Quy Ẩn Hương Dã

Chương 3

Ăn cơm xong, Kỳ Việt ra hậu viện dắt Mộc Diễm ra, buộc yên ngựa lên cho nó.

Hắn tính lên trên trấn mua một con trâu về, cày ruộng tự nhiên là không thể để Mộc Diễm làm, để nó kéo xe đã là ủy khuất nó, nếu thật sự để nó kéo cày, sợ là sau này nó cũng không đồng ý kéo xe cho hắn nữa.

Bình thường, người trong thôn ngồi xe bò lên trấn phải mất hai canh, vừa đi vừa về tốn bốn canh giờ, cho nên đều phải xuất phát từ sớm, nếu không đến tối mới quay lại, sợ là không an toàn.

Nhưng với Mộc Diễm mà nói, hẳn là chỉ mất nửa canh giờ.

Đến trấn, Kỳ Việt không chậm trễ, trực tiếp đi đến thị trường gia súc. Gia súc nhiều, mùi trong không khí chắc chắn không dễ ngửi, hắn dùng tay áo che miệng và mũi, nhanh chóng đưa mắt tìm nơi bán trâu.

Lúc đầu hắn dự tính hỏi Lâm Sinh một chút, nếu trong thôn nhà ai có bán trâu, liền mua một con. Sau lại nhớ ra, bây giờ là thời điểm mùa vụ, e rằng không ai muốn bán trâu lúc này.

Chính là có bán, cũng là nghé con, có thể làm việc đều giữ lại cho nhà dùng.

Về phần đi thuê, hắn cho rằng rất phiền phức, không bằng trực tiếp mua một con về, sau này cũng muốn dùng đến.

Kỳ Việt nhanh chóng tìm thấy nơi bán trâu, trâu trưởng thành và nghé con đều có, hắn chọn ra một đầu trâu trưởng thành khỏe mạnh, sảng khoái giao bạc.

Sau khi dắt trâu ra khỏi thị trưởng gia súc, Kỳ Việt mới hít mấy hơi thật sâu, không khí bên trong toàn là mùi hỗn hợp của phân và nước tiểu, quả thực làm người ta khó chịu.

Đồ vật trong nhà đều đã mua hôm qua, cho nên hắn không có ý định đi dạo xung quanh, chuẩn bị đến đầu trấn lấy ngựa rồi trở lại thôn.

“Tiểu thư cẩn thận!”

Kỳ Việt vừa đi ra tới đường lớn, đã nghe thấy tiếng kinh hô, sau đó có một bóng người lao về phía hắn, hắn nghiêng người né tránh theo bản năng, người kia liền ‘đông’ một tiếng ngã ra đất, phát ra giếng kêu đau đớn.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?!”Một tiểu nha đầu vội vàng ngồi xổm xuống dìu nàng đứng dậy, lo lắng kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu hay không.

“Ngươi người này làm sao vậy? Nhìn thấy bản tiểu thư ngã xuống, dám…” Vị cô nương kia vừa được nha hoàn đỡ dậy liền mở miệng quở trách, vừa nhìn thấy rõ mặt Kỳ Việt thì lập tức ngừng lại, vẻ mặt sửng sốt.

Kỳ Việt nhếch môi cười, chắp tay nói với nàng ta: “Thật có lỗi, vừa rồi chỉ thoáng nhìn thấy gì đó lao đến, né tránh theo bản năng, không nghĩ tới đó là cô nương.”

Nhìn thấy hắn cười, vị cô nương kia nháy mắt đỏ mặt, cử chỉ cũng trở nên e thẹn: “Là tiểu nữ đạp phải góc váy, đứng không vững, không quan hệ tới công tử.”

Nha đầu bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng ta, sau đó quay đầu nhìn Kỳ Việt, mặt cũng đỏ lên, trong lòng hiểu rõ, sợ rằng tiểu thư coi trọng người ta rồi đi?

“Nếu đã thế, vậy tại hạ cáo từ.” Nhìn thái độ của nàng ta, Kỳ Việt lập tức hiểu được tâm tư của nàng ta, hắn không muốn nán lại, tính toán rời đi.

“Ai, vị công tử này, mới rồi tiểu nữ khiến công tử bị kinh hách, không biết công tử có thể cho biết danh tính, để tiểu nữ có thể mời công tử đến trà lâu uống trà một lần, xem như chuộc lỗi?” Nàng ta ngăn cản trước người Kỳ Việt, đôi mắt đẹp tràn ngập mong chờ nhìn hắn.

Đáy mắt Kỳ Việt thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn, nụ cười trên mặt lại không thay đổi: “Chưa từng kinh hách qua, cũng không cần uống trà, tại là chỉ là thôn dân hương dã, không dám trì hoãn thời gian của tiểu thư.”

“Nói cái gì chậm trễ với không chậm trễ, tiểu nữ cũng không có chuyện quan trọng gì!” Cô nương kia có chút thẹn thùng vò khăn tay.

