Quốc Tử Giám Có Một Nữ Đệ Tử

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ở Lạc Kinh, thế gia vọng tộc hay trung lưu, tục lệ xếp hạng này có thể đơn giản đúc kết bằng hai chữ "chú ý".

Dụng cụ sinh hoạt ẩm thực hàng ngày đều tinh tế, lịch sự, tao nhã, ra ngoài cũng toàn là tay không ngồi xe.

Cưỡi ngựa hay tản bộ gì cũng là mất mặt cả.

Cho nên Yến Vân Chi ngồi xe, Diêm Diễm cũng ngồi xe, còn Trác Văn Viễn lại vì Tang Kỳ thích đi bộ mà chiều theo nàng.

Nên là dù cho dáng dấp tuấn tú lịch sự, nhưng nửa năm nay Trác Văn Viễn lại không giống công tử nhà người ta, mỗi khi ngồi trên xe ngựa đều nhận được rất nhiều người hâm mộ ném tặng hoa tươi trái cây làm lễ vật.

Có thể là đi bộ cũng có cái hay của đi bộ, hai người đang thảo luận đi đâu ăn, đột nhiên có một cô nương to gan, đỏ mặt chạy tới, trực tiếp đẩy một đống đồ vật vào lòng hắn, khẩn trương đến nỗi nói lắp, lầm bầm một câu, "Chiêm lang..."
Câu tiếp theo chưa nói ra, liền ngẩng đầu trộm liếc mắt ngắm hắn một cái, che mặt chạy mất.

Tử Chiêm là tên tự của Trác Văn Viễn, mới lấy hồi đầu năm.


Bình thường Tang Kỳ không gọi, xưng hô ta huynh đã quen, không nghĩ tới còn có cách gọi Chiêm lang này, đã thế còn có thể để cô nương này gọi tới uyển chuyển tình tứ, nhịn không được buồn cười.

Trác Văn Viễn tốt bụng cười với cô nương nọ, thong thả nhận.

Tang Kỳ liếc nhìn, phát hiện trong đống đồ có một cái túi tiền, lập tức vui vẻ, "Xem kìa, vừa nói muốn túi tiền, túi tiền liền rơi xuống trước mặt, sao mà huynh tốt số thế nhở."
Hắn nhíu mày, chọn một quả quýt nhét vào tay nàng, "Ăn đi, không bịt được cái miệng của muội."
Thế là cứ như vậy, Tang Kỳ vui sướng lột quýt ra ăn, Trác Văn Viễn ung dung ôm lấy trái cây, giống như tuỳ tùng đi theo một bên của công tử phong lưu phóng khoáng, cùng nhau đi đến quán rượu bên bờ hồ ăn cá.

Tang Kỳ đãi, hắn xưa nay không khách sáo, tranh thủ cơ hội gọi mấy con cua đồng mập đầy gạch, ăn đến mức Tang Kỳ thấy đau cả ruột, quyết định ôm hết trái cây của hắn về nhà mới cam lòng,
Hôm nay dây dưa trễ hơn cả hôm qua, nàng có chút hơi men, cũng không hào hứng luyện võ.

Vừa vào nhà liền lười biếng thả người lên giường êm, chợp mắt nửa ngày, lấy cái túi tiền mình thêu ra, thở dài gọi Liên Phiên một lần nữa giúp mình thêu mấy cái đẹp đẹp.

"Ngươi nói xem tại sao y không nhận túi tiền của ta? Còn hỏi ta sao phải nhận..."
Nàng nhìn qua ánh sáng của ngọn nến, ngồi một bên xem kỹ thuật may vá thành thạo, học theo giọng điệu của Yến Vân Chi hỏi.

"Chắc chắn là vì nhân duyên của người không tốt." Liên Phiên dứt khoát đáp.

Tang Kỳ mặt tối sầm, "Nhưng ta cố tình lấy lòng hắn mà?"
Liên Phiên há to miệng một cách khoa trương, "Người?! Lấy lòng người khác?!"
Tang Kỳ trợn mắt, kể lại chuyện mình đi nịnh hót như thế nào, làm Liên Phiên cười đến ngã ngửa, nước mắt sắp trào ra đến nơi.

Cười hơn nửa ngày, môi đỏ mới khẽ mở cắn đứt chỉ, ném đồ vật trên tay ném cho nàng.


Nàng vừa chụp được liền thấy không phải túi tiền, là một bộ ủ ấm tay(*).

Lúc ở Tây Bắc hay dùng để giữ ấm cho tay, cho rằng về Giang Nam không dùng tới nên trước đó nàng đã vứt hết rồi.

"Muội nghe nói Lạc Kinh tuy không lạnh tới vậy, nhưng không khí ẩm ướt, rất dễ bị nứt da.

Cái này muội có cải tiến một chút, không dày như loại lông thỏ chúng ta thường dùng trước kia.

Người thử xem dùng có ổn không?" Liên Phiên ra hiệu cho nàng đeo lên thử.

Tang Kỳ cảm động, đem chuyện của Yến Vân Chi ném sang một bên, ôm nàng, cọ cọ nói: "Ngươi đối với ta thật tốt."
Liên Phiên cười ha ha, một tay đẩy nàng ra, "Được rồi, thấy ớn.

Người xem, đây mới là lấy lòng, chỉ nói miệng mà không làm gì thì sao mà được.

Hôm nay muội đến tháng, muốn đi nghỉ sớm một chút, người cho hay không đây?"
"Cho, ngươi đi đi, ta tự rửa mặt." Tang Kỳ được tiện nghi, không suy nghĩ gì đáp lại.


Sau đó lại suy tư nhớ tới nửa câu đầu của nàng.

Liên Phiên vui vẻ đặt đồ xuống, đi ra khỏi cửa.

Nhưng rất nhanh sau đó đã vòng về, vẻ mặt không quá tốt, kéo Tang Kỳ hạ giọng nói: "Muội luôn cảm thấy, vừa rồi lúc đi ra cửa hình như thấy có bóng người ở trên bờ tường, có khi nào trong phủ có trộm?"
"Trộm?" Tang Kỳ còn đang nghịch ngợm đeo bao sưởi tay mới, "Không để ý, không nghe bọn thị vệ có động tĩnh gì.

Chắc là ngươi nhìn lầm rồi, đường đường ở phủ Đại Tư Mã, sao lại có trộm được."
- -------------------
Cái bộ giữ ấm tay là cái này nè:
quoc-tu-giam-co-mot-nu-de-tu-11-0.jpg
Đeo như này:
quoc-tu-giam-co-mot-nu-de-tu-11-1.jpg.

Bình Luận (0)
Comment