Quốc Sư Siêu Tốc Trở Về

Chương 7

Chương này thăm dò nhau kinh vl:((

Đô thành Thiên Diễn, vào đêm, mưa to xối xả.

Kỳ thực vẫn chưa tới thời gian mặt trời xuống núi, mà sắc trời đã u ám đến quá mức kinh khủng, khiến cho chạng vạng đã phảng phất như là nửa đêm, mưa to rơi trên mặt đất phát ra những âm thanh vụn vỡ, dày đặc thành một vùng. Trong loại thời tiết này, người bán hàng rong rìa đường kết thúc công việc rất sớm rồi trở về nhà, ngay cả thiết vệ cũng núp ở quán rượu, lười ra cửa.

Trong cơn mưa lớn, trước cửa dịch quán cũng không yên tĩnh, thời tiết Xuân Yến thế nào thì các vị quý nhân vẫn cứ lui tới, đi tới những phủ đệ khác nhau dự tiệc, dù sao bọn họ cũng đâu phải lo lắng vì nước mưa, ngay cả đế giày họ nếu bị dính ướt, liền có hạ nhân bởi vậy mà bị phạt.

Lam Giác đứng ở cửa dịch quán, từ chối cái ô che mưa của Dương Phong.

Bên cạnh hắn, một ông cụ bán miếng lót đế giày tập tễnh đi ngang qua cửa dịch quán, bị mấy gã sai vặt quý tộc đánh đuổi ra xa ngoài mấy con phố.

Dương Phong hỏi: "Quốc chủ, trời đang mưa, ngài ở đứng chỗ này làm gì?"

"Chờ người." Lam Giác nói.

Dương Phong cúi đầu không đáp, trầm tư chốc lát nói: "Quốc chủ, đêm qua có một đội thiết vệ, chúng ta tuy rằng đã tận lực, nhưng vẫn bị lọt hai người."

Nói cách khác, người ngài đợi có khả năng cực lớn là xác đã nguội lạnh ——

Thế nhưng câu này Dương Phong còn chưa kịp nói, rìa đường đã xuất hiện một bóng người. Vị công tử kia hôm nay một thân trắng thuần, ngược lại với xe ngựa Xuân Yến, từ rìa đường đi tới, bầu trời là đêm mưa lạnh lẽo đen tối, y cũng giống Tây Đường quốc chủ, đều không bung dù, cả người ướt đẫm, tóc dài dán sát ở trên mặt, ánh mắt lại sáng lên như ngọn đuốc.

Y tựa hồ không một chút bất ngờ khi nhìn thấy Lam Giác, Lam Giác xoay người, xông ra ngoài, vị công tử kia cũng im lặng, yên lặng đi theo.

Bọn họ trầm mặc đi qua ngõ phố, tình cờ có một thiếu nữ bán hoa ở góc tường đang co rúm lại, hoa của nàng bị nước mưa xối nát, đang bi thương gào khóc. Trong hẻm nhỏ một nhũ mẫu thần trí không rõ đang nằm, còn có một thiếu niên đẹp đẽ ở ven đường nỗ lực ngăn cản mỗi chiếc xe ngựa hào hoa mà tận hết sức lực mà chào hàng chính mình.

Bọn họ đi qua nội thành, đi qua cơn mưa.

Lúc đi ngang qua thanh lâu, Chử Tương bỗng nhiên nói: "Cảm tạ ngài vì em gái ta đòi công bằng, nó chuộc thân tiền được là nhờ tiền của ngài, mà ngày đó ngài cũng không đòi tiền của ta."

"Em gái ngươi?" Lam Giác đầy hứng thú mà cong khóe miệng.

"Ừ."

Bọn họ dừng lại, không biết là duyên phận trùng hợp gì, bọn họ cuối cùng dừng ở bên hồ Thiên Ngư, Chử Tương từng rời đi ở nơi này, giờ lại trở về đây.

Hồ Thiên Ngư, Chử Tương không nhịn được cười rộ lên —— ta quả thực là cá nhân tinh hạm cất cánh bình đài.

Bọn họ đứng trong nước mưa, mưa to từ trên mặt lăn xuống, tầm mắt đều có chút mơ hồ không rõ, Dương Phong vẫn giơ dù đứng ở một bên, nhìn chủ nhân kỳ quái lại ngó khách nhân kỳ quái, căn bản không biết có nên đi tới giúp bung dù hay không.

Chử Tương đến còn nhớ lễ tiết thế giới này, y dùng mọi khả năng mà sử dụng kỹ năng diễn xuất, bất quá, hai bên hình như đều chẳng hề quá để ý những chi tiết này.

