Quy Ẩn Hương Dã

Chương 39

Nếm được ngon ngon, thực tủy biết vị.

Có người lại như mới biết yêu, lòng đầy ưu phiền, không biết phải nói với ai.

“Thiếu gia, thiếu gia!” Khang Nguyên tăng cao âm lượng, gọi hồn người đần ngẩn ngơ về.

Trịnh Việt Phong bị nó gọi giật cả mình, cầm sách trong tay đập lên đầu nó, trách mắng: “Kêu là cái gì, phiền chết được!”

Khang Nguyên ủy khuất che đầu, chỉ vào hung khí trong tay gã: “Cái này là sổ sách mà, chưởng quầy vẫn đang chờ đó.”

Nghe vậy, Trịnh Việt Phong mới nhìn thấy chưởng quầy vẫn đang khom người chờ trước mặt, chờ gã hỏi đến. Trịnh Viền Phong hắng giọng, phất phất tay: “Ngươi đi làm việc trước đi, có vấn đề gì ta sẽ gọi sau.”

Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra, cung kính khom người lui xuống.

Khang Nguyên nhìn thiếu gia lại bắt đầu ngẩn ngơ, liền đụng đụng vào gã, nói: “Thiếu gia, từ khi đến thôn Cổ Thủy trở về, thiếu gia luôn mất hồn mất vía, có phải ăn đồ vật không nên ăn ở đó hay không.”

“Ngươi mới ăn thứ không nên ăn!” Trịnh Việt Phong lại gõ đầu nó. Ngày đó nó với Xuân Tú xuống nhà bếp ăn cơm còn nhiều hơn gã ăn, cho dù ăn phải thứ không nên ăn thì cũng là hai đứa nó gặp chuyện trước.

“Không có ăn, vậy sao thiếu gia cứ như người mất hồn vậy?” Khang Nguyên xoa đầu, nhỏ giọng lầm bầm.

Trịnh Việt Phong lại phát ngốc một lát, đột nhiên chỉ vào bình sứ tinh xảo đặt trên mặt tủ: “Ngươi nhìn xem cái bình này đẹp không?”

“Đương nhiên đẹp mắt, không đẹp cửa hàng nhà chúng ta còn mang ra bày làm gì?” Khang Nguyên cho rằng vấn đề bày thiếu gia hỏi đến dư thừa.

“Vậy ngươi cảm thấy cái này nhìn được không?” Quạt trong tay Trịnh Việt Phong chuyển hướng, chỉ vào bình gốm bám bụi bẩn trên mặt đất.

Khang nguyên lắc đầu, đương nhiên nói: “Một cái bình sứt mẻ thì có gì tốt.”

Trịnh Việt Phong nhéo nhíu mày, quay đầu hỏi nó: “Nếu ngươi phải chọn một trong hai, thì ngươi chọn cái nào?”

Khang Nguyên cạn lời nhìn gã, trong lòng trợn mắt xem thường: “Thiếu gia là đang giỡn chơi với ta hả? Cái này còn cần phải chọn à, ai cũng sẽ chọn bình sứ kia thôi.”

“Đúng vậy a, đều sẽ chọn cái kia…” Tầm mắt Trịnh Việt Phong dán chặt vào bình gốm trên mặt đất, ánh mắt dần tan rã, hiển nhiên suy nghĩ đã lại bay xa.

Khang Nguyên có chút lo lắng, nó có nên đi mời đại phu đến xem cho thiếu gia nhà nó hay không đây? Hay là phải tìm đạo sĩ đến gọi hồn? Bộ dạng này nhìn qua không bình thường chút nào!

“Khang Nguyên.” Trịnh Việt Phong chậm rãi mở miệng, hỏi nó một vấn đề càng thêm ngu xuẩn: “Nếu như là ngươi, Lăng ca nhi và Hoa ca nhi ngày đó đến tìm Hà Lăng, thì ngươi sẽ thích người nào?”

Xong xong xong! Thiếu gia nhà nó ngốc thật rồi! Người luôn yêu thích mỹ nhân như thiếu gia làm sao lại hỏi vấn đề này?! Khang Nguyên muốn khóc rồi: “Thiếu gia, ngươi đừng làm ta sợ, ta biết ăn nói thế nào với lão gia đây?!”

“Nói cái gì? Ta còn chưa có chết đâu!” Trịnh Việt Phong tức giận đập vào trán nó, muốn đánh tan suy nghĩ lung tung trong não nó đi.

