Giọng nói của tân nương giả mạo rất dịu dàng, mềm mại, thậm chí mang theo hương vị, nhưng lọt vào tai hai người này, lại rét lạnh nói không ra lời.
Hai người này nằm trên mặt đất, thân thể đã cứng ngắc, cảm giác được hàn ý trên người ngày càng nặng, ngay cả lục phủ ngũ tạng của mình dường như bị hàn khí đông cứng, hô hấp đã hơi khó khăn, một người khó nhọc nói:
- Ngài… Ngài đã hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có ý này. Chúng ta chỉ… chỉ vì muốn tốt cho ngài, không muốn để ngài cuốn vào cuộc thị phi này… Ngài mau cho chúng ta thuốc giải… !
Người còn lại cũng thở không ra hơi nói :
- Van cầu ngài… ta… ta chịu không nổi… !
- Tốt cho ta ?
Tân nương khẽ thở dài :
- Thiên hạ này còn có người tốt sao ?
Trán nàng hơi nghiêng, bức mành che rung động, dịu dàng nói :
- Các ngươi không phải sợ, thật ra độc tính của “quai bảo bảo” (tên của độc trùng) rất nhân từ, các ngươi sẽ không chết quá nhanh, chỉ cần các ngươi nói cho ta biết, chủ nhân của các ngươi là ai, quai bảo bảo sẽ cao hứng, ta cũng sẽ cao hứng, nói không chừng cho các ngươi thuốc giải !
Một người nói :
- Ngài… ngài thật muốn xen vào sao ? Ngài phải biết rằng, một khi… một khi ngài cuốn vào, thì… thì không thể thoát được, cho dù… cho dù chạy tới chân trời góc biển, ngài… ôi, van cầu ngài, mau cho chúng ta giải dược… !
Sở Hoan ngồi dựa trên ghế, nghe mấy người này nói chuyện, lai lịch của nữ nhân này tuy kỳ quái, nhưng lai lịch hai người này cũng cổ quái.
Tân nương nhẹ nhàng di chuyển, tuy rằng mặc hồng bào rộng rãi, nhưng tư thế đi lại của nàng hết sức tao nhã, nàng ngồi xuống một chiếc ghế, thấp giọng nói:
- Ta không vội, các ngươi có thể đợi, ta cũng có thể chờ… !
Nàng giơ cánh tay lên, đặt trước mắt mình, nhìn con trùng nhỏ màu bích đang nhúc nhích trên cánh tay trắng nõn như tuyết của mình, nhìn qua rất nhã hứng.
Một người trong đó thật sự chịu không nổi, nói:
- Ta… ta nói… !
Người bên cạnh lạnh lùng nói:
- Lớn mật, ngươi dám… ngươi dám tiết lộ một chữ? Ngươi không… không muốn sống nữa sao?
- Không nói, hiện giờ… hiện giờ chúng ta sẽ chết… !
Người nọ thống khổ nói:
- Ta không muốn… không muốn chết kiểu này… !
- Nếu như ngươi nói rồi, sau đó cũng không thể siêu sinh… !
Đồng bạn lớn tiếng quát lên, gã còn chưa nói xong, tân nương đã thấp giọng nói:
- Ngươi thật là có khí phách, ta thích nhất nam nhân có cốt khí, được, ta liền cho ngươi thuốc giải trước… !
Không ngờ tân nương này đứng dậy, đi tới bên cạnh người này, vươn một tay, hai ngón tay bắn ra, giữa hai ngón tay mang theo một viên thuốc màu đỏ.
Người bên cạnh thống khổ nói:
- Cho ta… cho ta thuốc giải… !
Tân nương lắc đầu nói:
- Ngươi muốn khai nhanh như vậy, không có khí phách, ta không thích nam nhân không có cốt khí.
Đôi mắt dưới bức mành nhìn người có khí phách, giọng nói mềm mại, giống như gió nhẹ:
- Tới, hé miệng, nuốt vào… !
- Đây là cái gì?
Người nọ hiển nhiên vẫn hơi đề phòng:
- Ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Đây quả thực là thuốc giải?
Tân nương ủy khuất nói:
- Vừa rồi ngươi đòi thuốc giải, hiện giờ cho ngươi thuốc giải, ngươi lại nghi thần nghi quỷ, ài… Thôi, nếu ngươi không cần, ta cho hắn là được… !
Nàng làm bộ muốn cho người còn lại thuốc giải, người này vội vàng nói:
- Ta… ta muốn… cho ta… !
Tân nương tử phát ra nụ cười mềm mại, ném viên thuốc màu đỏ vào trong miệng người kia, người kia nuốt viên thuốc đỏ vào, lập tức liền thống khổ nói:
- Không đúng, đây… đây không phải thuốc giải, ta… yết hầu của ta nóng qua, a… ngươi… !
