Lời tác giả: twoshot viết tặng **Anh Queen** và **Mập** (gom hai thể loại lại làm một)
Tuần rồi tôi thi, nên không được năng suất lắm, xin lỗi mọi người.
______________________
**THÔNG BÁO**: vì dạo này tôi viết oneshot hơi nhiều, làm chậm tiến độ của những bộ truyện dài, nên tôi đổi chính sách một chút.
Tôi sẽ chỉ mở BXH mỗi tháng một lần, **vào tuần cuối cùng của tháng đó**. Bù lại, tôi sẽ viết oneshot tặng **top 7** trong tuần thi đua và gửi lời cảm ơn đến **top 15**. (tôi sẽ gửi thông báo nhắc nhở nên mọi người đừng lo quên)
Biết rằng việc thay đổi chính sách sẽ khiến một số bạn buồn, nhưng việc hạn chế **oneshot** sẽ giúp tác giả tập trung viết tiếp các bộ ABO, Túc Địch, Nhân Ngư,...
Lịch đăng vẫn sẽ như trước 1-2 ngày/ chương.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
____________________
**1**.
Tôi có thể nói chắc rằng.
Khoảnh khắc tôi bóp cò súng.
Tôi đã chết rồi.
Một khắc trước khi chết, còn nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của kẻ đó.
Vậy mà bây giờ tôi lại nằm đây.
Truyền nước biển...
**2**.
Tôi là người kinh doanh.
Mấy thứ khoa học chuyên sâu tôi không rành.
Nhưng chí ít tôi vẫn biết lấy súng bắn vào đầu thì sẽ chết.
Nhưng bây giờ tôi vẫn có thể nằm trong bệnh viện ngắm trần nhà.
Cái sự hợp lý...
Nó đâu rồi?
**3**.
Sau khi truyền nước biển một hồi.
Thì cha, mẹ và anh trai đến thăm tôi.
Bọn họ cười nói với tôi, cha tôi còn hứa sau khi xuất viện sẽ dẫn tôi đi ăn đồ Nhật
Mẹ tôi liền mắng cha tôi, vừa mổ ruột thừa mà lại dẫn đi ăn, ba tôi muốn giết tôi hay cái gì.
Anh trai tôi liền đùa, cứ dẫn tôi đi ăn, anh ấy sẽ ăn giúp phần tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cha, mẹ và anh trai ba người nói chuyện với nhau.
Trong lòng chút xúc động.
Tôi ngượng dậy, muốn ôm lấy họ.
Nhưng bụng liền đau.
**4**.
Tôi.
Trùng sinh rồi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cha, mẹ và anh trai bước vào, tôi liền biết mình trùng sinh.
Bởi vì cha, mẹ và anh trai tôi đều chết cả rồi.
Chết vào ba năm trước.
**5**.
Sau khi mắng cho tôi một trận vì cái tội ngu ngốc, mới mổ ruột thừa mà còn cố ngồi dậy.
Gia đình tôi đi ra ngoài để nói chuyện với bác sĩ, cho tôi nghỉ ngơi.
Tôi nhìn theo bọn họ.
Trọng bụng rối bời.
**6**.
Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có.
Cha tôi sở hữu một công ty khá có quy mô.
Trong giới siêu giàu thì chúng tôi chẳng là gì đâu.
Nhưng cũng tính là người trong giới thượng lưu.
Tôi học ngành quản trị, cùng anh trai phụ cha việc quản lý công ty.
Ba năm trước, tôi hai mươi bốn tuổi, cha mẹ tôi muốn tổ chức đi du lịch gia đình.
Thế là cả bốn người chúng tôi lái xe lên núi.
Nửa đường thì gặp tai nạn.
Cha, mẹ và anh trai tôi đều không qua khỏi.
Tôi thì bị liệt hai chân, phải ngồi xe lăn.
Sau khi biết tin, rất nhiều cổ đông đều rút lui, khiến cổ phiếu công ty nhà tôi giảm không phanh.
Sau khi đám tang kết thúc, một mình tôi chống đỡ cả bầu trời.
Nhưng dù tôi có làm gì, bất trắc cứ liên tục ập tới.
Công ty chỉ cần có chút khởi sắc, liền có chuyện để khiến tình hình nghiêm trọng hơn.
Bị ép đến mức muốn phá sản.
Cùng lúc này thì tên khốn đó xuất hiện.
Hắn đề nghị giúp tôi, cứu gia nghiệp cha tôi phấn đấu cả đời khỏi bờ vực phá sản.
Bù lại tôi phải ngủ với hắn.
**6**.
Lý Quân là chủ tịch tập đoàn lớn.
Chúng tôi gặp nhau lần đâu trong một bữa tiệc thượng lưu.
Ở vị trí của tôi mà có thể được hắn chủ động bắt chuyện là chuyện đáng tự hào.
Hoặc chí ít tôi từng nghĩ thế.
Khi tôi biết lú do hắn tiếp cận tôi là vì chuyện nhục dục...
