Quy Ẩn Hương Dã

Chương 17

Gió từ cửa sổ phòng bệnh thổi vào, làm ba Vưu lạnh đến tận trong lòng.

Ông nội Vưu ngồi bên giường, ra vẻ từ ái nói: “Hoa Cường à, tôi nghe Tiểu Minh nói, bệnh này của anh tôi cũng hỏi qua rồi, tiền phẫu thuật quá lắm chỉ mất năm đến mười vạn, thêm tiền thuốc men điều dưỡng, cũng chỉ mất mười sáu, mười bảy vạn mà thôi. Nhà anh có đủ tiền, bệnh này của anh đương nhiên phải chữa, nhưng bệnh của anh trai, chị dâu anh cũng nhất định phải chữa.”

Vưu Minh ở bên cạnh gọt táo, cậu chưa gọt trái cây bao giờ, gọt phạm cả vào ruột táo, trái táo lồi lõm đến đáng thương, cậu thấp giọng nói: “Ông nội, lúc trước có nói với ông rồi, nhà máy gần đây lợi nhuận không tốt, lỗ vốn mấy tháng rồi, trong nhà không có vốn lưu động, bệnh này của ba bệnh viện cũng nói, không biết có biến chứng gì khác hay không. Ba cháu sinh bệnh, nhà máy không ai trông nom, mối làm ăn không đến tay, hiện tại tiền trong nhà không còn đến một trăm vạn.”

“Còn phải trả lương cho công nhân, máy móc cần bảo dưỡng, đổi mới.” Vưu Minh thở dài, nói tiếp: “Nếu như phải chữa bệnh cho hai bác, nhà cháu phải bán nhà bán xe.”

Ông nội Vưu im lặng, từ lâu ông đã nghe ba Vưu nói qua nhà máy làm ăn thua lỗ, lúc này Vưu Minh nhắc đến, ông không nghĩ là Vưu Minh đang nói dối.

Một hồi im lặng này, làm đáy lòng lạnh lẽo của ba Vưu khôi phục lại độ ấm.

Ông nội Vưu: “Như vậy đi, các anh trước tiên bán xe đi, mạng so với mấy thứ này quan trọng hơn.”

Vưu Minh cảm thấy vui vì mẹ cậu không tới đây, nếu không lúc này khẳng định lại tức giận.

“Ông nội, bác trai cũng có nhà có xe có con trai.” Vưu Minh nói: “Không thể bắt một nhà chúng cháu bán nhà, ông nội thấy có đúng hay không?”

Ông nội Vưu liếc nhìn Vưu Minh, ông có chút e ngại đứa cháu này, rõ ràng Vưu Minh chưa lớn tiếng nói chuyện bao giờ, đối với người lớn cũng đủ tôn trọng, thế nhưng ông nội Vưu vẫn có chút e dè.

“Anh họ lớn của cậu ở quê, vợ nó muốn ly hôn với nó, nhà cửa đứng tên chị dâu họ của cậu.” Ông nội Vưu nói.

Vưu Minh mỉm cười nói: “Kia cũng đơn giản, bán nhà đi, tiền mỗi người một nửa, liền có tiền chữa bệnh cho hai bác rồi.”

Ông nội Vưu nghẹn lời, bọn họ đoán rằng ba Vưu sẽ bỏ tiền ra, chờ Vưu Thành ly hôn, lại để ba Vưu cấp thêm khoản tiền cho Vưu Thành mua nhà mới, nhà ở cấp huyện làm sao so được cấp thành phố? Người trẻ tuổi đều muốn chuyển đến tỉnh thành sống, chờ Vưu Thành mua nhà, có chỗ đứng ở tỉnh thành, thì càng dễ tiếp nhận nhà máy của ba Vưu.