Y nói: "Ngài dường như cũng không bất ngờ khi nhìn thấy ta."

Lam Giác: "Không, vẫn có chút bất ngờ, thiết vệ của trưởng công chúa muốn giết ngươi, ngươi cũng còn có thể chạy đến đây. Mục đích ngươi tìm ta là gì?"

"Nhà dột gặp mưa suốt đêm, cầu một mái hiên che mưa chắn gió."

Lam Giác: "Vậy tại sao ta phải tiếp nhận ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì?"

Chử Tương nở nụ cười: "Ngài muốn cái gì?"

Thuộc hạ ở kinh thành của Lam Giác đã từng đã điều tra Chử Tương, bọn họ không thể đem một người nội tình không rõ đưa đến trước mặt quốc chủ, mà từ kết quả điều tra Lam Giác lại càng thêm có hứng thú —— thân phận của người này rất đơn giản, tại trong khứ không hề biểu hiện ra bất kỳ chỗ nào khác với tất cả mọi người. Y lại một lần nổi danh, trong các đọ sức ở yến hội, mấy bài thơ y vuết quả thực là khôn mẫu điển hình cho "Dâm từ diễm khúc" trong mắt Lam Giác. Hiện tại lý do y bị trưởng công chúa chán ghét cũng rất đơn giản, người này tự tin vào thân phận danh sĩ của mình, không chịu làm khách quý cho trưởng công chúa.

Nghe qua quả thật không tệ, nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Mãi đến tận bài thơ tuyệt nhiên bất đồng trên Xuân Yến kia, trong nháy mắt trên người vị công tử trẻ tuổi này như có phong mang, chân chân chính chính hấp dẫn Lam Giác, khi đó thời điểm y lấy đao giết người so với hắn còn loá mắt hơn.

Không phải vật trong ao*.

*kẻ vô dụng

Lam Giác biết, bây giờ văn nhân mặc khách tại đế đô này ngoại trừ làm danh sĩ, cũng có không thiếu người hi vọng có được thân phận mưu sĩ, phụ tá một vị quý tộc, mưu cầu sự nghiệp. Lam Giác từ bản năng không thích những người này —— tại thời điểm nạn dân bốn phương, điều thế lực khắp nơi trù tính vậy mà chỉ là làm sao nuốt trôi lãnh địa kẻ khác, cướp bóc quyền thế của những quý tộc còn lại, sau đó khi mình lớn mạnh lại tiếp tục ăn uống hưởng lạc.

Nhưng hắn đã có một tia hi vọng, hắn cảm thấy được, Chử Tương cũng không phải là người như vậy.

Cho nên, chính hắn là người cố ý khiến bài thơ kia phát tán ra ngoài.

Hắn hỏi: "Ta muốn rất nhiều, nhưng ngươi chuẩn bị giúp ta thế nào?"

Một phen từ chối đẩy đưa, vấn đề lại trở về vạch xuất phát, vì vậy Chử Tương lười tiếp tục cãi cọ thăm dò, nước mưa dội xuống khiến y có chút rùng mình, y trực tiếp thăm dò mà hỏi ngược lại: "Quyền lực to lớn hơn nữa, ngài không muốn sao?"

Lam Giác: "Ta cần phải muốn?"

Chử Tương cười: "Những thứ như vậy ngài trên Xuân Yến nếm còn chưa đủ sao?"

Xuân Yến, ngay cả nữ quan coi Linh Sen hồ cũng dám ở sau lưng tiếc hận xuất thân của Lam Giác, không có bất kỳ quý tộc nào nguyện ý kết thân cùng Tây Đường quốc chủ.

Lam Giác sắc mặt chậm rãi trở nên băng lãnh, nước mưa theo gò má của hắn lướt xuống, sát ý tràn ngập.

Chử Tương phảng phất như không cảm giác được.

Y xì cười nói: "Quyền lực cũng là thứ tốt. Bây giờ ngài thấy đó, người người đều muốn quyền lực này, cũng chỉ có quyền lực này mới chân thực. Nắm nó trong tay, mạng của ngài chính là quý giá, thiếu niên rìa đường kia nếu có quyền lực trong tay thì làm sao lại đến mức bán đi chính mình lại tranh đoạt khách khứa? Mưa to như vậy, cô nương bán hoa sao có thể không để ý trang dung chính mình cũng phải bảo vệ hai đóa hoa nát trong lồng ngực mà quý tộc tùy tiện vứt đi kia, đang yên đang lành bé gái nói bán vào thanh lâu liền bị bán —— bởi vì bọn họ chỉ là giun dế mà thôi, bị quan to hiển quý trong thành tùy ý đạp lên, thiết vệ giết người bên đường, không bị ai vấn trách, bởi vì không ai sẽ chú ý tới đứa bé ăn xin góc đường sáng mai có còn ở đó hay không... Đây chính là quyền lực, trong đêm đông cả mẹ và con đồng thời đông thành tượng băng trước khi bình minh lên, quý tộc thế nhưng lại có thể ở trong phòng ấm nghe nhã nhạc vui mừng, bởi vì trong phòng quá nóng mà phải đòi mở cửa sổ, đây chính là quyền lực a."