Tôi thật sự có chút thất vọng.
Nhưng vào thời điểm đó, chuyện tôi có thất vọng hay không, không quan trọng.
Quan trọng là phải cứu được công ty.
Bởi vậy nên, tôi đồng ý.
**7**.
Trong một thời gian dài, tôi trở thành đối tác tình dục của Lý Quân.
Chúng thường xuyên gặp nhau để làm chuyện kia.
Mặc dù khoản thời gian đó rất nhục nhã.
Nhưng xét cho cùng vẫn là trao đổi điều kiện công bằng.
Tôi đối với Lý Quân cũng chẳng phải thù ghét căm hận gì cho cam.
Đơn giản là đối tác tình dục.
Rồi thời gian trôi qua, tình hình công ty đã ổn định.
Tôi cũng bắt đầu dự tính kết thúc quan hệ này với hắn.
Chuyện này, đối với tôi thì là kết thúc mối quan hệ đối tác tình dục. Đối với một người như Lý Quân, chỉ là thêm bớt đổi chác một món đồ chơi.
Bởi vậy nên tôi không hề nghĩ việc này sẽ khó khăn gì.
Càng không nghĩ Lý Quân sẽ vì vậy mà tức giận.
Tức giận là nói nhẹ, nổi điên thì đúng hơn.
Hắn phát điên đến mức đe dọa tôi, nói rằng nếu tôi thật sự muốn rời đi...
Công ty của gia đình tôi...tôi không cần mơ nữa.
Từ khoảnh khắc đó, quan hệ của tôi và Lý Quân không còn đơn thuần là trao đổi điều kiện nữa.
Mà đã trở thành đe dọa, lấn át, tống tiền.
Liệu tôi có phải loại người sẵn sàng cam tâm tình nguyện nhẫn nhục để người khác đối xử như vậy vì công ty?
Có.
Đó cũng là lý do vì sao tôi tiếp tục nằm dưới thân hắn.
Cho đến khi tôi phát hiện hắn là người đứng sau vụ tai nạn giết chết gia đình tôi.
8.
Tất cả mọi thứ đều rõ ràng.
Tôi đã hiểu tại sao gia đình tôi lại chết.
Cũng đã hiểu tại sao ngay sau vụ tai nạn, lại có nhiều thứ đồng loạt xảy ra, dồn tôi vào con đường phải dây dưa với Lý Quân.
Tất cả, đều là việc tốt mà tên khốn đó làm.
Hắn chơi đùa với cuộc sống của tôi.
Chơi đùa với mạng sống người thân tôi.
Vào khoảnh khắc đó.
Tôi đã biết.
Đời này kiếp này, tôi và Lý Quân không thể đội trời chung.
**9**.
Tôi không đấu lại hắn.
Sau khi phát hiện ra mọi chuyện, tôi cố gắng thu thập bằng chứng đưa hắn ra trước luật pháp.
Nhưng cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.
Tôi không làm gì được hắn cả.
Nhiều nhất thì sự nổi loạn của tôi đã chọc cho hắn tức điên lên.
Hắn búng tay một cái, đủ thứ scandal tự nhiên ập tới.
Hàng chục cuộc điều tra đổ đến, truyền thông không ai dám giúp tôi, công chúng cũng từ đó không sử dụng sản phẩm của chúng tôi nữa.
Và rồi...tôi phá sản.
Nhưng đó vẫn chưa phải hồi kết.
**10**.
Thời điểm đó, tôi rất suy sụp.
Tất cả những gì tôi có thể làm là chui rút trong phòng.
Phòng ở đây là chỉ căn nhà trọ rẻ tiền tôi tạm trú.
Ngôi nhà của gia đình tôi, nơi tôi vẫn luôn ở từ bé, bị ngân hàng siết rồi.
Trong lúc tôi không biết phải làm thế nào.
Thì một nhóm người tự nhiên xông tới.
Mang tôi đi.
Từ đó tôi bị Lý Quân nhốt trong dinh thự của hắn.
Không tài sản, không bạn bè, không thế lực.
Thậm chí chân còn bị liệt.
Tôi không có cách nào để chạy trốn.
Và Lý Quân biết chuyện đó.
10.
Sau tất cả những chuyện này, tôi học được một điều.
Lý Quân yêu tôi.
Không có chuyện yêu theo kiểu muốn xây đắp một mối quan hệ lành mạnh đâu.
Mà là yêu đến ám ảnh điên cuồng.
Và tôi đã lợi dụng điều đó.
Những ngày tháng bị Lý Quân giam cầm, tôi dùng mọi cách để khủng bố tinh thần hắn!
Lợi dụng tình yêu điền cuồng của hắn để khủng bố tinh thần hắn!!
Không cần biết là gì, chỉ cần hắn đau là tôi thỏa mãn.
Nhưng Lý Quân cũng không phải dạng vừa.
Tôi càng nổi loạn, hắn càng tìm cách chấn áp.