Gã mở to miệng, đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, hai mắt trở nên vô cùng thê lương, dường như muốn lồi ra.
Tân nương cười khanh khách, thấp giọng nói:
- Lời nói của nữ nhân, sao ngươi lại dễ dàng tin tưởng như vậy?
Cổ tay nàng vừa chuyển, cũng không biết xuất hiện một chiếc bình sứ nhỏ từ nơi nào, mở bình sứ thật cẩn thận, hỏi người kia:
- Cái này ngươi có muốn hay không? Đây mới thật là thuốc giải, ngươi muốn nếm thử hay không?
Người nọ liều mạng muốn nói chuyện, nhưng thanh đới giống như bị phá hỏng trong nháy mắt, chỉ phát ra tiếng a a, không phát được lực lượng, căn bản nói không ra lời.
Tân nương cẩn thận đổ chất lỏng trong bình sứ nhỏ lên mặt người nọ, liền nghe một tiếng xèo vang lên, một cỗ bụi mù màu đen bốc lên từ trên mặt người này, toàn thân gã co giật, hô không ra tiếng, đồng bạn bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, khi chất lỏng kia đổ lên mặt đồng bạn, cơ trên mặt giống như bộ lông bị thiêu đốt, nhanh chóng biến mất.
Dược tính độc dược nhanh chóng khuếch tán, đồng bạn bên cạnh trợn mắt há mồm, chỉ thấy đồng bạn mình biến mất từng chút một trong bụi mù màu đen.
Trước là cả đầu, lập tức lan tràn đến toàn thân, tốc độ cực nhanh, khiến người ta trợn mắt líu lưỡi. Sở Hoan ngồi trên ghế nhưng xem vô cùng rõ ràng, thấy được một người sống sờ sờ, nhanh chóng hư thối biến mất, sau một lát chỉ còn lại xiêm y, người này đã hóa thành một vũng máu.
Sở Hoan trơ mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng kinh hãi vạn phần, dược tính của độc dược này rất mạnh, thật sự chưa từng gặp trước đây, thủ đoạn tàn nhẫn của nữ nhân này, càng khiến Sở Hoan khiếp sợ không thôi.
Người còn lại mặt xám như tro, nhìn động bạn bị biến thành máu loãng, trong lòng kinh hãi, không ai có thể so sánh. Sau một lúc lâu không thể khôi hục tinh thần, nhìn thấy tân nương đi tới cạnh mình, người này giật mình, thê lương nói:
- Van cầu ngươi… ta… ta… !
Giọng gã run rẩy, đã nói không ra lời.
Tân nương thấp giọng nói:
- Ngươi chớ có trách ta giết hắn, nếu muốn hại người, thì phải có chuẩn bị sẽ bị hại bất cứ lúc nào.
Nàng hỏi:
- Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta… chúng ta là người Đại Đức tự !
Người này làm sao dám phản kháng nữa, không chút do dự nhận tội.
Sở Hoan nhíu mày, Đại Đức tự này hắn chưa từng nghe qua, cũng không biết là nơi nào.
Tân nươn quay đầu liếc Sở Hoan một cái, lại hỏi người kia:
- Đại Đức tự và Sở đại nhân có thù hận gì? Vì sao các ngươi muốn bắt cóc hắn?
- Chúng ta… chúng ta cũng không biết rốt cuộc.. rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Người này nói năm nói mười:
- Chúng ta phụng lệnh lẩn vào Bắc Viện vương phủ, tìm cơ hội bắt cóc Sở Hoan ra ngoài, bên trên nói, Sở Hoan… Sở Hoan lấy thứ gì đó của Đại Đức tự chúng ta, muốn chúng ta để hắn… để hắn giao trả đồ vật này trở về!
- Thứ gì vậy?
- Không biết… ta thật sự không biết… !
Người này hoảng sợ nói:
- Van cầu ngươi, mau cho ta thuốc giải, ta chịu không nổi… !
Sở Hoan lại kinh ngạc, tối nay là lần đầu tiên hắn nghe được sự tồn tại của Đại Đức tự, trước đó chưa từng biết Đại Đức tự cái gì, người này lại luôn miệng nói mình cầm thứ gì đó của Đại Đức tự, quả thật ngậm máu phun người rồi.
- Sở Hoan từng tới Đại Đức tự các ngươi?
Tân nương hỏi:
- Đại Đực tự các ngươi tục nhân không thể vào, ngay cả vương công quý tộc cũng không thể bước vào một bước, Sở Hoan đi vào thế nào?
- Hắn… hắn không có tiến vào Đại Đức tự chúng ta… !