Lam Giác nghiêm mặt: "Đúng, cứ là có quyền lực, là có thể ức hiếp bách tính, đùa bỡn tất cả, giống như Đại hồng lư cùng Đình úy, vì ăn quá nhiều, nhìn dân đói chết đói tại vùng hoang dã, liền tự mình trong phòng ấm nôn mửa, lại càng ăn nhiều thứ ngon lạ mới."

Bọn họ nhìn nhau, Lam Giác bỗng nhiên rút đao bên hông ra, mũi đao thẳng tắp để ở nơi cổ họng Chử Tương, hơi đâm vào, tơ máu bé nhỏ bị nước mưa giội rửa, trong nháy mắt biến mất.

"Ngươi thì sao, ngươi muốn như thế nào? Ta biết, tất cả mọi người đều cảm thấy địa vị của Tây Đường quốc chủ này lúng túng, rõ ràng là chủ của một quốc gia, lại đến chỗ nào cũng bị người khinh bỉ, ngươi là cảm thấy, ngươi có thể nói trúng tâm ta, giúp ta nâng giá trị bản thân lên, sau đó bản thân cũng ngồi hưởng vinh hoa? Trong mắt của ngươi quyền lực như vậy là cái gì?"

Đao càng về phía trước một chút, máu tươi bị nước mưa xối đi, có một phần dính ở trên vạt áo Chử Tương, nhưng mà bạch y công tử nhìn cây đao này, không nhúc nhích chút nào.

Y trả lời: "Là biết rõ ăn vào bụng rồi cũng nôn ra, cũng phải tranh nhau nuốt mỹ vị rượu độc. Người đang nắm quyền tự nhiên có thể sở hữu thiên hạ, chơi đùa vạn dân như rơm rác, nhưng là bắt đầu từ mùa đông trước sét đánh vào rừng cây, sơn hoả cuối cùng rồi cũng sẽ thiêu cháy thiên địa."

*lửa trên núi

Đao Lam Giác nhẹ nhàng nâng lên, Chử Tương dùng hai ngón tay đẩy thanh đao ra, tiến lên nửa bước.

"Quốc chủ, ngài muốn làm một quốc chủ phú quý, hay là, muốn làm sơn hoả?"

Dương Phong kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng mình.

Trở thành sơn hoả, sau đó, đốt sạch gỗ mục trong thiên hạ? Đây chẳng phải là ——

Lam Giác bỗng nhiên nở nụ cười, hắn ngắt lấy cằm Chử Tương, từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi: "Ngươi, muốn khuyến khích ta, mưu phản?"

Chử Tương vẫn như cũ không cảm giác được đau, y cũng cười nói: "Không dám, chỉ là quốc chủ, có từng thật tâm thuận theo?"

Có từng, thật tâm thuận theo?

Năm ấy cha Lam Giác bị tiên hoàng biếm trích, khi hắn tuổi tác còn nhỏ xíu đã theo quân binh chạy ra tái ngoại. Tái ngoại có Bất Dạ Thành, nơi này ngư long hỗn tạp, khi thì bị tộc khác đột kích gây rối, cha hắn đã từng đem nơi đó miễn cưỡng cải tạo thành thiên đường của nhân gian.

Hắn từng vì thân phận tội thần mà tự ti, mãi đến một ngày hắn phát hiện cha mình chưa bao giờ có sai lầm. Quốc chủ Đường quốc đem vàng cống chuẩn bị cho hoàng đế để mua lương thực, cứu tế nạn dân, cứu vớt bách tính trong nước vì nạn châu chấu mà trôi dạt khắp nơi, vì vậy các lưu dân còn sống dồn xuống đây, quốc chủ chưa bao giờ trở lại cố hương.

"Quốc chủ, không có lý do hợp lý a."

"Ngươi nói đúng." Lam Giác thu đao lại, Dương Phong cách đó không xa sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.

