Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 27

“Nghe qua.” Tôn Tăng Phương lập tức gật đầu trả lời.

Sau khi đến kinh thành, điều hắn nghe nhiều nhất, chính là quốc sư cùng chuyện trong phủ quốc sư, đây không chỉ có là đề tài khi trà dư tửu hậu, mà còn biểu hiện sự ủng hộ của dân chúng kinh thành đối với quốc sư.

“Có biết trong quốc sư phủ có một vị thần tiên không?” Ma Ngạo hỏi lại.

“Cũng nghe qua.”

“Thì đó!” Quốc sư đại nhân tùy tiện đưa tay, chỉ vào cái người dáng vẻ mập mạp, phẩm vị tam lưu, trên mặt có nguyên cái mũi củ tỏi.

“Quốc sư là nói giỡ đi, thần tiên này…”

Nhìn thế nào cũng không giống, hơn nữa mặt mũi bầm dập, giống như mới vừa cùng ai đánh nhau một trận, không, không phải đánh nhau, mà là bị người ta đánh cho mới đúng, loại người này không có khả năng là thần tiên.

Ma Ngạo liếm xong mớ nước quả trên tay, “Hơn nữa hắn nói cũng có đạo lý, ngươi muốn ta trừ tà, nhưng ác quỷ Nguyệt Quý đang ở nơi nào? Ngươi không cho hắn hiện thân, ta trừ tà như thế nào đây?”

“Ác quỷ kia đến vô ảnh, đi vô tung, có khi khuya khoắt, có khi rõ như ban ngày, hắn đi lại bất định, nói muốn cho hắn hiện thân, này, này quá khó cho hạ quan rồi.” Mặt hắn lộ vẻ khó khăn.

“Vậy chờ đến khi ngươi có thể khiến cho ác quỷ Nguyệt Quý hiện thân thì hãy đến tìm ta, cửa ở nơi đó, ngươi có thể đi ra ngoài.”

Tôn Tăng Phương cùng Vu Thất Nương kinh ngạc không thôi, liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía quốc sư đại nhân.

Ma Ngạo đã muốn giận tái mặt, “Ta nói cửa ở nơi đó, còn không đi ra ngoài.”

Tôn Tăng Phương trong lòng tức giận không thể phát tác, dù sao đối phương cũng là người có quyền thế, trên được hoàng thượng ân sủng, dưới được dân chúng sùng bái. Sau khi vái chào, hắn nổi giận đùng đùng kéo thê tử rời đi.

Bọn họ vừa đi, Táo Thần đã khóc ngã xuống trước mặt Ma Ngạo, bộ dạng tiểu tức phụ bị người khi dễ tiểu, nhận hết ủy khuất, nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

“Quốc sư, ta oan nha, ta hôm qua cùng mấy vị tiên cùng cấp ngồi uống rượu, ăn bữa ăn ngon, đang giữa bữa tiệc thì thổ địa, hà bá bàn đến chuyện nóng dạo gần đây của kinh thành, chính là ác quỷ Nguyệt Quý quấy rầy một vị quan phu nhân, ta nghe xong quá tức giận, trở mình lật bàn, cùng một đám người bọn họ đánh nhau, đáng thương ta thế đan lực mỏng, rình coi thì chuyên nghiệp, chứ còn cùng người đánh nhau, ta không được đâu, bị người đánh thành như vậy, ta không thể giúp Nguyệt Quý công tử rửa sạch thanh danh, ta, ta hận nha —— ”

Hắn than thở khóc lóc, khóc như thể chết cha chết mẹ, phản cảm mà Ma Ngạo đối với hắn lại giảm đi phân nửa.

Không thể tưởng được Táo Thần yếu đuối sợ phiền phức này, lại vì Nguyệt Quý mà cùng những thần tiên khác đánh nhau, còn mình đầy thương tích, bởi vậy có thể thấy được hắn đối với  Nguyệt Quý sùng bái là thật tâm thực lòng.

Hắn nói còn chưa có xong, “Nguyệt Quý công tử lại không chết, có thể nào trở thành ác quỷ, bọn họ nói về y không đúng tí nào, nhắc tới ba chữ Bạch Nguyệt Quý đều nói đến phun ra nước, ta, ta nhẫn không được nha, quốc sư, ô ô ô…” Hắn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, oang oang vì  Nguyệt Quý mà bênh vực kẻ yếu.

“Nhưng Nguyệt Quý không muốn làm sáng tỏ.”

