Man vương suy nghĩ cả đêm, tới gần sáng mới mơ mơ màng màng dựa vào quân sàng của Tương Vân chợp mắt, lúc tỉnh dậy, nhận ra trời đã sáng trưng, một bóng hình thân quen đang tiến vào trong trướng.
“Ngươi đã về?” Man vương đứng lên.
Ánh mắt Tương Vân nhìn hắn, chẳng có lấy nửa điểm như mong đợi mà tựa nước đọng đáy hồ, khiến Man vương chợt thấy đau lòng, xen lẫn chút bất an.
“Đi đâu vậy?”
“Đi loanh quanh thôi.” Tương Vân hời hợt đáp, “Bao giờ khai chiến?”
“Ngươi sốt ruột?” Man vương có hơi bất ngờ, trước đó Tương Vân luôn cực lực muốn ngăn cản trận giao chiến trực diện giữa hắn và Viên Liệt.
“Cái gì tới sẽ phải tới.” Tương Vân đặt tiểu bảo bảo đang ngủ xuống giường, trầm giọng nói, “Ta mệt mỏi rồi, kết thúc nhanh một chút cũng tốt.”
“Cái gì?” Man vương nghe không rõ, hỏi hắn, “Mệt lắm sao? Mau ngủ chút đi.”
“Ân.”Tương Vân gật đầu, “Để đánh xong trận này, ngủ bù luôn.”
“Ngươi toàn lực trợ giúp ta đánh trận này sao?” Man vương hỏi.
“Ân!” Tương Vân trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu chúng ta thắng, thì hãy bắt đầu lại đi!”
“…Vậy còn thua?” Man vương chợt cảm thấy thái độ của Tương Vân có chút kỳ quái.
“Ngươi nghĩ bản thân sẽ bại dưới Viên Liệt sao?” Tương Vân khẽ nhếch khóe miệng, nét cười mang theo thách thức, đó là thứ biểu hiện lâu rồi Man vương chưa được thấy.
Đã từng có một Tương Vân mỗi lần cỗ vũ hắn làm việc gì đó, đều nhếch khóe miệng như thế, thúc giục hắn.
Đôi bên nhìn nhau một hồi lâu, Man vương bật cười, “Hảo! Nhất ngôn cửu đỉnh, thắng, chúng ta bắt đầu lại!”
…
Sau ba ngày, song phương vẫn án binh bất động, thỉnh thoảng thăm dò đôi chút tình hình, âm thầm tích cực chuẩn bị.
Tịch Ly phán đoán thời gian, thay Viên Liệt thành lập một nhóm binh mã thân tín, âm thầm đào địa đạo. Quả nhiên, bản vẽ của Tịch Ly không sai một điểm, dưới lòng đất chính xác có một mạng lưới địa đạo ngang dọc thông suốt bắc nam, muốn khai thông toàn bộ đại khái phải cần đến một năm rưỡi.
…
Lúc bấy giờ tại Nhạc Đô, sóng ngầm cũng dâng trào mãnh liệt.
Các thế lực bị Viên Lạc lung lạc đã nhiều đến cực đại, đa phương rục rịch ngóc đầu, lộ ra tình thế cải triều hoán đại sôi sục. Tề Diệc vốn luôn đề phòng Viên Lạc dạo gần đây cực bận rộn, hắn phải huy động lương thảo giúp tiền phương, lại kiêm cả việc viện quân.
Còn Tề Linh thì theo tới theo lui hỗ trợ Tề Diệc, quả là nhiệt tình hiếm thấy.
Tề Diệc thắc mắc hỏi nàng, “Linh nhi, trước đây chẳng phải ngươi ghét nhất những chuyện vặt vãnh trong quân sao? Cớ gì hiện tại tích cực như thế?”
“Can hệ đến an nguy của Tịch Ly mà!” Tề Linh thỏ thẻ, “Đương nhiên phải hỗ trợ chứ!”
Tề Diệc lấy làm mừng rỡ, cứ tưởng Tề Linh không chiếm được tâm Tịch Ly sẽ sinh oán niệm, xem ra muội tử nhà mình vẫn còn rất đơn thuần, vì thế chẳng hề nghi ngờ nàng.