Người này nói:
- Đồ của chúng ta… đồ của chúng ta trong một tòa miếu ở Cổ Lạp Thấm, hắn… hắn ăn trộm từ nơi đó!
Sở Hoan nghe vậy, đôi mày nhướng lên, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn rốt cuộc hiểu được, mặc dù mình chưa từng nghe qua Đại Đức tự, lại quả thật có mối thù truyền kiếp sâu đậm với Đại Đức tự, không thể nghi ngờ, miếu thờ ở Cổ Lạp Thấm trong lời người này, nhất định là miếu thờ của Quỷ đại sư.
Sau khi Quỷ đại sư ngộ hại, Sở Hoan từng muốn tìm tung tích Bì Sa Môn và Nặc Cự La, chỉ là gặp được Ma Ha Tạng, đã xảy ra loạn trong thảo nguyên, lúc này mới chậm trễ.
Sở Hoan hiểu rõ trong lòng, chuyện liên quan tới lửa thiêu miếu thờ, Sơn Tháp Hỉ Minh nhất định biết được một ít tình huống, hắn cũng từng muốn trực tiếp tìm tới Sơn Tháp Hỉ Minh, ép hỏi tình hình thực tế từ trong miệng gã, chỉ là vẫn không có cơ hội, trước đó còn đang suy nghĩ, nếu có cơ hội, thông qua ảnh hưởng của Ma ha Tạng, hỏi ra chuyện từ miệng Sơn Tháp Hỉ Minh.
Chỉ là sau khi định ra đại hôn với Na Sử Ỷ La, Sở Hoan lại nghĩ tới một khi mình cưới Ỷ La, đó là Phò mã của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, Sơn Tháp Hỉ Minh chính là tộc trưởng bộ tộc Thanh Đồng của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, đến lúc đó mình lấy thân phận Phò mã Cổ Lạp Thấm hỏi Sơn Tháp Hỉ Minh, lực uy hiếp chắc chắn tăng rất nhiều, rất có thể Sơn Tháp Hỉ Minh sẽ không dấu diếm, cho dù Sơn Tháp Hỉ Minh không nói, Sở Hoan thậm chí nghĩ tới đến lúc đó để Ỷ La ra mặt, Sơn Tháp Hỉ Minh không nói thật với Phò mã hắn, chắc chắn cũng không dám dấu diếm Tháp Lan Cách bộ tộc Hoàng Kim Cổ Lạp Thấm.
Quỷ đại sư viên tịch ở miếu thờ dưới sườn đồi, di thể táng trong biển lửa, tuy rằng thời gian ở chung giữa Sở Hoan và Quỷ đại sư không dài, nhưng dù sao có phận thầy trò, hơn nữa Quỷ đại sư có nhiều nhắc nhở đối với hắn, hiện giờ âm dương hai đằng, nhưng trong lòng Sở Hoan vẫn canh cánh đối với Quỷ đại sư.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, bản lĩnh của Bì Sa Môn rất cao, trước khi Quỷ đại sư viên tịch, luôn dặn dò Sở Hoan tạm thời không thể trả thù, nếu không đó là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.
Sở Hoan biết Quỷ đại sư không nói quá, võ công bản thân Bì Sa Môn thâm sâu không lường được, hơn nữa bên cạnh lão lại có một đám bộ hạ rất giỏi, Sở Hoan đang tha hương dị quốc, dù có lòng báo thù thay Quỷ đại sư, nhưng đối mặt với Bì Sa Môn hùng mạnh, cũng là có lòng vô lực, chỉ là hắn biết Nặc Cự La bị Bì Sa Môn bắt đi, trong lòng vẫn nghĩ, cho dù hiện giờ không thể đối địch, nhưng mình cũng không thể cái gì cũng không làm, nếu có khả năng, cố gắng cứu Nặc Cự La khỏi tay Bì Sa Môn, đó coi như có thể cho Quỷ đại sư linh thiêng trên trời một chút an ủi.
Làm việc ở Tây Lương, hắn cẩn thận từng bước, biết không thể nóng vội, vốn định lấy được một chút manh mối từ miệng Sơn Tháp Hỉ Minh, ai ngờ mình còn chưa kịp đi tìm Bì Sa Môn, trái lại người của Bì Sa Môn đã tìm tới tận cửa.
Nếu người này nhắc tới miếu thờ dưới sườn đồi, không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là người của Bì Sa Môn.
Hắn vốn hết sức chán ghét đối với thủ đoạn tàn nhẫn của tân nương, nhưng khi tân nương ép hỏi, mình lại ngoài ý muốn nhận được manh mối rất lớn, cảm giác chán ghét trong lòng hóa giải đi không ít.
Đại Đức tự!