“Tiểu Minh, cậu còn nhỏ tuổi.” Ông nội Vưu đổi giọng, dùng ngữ khí giáo dục cháu chắt nói: “Anh họ cậu không giống cậu, nó không có nhà sau này làm sao kết hôn? Đều là người một nhà, không nên tính toán chi ly như vậy, tránh tổn thương tình cảm. Nhà các cậu bây giờ đối xử tốt với nhà thằng cả một chút, sau này nhà thằng cả cũng sẽ đối xử tốt với nhà cậu.”

Ba Vưu chỉ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, một con chim không rõ chủng loại đậu trên nhánh cây, nghiêng đầu, nhìn ba Vưu.

Dường như con chim kia cũng đang cười nhạo ông.

Rõ ràng ông nỗ lực, có thành tựu hơn so với tất cả anh em trong nhà.

Rõ ràng ông so với anh em càng bằng lòng đưa tiền hiếu kinh ba mẹ hơn.

Thế mà có trả giá như thế bào, ngoại trừ vợ và con ông, không có ai thật sự quan tâm đến ông.

Bọn họ cho rằng là ông người vung tiền như rác, chưa bao giờ nghĩ ông cũng có máu thịt, cũng biết khổ sở.

Ba Vưu vẻ mặt ngây ngốc, nhìn con chim kia vỗ cái bay đi, một đống phân chim từ trên không trung rơi xuống.

Vưu Minh đem táo đã gọi cho ba Vưu, vốn dĩ tâm trạng nặng nề, lại bị trái táo gọt như chó cắn dở chọc cười.

Ông nội Vưu nhìn ba Vưu, trong mắt ông không có độ ấm tình thân, chỉ có tính kế băng lãnh, cố tình còn muốn ra vẻ người cha tốt, khuyên nhủ: “Hoa Cường, chúng ta là người một nhà, cùng chung huyết thống, không nên phân chia rạch ròi như vậy, tiền bạc trong nhà, còn không phải để lại cho con cái sao?”

Ba Vưu liếc mắt nhìn ông nội Vưu kéo chăn đắp lên người: “Đừng nói chuyện tiền nong nữa, con muốn nghỉ ngơi.”

Ông nội Vưu thấy ba Vưu bày ra thái độ tránh né, vội vàng nói: “Cũng đã bàn xong cả rồi, anh nghỉ ngươi đi, chuyện bán xe để Tiểu Minh xử lý.”

Ba Vưu nhìn ông nội Vưu, trong mắt ông ba luôn là một nam nhân cao lớn, không biết từ khi nào lưng cũng đã còng, eo cũng cong, nếp nhăn trên mặt nhăn nheo đến mức khắc nghiệt, ông không nén được kích động, hỏi: “Ba, con phải giải phẫu, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, sức khỏe Tiểu Minh mới khá lên, nhiều chỗ cần dùng đến tiền, sao ba không thể thay con suy nghĩ?”

“Con mua nhà, mua xe cho Tiểu Thành, cho anh cả chị dâu tiền chữa bệnh an dưỡng, sao chuyện gì cũng bắt con bỏ tiền ra? Còn muốn bán xe của con? Xe của Tiểu Thành quý giá hơn con? Không thể bán?”

Ông nội Vưu trợn mắt: “Càng nói càng hồ đồ, anh là người lớn, còn muốn bắt con cháu bỏ tiền ra?”

Ba Vưu thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng: “Y tá! Y tá! Tôi muốn nghỉ ngơi! Mau mời người này ra ngoài!”

Dù sao cũng là bệnh viện tư nhân sang quý, lại là phòng cao cấp, chăm sóc đương nhiên chu đáo tỉ mỉ, y tá ngoài cửa nghe thấy liền vội vàng vào mời người ra.

Ông nội Vưu đương nhiên không muốn đi, vừa muốn mở miệng nói, liền bị Vưu Minh ôm lấy vai.

Ông nội Vưu đã lớn tuổi, khí lực sao thể so đợc với người trẻ tuổi như Vưu Minh, cứ như vậy bị cậu nửa ôm nửa kéo ra khỏi phòng bệnh.