Có điều mấy ngày nay, ngoại trừ lương thảo Tề Linh càng quan tâm nhiều hơn đến lịch trình điều động binh mã của Tề Diệc và nơi cất binh phù. Nhưng Tề Diệc lại quá chuyên chú vào chiến sự, nên không để ý rằng nhãn thần của muội muội, từ lâu đã không còn là tiểu cô nương đơn thuần ngày nào.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, song phương dồn sức chờ phát động. Khí trời dần dần nóng lên, mùa mưa sắp tới, đôi bên đều rất khẩn trương, một khi mưa xuống, chiến sự phải gác lại, phe Tịch Ly không kham nổi tổn thất, sẽ phải quay về Nhạc Đô. Man vương cũng chẳng xoay sở được, hắn cần đưa bộ tộc của mình lánh vào rừng trước mùa mưa, để chiếm vị trí địa lý tốt, nói cách khác, phải tiếp tục chờ!
“Bao giờ khai chiến?” Viên Liệt hỏi Tịch Ly đang cắm cúi viết gì đó.
Tịch Ly nhếch khóe miệng cười cười, “Ngày mai đánh.”
“Ngày mai?” Viên Liệt ngỡ ngàng, “Lấy nơi đâu làm chiến trường giao chiến? Binh mã vẫn chưa chuẩn bị tốt mà?”
“Vùng này toàn rừng rậm, căn bản không có chỗ nào dùng để giao chiến với quy mô lớn được.” Tịch Ly khẽ nhún vai, “Ngươi nói, dùng trận pháp thì bốn phía không có địa hình vận dụng. Dùng hỏa công, đám đại thụ ngăn thủy triều sẽ bị thiêu. Dùng mỹ nhân kế, Man vương chỉ toàn tâm toàn ý với mỗi Tương Vân. Ly gián kế, chúng ta nói, hầu hết dân Man tộc nghe không hiểu. Lưỡng quân giao chiến, không chừng chiến mã vừa xông lên đã sa hết xuống đầm lầy rồi.”
Viên Liệt cũng lắc đầu cười, “Đích xác, vậy ngươi muốn đánh thế nào?”
Tịch Ly đưa mảnh giấy vừa viết xong cho Viên Liệt, “Dùng biện pháp này!”
Viên Liệt đón lấy, xem xong liền nhíu mày, “Ước định đấu đơn với Man vương?”
“Ân!” Tịch Ly gật đầu cười, “Một đấu một!”
“Ha hả.” Viên Liệt dở khóc dở cười, “Ngươi bảo ta đơn đả độc đấu với Man vương? Kẻ thắng được thiên hạ?”
“Đúng vậy!” Tịch Ly gật đầu, “Nhất định hắn sẽ chấp thuận, đây là phương án đơn giản nhất.”
“Võ công của Man vương hiện tại chưa bằng ta, hắn mà đáp ứng thì khác gì chịu thua chứ?” Viên Liệt hỏi.
“Tương Vân sẽ giao chiến.”
Viên Liệt gật đầu, “Ân, đích xác, Tương Vân xuất trận còn khả thi hơn một chút.”
“Sợ a?” Tịch Ly cười hỏi, “Công phu của Tương Vân không thua gì ngươi, có thể còn tốt hơn đôi chút.”
“Giao chiến tại bình địa và giao chiến trên lưng ngựa là hai chuyện khác nhau.” Viên Liệt không đồng tình, “Bất quá lại nói, tam quân giao chiến quan trọng nhất đích thị tướng soái đối chiến, nếu tướng lĩnh thua, nghĩa là bại trận, tỷ thí kiểu này rất hợp lý.”
“Yên tâm đi, dù ngươi có thua, Man vương cũng chẳng công kích được, trước sau gì ngươi cũng muốn thừa cơ đào tẩu, lo chi cho nhiều? Cứ thống thống khoái khoái đánh một trận đi!” Tịch Ly vỗ vỗ vai hắn, trong khí thế, mơ hồ có chút bất an.