Sở Hoan nhớ kỹ tên này, nghĩ tới Đại Đức tự này nhất định có quan hệ sâu đậm với Bì Sa Môn, như vậy Nặc Cự La có khả năng ở ngay trong Đại Đức tự hay không?
Tân nương tử quay đầu, liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan như thoáng suy nghĩ, lúc này mới hỏi:
- Các ngươi có bao nhiêu người trà trộn vào? Những người khác ở nơi nào?
- Vào vương phủ, chỉ hai người chúng ta!
Người nọ trả lời:
- Nếu… nếu nhiều người hơn, sợ lộ dấu vết, trái lại hỏng chuyện. Hai người chúng ta ở trong bắt Sở… Sở Hoan, bên ngoài có người tiếp ứng… !
- Người tiếp ứng ở nơi nào?
- Ngay ở bên ngoài tường hậu viện!
Người này thành thật khai báo.
Sở Hoan rốt cuộc mở miệng hỏi:
- Họ tiếp ứng bên ngoài, có ám hiệu gì đó hay không?
Người này trậm mặc một chút, tân nương dịu dàng nói:
- Sở đại nhân hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
- Có… !
Đến nước này, không nên nói đều đã nói, người này cũng không giữ lại cái gì:
- Dưới chân tường, giả ba tiếng mèo kêu, người bên ngoài sẽ biết đắc thủ rồi!
Tân nương tử nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:
- Sở đại nhân, nên biết ngài đều biết rồi, có phải rất hài lòng hay không?
Người trên mặt đất đã nói:
- Van cầu ngươi, nên nói… ta đã nói rồi, cho ta thuốc giải, ta van cầu ngươi… !
Toàn thân gã đã lạnh run, giọng nói lại hàm hồ, hai mắt đã tan rã vô thần, hơi thở chẳng những dồn dập, hơn nữa ngày càng yếu.
Tân nương chậm rãi đi tới Sở Hoan, thế đi tao nhã, dịu dàng nói:
- Sở đại nhân, ngài đường đường sứ thần Tần quốc, bên ngoài đều nói ngài giỏi thế nào, chẳng qua lại bị hai tên chuột nhắt tính kế, xem ra lời thế nhân nói, cuối cùng khuếch đại, không đủ để tin… !
Nàng dừng lại cách Sở Hoan ba bốn bước, dựa vào ánh nến đỏ đánh giá khuôn mặt Sở Hoan, lại cười nói:
- Đều nói Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, sinh ra nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng tướng mạo của Sở địa nhân, nhìn qua cũng bình thường thôi!
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Sở Hoan chỉ là một người vô dụng của Đại Tần, cũng là người tướng mạo xấu nhất, nếu không cũng không đến lượt ra đi sứ Tây Lương. Chẳng qua Sở mỗ làm việc, lại quang minh chính đại, không giống một số người thích lén lút!
- Sở đại nhân nói ta làm việc lén lút ?
Tân nương khẽ thở dài :
- Hóa ra người Trung Nguyên thật sự không biết tốt xấu, ta giúp ngươi một việc lớn như thế, ngươi không cảm ơn lời nào, lại nói xấu ta như vậy… !
Nàng còn chưa dứt lời, thần sắc chợt thay đổi, lại nhìn thấy Sở Hoan vốn nên trúng độc không thể hoạt động, không ngờ trong nháy mắt phi thân nhào về phía trước giống như báo săn mạnh mẽ nhất trên thảo nguyên, tốc độ cực nhanh, quả thật không thể tưởng tượng.
Tân nương vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng muốn né tránh, nhưng tốc độ của Sở Hoan không phải nàng có thể so sánh, tuy rằng hai tay Sở Hoan bị trói sau lưng, nhưng đầu vai vẫn đủ để đụng vào ngực tân nương.
Cú va chạm này, tuy đụng vào bộ ngực hết sức đầy đặn mềm mại, nhưng lực đạo mười phần. Thân thể tân nương lui về phía sau, nào ngờ Sở Hoan như bóng với hình, thân thể dĩ nhiên lấn tới, một chân quét ngang tại chỗ, liền nghe tân nương ôi một tiếng, thân thể nghiêng một cái ngã trên mặt đất, Sở Hoan không chút do dự, đã giống như hổ đói vồ mồi, thân thể nhào tới phía trước, nặng nề đè lên người tân nương.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không kịp cảm thụ thân thể mềm mại của tân nương, hai chân nhanh chóng khống chế gắt gao hai cái đùi của tân nương, giờ phút này ít nhất có thể đảm bảo hai đùi tân nương không thể nhúc nhích, lúc tân nương hoa dung thất sắc, Sở đại nhân đã lạnh lùng nói:
- Ngươi thử đụng một cái, ta… ta cắn chết ngươi!