Thanh âm khóc nháo của hắn đâm vào tai phát đau, Ma Ngạo bắt đầu có chút phiền não. Nếu là Nguyệt Quý nói một câu đồng ý, hắn còn không đem cái tên Tôn Tăng Phương kia đánh chết sao? Vấn đề là Nguyệt Quý đồng ý sao? Huống chi Nguyệt Quý còn không phủ nhận y làm chuyện này.

Táo Thần hỷ nước mũi, suýt nữa đem nước mũi dính vào vạt áo hắn, Ma Ngạo ngại bẩn dời chân.

Táo Thần vừa khóc vừa nói: “Nguyệt Quý công tử không phải loại người như vậy, A Lang lấy đao giết y chuyện lớn như vậy, y đều lãnh đạm bỏ qua, y có đi tìm người hạ độc chú không?”

Hắn tự hỏi tự đáp: “Y không chỉ không đi, mà còn không cho ngươi đi, quốc sư ngươi nói đi, y là người thiện tâm như vậy, sao có thể làm hại người khác, huống chi còn là một nữ nhân.”

Hắn ngữ điệu vừa chuyển, phẫn hận bất bình mắng to, “Lại nói, vợ chồng bọn họ nói cái gì Nguyệt Quý công tử tự sát biến thành ác quỷ, Nguyệt Quý công tử rõ ràng còn sống hảo hảo, bọn họ chính là bôi đen thanh danh của Nguyệt Quý công tử, quốc sư, ngươi phải thay Nguyệt Quý công tử làm chủ nha.”

Người trong cuộc tất loạn, nghe Táo Thần vì Nguyệt Quý bất bình, Ma Ngạo mới kinh ngạc phát hiện mình đã vì ghen tỵ mà che mờ lý trí. Đúng vậy, lúc trước Nguyệt Quý không để hắn tìm ra người hạ chú, chính là không cho hắn động sát khí, Nguyệt Quý thà rằng buông tha người hạ độc chú kia.

Ngày đó trên mặt đất ngoài địa lao, Trương Nhã Quân một lòng muốn chết, Nguyệt Quý lại không chịu buông tay, kiên trì phải cứu hắn, y chẳng những cứu tánh mạng Trương Nhã Quân, còn cứu được tâm của hắn nữa.

Lại nói Trương lão đầu kia, nếu thực để mình động thủ, không đem lão nghiền thành tro há có thể giải hận, Nguyệt Quý lại chính là phế đi lão, không muốn tổn hại tánh mạng của lão.

Còn có, lúc Nguyệt Quý mới tới phủ quốc sư, nhất định sớm biết là một cái tử lộ, không hề quen biết những người dân bị dịch kia, vẫn cam nguyện hiến ra tính mệnh của bản thân.

Người như vậy sẽ đi giết một nữ nhân sao?

Đã ba năm không gặp, Nguyệt Quý biết rõ lọt vào tay hắn sẽ dữ nhiều lành ít, chính mình ngại y rất gầy không thể ăn, y lại nhẹ cười nói, đem đi hầm xương chắc không tồi.

Y luôn cười, ánh mắt mờ mịt không biết dừng ở nơi nào, giống như tất cả những thứ trên thế gian này đối với y đều không có ý nghĩa.

Y là bị ai làm cho thương tổn sâu sắc đến vậy?

Để ngay cả sống cũng không cần, ngày ấy Nguyệt Quý ở trên đường hộc máu, mình muốn sử dụng hộ thân chú cho y, y lại lắc đầu không chịu, nếu không phải mình mất mặt cầu y, sợ là y đã sớm…

Ma Ngạo sợ hãi cả kinh.

“Quốc sư nha, Nguyệt Quý công tử bị người phỉ báng như vậy…”

Táo Thần còn đang vừa khóc vừa kể lể, hắn đã phất tay áo đứng lên, vội vàng quay về viện. Nguyệt Quý đã sớm không còn muốn sống, nữ nhân kia đến tột cùng là tổn thương y như thế nào? Làm tim y bị thương vỡ nát, đối với nhân gian không có chút nào lưu luyến.

Hắn nhớ ra rồi, lúc trước khi Nguyệt Quý dùng băng chú phong ấn hắn, có nói —— ta hiện tại không thể chết được, nàng đang đợi ta trở về!

Y quả thật trở về tìm Vu Thất Nương, nhưng sự thật nhất định không phải như những gì vợ chồng Vu Thất Nương đã nói, lúc ấy đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Khiến Nguyệt Quý trở thành một lòng muốn chết?