“Nhưng là thiếu gia, theo sở thích của ngươi, chắc chắn yêu thích Lăng công tử a, sao còn phải hỏi ta những thứ này?” Khang Nguyên cúi đầu bĩu môi, nó sắp bị thiếu gia đánh đến ngu ngốc.

Trịnh Việt Phong trầm mặc, ngay cả đứa sai vặt bên cạnh gã cũng hiểu được điều này, gã nhất định yêu thích người như Hà Lăng, nhưng hết lần này đến lần khác, gã cứ…

“A ~ thiếu gia, ta biết!” Khang Nguyên bỗng nhiên la lên, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Hô hấp Trịnh Việt Phong cứng lại, có chút bối rối, đáng chết, quả nhiên hỏi quá nhiều, bị nhìn rồi đi! Gã cố gắng giả vờ trấn định: ‘Biết… Biết cái gì?”

Khang nguyên nhăn mặt, rối rắm nhìn gã: “Thiếu gia không phải là chưa hết hy vọng với Lăng công tử đó chứ? Ta hiểu, dáng dấp người ta đẹp mắt, thế nhưng người ta đã là phu lang của Kỳ công tử, phu lang của bằng hữu không thể khinh bạc. Lại nói, nhìn qua Kỳ công tử cũng không phải người dễ chọc, hắn lại đau sủng phu lang như vậy, nếu tâm tư này của thiếu gia bị hắn phát hiện… Áuuuuu!!! Thiếu gia! Ngươi làm gì lại đánh ta?!”

Nghe nó lảm nhảm một đống lớn, ý nghĩ muốn bóp chết nó Trịnh Việt Phong cũng nghĩ đến rồi: “Phu lang của bằng hữu không thể khinh bạc, đạo lý này ngươi còn hiểu chẳng lẽ thiếu gia ta không hiểu sao?”

“Vậy ngươi làm sao lại hỏi…” Một tay Khang Nguyên vò đầu, đột nhiên khựng lại, không thể tin mở to mắt: “Chẳng lẽ thiếu gia… Ngươi… Đúng, đúng…”

Trịnh Việt Phong hung hăng nguýt nó: “Không cho phép nói ra!”

Khang nguyên vội vàng dùng tay che miệng, liên tục gật đầu.

Trịnh Việt Phong vô lực ngồi trên ghế: “Đừng nói ngươi không thể tin, chính ta còn không tin được đây.”

Đây là lần đầu Kháng Nguyên thấy bộ dạng này của thiếu gia nhà nó, cũng không biết phải an ủi làm sao, đành hỏi: “Vậy người… Dự định làm thế nào?”

Trịnh Việt Phong trầm mặc, gã cũng không biết, gã nên làm như thế nào. Lúc trước gặp mỹ nhân thuận mắt, sẽ tiến lên đùa giỡn hai câu, nhận biết một phen. Đối với Hứa Hoa, gã lại không tùy tiện như vậy được.

Y đứng ở đó, cho dù ăn mặc y phục cũ kỹ, nhưng lại không hiện ra vẻ thấp kém. Nếu nói Hà Lăng tựa như đóa hồng mai, thì Hứa Hoa chính là cây bách tùng thẳng đứng. Cho dù khổ, cũng không cúi đầu, tự mình đứng vững ở đó, quyết không chịu thua.

“Kia thiếu gia, không ngại thỉnh giáo Kỳ công tử một chút xem?” Nhìn gã hồi lâu cũng không nghĩ ra cách, Khang Nguyên liền hiến kế.

Trịnh Việt Phong bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Đúng nha, Kỳ Việt!”

Thái độ của Kỳ Việt hôm đó, nhất định đã nhìn ra, nếu hỏi hắn, có lẽ gã có thể cho ra đáp án: “Bây giờ ta liền đi tìm hắn!”

“Thiếu gia!” Khang Nguyên nhanh tay kéo gã lại: “Người quên mấy ngày này lão gia để người kiểm tra sổ sách sao, không cần vội vã, vài ngày nữa làm xong việc rồi tính đi.”

Trịnh Việt Phong đành phải ngừng bước, là gã gấp gáp, bất kể thế nào, trước hết phải làm xông việc cha gã giao cho, tạm thời cứ nhẫn nại mấy ngày đi.

“Đây chính là lý do ngươi quấy rầy ta nghỉ trưa?” Kỳ Việt đứng trước cửa lớn, vẻ mặt không vui: “Muốn ta nói cho ngươi biết phải làm thế nào với Hứa Hoa?”