Ông nội Vưu dù sao cũng là nam nhân gia trưởng, sĩ diện, đổi thành bà nội Vưu, nói không chừng sẽ khóc lóc lăn lộn không rời đi.

“Tiểu Minh, cậu sẽ bán xe đúng không? Cậu cũng không thể bỏ mặc bác trai cậu đi?” Ông nội Vưu gắt gao nắm lấy tay Vưu Minh, tay ông gầy gò, khô ráp, như xương khô.

Vưu Minh hỏi: “Ông nội, bác trai có hiếu thuận với ông không?”

Ông nội Vưu cười nói: “Bác trai cậu rất hiếu thuận!”

Vưu Minh lại hỏi: “Mỗi tháng bác cho ông và bà nội bao nhiêu tiền phụng dưỡng?”

Ông nội Vưu sửng sốt, thu lại nụ cười: “Tình thân đâu thể dùng tiền tính toán, nhà bác trai cậu không có tiền như nhà cậu.”

Vưu Minh: “Không phải ông nội nói đó sao, nhà cháu, nhà bác trai, là hai nhà nhà khác nhau.”

“Ông nội, nếu ông nội không quản việc này, tiền phụng dưỡng ông bà, nhà cháu vẫn như trước gửi về năm mươi ngàn, ông nội muốn dùng như thế nào liền dùng như thế ấy. Còn nếu như ông nội vẫn muốn quản, mỗi tháng nhà cháu chỉ gửi về quê cho ông bà năm ngàn.”

Vưu Minh nói tiếp: “Ông nội cũng đừng chê ít, đây là dựa theo giá cả địa phương mà tính.”

“Cho dù có ra tòa, cũng không thể nhiều hơn con số này.”

Vưu Minh mỉm cười, trong nụ cười mang theo một tia lạnh lẽo.

Ông nội Vưu: “Ba cậu là con ruột tôi! Cậu là cháu trai tôi! Cậu nói cái này giống tiếng người nói sao?!”

Vưu Minh mặt không cảm xúc, thần sắc băng lãnh: “Nếu trong mắtt ông nội làm người không sung sướng bằng súc sinh, vậy cháu cảm thấy làm súc sinh trong mắt ông nội vẫn tốt hơn.”

“Ông nội đi thong thả, cháu không tiễn, cháu còn phải chăm sóc cho ba cháu.” Vưu Minh đứng ở cửa chính bệnh viện: “Cháu đã giúp ông nội gọi xe, sau khi ông nội lên xe cháu vào trong sau.”

Ông nội Vưu muốn phát giận, lại ngại nơi này kẻ đến người đi, đành phải cố gắng kiềm chế: “Tiểu Minh, thân thể cậu không tốt, sau này còn không phải dựa vào anh họ cậu, làm người phải biết trước sau!”

Vưu Minh: “Cháu biết, không cần ông nội nhọc lòng, cháu cùng ba mẹ bàn bạc xong cả rồi, nếu cháu còn sống khỏe mạnh, sẽ giúp ba mẹ quản lý nhà máy, nếu lỡ cháu không sống được, đợi khi ba mẹ đều đi, tiền trong nhà toàn bộ sẽ mang đi làm từ thiện. Lại nói, hiện tại nhà máy liên tục thua lỗ, nói không chừng sau này cháu còn phải đi làm kiếm tiền trả nợ nữa đó.”

Thời điểm đưa ông nội Vưu lên xe, đôi mắt màu nâu gắt gao nhìn chăm chú ông nội Vưu, dùng thanh âm ôn nhu ngập tràn uy hiếp nói: “Ông nội, mọi việc đừng nên quá gượng ép, giỏ tre múc nước dã tràng, đừng để đến lúc đó đại gia trên dưới mất mặt khó coi. Ông nội vẫn nên hưởng thụ cuộc sống của người già, chuyện con cháu nên để con cháu giải quyết.”