Tuy nói người này mặc một thân áo vải thô sơ, còn dắt trâu, dáng vẻ nông dân, nhưng gương mặt lại tuấn tú phi phàm, khí chất phiêu dật, chớ nói trên trấn, những thiếu gia nhà giàu trong thành nàng gặp qua cũng không có khí chất như người này, quả thực làm nàng mê đắm.

“Cô nương vô sự, tại hạ lại có chuyện quan trọng, xin cáo từ!” Lời nói ra có chút không khách khí, Kỳ Việt cũng không có tâm tư ở chỗ này tiêu tốn thời gian bồi tiếp tâm tư thiếu nữ của nàng ta.

Hắn kéo dây thừng cột trâu trong tay, vòng qua người nàng rời đi.

Cô nương kia còn muốn đuổi theo, lại bị một cỗ xe ngữa đi ngang qua cản đường, đợi đến khi xe ngựa đi qua, nào còn thấy bóng dáng Kỳ Việt, nàng thập phần không cam tâm dậm chân.C

Cẩu Tử

Đến khi Kỳ Việt về đến thôn, bởi vì có thêm một con trâu, tốc độ đương nhiên chậm hơn rất nhiều, về đến thì đã là hoàng hôn.

Đại đa số nhà trong thôn đã ăn xong cơm tối, vài phụ nhân ngồi lại một chỗ nói chuyện phiếm, thấy hắn cưỡi ngữa còn dắt trâu, liền hỏi hắn có phải lên trấn mua trâu hay không.

Phần lớn đều là trưởng bối, Kỳ Việt không tiện ngồi trên ngựa đáp lời, cho nên xuống ngựa.

Tuy nói hắn không quen biết những người này, nhưng sau này đều là người cùng thôn, không nên không để ý tới: “Sắp tới phải gấp rút cày ruộng, cho nên mua một đầu trâu về.”

“Cày đất dùng ngựa cũng được, ngươi vừa mua nhà ở, cho dù trong tay có tiền, cũng nên tiết kiệm thì hơn.” Một vị phụ nhân đứng tuổi mở miệng khuyên nhủ, cho rằng hắn tuổi còn trẻ, dùng tiền quá mức hoang phí, không có bạc để dành làm sao được.

“Ai ui, ngươi đây là khống ăn được nho thì nói nho chua đi, ngươi ta đã dám tiêu, trong tay tất nhiên có tiền, không cần tiết kiệm!” Kỳ Việt còn chưa mở miệng, đã có một phụ phụ thân khác âm dương quái khí nói.

“Nhà Hà Thiên!” Phụ Nhân mở miệng khuyên lập tức bực tức, chống nạnh muốn mắng lại, được người xung quanh khuyên nhủ, cãi nhau trước mặt vãn bối, cũng quá mức khó coi.

“Tiểu tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có tiền đồ như vậy thật hiếm có!” Vì hòa hoãn không khí, có ngươi lên tiếng đem đề tài dời đi.

Vừa rồi các nàng như vậy, Kỳ Việt cũng không tiện mở miệng, lúc này vừa vặn thuận theo nói: “Đã hai mươi hai.”

“Đã lớn như vậy, chưa từng thành thân?” Lời vừa hỏi ra, người xung quanh rõ ràng tỏ ra rất hứng thú, chuyển ánh mắt đến trên người hắn.

Thường thì thanh niên mười lăm mười sáu đính hôn, mười bảy, mười tám sẽ thành thân, ca nhi và nữ nhi còn muốn sớm hơn, mười lăm mười sáu đã gả đi, giống như Lâm Sinh cách vách, mười tám tuổi thành thân, năm nay hai mươi lăm, nhỉ tử đã được sáu tuổi.

Kỳ Việt cúi đầu cười: “Chưa gặp được người thích hợp.”

Đó chính là chưa có thành thân! Trong số người ở đây, nhà nào có ca nhi và nữ nhi chưa gả đều vui mừng trong lòng, tiểu tử này lớn lên anh tuấn, tính tình xem như tốt, nhà lại có tiền, gả qua nhất định có thể hưởng phúc!

“Vậy vừa hay, nhà ta vừa vặn có ca nhi tốt, ngày nào đó cho hai ngươi gặp mặt một lần.” Vị nhà Hà Thiên kia hớn hở mở miệng, vẻ mặt chắc chắn như kiểu hắn sẽ yêu thích ca nhi nhà nàng.

“A, ngươi là nói Lăng ca nhi đi? Kia đúng là tính tình tốt, dáng vẻ tốt, việc trong nhà ngoài ruộng gì cũng có thể làm.” Phụ nhân bị nhà Hà Thiên mỉa mai lập tức cười lạnh, ý vị sâu xa.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người xung quanh liền trở nên kỳ quái, nhất là vị phụ nhân vừa mở miệng nói, vẻ trào phúng trên mặt hết sức rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment