nên lạnh lùng:

- Nếu như con vì hắn mà chết, con cho rằng ta sẽ bỏ qua cho hắn? Sẽ để hắn còn sống mà rời đi?

Ỷ La buồn bã nói:

- Phụ thân, cha nói đi, con phải làm gì bây giờ?

Giọng của nàng nghe xa xót đến tê lòng. Na Sử Bột Cổ Lợi thở dài:

- Đứa nhỏ, nếu như hắn không thể phản bội cố quốc, cũng không thể lập công lao sự nghiệp cho Đại Tây Lương, phụ thân ngay tại đây cam đoan với con, ta sẽ kiếm cho các con một mảnh đất để có thể sống bình an…

Ánh nắng tươi sáng. Hôm nay mà một ngày đẹp trời.

Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân, mặc trang phục chú rể sặc sỡ, dẫn đoàn rước dầu dài lê thê, rời Bắc viện Vương phủ, đi về chỗ ở của Na Sử Bột Cổ Lợi.

Điểm khác trong phong tục rước dâu của Tây Lương so với Trung Nguyên là chú rể phải đeo cung tên đón dâu, mà tên trong hộp, chỉ có đúng ba mũi.

Ba mũi tên này, nhất định phải chờ đến khi đến phủ đệ tân nương mới được bắn ra, lúc đó, mới có thể cưới tân nương.

Bình Luận (0)
Comment