Quy Ẩn Hương Dã

Chương 12

Lúc đi về nhà tâm tình Lâm Sinh hoàn toàn trái ngược với lúc đi, thật là qua cơn mưa trời lại sáng, trời quang vạn dặm.

Tới nhà, thấy Ngô Ngọc Lan đang đứng trong sân phơi y phục, hắn liền chạy tới: “Tức phụ, để ta giúp ngươi.”

Ngô Ngọc Lan theo lực đạo đưa y phục cho hắn, chờ hắn vắt khô thì nhận lấy phơi lên dây thừng: “Hỏi rõ ràng rồi?”

“Đúng vậy.” Lâm Sinh lấy một kiện từ chậu ra: “Ngươi đoán xem Kỳ đệ nói thế nào?”

“Hắn không có tâm tư kia với Hà Trân.” Ngô Ngọc Lan chỉnh sửa y phục trên dây thừng cho ngay ngắn.

“Tức phụ, ngươi thật thông minh.” Lâm Sinh đưa y phục đã vắt khô cho nàng: “Vậy ngươi đoán hắn yêu thích ai?”

“Hà Lăng.” Ngô Ngọc Lan nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói ra.

Lâm Sinh kinh ngạc đến mức làm rớt cả y phục mới lấy từ chậu ra: “Sao cái này mà ngươi cũng biết?!”

Ngô Ngọc Lan trừng mắt với hắn, ngừng việc trên tay, nói: “Nếu ta đoán không sai, hà bao kia tám chín phần mười là Lăng ca nhi thêu, bị Hà Trân cầm đi.”

“Tức phụ ngươi thật thần thông!” Lâm Sinh trợn mắt há mồm: “Sao cái cái gì ngươi cũng biết hết vậy?”

Hôm đó, Ngô Ngọc Lan cũng ngồi bên cạnh Hà Lăng, trên giường có vật gì nàng đương nhiên biết được. Hơn nữa, trước kia nàng có cùng Hà Trân nói qua mấy câu, cảm thấy Hà Trân không hề quen thuộc chuyện thêu thùa. Lại liên tưởng đến việc Kỳ Việt sẽ khác thường thu đồ vật, cho dù nàng chưa nhìn qua hà bao đó, cũng có thể đoán được đại khái không sai.

“Nếu Hà Lăng thật có thể gả cho hắn, cũng coi như hết khổ.” Ngô Ngọc Lan tự mình lấy một kiện y phục trong chậu ra vắt khô, phơi lên trên giây thừng.

Lâm Sinh hoàn hồn, tiếp tục giúp nàng vắt khô y phục: “Chờ nương trở về, ta lại nói với nương.”

Cẩu Tử

Sáng sớm tinh mơ, nhà Hà Thiên đã có khách, là một vị khách không thể ngờ đến, đúng là nương của Lâm Sinh.

“Nha, nhà Lâm Sơn, cơn gió nào thổi ngươi đến đây thế?” Vừa mở cửa, nhìn thấy người tới, Tiền thị lập tức âm dương quái khí mở miệng.

Hai nhà vốn dĩ đã không qua lại nhiều, chỉ xem như người cùng thôn. Sau lại vì Lâm Sinh thường xuyên nói giúp Hà Lăng, Tiền thị không ưa hắn, dần dà cũng không ưa người Lâm gia. Một nhà Lâm Sinh lại cảm thấy người Hà gia quá khắc nghiệt, cũng không thích cùng bọn họ lui tới.

“Không có việc gì tự nhiên ta cũng không tới chọc người ghét, nhưng hôm nay quả thật là có chính sự.” Trong lòng có không thích Tiền thị thế nào, trên mặt Phương thị vẫn là treo nụ cười. Nếu không phải Kỳ tiểu tử nhờ vả, nàng mới không thèm tới đây nhìn sắc mặt người khác, đừng tưởng nàng không biết ở sau lưng bọn họ bố trí con nàng ra sao.

“Có chuyện gì? Nhà ta và nhà ngươi có thể có chuyện gì?” Tiền thị khinh thường trợn trắng mắt.

Trong lòng Phương thị hơi bực tức, muốn mắng người nhưng vẫn nhịn xuống: “Chuyện này chúng ta vào nhà rồi nói đi, đứng ngoài này không tiện nói chuyện.”