Trịnh Việt Phong hơi xấu hổ, mấy hôm nay gã bận rộn xử lý sổ sách cửa hàng. Hôm nay tranh thủ lúc dùng cơm trưa một mình cưỡi ngựa đến thôn Cổ Thủy, không hề nghĩ đến giờ này đang là giờ người khác nghỉ trưa.

Tâm tình Kỳ Việt cực kỳ không tốt. Đêm qua vừa hảo hảo yêu thương phu lang một phen, hại đối phương không nghỉ ngơi tốt. Hôm nay dùng cơm xong, vừa ôm người nằm nghỉ, thuận tiện ăn chút đậu hũ, lại bị kẻ này quấy rối: “Trịnh Việt Phong, ngươi thích Hứa Hoa sao?”

“Ta, ta không biết.” Trong đầu luôn nhớ đến y, nhớ nụ cười của y, cùng bàn tay đưa ra trước mặt gã, ánh mắt gần trong gang tấc. Gã không biết đây có phải là thích hay không.

“Vậy ngươi muốn thú y làm phu lang sao?” Kỳ Việt chắp tay sau lưng, ánh mứa bình thản nhìn gã.

Trịnh Việt Phong rũ mắt, né tránh ánh mắt của hắn: “Ta không biết…”

“Ngươi ngay cả những thứ này đều không hiểu rõ, vậy hỏi làm gì?” Khóe môi Kỳ Việt cong lên, cảm thấy gã quá mức ngu ngốc: “Ngay từ lần đầu ta nhìn thấy A Lăng, đã muốn nắm chặt lấy y.”

Trịnh Việt Phong ngẩng đầu nhìn hắn, từ lần đầu tiên? Vì sao hắn dám khẳng định Hà Lăng chính là người hắn muốn?

“Là vì dung nhan?”

Ý cười bên môi Kỳ Việt càng rõ ràng, ánh mắt trầm tĩnh lại như cất giấu sóng ngầm: “Hết thảy của y.”

Trịnh Việt Phong ngơ ngẩn, muốn hết thảy những thứ của một người, là loại cảm giác gì? Nếu là gã, thì gã muốn gì? Cần gì từ một người?

“Kỳ Việt!”

Không đợi Trịnh Việt Phong suy nghĩ cẩn thận, từ xa truyền đến tiếng gọi to hoảng loạn, hai quay quay đầu, nhìn thấy Lâm Sinh đang vội vàng hấp tấp chạy đến.

“Lâm đại ca? Chuyện gì mà hoảng loạn vậy?” Kỳ Việt ngạc nhiên nhìn Lâm Sinh, buổi sáng, lúc đưa Hổ Tử đến học đường, Lâm Sinh còn nói muốn mượn xe bò một buổi nữa, để đưa Ngô Ngọc Lan về nhà mẹ đẻ uống rượu đầy tháng của chất nhi.

“Thức phụ ta, tức phụ ta…” Lâm Sinh thở không ra hơi, nửa buổi mới nói rõ được: “Tức phụ ta đau bụng, ngươi nhanh đi xem một chút đi!”

Nghe vậy, Kỳ Việt trở nên nghiêm túc hẳn, hắn kêu người đứng đợi, mình thì vào trong nhà lấy hòm thuốc, khóa cửa cẩn thận, mang theo Trịnh Việt Phong đi qua.

Phu lang hắn ngủ một mình trong phòng, tự nhiên hắn không thể để mở cửa. Còn vì sao không để Trịnh Việt Phong lại trông coi, trước hết không nói hắn đồng ý hay không, để hán tử đơn độc ở cùng ca nhi, lời này truyền đi còn đâu thanh danh của Hà Lăng.

Cho dù tình huống lúc này không tiện, Kỳ Việt vẫn phải mang theo Trịnh Việt Phong, ít nhất bên nhà Lâm Sinh đông người, sẽ không có ai nhàn thoại.

Đi theo Lâm Sinh đến Lâm gia, đã nhìn thấy Lâm Sơn lo lắng đi tới đi lui trong sân, nhìn thấy hắn như thấy cọng rơm cứu mạng, sốt ruột hoảng loạn đi ra đón: “Kỳ tiểu tử, ngươi đến rồi!”

“Người ở đâu?” Biết trong lòng bọn họ gấp, Kỳ Việt cũng sẽ không nói lời vô ích gì.

