Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 27



**Lời tác giả**: khuyến khích mọi người đọc theo thứ tự các chương nha, đừng đọc skip

________________________

**1**.

Năm y sáu tuổi, ma tộc tràn vào làng, giết sạch người dân. Y cơ nhỡ một mình lang thang khắp nơi, biết cắt thịt người ra ăn, uống máu tươi để giải khát.

Từ nhỏ, để sinh tồn, bất cứ việc gì y cũng làm được.

Kể cả những việc dơ bẩn, vô nhân tính, ti tiện nhất.

Y đã hứa với bản thân như vậy.

**2**.

"Trẻ ngoan, muốn đi theo ta không?"

Trên miệng y toàn là máu, ngước lên nhìn hắn. Ma ấn giữa trán nói lên thân phận Thiên Ma cao quý,

Kẻ trước mắt từ lâu đã không còn là người. Nhưng y không hoảng sợ.

"Ta có thể cho ngươi rất nhiều thức ăn. Còn có thể dạy ngươi tu ma."

Đứa trẻ sáu tuổi đề phòng lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Tại sao lại là ta?"

"À thì..."

Thiên Ma đưa mắt nhìn xuống cái xác ở dưới chân, đá một cái, nhún vai.

"...ta thích cái cách ngươi ăn cái xác này."

**3**.

Hắn nhận y làm đệ tử. Y tôn hắn làm sư phụ.

Từ này y chính thức bước trên con đường tu ma, lấy việc trở thành Thiên Ma làm mục tiêu. Một khi công thành, liền trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất.

**4**.

"Ăn đi!"

Sư phụ ném cho y một cái màn thầu.

Y ngẩn người.


"Thế nào? Ăn xác chết quen rồi hả?"

Y lặng lẽ cắn một miếng bột trắng, nuốt xuống.

Thơm thơm mềm mềm....

Y cắm cúi ăn sạch.

"Ngươi biết vi sư là kẻ giết cả làng ngươi phải không?"

Y gật đầu.

"Ngươi biết bọn ta giết bọn họ để làm gì không?"

Y vừa nhai vừa nói: "Để hút nguyên thần, tăng cường tu vi."

Sư phụ vỗ đầu y: "Ây da, vậy là ngươi có đọc sách vi sư đưa sao? Đúng là đệ tử ngoan!"

Hắn lại ném cho y thêm một cái màn thầu.

"Thế thì ngươi biết người nhà của ngươi cũng là do vi sư giết phải không?"

Y vừa nhai vừa gật đầu.

"Vi sư là kẻ khiến ngươi phải ăn xác chết. Vậy mà ngươi không hận ta, còn nhận ta là sư phụ?"

Y gật đầu.

"Miễn là có thể sinh tồn. Việc gì đệ tử cũng làm."

"Trẻ ngoan!"

Hắn lại ném cho y thêm một cái màn thầu.

Dù sao y ở với kế mẫu ngay cả xác chết cũng không có mà ăn. Ở với sư phụ có thể ăn màn thầu.

**5**.

Mười hai tuổi.

Sư phụ dạy y cách tu ma.

Mà tu ma thì phải hút nguyên thần kẻ khác để tăng cường tu vi.

Sư phụ dẫn y đến một con đường hẻo lánh, đợi nửa ngày mới có một người đi qua.

Sư phụ đánh ngất người đó. Sau đó bắt y giết gã, hút nguyên thần.

Trước ngày hôm đó, y chưa giết người lần nào.

Y kề lưỡi kiếm trên cổ con mồi, mãi không xuống tay. Sau một hồi thì thu kiếm lại, quay trở lại nơi ẩn nấp.

"Ăn đi!" Sư phụ ngồi xuống bên cạnh y, vừa đưa thịt khô cho y vừa mỉa mai:"Không dám giết sao? Không dám giết thì không tu ma được. Không tu ma được, thì ngươi...ấy da...không sống lâu được đâu!"

Y không nói gì. Chỉ ngồi yên ăn thịt khô, đợi cho người kia tỉnh lại.

Gã ăn mặc thô sơ nhưng trên người lại có nhiều tiền. Khả năng cao là thổ phỉ. Mà trên vùng núi hẻo lánh này, thổ phí thường sống theo nhóm.

Hắn thả người kia đi, gã rất nhanh liền trở về hang ổ.

Y bám theo gã tìm đến sơn trại của bọn chúng. Sau đó thẳng tay giết hết hai mươi tên, thu được một mẻ lớn nguyên thần.

Đứng trên một đống xác chết, y nhàn nhạt nói với sư phụ:

"Đệ tử từng nói với người, ta cái gì cũng làm được."

"Tâm địa độc ác..." Sư phụ vừa đưa thịt khô cho y vừa mỉm cười nói: "...trẻ ngoan."