“Có gì không tiện? Nói ra để mọi người cùng nghe một chút. Không lẽ nhi tử ngươi thật sự muốn thú Lăng ca nhi về làm thiếp?” Tiền thị không hề có ý cho người đi vào, đứng ở cửa giọng nói còn không nhỏ, dẫn đến hàng xóm xung quanh đầu ló đầu ra nhìn.

Phương thị cắn răng, Tiền thị thế mà lại không thèm bận tâm đến thanh danh của Hà Lăng, có ý đứng ngoài cửa không lưu mặt mũi cho nàng đúng không? Vậy nàng cũng muốn nhìn thử, rốt cuộc ai mới là người mất mặt.

Nàng cười, nói: “Nếu ngươi muốn đứng ở đây nói, vậy cũng được, dù sao cũng là việc vui, hôm nay ta tới đây, là thay Kỳ Việt cầu thân.”

“Ngươi nói thật?!” Tiền thị còn chưa kịp phản ứng, Hà Trân đã từ bên trong chạy ra, mới nãy y luôn đứng ở trong sân, thấy người đến là nương Lâm Sinh nên không quan tâm, ai ngờ lại nghe được một câu như vậy.

“Ai u Trân Nhi của ta, Kỳ Việt nhanh như vậy đã tới cầu thân ngươi, đúng là có mắt nhìn.”Tiền thị phục hồi tinh thần, vẻ mặt vui sướng nắm chặt tay Hà Trân.

Trong lòng Hà Trân quả thực mừng như điên, người nọ thế nhưng thực sự đến cầu thân y! Y nói mà, ca nhi xuất sắc như mình, Kỳ Việt sao có thể không yêu thích. Quá tốt rồi, sau này y sẽ mặc y phục tơ tằm, đeo trang sức đẹp, có thể ngồi xe ngựa lên trấn, còn có tướng công tuấn mỹ yêu thương, y sẽ trở thành ca nhi hạnh phúc nhất trong thôn!

“Kỳ Việt này thực sự muốn thú Hà Trân?”

“Còn không phải sao, Hà Trân cũng có bản lĩnh, nhanh như vậy đã bắt được Kỳ Việt tới tay!”

“Đúng vậy đúng vậy, Kỳ Việt vừa tuấn tú vừa có tiền, y gả qua chính là hưởng phúc.”

Tiếng khe khẽ nói nhỏ xung quanh truyền vào tai Phương thị, nàng nhìn Hà Trân cùng Tiền thị đang đắc ý, cúi đầu che miệng cười.

“Xem ta, chỉ lo cao hứng, quên mất bà mối, mau vào trong ngồi đi, chúng ta chậm rãi nói chuyện.” Tiền thị đã quên vừa rồi đối đãi Phương thị như thế nào, lúc này thay đổi sắc mặt, túm lấy cánh tay Phương thị muốn đưa người vào trong nhà.

Phương thị thế nhưng không có ý muốn đi vào, tránh thoát khỏi tay Tiền thị, vẻ mặt trào phúng, nói: “Ta cũng không đi vào, liền đứng đây nói cho hết lời đi, các ngươi cũng đừng hiểu lầm, người Kỳ Việt muốn cầu thân, là Hà Lăng nha.”

Nàng vừa dứt lời, biểu tình vui sướng của Hà Trân và Tiền thị lập tức đông cứng lại. Hà trân trực tiếp xông lên bắt lấy vai Phương thị: “Không có khả năng!! Chuyện này không có khả năng!!! Kỳ đại ca làm sao sẽ thú nó?! Người hắn muốn thú chính là ta! Người là kẻ lừa đảo!”

Phương thị bị y nắm lấy có chút đau, nàng lui bề phía sau tránh thoát khỏi tay y, vẻ mặt phẫn nộ: “Hà Trân, đây là thái độ của ngươi với trưởng bối?”

Tiền thị đỡ lấy Hà Trân như đứng không vững, gân cổ gào lên với Phương thị: “Thái độ của Trân Nhi nhà ta làm sao? Ai kêu ngươi đứng trước cửa nhà người khác nói bừa!”

