“Đi thượng công à.” Ngả Diệp vừa cuốn lấy ống tay áo vừa nói rất tự nhiên, đơn giản là vì y cho rằng chính mình chung quy không thể cứ trắng trợn ăn chùa như vậy. Tuy nói Lý Đức Tân luôn khuyên y đừng có làm việc, bất quá y vẫn rất kiên trì, quyết không làm con sâu gạo đâu à! Bất quá ngay lúc thốt ra lời này, y liền rước lấy sự bất mãn của Hàn Liệt. (thượng công~ í là đi làm việc)
“Ngươi dám đi thượng công ta trước hết thượng ngươi à!” Hàn Liệt vốn lẩm bẩm cằn nhằn nói ra mấy lời này trong miệng, cho nên Ngả Diệp không có nghe thấy gì.
“Ngươi cúi đầu nói cái gì vậy?”haehyuk8693
Hàn Liệt dừng lại một chút, rồi đáp: “Không có cái gì… Bên ngoài mặt trời rất gắt, đừng phơi nắng kẽo bị bệnh.” Nói xong hắn liền vỗ vỗ bả vai của Ngả Diệp: “Đi thôi!”
“Ân.”haehyuk8693
Nguyên bản hắn định cứ vậy tạm thời rời khỏi Ngả Diệp, nhưng tới lúc Hàn Liệt trông thấy bàn tay trái vừa vỗ lên bả vai Ngả Diệp của mình biến đỏ, hắn liền cảnh giác, hơi cao giọng quát lên: “Chờ một chút!”
“Xảy ra chuyện gì? Hả?! Đây là sao thế này?”
Chiếc quần màu lam mà Ngả Diệp mới vừa mặc vào hồi nãy nhất thời đã trở thành màu đỏ tươi, đỏ giống như máu… Còn có một mùi máu tươi cực kỳ gay mũi, thật là huyết! Ngả Diệp cấp bách định đem “quần áo” cỡi ra, bất quá bộ “quần áo” kia tựa hồ đã dính chặt vào trên ngươi của y, cởi thế nào cũng cởi không ra được. (ghê chưa! ngay cả quần áo cũng phải đề phòng~)
“Đáng chết! Thì ra là huyết quỷ! Tủ quần áo thường ngày có động tĩnh gì quái lạ không?”
Chờ Hàn Liệt hỏi tới, y mới nhớ đến cái tủ quần áo này sẽ thường thường đóng vô rồi mở ra…Y dường như đã bắt đầu cảm giác được bản thân mình càng ngày càng mất hết cảnh giác rồi, có lẽ bởi vì hiện tại còn có Hàn Liệt làm chỗ dựa, bất quá cứ để mọi chuyện như vậy thật không được chút nào!
Ngả Diệp bắt đầu dùng móng tay móc rách quần áo dính đầy huyết trên người mình, nhưng đều này hoàn toàn chỉ là phí công tốn sức làm cho da thịt của mình trầy xước thêm thôi.
Hàn Liệt ở bên cạnh hiển nhiên đã thấy được tất cả, hắn biết phương pháp giải cứu, bất quá chỉ sợ Ngả Diệp có phản ứng quá độ, thế là hắn liền mở miệng nhắc nhở: “Đừng như vậy, tĩnh tâm lại đi, ta thay ngươi xé rách nó!”
Xé mở!? Ngả Diệp sửng sốt… Nếu như Hàn Liệt đem y phục đầy máu này xé rách tại chổ…Vậy sau đó, y sẽ trần như nhộng đứng trước mặt hắn rồi.
“Không còn thời gian do dự nữa, đến!”
“Hả! Chờ một chút…”
Không đợi Ngả Diệp lấy lại *** thần, Hàn Liệt đã bắt đầu tập trung *** lực, lập tức dùng đôi tay đã hiện đầy các điểm lam sắc trái phải đụng vào ngực của Ngả Diệp, tiếp theo liền xé rách tấm áo từ trái sang phải…
Tiếng thét thê lương vô cùng chói tai của huyết quỷ lập tức dội vào tai của Ngả Diệp. Y không khỏi lấy tay che kín hai bên tai, thẳng đến khi thanh âm dần dần lui xuống.
Hai tay Hàn Liệt đã đỏ chót, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại màu da như bình thường. Hắn dùng đôi tay ấy ôm chặt lấy cơ thể trần truồng của Ngả Diệp, nhẹ giọng an ủi, “Không có việc gì rồi… Đằng Nhi…”
Một tiếng” Đằng Nhi” này đã đem Ngả Diệp trong nháy mắt thức tỉnh khỏi sự sợ hãi…
Bản thân y chỉ là một thay thế phẩm!
Bản thân y chỉ là thay thế phẩm của con hắn!haehyuk8693
Bản thân y cho đến cuối cùng chỉ là thay thế phẩm của con hắn mà thôi!
“Ta không có việc gì rồi… Ngươi buông ta ra đi, ta thật sự phải đi làm việc.” Tuy nói Ngả Diệp không nỡ rời xa cảm giác này…Tuy nói thân thể của y cứ thế mà dán trên bộ y phục có chất liệu nhẵn bóng không tỳ vết này rất là thoải mái, nhưng mà y vẫn phải rời khỏi nói thôi.
“Hảo, đây là quần áo của ngươi, mau đi đi, ta buổi tối sẽ trở lại!”
Ngả Diệp không có trả lời, chỉ đối với hắn cười cười, khép nép đi ra ngoài.
Mà Hàn Liệt cũng không chú ý tới trong nụ cười của Ngả Diệp còn mang theo sự đau khổ cùng thất ý…