“Ông nội chỉ trích ba cháu không có lương tầm, chờ đến lúc ba cháu thật sự không có lương tâm, ông nội mới hiểu ra lúc này ông nội đã làm những gì.”

Vưu Minh nói với tài xế xe: “Bác tài, đi thôi.”

Tài xế cũng không biết anh bạn trẻ này đang nói gì với ông cụ, chờ Vưu Minh đóng kỹ cửa xe liền xuất phát.

Ông nôi Vưu ngồi trên xe oán giận với tài xế: “Con trai tôi làm ra nhiều tiền như vậy, nhưng lại quá keo kiệt, chú nói xem, nó nói chỉ cho tôi tiền dưỡng lão, tôi nuôi nó lớn như vậy có ích gì?”

Tài xế là một người trẻ tuổi, không hiểu nổi quan niệm của ông nội Vưu, nhún vai nói: “Con trai cụ cũng không phải không cho cụ tiền dưỡng lão, cụ a, quản nhiều như vậy làm gì, cha mẹ không công bằng, không ít trường hợp cha mẹ trở mặt thành thù với con cái đâu.”

“Cụ có xem tin tức không, có lão nhân kia, sinh bảy, tám người con, đến lúc già con cái xem như bóng đá tới đá lui không ai nuôi, cụ so với người ta đã tốt hơn nhiều rồi.”

Ông nội Vưu: “Đó là do cha mẹ không dạy dỗ tốt!”

Tài xế nhún vai không nói nữa, chuyện nhà người khác đâu có liên quan đến hắn.

Vưu Minh đứng ở cửa bệnh viện, đưa mắt nhìn chiếc xe kia rời đi, ngoại trừ ba mẹ ra, cậu không có tình cảm gì với họ hàng thân thích, không yêu, không hận, chỉ cảm thấy phiền chán.

Cậu lấy điện thoại di động ra, Giang Dư An gửi tin nhắn cho cậu, đây là cách liên hệ gần đây của hai người khi ở bên ngoài.

Nếu bật chế độ giọng nói như trước đây, thật có chút quỷ dị.

【 Giang Dư An: Tại sao? 】

Vưu Minh trả lời: 【Tại sao cái gì?】

【 Giang Dư An: Em không có sát tâm 】

Vưu Minh mím môi: 【 Trên đời có không ít cực phẩm, gặp một người giết một người thì sẽ bị mệt chết】

Giang Dư An không đáp lời.

Vưu Minh thật sự muốn biết trước đây Giang Dư An gặp phải chuyện gì. Anh xuất thân tốt, cuộc sống thuận buồm cuối gió, là con nhà người ta trong mắt mọi người, vì sao tính cách lại khác người thường như vậy?

Vưu Minh trở lại phòng bệnh, nhìn thấy ba Vưu đang ngẩn người: “Ba, nghĩ thông suốt rồi sao?”

Ba Vưu gật đầu, mặt không cảm xúc, chết lặng nói: “Chuyện nhà ai người đấy lo đi, ba không muốn làm gì hết.”

“Sau này chỉ có ba, mẹ con và con, chúng ta là người một nhà.” Ba Vưu nhắm mắt lại: “Cón những người khác, cứ mặc kệ bọn họ đi, ba lớn tuổi rồi, không chịu nổi dằn vặt.”

“Lập tức làm giấy xuất viện đi, ba hướng dẫn cho con một thời gian, sau đó con đến quản lý nhà xưởng đi.”

Vưu Minh cảm thấy ba cậu đột nhiên trở nên già hơn rồi.

Vưu Minh gật đầu bảo đảm nói: “Ba, con sẽ để ba mẹ trải qua ngày tháng tốt đẹp, không cần nhọc lòng vì chuyện gì.”
Bình Luận (0)
Comment