“Trong phòng đâu, nương hắn đang ở trong trông chừng.” Lâm Sơn miệng đáp chân vẫn không ngừng, mang người đi vào bên trong.

Đến cửa phòng, Lâm Sơn dừng bước không tiến vào, chỉ để Lâm Sinh đưa Kỳ Việt vào trong.

Trịnh Việt Phong cũng rất thức thời không có vào nhà, cũng không có nói nhiều, loại thời điểm này không ai chú ý đến người ngoài như gã, tâm tư mọi người đều đặt trên người Ngô Ngọc Lan.

Kỳ Việt đi vào, nhìn thấy Ngô Ngọc Lan sặc mặt tái nhợt nằm dựa vào đầu giường, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Phương thị ngồi trên ghế bên giường, chỉ có thể lo lắng suông mà không làm gì được, gấp đến mức nước mắt cũng trào ra.

“Nương nhường chỗ, để Kỳ Việt xem một chút!” Lâm Sinh nắm cánh tay Kỳ Việt kéo hắn đi qua.

Phương thị nghe thấy thanh âm của Lâm Sinh liền đứng lên, quay đầu trông thấy Kỳ Việt, vội vàng đứng sang bên cạnh nhường chỗ cho hắn.

Kỳ Việt vén vạt áo ngồi xuống, đưa tay nắm láy cổ tay Ngô Ngọc Lan, không phí lời lấy một câu.

Lâm Sinh đứng một bên nhìn, một hán tử cao to cường tráng, cứ như vậy mà đỏ hốc mắt.

Một lát, Kỳ Việt buông tay, quay đầu nói với Lâm Sinh: “Rót chén nước đến.”

Lâm Sinh vội vàng đáp ứng, chạy đến bên bàn rót một chén nước ấm, hai tay run rẩy cầm đến.

Kỳ Việt lấy bình thuốc từ trong hòm thuốc ra, đổ ra một viên đưa cho Ngô Ngọc Lan: “Tẩu tử uống đi.”

Ngô Ngọc Lan tiếp nhận bỏ vào miệng, uống thêm ngụm nước.

Kỳ Việt lại nói với Phương thị: “Thím giúp ta vén chăn mền lên, cũng cởi bỏ áo ngoài của tẩu tử luôn.”

Phương thị nghe hắn nói xong, không dám trì hoãn, lập tức làm theo.

Kỳ Việt mở bao ngân châm ra, cách lớp áo trong thi châm cho Ngô Ngọc Lan. Trong lúc này, hai người đáng đứng nhìn thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy đến hắn khiến hắn thi châm sai chỗ.

Mấy châm cắm xuống, không lâu lắm sắc mặt Ngô Ngọc Lan đã khá hơn. Nàng còn chưa kịp nói gì mí mắt đã nặng trĩu, ngủ thiếp đi.

“Tức phụ ta thế nào rồi?” Lâm Sinh thấy nàng nhắm mắt thì bị dọa sợ, cao giọng hỏi.

Kỳ Việt không nhanh không chậm thu châm, có chút buồn cười nhìn hắn: “Tẩu tử chỉ ngủ thôi.”

Lúc này Lâm Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Kỳ Việt: “Kỳ đệ, thật sự rất cảm ơn ngươi.”

“Đúng vậy a Kỳ tiểu tử, ngươi thật là giúp đại ân!” Phương thị yên lòng, nước mắt không kìm được chảy ra, nàng dùng ống tay áo lau đi, giọng nghẹn ngào.

“Đại ca cùng thím đã giúp ta rất nhiều, cho nên không cần nói cảm ơn.” Kỳ Biệt không để ý cười cười, lại dặn dò: “Lần này chỉ là động thai khí, không có vấn đề gì lớn, ngày sau cần cẩn thận hơn, ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, phải chăm sóc tỉ mỉ. Bây giờ trong tay ta không có thuốc an thai, đợi vài ngày nữa phối xong sẽ mang qua.”

Phương thị đều nhất nhất đáp ứng: “Vất vả Kỳ tiểu tử phải giúp đỡ phối dược.”

Kỳ Việt lắc đầu, ý bảo nàng đừng khách sáo.

Lâm Sinh đứng bên giường nhìn tức phụ đang ngủ say, nhớ lại chuyện đã phát sinh, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, hai tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế.

Kỳ Việt nhìn Lâm Sinh, không mở miệng hỏi nhiều, nếu việc có thể để hắn biết thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, không cần vội vàng nhất thời.
Bình Luận (0)
Comment