Phương thị bị nàng chọc giận đến bật cười, trực tiếp chỉ vào mũi nàng nói: “Ta đây nói cho ngươi, người Kỳ Việt muốn thú chính là Hà Lăng. Lúc trước ngươi nói muốn ba mươi lượng bạc tiền sính lễ, người ta cho thêm ngươi hai mươi lượng, tổng cộng năm mươi lượng bạc, chuyện tốt như vậy, ngươi còn không vui sao?”

Người trong thôn đang đứng xem náo nhiệt đều hít vào một ngụm khí lạnh, ai da ai da kêu lên, năm mươi lượng bạc a! Này có thể mua được năm con trâu! Có thể cho mười nhi tử thú tức phụ! Kỳ Việt ra tay thật đủ hào phóng. Lúc trước còn có người nói hắn đặt mua nhiều đồ vật như vậy, phỏng đoán trong tay hắn không còn tiền, thật đúng là đoán nhầm. Tùy tiện cũng có thể xuất ra năm mươi lượng bạc làm sính lễ, vậy khẳng định trong tay còn có dư nha!

Ngày thường cũng không thấy Kỳ Việt với Hà Lăng nói chuyện với nhau, vô thanh vô thức đã đem ngươi ta bắt lấy, rốt cuộc là lớn lên xinh đẹp a, không làm gì cũng có người tìm tới cửa cầu thân.

Sắc mặt Hà Trân càng trở nên khó coi, y cắn răng, hận không thể lập tức đi bóp chết hồ ly tinh kia, thế mà lại dám lợi dụng lúc y không chú y, đi câu dẫn Kỳ Việt.

Tiền thị lại có chút động tâm, kia chính là năm mươi lượng bạc, có số bạc này, có thể sửa nhà thành gạch ngói xanh, có thể mua trâu, còn có thể mua thêm vài mẫu đất! Tiền thị nhìn sang Hà Trân, nhịn xuống xúc động muốn đáp ứng, nếu ca nhi bảo bối của nàng gà qua đó, có được cũng không phải chỉ năm mươi lượng.

“Không đúng! Không đúng! Kỳ đại ca nhận hà bao ta tặng!” Hà Trân đột nhiên nhớ ra, hô lên với Phương thị.

Trong thôn bọn họ, cô nương, ca nhi nào có ý với hán tử, thì tự mình thêu hà bao tặng cho hắn, nếu hán tử kia nhận lấy, liền chứng tỏ hắn cũng có ý với cô nương, ca nhi nọ.

“Ngươi nói hà bao kia a, chuyện này Kỳ tiểu tử cũng có nói với ta.” Thấy dáng vẻ này của Hà Trân, Phương thị trái lại không tức giận nữa: “Thời điểm hắn khám bệnh cho Lăng ca nhi, nhìn thấy hà bao còn chưa thêu xong trong phòng y, hôm ngươi mang đến đưa cho hắn, hắn còn tưởng là Lăng ca nhi da mặt mỏng e lệ, mới nhờ ngươi đưa tới, cho nên hắn mới nhận lấy.”

Lần này ánh mắt mọi người trong thôn lập tức sáng tỏ, lúc trước Hà Trân nói Kỳ Việt nhận hà bao y thêu, bộ dạng tình ý triền miên, hóa ra hà bao là do Lăng ca nhi thêu, còn để Kỳ Việt nhìn thấy, đây xó thể xem là trộm gà không được còn mất nắm gạo đi?

Nói như vậy, vài thứ y thêu trước kia, cũng toàn là gạt người?

Sắc mặt Hà Trân nháy mắt trắng bệch, không trách ánh mắt Kỳ Việt hôm đó cứ quái quái, nguyên lai hắn đều biết. Khai dược không thu bạc, căn bản chính là vì tiện nhân kia!

Nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của ca nhi nhà mình, Tiền thị đau lòng đến hỏng, hung hăng trừng mắt nhìn Phương thị, giận dữ nói: “Hà Lăng không gả!”

Nói xong cũng không đợi Phương thị lên tiếng, đi vào, ‘phanh’ một tiếng, hung hăng đóng cửa.

Phản ứng này của bọn họ cũng coi như nằm trong dự kiến, Phương thị hoàn toàn không thèm để ý, quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment