Quy Ẩn Hương Dã

Chương 74

Buổi tối trong thôn rất an tĩnh, dù chỉ là tiếng vang nhỏ cũng nghe thấy rõ ràng. Kỳ Việt mở mắt, nương theo ánh trăng nhìn người nằm bên cạnh đang ngủ say, giúp y đắp kín chăn sau đó bước xuống giường.

Hắn mở cửa phòng, Tiêu Vũ Hành đứng trong sân, bên cạnh là vài người mặc hắc y, cơ hồ như hòa làm một với bóng đêm, bọn họ dùng khăn che mặt, không thấy rõ diện mạo.

“Quấy rầy nhiều ngày, đã đến lúc ta nên rời đi rồi”. Người trong sân khoanh tay mà đứng, khó có được một lần đứng đắn.

Kỳ Việt thần sắc không đổi, dường như đã sớm đoán được: “Lâu như vậy mới tìm được ngươi, năng lực của người trong lâu ngươi thụt lùi rồi”.

Lời vừa dứt, lập tức cảm nhận được sát khí ập đến, đám người mặc hắc y không có động tác, lại mơ hòi nhìn ra được luôn sẵn sàng xông lên.

Tiêu Vũ Hành nghiêng đầu liếc mắt nhìn đám thuộc hạ, lạnh lùng nói: “Đều chán sống cả rồi sao, đừng quên người trước mặt các ngươi là ai!”

Hơi thở của đám người phía sau cứng lại, thu liễn sát ý. Nhất thời bị người hạ thấp năng lực có chút khó chịu, lại quên đi thân phận của người đứng trước mặt, nếu đối phương muốn giết bọn họ, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt.

Đứng trước mặt cũng chỉ là đám thuộc hạ năng lực yếu kém, cảm xúc rất dễ bộc phát, Kỳ Việt đương nhiên không so đo với bọn họ, mấy vị nấp trong tối nhưng thật ra bình tĩnh hơn, một chút hơi thở cũng chưa lộ ra.

“Thôn nhỏ hẻo lánh như thế này, bọn họ có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được là ta đang ở đây, có thể tìm đến đã không tệ”. Tiêu Vũ Hành đúng lúc vì đám thuộc hạ biện giải một câu, dù sao cũng là người của mình, trước mặt người ngoài vẫn phải bênh vực.

“Được rồi, nếu đã có người đến, vậy ngươi nhanh cút đi!” Bị hắn làm phiền mấy ngày nay đã đủ rồi, sớm đuổi người đi mới sống yên ổn được.

“Tốt xấu gì cũng ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, một câu nói từ biệt đàng hoàng cũng không nói được!” Tiêu Vũ Hành liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nói: “Thật đáng tiếc, tiểu mỹ nhân đang ngủ ta cũng không đành lòng quấy rầy, chi bằng ngươi cho ta vào nhìn…”

Lời còn chưa dứt, Kỳ Việt đã đi vào phòng đóng cửa lại, lưu lại một đám người ngơ ngác đứng trong sân.

“Tính tình thật đúng là kém!” Tiêu Vũ Hành lắc đầu thở dài, hướng về phía cửa phòng đang đóng chặt, chắp tay nói: “Ân tình của Kỳ công tử Tiêu mỗ ghi nhớ, ngày sau giang hồ tái kiến!”

Trong phòng im lặng không có tiếng đáp, nhưng Tiêu Vũ Hành biết đối phương nghe được lời mình, về việc ngày sau có thể gặp lại nhau trên giang hồ hay không, đó là chuyện về sau.

Vài tiếng vải cọ xát vào nhau vang lên qua đi, trong sân khôi phục im lặng, Kỳ Việt ôm tiểu phu lang nhà mình nhắm mắt lại, giang hồ đã sớm cách xa hắn, hiên tại thứ hắn có, chính là cuộc sống bình đạm.

Ngày hôm lúc Hà Lăng phát hiện Tiêu Vũ Hành rời đi, thổn thức một hồi, người này tới khó hiểu, đi lại yên lặng không một tiếng động, đúng là khác người thường.

Thời gian qua dường như đã thành thói quen bị đối phương chọc cười, nhất thời thiếu đi thanh âm của hắn làm cho không quen. Tuy rằng người nọ miệng lưỡi trơn tru, nhưng lại không phải người xấu.

Thời tiết dần trở nên rét lạnh, chẳng mấy chốc tuyết đã bao trùm toàn bộ thôn Cổ Thủy, một mảnh trắng xóa, làm cho lòng người cũng trở nên bình tĩnh theo.

Kỳ Việt đứng dưới mái hiên, vươnn tay tiếp được bông tuyết vừa rơi xuống, lòng bàn tan chưa kịp cảm nhận sự lạnh lẽo bông tuyết đã tan ra, trong lòng Kỳ Việt cảm thán, thời gian trôi qua thật nhanh.

Thời điểm mới đến đây, là khi khắp núi xanh biếc dạt dào, lúc đó hắn một thân không vướng bận, hiện tại đã có người trong lòng, hai người còn sắp chào đón hài tử của chính mình.

