Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 87



**1**.

"Cha! Mẹ!!"

Tiểu thiếu gia vừa nghe tin tôi dọn sang đây sống liền hét lớn kêu cha gọi mẹ!

Tôi nói cha mẹ cậu ấy tối qua đã thầm lặng ra sân bay, hiện tại đang du lịch nghỉ mát ở nước ngoài, không liên lạc với người trong nước.

"Quản gia!!!"

Cậu ấy nghe vậy liền hét toáng lên, chạy khắp biệt thự tìm quản gia.

Tôi nói quản gia đã đi theo phục vụ cha mẹ cậu rồi.

Hiển nhiên toàn bộ người hầu trong nhà cũng thế.

Tất cả mọi người đều đi rồi!

Tiểu thiếu gia liền nói tôi được lắm.

Cậu ấy bảo nếu tôi muốn thì cứ chết trong đây luôn đi.

Biệt thự nhà cậu ấy có tận mấy cái, cậu ấy dọn đi chỗ khác, đố tôi ngăn được.

Nói rồi liền chạy lên lầu lấy hành lí kéo ra ngoài cổng, để rồi sau đó hoang mang đứng chờ tài xế một lúc lâu.

Hiển nhiên là tài xế cũng đi rồi.

Tôi đã nói là tất cả mọi người đều đi rồi cơ mà!

À mà nhân tiện...


Tôi lấy trong người ra một chùm chìa khóa của tất cả biệt thự trong nội thành do bác trai bác gái gửi gắm.

Đúng vậy!

Đường thoát của tiểu thiếu gia...

...cũng đi luôn rồi!

**2**.

Tiểu thiếu gia bắt đầu đói bụng.

Tôi lấy ra một rổ nguyên liệu tươi ngon bảo tiểu thiếu gia nấu cho tôi đi.

Tất cả Omega đều biết nấu ăn đi, nhất là nấu cho bạn đời mình.

Cậu ấy nói cậu ấy cả đời chưa từng xuống bếp. Giả như là thiếu soái đến đây, cậu ấy còn cố gắng làm thử. Còn như tôi...?

Mơ đi!

Nói rồi liền đi một đường lên phòng. Đóng cửa cái ầm.

**3**.

Tôi dùng toàn bộ tình yêu để nấu ăn.

Trong lúc làm bếp, tôi có thể đoán được tiểu thiếu gia đang làm cái gì trên phòng.

Cậu ấy chắc chắn đang lấy điện thoại đặt đồ ăn.

Chọn nhà hàng, chọn món, nhập địa chỉ.

Mọi thứ đều sẽ diễn ra bình thường....

Cho đến khi...

Thanh toán...

"TÊN KHỐN KIA! MÀY RỐT CUỘC ĐÃ LÀM CÁI GÌ!!!"

**4**.

Thân làm một đứa con ngoan, không nên quá ỷ lại vào tiền của cha mẹ.

Nên tôi bảo hai bác đóng băng tài khoản ngân hàng của tiểu thiếu gia.

Hiển nhiên, tiền mặt trong nhà cũng không để lại.

**5**.

Tiểu thiếu gia hậm hực nhưng cuối cùng cũng chịu thua rồi.

Từ sáng cậu ấy đã không có gì bỏ bụng, tiểu thiếu gia lại không quen chịu đói. Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, khuôn mặt nuốt giận, nhỏ nhẹ hỏi tôi: "Anh lúc nãy nấu món gì vậy?"

Tôi nói cậu ấy muốn ăn đồ tôi nấu cũng được nhưng phải hứa với tôi một chuyện.

"Gì."

"Sau này, dù trong bất cứ tình huống nào cũng phải xưng hô đàng hoàng với tôi. Đừng dùng mày - tao nữa.Tôi chỉ yêu cầu có vậy thôi."

Cậu ấy nghe vậy liền bất lực thở ra.


"Được rồi...tôi sẽ không xưng hô với anh như thế nữa."

"Hứa không?" Tôi đưa ngón út ra.

Bao tử cậu ấy kêu sôi một tiếng.

"Hứa" Cậu ấy không mấy vui vẻ ngoắc tay với tôi.