Mưa to che đi tất cả âm thanh gần đó, chỉ còn dư lại hai nam nhân mặt đối mặt, cùng nhau ướt dầm dề đến vô cùng chật vật, lại như mang theo một thanh kiếm ở trong tay, khi đụng nhau cọ ra tia lửa kim thạch.

"Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà cho là ta sẽ bị ngươi kích động? Ta đã là chủ nhân một quốc gia, nhiều nhất ta nghĩ biện pháp lấy lại Đông Đường, nhưng ngươi lại trực tiếp muốn ta... Mưu quyền soán vị?" Trong mắt Lam Giác loé ra hào quang dị sắc, hắn tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, mà tựa hồ, lại không cười nổi, hắn nói, "Ngươi cho là ta khát vọng quyền lực to lớn hơn?"

Chử Tương trả lời: "Ngài nhất định phải khát vọng."

"Ngươi không sợ ta trung tâm với thiên tử à?"

Chử Tương giống như nghe được trò cười, không nhịn được cười, y lớn tiếng quát lên: "Thiên tử? Cho đến ngày hôm nay hắn đáng giá để trung tâm chỗ nào?"

Y lần thứ hai tiến lên một bước, mà Lam Giác vẫn chưa thoái nhượng.

"Ngày hôm nay, ngay lúc chúng ta đang nói chuyện này, binh mã cần vương như măng mọc sau cơn mưa, vương kỳ các nhà chồng chất trò gian, mà ai cũng biết quyền lực mới thật sự là vương kỳ. Cái danh cần vương bây giờ bản thân thánh thượng cũng không tin, vấn đề chính trị hắn đều ném cho em gái mình. Em gái của hắn ngược lại là có dã tâm, mà chỉ có dã tâm cũng không đủ tạo thành tài năng đế vương. Mà hoàng đế, hắn còn đang bận suy nghĩ nên ngủ cùng mỹ nhân mấy lần. Quốc chủ, ai cũng biết mục đích cần vương tinh kỳ là đoạt quyền quân đội, tranh giành thiên hạ. Điều chúng sở cầu bất quá chỉ một mảnh ngọc tỷ, một tấm long sàng, đây chính là cái đao xẻ thịt, bị cuốn vào thì hoặc là xé nát huyết nhục của người khác cho chắc bụng mình, hoặc là bị người hiếp đáp, ngài muốn chiếm Đông Đường, nhưng Đông Đường quốc chủ chẳng lẽ không muốn Tây Đường? Cuộc chiến tranh này một khi bắt đầu, căn bản không người nào có thể trốn."

"Cho nên ngươi muốn cái gì, phụ tá đế vương nhận long ân sao?"

Chử Tương hơi dừng lại một chút, có chút khó khăn mà thở dài: "Ngài cứ quan tâm ta để làm gì? Ta chỉ là một kẻ áo trắng*, ta muốn cái gì đều không quan trọng."

*không biết hiểu cụm này thế nào, tự dưng nghĩ tới áo liệm trắng của người xưa. Hay CT muốn nói "ta vốn là người chết"? Chắc không phải, tại LG không biết, ai giải nghĩa giùm với:}

Lam Giác xảo diệu né tránh cái đề tài này, hắn che giấu đến không một khe hở, nói: "Ngươi chẳng lẽ không lo lắng sở nguyện của hai ta khác nhau, cuối cùng lại thành người dưng?"

Mặt Chử Tương lần thứ hai giãn ra: "Biết gì không? Nếu có một ngày nắm quyền lớn, cũng chỉ có một ngày thiên hạ trong tay, những vương công quý tộc kia mới có thể thần phục dưới chân ngài, cũng không có người lại dám ở sau lưng huyên thuyên nói ngài là man di, hết thảy nữ quan châm biếm ngài thô bỉ đều phải bị kéo đi sung làm quân kỹ*, những đại thần từ chối lời cầu thân của ngài hôm nay sẽ phải quỳ gối cả đêm dài xin cho con gái họ một chân cung nữ, đám thư sinh cười chữ ngài khó coi liền bị chém hai tay nhổ đầu lưỡi, văn thần võ thần lại quỳ gối trước ngự tọa của ngài, lấy vạn dân làm lễ, đời đời con cháu ngài đều là Chân long thiên tử, là mệnh trời ban."

*kỹ nữ phục vụ cho binh lính

"Ha." Lam Giác bật cười một tiếng, "Vậy ta cùng những quý tộc hôm nay kia có cái khác nhau? Ta vốn là không hiểu lễ nhạc thi thư, người nào thích nói thì nói, ta cũng không thèm khát nữ nhân trong thành này, đám nữ nhân này vì hoa văn trên quần áo mà cũng có thể minh tranh ám đấu một hồi, căn bản không đảm đương nổi ngôi vị hoàng hậu của ta, còn con cháu, ta có một đứa con nuôi, năm nay mười tuổi, bây giờ đã đủ khiến ta tức giận đến ngã ngửa, nếu mà đời đời con cháu, vậy ta ít nhất tổn mất mười năm thọ mệnh."