“Tướng công……”

Trong phòng truyền ra tiếng gọi nhẹ, Kỳ Việt hồi thần xoay người trở vào phòng, người trên giường xoa xoa mắt chống người ngồi dậy, chăn bông trượt khỏi người, lộ ra bụng nhỏ phồng lên.

Kỳ Việt đóng cửa lại, ngăn trở không khí rét lạnh bên ngoài, đi tới bên giường cầm chăn bao lấy người Hà Lăng, sau đó hạ xuống mặt y một nụ hôn: “Canh giờ còn sớm, sao không ngủ thêm lát nữa?”

“Ngủ đủ rồi!” Hà Lăng ngáp nhỏ, thấy được bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, kinh hỉ nói: “Tuyết rơi sao?”

Nhìn dáng vẻ vui sướng của y, Kỳ Việt cũng vui vẻ theo: “Ân, phỏng chừng rơi xuống từ nửa đêm hôm qua, trên mặt đất tích thật dày, ngươi muốn nhìn sao?”

Người trong lồng ngực gật gật đầu, Kỳ Việt đem người bọc kín mít, sau đó mới ôm người ra cửa.

Rét lạnh phả vào mặt, Hà Lăng rụt người vào trong chăn, nhìn bông tuyết không ngừng rơi xuống từ không trung, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu ta và tướng công ngắm tuyết cùng nhau”.

Kỳ Việt nghe vậy cúi đầu hôn lên trán y, trong mắt đều là hình ảnh của y: “Sau này mỗi một mùa tuyết rơi, chúng ta đều sẽ ngắm cùng nhau”.

Bàn tay giấu trong chăn của Hà Lăng sờ lên phần bụng nhô lên của mình, ngửa đầu hôn lên cằm hắn: “Còn có hài tử của chúng ta nữa!”

“Ân, buổi trưa làm sủi cảo ăn có được hay không?” Ngắm tuyết xong, Kỳ Việt ôm Hà Lăng về phòng, sợ y bị lạnh đến sinh bệnh.

Từ sau khi bụng tiểu phu lang nhà hắn bắt đầu lớn lên, sức ăn của y cũng lớn theo, lúc nào cũng nghĩ muốn bỏ chút gì đó vào miệng, trừ bỏ vài thứ kiêng kỵ, trên cơ bản cái gì Hà Lăng cũng ăn được, trái ngược hoàn toàn với lúc đầu.

Chắc do ăn nhiều, người cũng mập lên một vòng, sờ lên mềm nhũn như bông, cằm nhọn cũng vì vậy mà trở nên tròn trịa, khiến gương mặt y thiếu đi ba phần diễm lệ, nhiều thêm vài phần trẻ con.

“Vậy chúng ta ăn nhân cải trắng đi!” Nhắc đến ăn, Hà Lăng lại bắt đầu cảm thấy thèm. Mới đầu vì chuyện ăn nhiều y còn có chút ngượng ngùng, thời dài lâu dần liền không thèm để ý, dù sao ăn nhiều cũng tốt cho bảo bảo.

Đặt người lên giường, Kỳ việt cười đáp ứng. Lấy y phục dày từ ngăn tủ ra, giúp y mặc vào từng cái, thẳng đến khi bọc y thành trái cầu mới ngừng tay. Hiện tại nếu y sinh bệnh liền phiền toái.

Hà Lăng khó khăn động động tay chân, vô lực ngẩng đầu nhìn Kỳ Việt: “Tướng công, mặc quá dày!”

“Nghe lời, thời tiết quá lạnh, sẽ cảm lạnh!” Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của y, tâm tình Kỳ Việt vô cùng tốt, vuốt đầu y trấn an.

Sau khi ăn bữa giản đơn giản xong, Kỳ Việt liền bắt tay vào chuẩn bị nhân bánh buổi trưa cần dùng, cải trắng căng mọng trộn cùng thịt heo béo ngậy, nghĩ thôi đã thấy thèm.

Hà Lăng ngồi trên ghế, gặm khoai lang nướng thơm ngọt ấm áp. Hiên tại Kỳ Việt hầu như không cho y đụng vào bất cứ việc gì, việc y có thể làm chính là bồi bên cạnh hắn.

“Lạnh không?” Kỳ Việt băm nhân xong, đi tới hôn lên mặt y, được y đút cho một ngụm khoai lang đỏ, hương vị mềm nhọt giống như người trước mắt.

“Không lạnh!” Nhà bếp đốt lửa ấm áp dễ chịu, y mặc dày đến đổ mồ hôi, làm sao có thể lạnh: “Lát nữa chúng ta cùng nhau gói, hai người gói nhanh!”

Thấy y dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, liền biết y muốn giúp đỡ, dù sao gói sủi cảo cũng không phí sức, động tay liền thành, nghĩ vậy Kỳ Việt không cự tuyệt: “Ân, chờ cán vỏ bánh xong chúng ta cùng nhau gói”.

Lúc này Hà Lăng mới vui vẻ sáp đến hôn lên miệng hắn, vị khoai lang nướng thơm ngọt ập đến, Kỳ Việt giữ người lại hôn hôn hồi lâu mới buông ra.