Thế là tôi quay vào lấy đồ ăn nóng hổi vừa nấu xong đặt xuống trước mặt cậu ấy.

"Mày đùa với tao đó hả??"

Tôi nói cậu ấy tại sao lại thất hứa rồi...

Thất hứa là tôi không cho ăn mì gói nữa đâu.

**6**.

Tôi nói tôi nấu như vậy là ngon lắm rồi đó.

Trước đây mì gói tôi còn không biết nấu cơ.

Lúc thì cho nước quá ít, lúc thì cho quá nhiều.

Lúc vì thiếu kiên nhẫn chờ đợi mà đem ra sợi mì còn sống, lúc vì đợi quá lâu mà nở hết cả ra.

Có lần tôi nấu được một tô mì hoàn hảo từ lượng nước đến cả sợi mì.

Thì lại quên bỏ gia vị.

Để nấu được một tô mì gói không khiếm khuyết như vậy, tôi phải bám theo mẹ mấy ngày đêm liền để học hỏi đó.

Chưa kể còn có cả trứng.

Cái mấu chốt nó nằm ở quả trứng!

Nhìn kĩ đi!!

Lòng đỏ không hề bị vỡ!

Ngay cả vỏ trứng cũng không lọt vào!!

Ghê chưa???!!!

Mẹ tôi dạy tôi nấu mì xong thì cũng phát điên luôn, cái trứng này là tôi phải cậy nhờ bạn trai đang mang thai của em gái tôi chỉ dạy đó!

Hơn nữa còn có đồ chua ăn kèm.

Cái này tuy là anh dâu trưởng làm giúp tôi, nhưng tôi mới là người gắp ra dĩa!

Gắp đẹp vô cùng!

Tiểu thiếu gia nghe tôi kể đến đây thì đột ngột phì cười.

Một cách khinh bỉ.

**7**.

Trong nhà chẳng có gì ăn.

Tiểu thiếu gia bị ép đến đường cùng đành ủy khuất ăn mì tôi nấu.


Ăn xong liền quăng chén ở đó

Tôi giữ cậu ấy lại, bảo cậu ấy đi rửa chén.

Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dị hợm nói trước giờ mình không phải làm những việc này.

Tôi nói với cậu ấy, trước đây không phải giờ thì phải rồi. Có lý nào để tôi vừa nấu vừa dọn cho cậu ấy chứ!

Cậu ấy cầm cái tô ném xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung.

Cậu ấy hất mặt nói: "Giờ anh còn có thể bảo tôi làm gì?"

Tôi chạy vào trong lấy chổi.

Bảo cậu ấy quét hết mảnh vỡ đi.

**8**.

Cậu ấy không quan tâm định trở về phòng.

Nhưng bị tôi đứng trước cửa chặn lại.

Một Alpha thân cao mét chín như tôi dễ dàng nhốt cậu ấy lại trong phòng ăn.

Để xem ai lì hơn ai.

**9**.

Tiểu thiếu gia rất gan lì, làm căng với tôi tận năm tiếng đồng hồ.

Cuối cùng thì...

"Sắp đến giờ tôi uống thuốc ức chế rồi. Thuốc tôi để trên phòng. Anh mau tránh ra!!!"

"Cậu dọn sạch mảnh vỡ trên sàn đi rồi tôi để cậu đi!"

"Anh ép tôi ở đây, tôi không uống được thuốc ức chế, lỡ tôi xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"

"Tôi chịu trách nhiệm!!"

Tiểu thiếu gia nghe tôi nói câu này, da lông toàn thân đều dựng đứng.

Tôi nhìn cậu ta, làm vẻ thèm khát nói: "Tôi hứa...nếu em vì không uống thuốc mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tận tình...chịu trách nhiệm."

Vừa nói tôi vừa cố tình làm ra điệu bộ liếm môi đáng sợ.

Quả nhiên tiểu thiếu gia bị dọa sợ, lập tức lấy chổi quét nhà.

Chịu khó rửa chén ngay từ đầu thì đã đâu có gì!




Bình Luận (0)
Comment