**6**.

Mười sáu tuổi.

Hôm nay y trong lúc săn tiên thú, bắt gặp cảnh hai gã ma tu làm một chuyện kì lạ.

Bọn họ ở trong lùm cây, không mặc quần áo, đong đưa đong đưa.

Y đi hỏi sư phụ bọn họ là làm cái gì.

Sư phụ sắc mặt thản nhiên giải đáp: "Cái đó mà ngươi cũng phải hỏi vi sư? Bọn chúng hiển nhiên là đang làm tình rồi!"

Y nói: "Thế nhưng không giống giao hợp bình thường, ma lực bao quanh bọn họ uy lực vô cùng."

Sư phụ nghe y nói vậy thì "à" một tiếng: "Nói như vậy bọn chúng cũng không hẳn là làm tình, bọn chúng là đang song tu!"

"Song tu?"

Sư phụ ném cho y một quả táo, rồi nói: "Trong lúc song tu, kẻ tiến công có thể truyền ma lực của mình sang giúp kẻ tiếp nhận tăng cường tu vi. Pháp lực của kẻ cho càng mạnh, tu vi của người nhận tăng càng chóng mặt. Ngươi tu luyện bình thường mười năm, chưa chắc hơn được ngươi ta song tu mười lần. Ta từng nghe đồn, có một kẻ phàm nhân điên cuồng song tu với thượng cổ Thiên Ma, trong vòng vỏn vẹn một tháng kẻ kia liền độ kiếp lên thẳng Thiên Ma!"

Y ném cùi táo đi, sắc mặt bình thản như nước, hỏi: "Sư phụ, người hình như cũng là thượng cổ Thiên Ma?"


Sư phụ y mặt cứng đờ: "Ừ...thì đúng vi sư là thượng cổ Thiên Ma, nhưng trên đời cũng không phải chỉ có mình ta là thượng cổ Thiên Ma. Chuyện ban này là vi sư nghe của người khác, chứ ta không có..."

"Người song tu cùng đệ tử được không?" Y dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi sư phụ.

"..."

Sư phụ ngớ mặt im lặng một hồi.

"À thì..."

Sư phụ đưa mắt nhìn y một vòng từ trên xuống dưới, giống như là đang đánh giá cơ thể y.

Hắn trề môi nhướng mày nhún vai, chậc lưỡi nói:

"Thật ra thì cũng đượccc!"

Y liền cởi y phục.

**7**.

"Nhưng mà!" Sư phụ y giơ ngón tay, tiếp tục giảng dạy: "Bất kì con đường tắt nào cũng có cái giá của nó. Tu vi ngươi kiếm được theo cách nhẫn nại tu luyện thông thường thì còn mãi ở đó. Tu vi ngươi kiếm được bằng cách song tu, tăng nhanh, nhưng giảm cũng nhanh. Ngươi song tu một lần, thì một vạn năm sau vẫn phải song tu dể duy trì tu vi!"

Y bình thản hỏi: "Dù không muốn vẫn phải làm?"

Sư phụ y hạ giọng: "Đúng vậy! Hơn nữa khi xưa ngươi nhận pháp lực của người nào, thì vĩnh viễn sau này chỉ có thể dùng pháp lực của người đó để song tu! Hắn mà bỏ mặc ngươi, ngươi liền mất trắng."

Y ngẫm nghĩ: "Như vậy không phải rất phụ thuộc sao? Có chút ti tiện."

Sư phụ liền nhún vai: "Ngươi nghe qua hai chữ Dâm Ma bao giờ chưa? Ừ thì là bọn chúng đó! Lòng dạ ngươi bất chấp thủ đoạn. Ngươi thích đi theo con đường đó, vi sư cũng không ngạc nhiên. Còn về phần vi sư..."

Sư phụ vốn đang ngồi bắt chéo chân, không hiểu sao tư nhiên lại mở ra. Hắn hất mặt, lẳng lơ nháy mắt: "Vi sư thì lúc nào cũng săn lòng giúp đỡ ngươi."

Y cân nhắc một hồi, cảm thấy song tu thật ra có quá nhiều bất lợi. Quyết định mặc áo vào.

"Song tu không có lời."

Sư phụ tấm tắc: "Trẻ ngoan."

**8**.

Hai mươi tuổi.

"Ăn đi!"

Sư phụ ném cho y một cái bánh nướng đậu xanh. Y đang luyện kiếm, liền thuận thế nhảy lên bắt được.

Sư phụ khoanh tay nhìn y: "Ngày mai Ma Thành tổ chức tỉ thí cho ma tu trung cấp các ngươi. Quán quân sẽ được thực hiện một nguyện vọng bất kì. Đi hay không đi?"