Chử Tương: "Có thể ngài cũng chẳng phải là vô dục vô cầu. Nếu không, ngài sẽ không tha cho sự kiêu ngạo của bản thân, ở lại đô thành xa hoa này lãng phí thời gian trên Xuân Yến."

Lam Giác trầm mặc.

"Người người đều khát vọng quyền lực, lại quên mất quyền lực từ đâu mà đến, quên không suy nghĩ một chút tại sao mình khát vọng loại độc dược bọc đường này." Chử Tương nói, "Một đường ngàu vừa đi, ngài chẳng phải cũng đã nhìn thấy, kết cục của không có quyền không có thế tại thế giới này là gì à. Ngài vẫn luôn hỏi sở cầu của ta là gì sao, sở cầu của ta rất đơn giản, ngài có thể cho, nhưng quan trọng là... Ngài muốn cái gì."

Lam Giác nhìn Chử Tương, y có chút kích động, cho nên vết thương trên cổ tràn ra càng nhiều máu, nhưng y cũng không để ý, tùy ý để nước mưa giội rửa. Lam Giác nhìn con mắt của y, đột nhiên hắn cảm thấy chính mình rất ngu. Chuyện này có gì mà phải ngươi tới ta đi thăm dò đây, y có thể ở trên Xuân Yến nói ra câu "thu đến gió lạnh lên" kia, y có thể cầm đao không chút do dự mà động thủ, y cũng có thể trong đêm mưa to đơn độc thân đến đây, này đã đủ chứng minh.

Cho nên Lam Giác ôn nhu nói:

"Ta muốn bọn họ sẽ giống như con trai lớn của ta không mồ côi cha mẹ. Ta muốn thiếu nữ 28 được gả cho phu quân. Ta muốn mỗi nhũ mẫu có thể nhiều tuổi như bà nội ta mà vẫn có thể bưng bát cháo nóng hầm hập cháo ngồi tên ở đầu giường. Ta không thích tranh quyền đoạt lợi, mà lại như ngươi nói, ta đoạt thiên hạ quyền bính trong tay, lời của ta nói mới hữu hiệu, mới đủ khiến tám phương thuận theo, cho nên người nào cản trở con đường của ta, ta liền dẫn Thiết kỵ đem hắn giẫm thành thịt băm."

Nghe Lam Giác nói, vẻ tươi cười không có cách nào che lấp dần lan ra trên khóe miệng Chử Tương, y một lần nữa lui về sau hai bước.

Hạm trưởng Long Tước, dù có mất đi mẫu hạm, cũng làm sao có khả năng nước chảy bèo trôi, bị một vũng bùn trần thế đồng hóa? Xuyên qua có thể gặp gỡ người này, có lẽ là do vận may tốt. Chử Tương chưa từng nghĩ tới mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy, sẵn có Lam Giác đặt ngay trước mắt y, một kẻ đủ để trở thành người thống trị tài đức sáng suốt.

Ở cái ngày mẫu hạm xuất phát kia, hạm trưởng đã từng chỉ vào hạt động lực của mẫu hạm mà lập lời thề: Hạm còn người còn, nguyện dùng này thân, khiến quê hương bình an, bảo vệ tinh hà, không sợ hy sinh.

Cái này hẳn gọi là, ra đi nửa cuộc đời, trở lại vẫn là thiếu niên.

Không do dự, Chử Tương vén áo choàng lên, thẳng tắp quỳ xuống.

"Quân thượng có long chí, muốn bay lên chín tầng trời cũng chỉ cần thời gian, ta nguyện trợ giúp ngài, ngày Chân long chính vị*, hô mưa gọi gió, đất đai khô cằn sẽ có cơ hội lần thứ hai trở thành ruộng tốt." Chử Tương nhìn hắn, bỗng nhiên khom người, dập đến biêu đầu, bọt nước tung toé.

*ngày hoàng đế chân chính đăng cơ

Lam Giác đứng một cách yên tĩnh, nhận cái dập đầu của y.

"Thân này của ta giao cho quân thượng, không còn ước mong gì khác, chỉ cầu ngài nhớ tới cam kết hôm nay, được vậy thì chết vạn lần cũng không từ nan."
Bình Luận (0)
Comment