Làm mọi cách để tôi nghe theo hắn.
Đặc biệt là khi ở trên giường.
Chân tôi không cử động được.
Hắn thích lợi dụng điểm này để đả kích tự tôn của tôi.
Hắn nghĩ rằng chỉ cần khiến tôi tin rằng tôi không thể sống thiếu hắn.
Tôi sẽ mãi mãi ở bên hắn.
Những năm tháng kế tiếp, tôi và Lý Quân cứ lần lượt dằn vặt tâm lý lẫn nhau.
Cho đến một ngày.
Tôi đặt xuống lá át chủ bài.
Đi nước cờ quyết định kết cục.
Ngồi trước mặt Lý Quân.
Bóp cò súng.
Lấy đi sinh mạng của người mà hắn yêu nhất.
**11**.
Đến tận khi chết, tôi vẫn không hiểu.
Lý Quân tại sao lại yêu tôi.
Nếu hắn đơn giản là ham thích cơ thể tôi, thì tôi còn hiểu được.
Tại tôi đẹp.
Nhưng yêu đến mức đưa hai người chúng tôi vào nước đường cùng thì...
...tôi không tài nào hiểu được.
Đến chết cũng không hiểu được.
**12**.
Năm tôi hai mươi ba tuổi.
Một năm trước vụ tai nạn xe hơi.
Tôi có đi mổ ruột thừa.
Đây cũng là thời điểm tôi trùng sinh sống lại.
Ngồi trong xe.
Tôi bắt đầu chấp nhận sự thật là mình đã sống lại.
Thật khó để không nghĩ rằng đây là cơ hội ông trời cho tôi làm lại cuộc đời.
Cha mẹ tôi dẫn nhau đi ăn đồ Nhật rồi.
Anh trai trở tôi về nhà trước.
Bất giác, anh trai tôi nhắc đến chuyện hai tháng sau, có một buổi tiệc quy tụ những tên tuổi lớn trong giới thương nhân.
Khách mời gồm những người trẻ tuổi triển vọng.
Tôi và anh trai cũng có phần.
Anh ấy hỏi tôi có muốn đi không!
Nghe tới đây, rim tôi lập tức lỡ một nhịp.
Tôi nhớ lại...
Bữa tiệc đó...là lần đầu tiên tôi và Lý Quân gặp nhau.
Kẻ đã gây ra mọi bi kịch trong đời tôi.
Tôi có nên đi gặp hắn không?
Cậu trả lời hiển nhiên là...
**13**.
"Em chắc chứ? Anh biết, mấy sự kiện thế này rất tẻ nhạt. Nhưng lại là cơ hội tốt để..."
"Hôm đó em...có hẹn rồi, không đi được."
Tôi vụng về dựng đại một lý do để thoái thác.
Tiệc tùng gì mà đáng giá bằng sinh mạng của gia đình tôi, đôi chân tôi, công ty nhà tôi, tự do của tôi và cả cuộc sống của tôi.
Không đi!
Đời này kiếp này, tôi có chết cũng không muốn dính dáng gì đến tên Lý Quân đó nữa.
Dù chỉ là một chút, tôi cũng không muốn dính đến nữa!!!
Cùng lúc này, anh trai liếc tôi một cái: "Em có hẹn? Với Lý Quân sao?"
Hở?
Anh trai tôi vẫn lại nói như thể đúng rồi:
"Thì Lý Quân ấy, hai đứa có hẹn sao? Định chim chuột gì với nhau nữa à?"
"..."
"..."
"..."
Hở?
**14**.
Tôi thề!
Vào thời điểm này kiếp trước, tôi hoàn toàn không có chim chuột với ai cả!!
Với Lý Quân lại càng không!
Rõ ràng khúc này tôi còn chưa gặp hắn!
Đừng nói tới chuyện...
"Anh nói...em với Lý Quân...có quan hệ?"
Tôi biết, người bình thường mà hỏi câu này thì sẽ rất kì lạ.
Nhưng với tinh thần đang khủng hoảng của tôi, kì lạ hay không, không thành vấn đề.
Anh tôi vậy mà không cảm thấy câu hỏi của tôi kì lạ.
Ngược lại còn chậc lưỡi nói: "Em trai, em đừng nghĩ anh không biết hai đứa chúng bây thường hay gặp mặt làm cái gì với nhau!"
Nói như đúng rồi luôn.
"Biết rằng cha mẹ khó tính trong chuyện này. Nhưng kiểu gì thì cuối năm nay chúng bây cũng cưới nhau rồi, anh không tiết lộ chuyện hai đứa quan hệ trước hôn nhân với cha mẹ đâu."
Với cái sự khó tính của cha mẹ tôi, nếu mà biết tôi quan hệ trước hôn nhân, nhất định sẽ cạo tóc bôi vôi tôi.
Nhưng mà khoan!!!
Anh trai, anh hiểu sai vấn đề rồi!!!
Trọng tâm...
...trọng tâm không nằm ở chỗ đó!!!!