"Đi!"

"Ồ, đứa trẻ này, nhìn vậy mà cũng có nguyện vọng sao? Ngươi muốn cái gì?"

Y vừa ăn bánh nướng, vừa nói: "Đệ tử muốn ăn thịt gà quay của Hạ Ký Quán."

Sư phụ xoa cằm gật gù: "À, mỗi ngày chỉ bán ba mươi con. Nghe đồn phải xếp hàng trước mười ngày mới mua được. Ngay cả ta cũng không dám tranh. Có tham vọng là tốt. Phát huy!"

Y nuốt hết cái bánh nướng đậu xanh rồi nói: "Vâng!"

**9**.

Y liều mạng tỉ thí. Hạ gục hơn trăm đối thủ. Thế nhưng thực lực không tới, cuối cùng chỉ đứng hạng hai.

Mà hạng hai thì không được thực hiện nguyện vọng.

Tỉ thí ở Ma Thành diễn ra suốt *mười ngày mười đêm*. Từ đầu đến cuối y ở trên võ đài không thấy sư phụ đâu.

Y quay về, trong lòng khó chịu, ra sức luyện tập, chém sạch cây cối trong rừng.

"Ăn đi!"

Y theo thói quen phóng lên chụp lấy.

Sư phụ ném cho y một cái dĩa lớn, bên trên là một con gà quay.

Y như mọi khi, ăn hết sạch.

**10**.

Sư phụ vừa đột phá cảnh giới, pháp lực tạm thời suy yếu.

Thần tộc nhân cơ hội này đột kích sư đồ bọn họ. Nếu bọn chúng may mắn, có thể đem thượng cổ Thiên Ma phong ấn lại.

Y cõng sư phụ trên lưng, chạy về phía Ma Thành.

Sư phụ nằm trên lưng y, thều thào:

"Trẻ ngoan! Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không lo chạy đi? Vác theo vi sư làm cái gì?"

Y im lặng không nói.


"Không phải ngươi nói để sống sót thì việc xấu xa nào cũng làm được à? Sao bây giờ lại nổi hứng chơi trò tôn sư trọng đạo vậy?"

"Tu vi ta thấp. Không có sư phụ, đệ tử không sống sót được."

Sư phụ y cười nhạt, thều thào: "Trẻ ngoan..."

**11**.

Một trăm năm lặng lẽ trôi qua. Y đã sắp đạt tới cảnh giới độ kiếp, thời điểm trở thành Thiên Ma có thể tính bằng ngày.

"Ăn đi!"

Sư phụ ném cho y một cây hồ lô ngào đường.

Y theo thói quen liền thản nhiên ăn.

"Ngày mai ta cùng ma tộc giao chiến với thần tộc. Lại là mấy trò đánh nhau linh tinh vớ vẩn. Ngươi đi hay không đi!"

"Đi."

**12**.

Thần tộc đánh lén tấn công từ sau lưng.

Y chạy ra đỡ cho sư tôn một chiêu.

Một chiêu này là thần tộc đặt cược toàn bộ lực lượng. Nếu đánh trúng, có thể khiến thượng cổ Thiên Ma trọng thương.

Nếu đánh không trúng, cũng có thể khiến tên tép riêu sắp độ kiếp nào đó mất mạng...

Quan sát tình hình trước mắt, thần tộc liền rút lui.

Sư phụ của y bộc phát đuổi theo bọn chúng. Cũng không rõ có bao nhiêu tên còn sống.

**13**.

Ý thức y có chút mơ màng.

Cứ như vậy mà chết đi sao?

Không phải đã nói để sinh tồn, việc gì cũng có thể làm rồi cơ mà?

Tại sao cuối cùng...lại đi chết vì kẻ khác?

Mà cũng chịu thôi...

Lúc đó cơ thể không tự chủ được.

**14**.

"Để sinh tồn việc gì ngươi cũng làm được phải không?"

Y loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh của sư phụ bên cạnh. Ngữ khí hắn dịu dàng vô cùng, thật khác với mọi khi.

"Bất cứ việc gì..." Y dùng hơi sức cuối cùng nói ra một câu.

Sư phụ cởi áo, tiến về phía y.

"Đạt tới cảnh giới Thiên Ma thì sẽ không thể chết nữa. Dù sao ngươi cũng sắp độ kiếp rồi, việc này sẽ nhanh thôi."

Hắn nằm lên người y.

"Thật ra trở thành Dâm Ma cũng không quá tệ."

Trên môi y bất chợt cảm nhận được chút hơi ấm, ướt át.

"Vi sư sẽ không bỏ rơi ngươi."

____________

**Lời tác giả**: Nhiều người thích cặp này thì sẽ viết tiếp.




Bình Luận (0)
Comment