Bây giờ là canh giờ nào rồi?
Quay về với hiện tại…
Sau khi bọn họ ăn xong một đống thức ăn, Hàn Liệt lại hăng hái bừng bừng lôi kéo Ngả Diệp đi chơi trò dùng vợt giấy vớt cá vàng và ném vòng. (ném vòng 套环, ko bik có phải là ném vòng lấy quà như hiện tại của mình ko nữa, bạn nào bik xin chỉ záo)
Ngả Diệp vừa đi vừa nhìn theo Hàn Liệt đang giúp y đeo lên một chiếc vòng cổ màu lam, còn có hai bạn cá vàng, một lớn một nhỏ trong túi——- con lớn là do Hàn Liệt mò được, còn con nhỏ là do Ngả Diệp vớt lên được.
Mà chiếc vòng cổ kia…lúc Ngả Diệp vừa mới bắt đầu đeo nó lên, còn mơ hồ cảm giác được một cảm giác mát lạnh, nhưng cảm giác mát lạnh này rất nhanh đã biến mất, cho nên y đã không phát giác được sự cổ quái từ chiếc vòng kia…
Hai người bọn họ chơi đùa một hồi rất nhanh đã tới buổi tối, Hàn Liệt vốn định len lén theo Ngả Diệp cùng vào Vương phủ, để bảo vệ Ngả Diệp, thuận tiện đi dạo chợ đêm. Bất quá ngay vào lúc đó, hắn lại cảm giác được khí tức của Diêm Hồi… Cho nên hắn mới đem cá vàng về khách *** bình dân trước, để cho Ngả Diệp đi tìm Lý Đức Tân…
Tính tính canh giờ, Lý Đức Tân hẳn là đã đàm thành sinh ý rồi.
Quả không ngoài dự liệu, vừa đến cửa Vương phủ liền phát hiện Lý Đức Tân đang nhìn ngó chung quanh cửa, thẳng đến khi Ngả Diệp hướng hắn hươu hươu tay.
Lúc đi trên đường quay về khách *** thì bọn họ lại gặp phải một đại phiền toái…
Đây cũng chính là một phiền phức lớn có thể sẽ ảnh hưởng đến cả đời của Ngả Diệp ——- có lẽ đó cũng không phải phiền toái, nếu nhìn theo một góc độ khác mà nói, đây cũng là một trong những biện pháp giải quyết vấn đề.
Chính là khi bọn họ vừa đi vừa ở trên đường bàn bạc về chuyện hàng hóa công việc, Lý Đức Tân lại mẫn cảm nhìn về phía con đường tối tăm trước mặt bất an quan sát… Nơi đó có một đoàn ánh sáng màu tím đỏ, từ xa xôi thăm thẳm, đang dần dần hướng về phía hai người bọn họ.
Cái thứ đang xông tới kia không biết là người hay quỷ, vẻ ngoài bất nam bất nữ, mái tóc dài phiêu dật màu xanh biếc đầy quỷ dị, một thân trường sam đen nhánh nhẹ phiêu phiêu, còn kéo theo một chiếc đèn ***g màu tím. Hắn ta không để ý tới Ngả Diệp, mà chậm rãi tung bay về hướng Lý Đức Tân, thẳng đến khi cơ hồ đã chạm đến thân thể đối phương hắn mới dừng lại, hỏi một câu.
“Bây giờ là canh giờ nào rồi?” haehyuk8693
Ngữ khí có vẻ trêu tức, còn có chút nức nở làm cho ai nghe được cũng sỡn gai óc, chính là hắn rõ ràng đã biết đáp án, nhưng lại muốn nghe người khác trả lời.
Lúc Lý Đức Tân đang muốn trả lời, lại bị Ngả Diệp bưng kín miệng.
“Đức Tân, ngươi sẽ chết, đừng nói!”
Nghe vậy, cái tên bất nam bất nữ kia lại cười toe toét, mà nụ cười kia vốn cực kỳ vặn vẹo còn mang theo sự ác tâm. Tiếp theo tên kia liền cứng ngắc xoay người, cúi đầu ở bên tai Ngả Diệp thì thầm mấy câu. Nói xong hắn vừa cười ha ha, rồi đột nhiên hóa thành một làng khói, biến mất ở trước mặt hai người, chỉ lưu lại một chiếc đèn ***g màu tím rớt xuống từ trên tay hắn.
“Ngả Diệp ha… Ngả Diệp… Ta cam đoan, không lâu nữa, ngươi tuyệt đối sẽ bồi mạng cho ta! Ha hả ha hả… Ha hả a…”
Tiếng nói nghẹn ngào kia đã chiếm lấy toàn bộ đầu óc của y, hơn nữa còn không ngừng lặp lại, một lần rồi lại một lần, càng lúc càng lớn hơn, thẳng đến khi Lý Đức Tân mở miệng nói chuyện.
“Tiểu Diệp… Vừa nãy là quỷ sao? Hắn nói với ngươi cái gì? Có quan trọng lắm không?”
Đối mặt Lý Đức Tân, y lắc lắc đầu. Y quyết không đem chuyện này nói cho Lý Đức Tân, cũng không nói cho Hàn Liệt…
Làm xong quyết định, y ngược lại còn hướng Lý Đức Tân cười nói: “Không có cái gì, hắn chỉ là nói với ta…nói…nói ta…”
Ngả Diệp gãi gãi đầu, y không biết nói dối, cũng nghĩ không ra lý do gì. Lý Đức Tân thấy thế liền hảo ý vỗ vỗ vai y: “Không sao, không muốn nói thì thôi!”
“Hả?! … Cảm ơn ngươi…” Y nhất thời lấy lại phản ứng, chỉ thấy Lý Đức Tân kéo theo tay y: “Ừ… Tốt lắm, không có việc gì nữa rồi, chúng ta quay về khách *** đi!”
“Hảo.” haehyuk8693
Ngả Diệp một hồi vừa về tới khách *** liền chạy về phòng của mình, y đã chờ không nổi đến khi thấy Hàn Liệt rồi.
Chỉ là kết quả đã làm cho y thất vọng…
Hắn không có ở bên trong phòng à.
Mặc dù khó nén tâm tình thất vọng trong lòng, bất quá nghĩ lại một chút, kỳ thật Hàn Liệt không hiện ra cũng là chuyện tốt. Chỉ cần hắn trốn đi, không tùy ý hiện hình, thì sẽ không bị Hắc Bạch Vô Thường hoặc Chung Qùy bắt được. Nghĩ vậy, tâm tình của y nhất thời sáng tỏ thông suốt, chậm rãi đem cửa lớn khép lại, y không có đóng hoàn toàn cánh cửa lại, một mặt trong miệng lại thầm đọc: “Cha… Ngươi mau vào đi!”
Tuy nói y biết quỷ sẽ xuyên tường, nhưng bây giờ Hàn Liệt đã có thân thể rồi, cho nên mình phải mở cửa thì hắn mới vào được… nghĩ như thế cũng đúng mà?
Đang lúc Ngả Diệp chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, y đột nhiên nghe thấy dưới lầu có hai người đang thì thầm. Thế là y đã không khống chế được mở cửa sổ nhìn xuống. Thấy người nam chính là Hàn Liệt, Ngả Diệp nguyên bản sắp cong khóe miệng thành nụ cười, nhưng khi nhìn thấy quỷ hồn đang nói chuyện cùng Hàn Liệt kia, y đã không thể tin được vào hai mắt của mình.