“Có phải ngươi cảm thấy, nếu ta giao thủ với Tương Vân, sẽ tốt hơn để hắn dại dột chết trận giữa loạn quân?” Viên Liệt nhìn ra ý đồ của Tịch Ly, “Chí ít… Ta cũng không giết hắn.”
Tịch Ly mấp máy miệng, tựa hồ có chút hổ thẹn, cuối cùng gật đầu, “Ân… Nếu Tương Vân có gì bất trắc thì Man vương sẽ chết, hai người bọn họ nhất thể đồng mệnh mà. Nhưng vất vả lắm mới thống nhất được vùng Nam man, ngộ nhỡ Man vương chết, thế cục ắt lại rơi vào vòng phân tranh, khi ấy bách tính không khỏi lầm than.”
Viên Liệt cũng gật đầu, “Chính xác, nguyên bản ta luôn nhận thấy mưu đồ và dã tâm của Man vương không hề cực đoan đến như vậy… Hiện tại hắn đánh trận này rõ ràng có ý giận dỗi Tương Vân, nên hành xử theo cảm tính thôi.”
“Còn ngươi thì một mực không cần đến vương vị nữa.” Tịch Ly cười gượng đôi ba tiếng, “Hai ngươi quả thú vị, không bằng cứ nghị hòa cho rồi.”
“Hy vọng có thể lấy nghị hòa làm kết cục?” Viên Liệt xuất thần nhìn mưa rừng dày đặt phía xa xa, “Đánh xong trận chiến cuối cùng này a, hy vọng tất cả sẽ kết thúc, chiến tranh gieo rắc chết chóc hoàn toàn không cần thiết.”
…
Buổi chiều cùng ngày, Man vương nhận được chiến thư Viên Liệt gửi đến, hẹn hắn trực diện giao phong.
“Ha ha.” Man vương ném thư lên suất án, hỏi Tương Vân, “Vân, ngươi thấy sao?”
Tương Vân cũng đọc thư, trả lời, “Có vẻ như Viên Liệt muốn tốc chiến tốc thắng.”
“Ta cũng muốn tốc chiến tốc thắng, không tồi a, tính cách của Viên Liệt đúng là hợp ý ta.” Man vương cười cười, “Nếu thực sự khai chiến, chúng ta cũng không chiếm quá nhiều thuận lợi về địa hình, dù gì bọn hắn vẫn có Tô Mẫn hỗ trợ, mặt khác, binh mã của Viên Liệt lại nhiều hơn ta, nên đơn đả độc đấu như thế mới là có lợi cho chúng ta.”
“Ngươi muốn đích thân xuất trận?” Tương Vân nhíu mày.
“Đương nhiên.” Man vương gật đầu.
“Thế nhưng…”
“Ngươi thấy công phu của ta không bằng Viên Liệt đúng không?” Man vương mỉm cười, “Nhưng nếu không ứng chiến, chẳng phải quá mất mặt sao!”
“Ta đi vậy?” Tương Vân hỏi, “Ta từng giao thủ với Viên Liệt, nắm chắc phần thắng hơn một chút.”
Man vương chăm chú nhìn Tương Vân, “Ngươi đi?”
“Ân!” Tương Vân nghiêm nghị gật đầu, “Ta muốn giúp ngươi thắng Viên Liệt một trận.”
Man vương nhìn Tương Vân, hai mắt sáng ngời, “Ngươi giúp ta thắng?”
Tương Vân trầm mặc một lát, “Vốn dĩ ta đánh cũng là vì ngươi.”
Man vương sửng sốt, đâm ra có chút thất thố.
“Căn bản ta không để tâm đến việc đạt được thiên hạ hay không.” Tương Vân vân đạm phong khinh nói, “Ngươi muốn thắng thì ta sẽ tận lực giúp ngươi, ngươi hài lòng là tốt rồi.”
Man vương nhìn Tương Vân với thái độ nhu hòa, vẻ tàn bạo trong mắt đã vơi bớt vài phần, “Lần đầu tiên ngươi nói những điều này với ta.”
“Nếu ta nói rõ cho ngươi sớm một chút, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Tương Vân thở dài, “Chung quy nói tới nói lui, đều là lỗi của ta.”
Man vương nhíu mày, bỗng nhiên thấy tâm phiền ý loạn, “Đừng nói bậy.”