Ánh sáng nhàng nhạt chiếu vào cửa sổ, Nguyệt Quý cái gì cũng không làm ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn vào chỗ sâu trong lâm viên, ánh mắt của y ảm đạm, sắc mặt than chì, tuy rằng còn sống, lại giống như người đã chết.

Ma Ngạo hai tay phát run, từ phía sau ôm chặt lấy Nguyệt Quý.

Thân thể Nguyệt Quý lạnh quá, y đã lâu không có lạnh như thế, địa phương vừa có chút thịt lại trở nên gầy yếu, y lại lần nữa biến thành cái thiếu niên khô quắt gầy yếu, trên người không có chút thịt, chỉ toàn da bọc xương, một cái xác không hồn còn sống.

“Ta biết ngươi sau khi phong ấn ta có trở về thôn trang, nhưng sự thật không như bọn họ nói, phải không?”

Nguyệt Quý không trả lời, tiếp tục nhìn vào chỗ sâu trong lâm viên, giống như không có nghe thấy câu hỏi của hắn.

Đúng vậy, y trở về.

Lúc trước người bị chọn đem hiến tế không phải là y, là Vu Thất Nương, y không đành lòng nhìn nàng còn nhỏ đã mất tánh mạng, tự nguyện thay thế nàng bị Chú vương mang vào sâu trong rừng.

Y rõ ràng được cái gì là hiến tế sơn thần, chỉ là Chú vương lừa gạt những thôn dân ngu muội này thôi, sự thật chứng minh Chú vương chính là nhàm chán nghĩ muốn tìm người để thử những sát chú mới hành hạ người khác mà thôi.

Dựa vào điểm này, y kích Chú vương cùng y đánh cuộc —— y dâng thân mình cho lão thử độc chú, nhưng trước khi y chết, Chú vương không được yêu cầu người  trong thôn đưa lên tân tế phẩm, thậm chí phải dạy cho y chú thuật.

Chú vương kia khinh thường y gầy yếu, liền thuận miệng đáp ứng, y cố gắng chống đỡ, nghĩ chỉ cần mình không chết, sẽ không có người lại bị tế sống, nàng liền không bị chọn trúng nữa.

Một năm, hai năm trôi qua, y vẫn không có chết, ngay cả khi người gầy như que củi, một thân mang đầy độc chú, khi phát tác thống khổ không chịu nổi, y vẫn là không chết.

Y trí lực cao, sách chú thuật của Chú vương y đọc xong liền có thể sử dụng, Chú vương bởi vậy nhìn y như thù địch, dưỡng thành ma thú giết y, nhưng y vẫn là không chết.

Sau đó, Chú vương tử vong, ma thú bị phong ấn, y tự do.

Y còn nhớ rõ năm đó trước khi bị đưa vào núi, Vu Thất Nương thâm tình nắm chặt tay y, nói sẽ vĩnh viễn chờ y trở về, y cả đời đều là trượng phu của Vu Thất Nương nàng, là người nhà của họ, Vu Thất Nương khóc sướt mướt nói nhất định sẽ chờ y.

Có lẽ y không yêu thương Vu Thất Nương, chỉ thương nàng tuổi còn nhỏ mới tự nguyện đi thay, nhưng nếu có một ngày tự do, y cũng phải về gặp mặt nàng, y sống thêm cũng không bao lâu, y thầm nghĩ để nàng biết được y còn sống đến hảo hảo, không cần vì chuyện y bị hiến tế mà khổ sở áy náy.

Nhưng mà trở về ngày ấy, Vu Thất Nương hoảng sợ nhìn y, trên bàn mũ phượng khăn vang đỏ rực chói mắt, nàng cho rằng y trở về là muốn quấy nhiễu việc hôn nhân của nàng, kinh hoảng vừa khóc vừa kể lể mình đã tìm được một phu quân giàu có ra sao, cầu y đi mau.

Cha nàng càng bất nhân bất nghĩa, sợ để cho người khác biết y còn sống trở về, sẽ hủy đi hôn sự với Tôn gia, cầm lấy cái cuốc cạnh cửa muốn giết y.

Y bị Chú Vương hạ độc hãm hại, bị ma thú bức hại cũng không có chết, vậy mà lại hy vọng chính mình có thể chết dưới lưỡi cuốc kia.

Vì cái gì khi đưa y vào núi lại nói bọn họ vĩnh viễn là người một nhà, nhiều năm sau nhìn thấy y, lại là kinh sợ chán ghét, thậm chí hận không thể diệt trừ y?
Bình Luận (0)
Comment