Lưu lại Hà Lăng hai má đỏ bừng thở dốc, tướng công đúng là càng ngày càng không để ý nơi chốn, đây là nhà bếp đó!

Kỳ Việt để một cái bàn nhỏ trong nhà bếp, đặt các loại nhân lên trên, bày ra đầy một bàn.

Kỳ thật hắn cũng không biết làm sủi cảo, trước kia cũng không thích ăn, mặc dù ngẫu nhiên có ăn qua, cũng là loại sủi cảo xinh đẹp nhỏ xíu trong tửu lâu.

Lại nói đây vẫn là lần đầu hắn tự tay làm sủi cảo, kết quả sao, không quá tốt. Nhìn ý cười không tài nào giấu nổi trên mặt tiểu phu lang nhà hắn liền biết.

“Ta còn tưởng rằng cái gì tưởng công cũng biết chứ!” Nhìn sủi cảo trong tay Kỳ Việt lộ nhân lần nữa, Hà Lăng rốt cục không nhịn được, nói: “Thì ra cũng có thứ tướng công không am hiểu!”

Mọi việc hắn đều rất thành thạo, ngay cả việc làm cơm cũng là sở trường, hoàn mỹ đến không giống phàm nhân ai nghĩ tới lại thua trong tay cái sủi cảo nhỏ bé.

Kỳ Việt lắc đầu bật cười, hắn biết bao hoành thánh, cho rằng sủi cảo không khác hoành thánh là bao, ai ngờ lại khó như vậy: “Con người không ai hoàn mỹ cả, tướng công của ngươi cũng không phải cái gì cũng biết”.

“Không có việc gì, ta dạy cho ngươi!” Hà Lăng buông sủi cảo mập mạp trong tay, dịch lại gần Kỳ Việt: “Tướng công bỏ quá nhiều nhân, nên mới bị bể”.

Hà Lăng nắm lấy tay Kỳ Việt, từng bước nói cho hắn biết phải làm như thế nào mới có thể gói sủi cảo cho xinh đẹp, dáng vẻ nghiêm túc khiến cho người khác yêu thương.

Sự thật chứng minh, người thông minh vô luận làm cái gì cũng rất tốt, mới qua một lát, sủi cảo Kỳ Việt làm ra đã không khác của Hà Lăng là bao, đều mập mạo đáng yếu giống nhau.

“Chẳng trách tướng công biết nhiều thứ như vậy, học thật nhanh!” Hà Lăng thật lòng tán thưởng. Ngày trước, lúc y dạy Kỳ Việt cấy mạ cũng là như thế, chỉ làm mẫu vài lần, Kỳ Việt đã nắm giữ được phương pháp.

Kỳ Việt cười không nói, lúc hắn nghiên cứu y thuật cùng độc dược gặp qua rất nhiều đề nan giải, thậm chí hắn tiêu phí mấy năm mới hiểu được ảo diệu trong đó.

Hai người vừa trò chuyện vừa làm, hao phí không ít thời gian, bất tri bất giác đã đến trưa, một chậu nhân đã dùng xong, chỉ còn lại một đám sủi cảo trắng trắng mập mập, nhìn rất đáng yêu.

Hà Lăng duỗi eo, nhìn ra ngoài cửa, không biết tuyết đã ngừng rơi từ khi nào, mặt trời đã ló dạng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống sáng lấp lánh.

Kỳ Việt thấy y nhìn ra ngoài phất ngốc, không lên tiếng quấy rầy, cười đứng dậy đi nấu nước luộc sủi cảo.

Hà Lăng hoàn hồn, chống cằm chăm chú nhìn thân ảnh đang bận rộn, bỗng nhiên nhớ đến hôm đó lúc y nửa tỉnh nửa mê hắn hỏi câu kia, nếu hắn không giống như y vẫn nghĩ, thì y sẽ làm thế nào?

Khi đó y quá buồn ngủ, không nghĩ đến hàm nghĩa vấn đề kia, hiện giờ nghĩ lại, y vẫn sẽ trả lời như lúc đó, tướng công vẫn là tướng công, không có gì khác nhau, cho dù có khác đi nữa, thì trong mắt y tướng công vẫn là tướng công.

Kỳ Việt bưng sủi cảo đã nấu chín, vừa quay người đã bắt gặp ánh mắt của Hà Lăng, nhất thời sửng sốt, không biết Hà Lăng nghĩ tới chuyện gì mà lại lộ ra ánh mắt ôn nhu như có thể bao dung hết thảy.

“Tướng công, ta đói bụng!” Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Hà Lăng đột nhiên mỉm cười, xoa xoa bụng.

Kỳ Việt hoàn hồn, mặt mày nhu hòa, bưng sủi cảo đến bên bàn: “Vậy ngươi ăn nhiều chút”.

Bận bịu nửa ngày để làm sủi cảo, hương vị tất nhiên là tốt, nhưng đối với hai người mà nói, giây phút làm bận bên cạnh nhau mới là thứ tốt đẹp nhất.
Bình Luận (0)
Comment