“Hồi âm cho Viên Liệt đi a… Có điều, chúng ta đều xuất chinh cả, Thanh tính sao bây giờ?” Tương Vân thoáng lo âu, “Ta nghĩ nên trả hài tử lại cho mẹ của nó.”
Man vương trầm mặt xuống, “Ngươi…”
“Chẳng thà ta không tiếp nhận hài tử này.” Tương Vân ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn Man vương, “Chỉ không muốn nó cứ vậy mà lớn lên, làm Hoàng đế tương lai. Nó nên được ở cạnh mẫu thân nó, vui vẻ thoải mái lớn khôn, đừng vì những chuyện hoang đường của phụ mẫu và cữu cữu nó mà gánh trên lưng quá nhiều gian khổ không đáng có.”
Man vương nhìn Tương Vân một cách kiên trì hiếm thấy, nét sầu bi trên mặt dần dần tan biến, thở dài, “Việc này thực ra cũng không nên trách ngươi, là ta sơ suất, nóng giận với ngươi.”
“Kỳ thực hai huynh muội các ngươi rất giống nhau.” Tương Vân cúi đầu lẩm bẩm, “Nếu ta một lòng hướng về nàng, ngươi dám khẳng định sẽ không dùng đến cách đó không?”
Man vương sửng sốt, càng phát ra vẻ xấu hổ, đưa tay sờ gáy.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không có ta, huynh muội các ngươi sẽ không phản bội nhau.” Tương Vân khẽ vuốt gương mặt non nớt của hài tử quấn trong khăn, “Nếu ta chết, ta muốn hài tử được theo mẹ hắn, ngươi đừng làm khó dễ bọn họ…”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Man vương bỗng chốc trở nên hung bạo, nắm lấy cổ tay Tương Vân, “Ai nói sẽ để ngươi chết! Ngươi dám?!”
Tương Vân cúi đầu, “Mạng của ta thuộc về ngươi, ngươi cho ta sống thì sống, muốn ta chết thì chết.”
“Ta chưa từng nói như thế!” Man vương thốt câu này ra, liền lấy làm chột dạ, mấy ngày trước quá mức tức giận mà mạnh miệng với Tương Vân, kỳ thực hắn đã nói qua câu ấy, “Ta lúc đó chẳng phải đang tức điên sao?”
“Ngươi đem thân muội giam lỏng, giữ ta bên cạnh rồi cùng ta nuôi nấng hài tử… Ngươi biết người trong thiên hạ sẽ nói về ngươi như thế nào không?” Tương Vân cười khổ, “Mỗi ngày ta đều bị người ta phỉ nhổ, ta không muốn hài tử cũng lớn lên như vậy, nó sẽ hận chúng ta.”
Man vương nhíu mày, có chút bất mãn, “Ai dám nói ta giết kẻ ấy ngay.”
“Ngươi thành ra như vậy từ lúc nào?” Tương Vân nhăn mày lại, “Man vương mà ta thích không phải như thế này…”
“Ngươi… Ngươi vừa nói gì?” Man vương nửa mừng nửa sợ nhìn Tương Vân, hai mắt sáng ngời, “Vân, ngươi nói ngươi thích ta?”
Tương Vân cúi đầu yên lặng.
“Ngươi nói thật chứ? Câu này ngươi chỉ được nói với ta thôi!” Man vương phấn khởi.
Tương Vân ngẩng đầu, thấy nét cười trên mặt hắn lộ ra chút vẻ trẻ con, kìm không đặng mà vuốt mặt hắn, đây mới là Man vương mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, bác bỏ nô lệ, một Man vương bừng bừng khí thế muốn đem lại cuộc sống bình đẳng hạnh phúc cho người trong thiên hạ.
“Ta sẽ thắng.” Tương Vân khẽ nói với Man vương, “Nếu có thua, ta cũng trở về, được không?”
Man vương nhìn hắn một hồi lâu, gật đầu, “Hảo.”
…
Ngày kế, mây đen phủ kín bầu trời, phe cánh hai bên đối đầu tại một khoảng thao trường nhỏ ở tây nam Nam Quốc, đây gần như là mảnh bình địa lớn duy nhất có thể tìm thấy ở phía nam.
Mười vạn nhân mã của Viên Liệt lấy Nam Quốc làm căn cứ, còn mười vạn binh mã Man quốc lấy rừng rậm làm lá chắn, song phương đối mặt trên đồng cỏ.
Ba tiếng pháo vang, đôi bên dồn lực chờ phát động.
Tiêu Lạc chạm trán quân tiên phong Man quốc, hai phe ở vào thế giằng co đại chiến hơn mười hiệp, đối phương bại trận, Tiêu Lạc đấu ba trận bất bại, phía Viên Liệt sĩ khí ngút trời.
Tịch Ly lấy làm buồn cười, trêu Viên Liệt, “Ta thấy, hay là cứ để Tiêu Lạc đánh tới cùng đi…”
Vừa dứt lời, đối phương đã cho Tương Vân xuất trận.
Viên Liệt ngồi trên ngựa quan sát, khẽ nhíu mày, công phu của tương Vân rất cao!
Tiêu Lạc đánh liên tiếp ba trận đã tổn thất nhiều nội lực, đánh đến hiệp thứ ba mươi thì bại trận, một góc Man quốc cũng sôi sục sĩ khí.
Viên Liệt mỉm cười, xoay người lên ngựa.
Tịch Ly đứng phía sau, căn dặn hắn, “Cẩn thận ứng phó.”
“Yên tâm.” Viên Liệt vươn tay, Viên Cảnh phục bên cạnh đem trường đao Viên Liệt vẫn thường dùng tới cho hắn.
Viên Liệt cầm đao trong tay, thúc ngựa phi nước đại đến tiền phương.
Nhịp tim mọi người muốn bật khỏi họng, rốt cuộc Tịch Ly nhẫn không nổi tính thử một quẻ__khi quẻ bói biểu hiện Viên Liệt sẽ thắng, Tịch Ly mới yên tâm phần nào, nhưng nói là nói thế, vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Trong lúc mọi người mải miết tập trung vào tình hình chiến sự, chẳng ai để ý rằng Viên Cảnh đã lén lút rời đi.
Viên Cảnh về tới quân doanh, trốn vào một quân trướng bỏ không, rồi mới lôi trong người ra một cuộn kim ti. (tơ vàng)
Cuộn kim ti đó Viên Lạc đưa hắn trước khi lên đường, đừng tưởng chỉ là một cuộc tơ mảnh, bảo vật này tước thiết như tước bùn cứng cáp không gì sánh được. Viên Cảnh phụ trách khuân binh khí giúp Viên Liệt, hắn nhân lúc Viên Liệt không lưu ý, vừa rồi đã ngấm ngầm quấn kim ti ấy lên cán bảo đao của Viên Liệt. Trong lúc lưỡng quân giao chiến kiếm đao vô nhãn, nhất là khi tốc chiến, trọng lượng mà binh khí phải chống đỡ chí ít cũng lên đến trăm nghìn cân. Viên Cảnh cười thầm, chỉ cần Viên Liệt xuất binh khí sai lầm, còn sợ ngươi không chết sao?
Thấy tả hữu không người, Viên Cảnh lặng lẽ thay vào bộ y phục khất cái, tìm đến hai tên ảnh vệ cao thủ Viên Lạc phái theo hắn trước khi đi.
Hai tên này, mỗi người cầm một cái nỗ tiễn hình thập tự, trên nỗ tiễn có tẩm kịch độc.
“Chốc nữa hai ngươi linh hoạt một chút!” Viên Cảnh phân phó, “Nhớ kỹ, nếu Viên Liệt không chết, bồi thêm cho hắn một tiễn, mặt khác, cả Man vương cũng bắn luôn một tiễn, tốt nhất là bắn chết hắn!”
“Rõ!” Hai tên tuân lệnh lui xuống dưới, Viên Cảnh cười ám muội, cầm lấy hành trang đã chuẩn bị sẵn thật tốt, lặng lẽ rời khỏi quân doanh, cưỡi con ngựa giấu trong rừng trước đó, cấp cấp tốc tốc phóng về Nhạc Độ phụng mệnh.