Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)

Chương 10

"Ai đấy?" McLain hỏi ngờ vực, nhìn vào tay súng mới.

"Anh ta nói tên anh ta là Tanner."

"Anh ta đến từ đâu?"

"anh ta không nói, và tôi cũng không hỏi." Garnet di chuyển một bước khỏi McLain; người hắn chua lòm mùi whiskey.

Mắt McLain đỏ ngầu hơn bình thường, 2 con ngươi co rút thành 2 chấm nhỏ. "Đuổi đi. Tôi không muốn bất kì kẻ lạ mặt nào quanh đây. Hắn có thể là gián điệp của bọn Sarratt."

"đừng có ngu ngốc chết tiệt như vậy," Garnet cáu kỉnh, xấc xược ngoài sức chịu đựng. "chúng ta đã giết những thằng nhóc khốn khiếp đó, nhớ không? Tôi đã đặt đạn chì vào trong cả 2 bọn chúng."

Mọi khi thì McLain sẽ quay lại phía gã như một con sói nhanh để nói chuyện lại, nhưng giờ thì hắn chỉ lúc lắc cái đầu của hắn. "chúng ta chưa bao giờ tìm thấy xác chúng. Chúng ta đã nhìn thấy, nhưng chúng ta không tìm thấy chúng.”

"Chúng chết rồi, tôi nói cho ông biết đấy! Bị bắn, không đồ ăn thức uống, không có cách nào tìm nổi một bác sĩ, và không cách nào có thê còn sống hết. Ông đang lo lắng về những con ma chết tiệt và đó chỉ là những con ma thôi."

McLain nhòm vào hắn với sự lo âu như một con cú. "Nếu chúng đã chết, tại sao chúng ta không từng nhìn thấy bất cứ con chim ó nào? Những con chim ó sẽ tìm ra xác bọn chúng ngay cả khi chúng ta không thể.”

"Chúng chết rồi, "Garnet khịt mũi. "20 năm trước. Ông nghĩ chúng sẽ không quay lại rất lâu trước đây nếu chúng còn sống chắc?"

Không có một lí lẽ nào có thể xuyên qua sự chắc chắn phát sốt của McLain. "chúng đợi cho đến khi tôi kết hôn. Anh không thấy à? Chúng muốn giết vợ tôi, như cách tôi đã giết vợ chúng."

"Ông không giết vợ chúng, mà ông đã giết mẹ chúng." Garnet hắn sẽ nổ tung với cái tâm trạng thất vọng này nữa. Thằng ngu này không thể nghĩ được bình thường à!

"Nhưng chúng không thể giết mẹ của tôi, vậy nên chúng đến sau vợ tôi!" McLain lắc đầu với sự thiếu hiểu biết của Garnet. "chúng làm vậy bởi cô ấy là của tôi, thấy không? Nhưng chúng sẽ không có được tôi; Tôi dè chừng chúng, mọi đêm, chờ đợi. Bọn khốn ấy đang cố rình rập tôi, nhưng chúng sẽ có một sự ngạc nhiên bởi vì tôi đang chờ đợi chúng."

"Jesus." Garnet nhìn vào hắn và lắc đầu, rõ ràng là không có cách nào để thuyết phục thằng đần này. Gã đã làm việc cho McLain tất cả những năm này là bởi vì ông chủ bẩn tưởi, lén lút tàn ác hơn cả bản thân hắn, nhưng giờ tất cả những gì gã thấy là một thằng già điên khùng và hôi hám. Sự suy đồi của McLain đã xảy ra quá nhanh, nhưng Garnet không hề cảm thấy thông cảm hay trung thành với hắn nữa. Khi McLain vẫn còn khỏe, thì Garnet đồng hành với hắn. Còn giờ khi hắn đã yếu ớt, Garnet sẽ tiêu diệt hắn với sự ăn năn không hơn gì khi gã đạp một con gián vậy.

"Sao ông không vào nhà đi và cứ để tôi lo mấy gã người làm cho," gã nói McLain. "Tôi là người quản lí, đúng không nào?"

McLain cười khúc khích rỗng tuếch. "Phải rồi, nhưng tôi mới là ông chủ và anh đừng có quên." Hắn nhòm vào Garnet với đôi mắt chảy nước. "Anh nghĩ tôi bị điên, nhưng anh cũng nên coi chừng bọn chúng. Chúng theo sau anh cũng hệt như chúng theo sau tôi vậy. Anh là kẻ đã bắn cha chúng."

Gật gù với niềm tin không thể bàn cãi vào những gì hắn vừa mới nói, McLain lê lết về hướng ngôi nhà. Hắn mệt, quá mệt sau tất cả những đêm giữ sự trông chừng, nhưng mọi lần hắn ngủ hắn đều trông thấy những thằng khốn kiếp bé nhỏ chết tiệt đang tiến đến hắn với con dao sáng lóa. Hắn đã không dám nằm xuống giường của hắn nữa, nhưng ngồi ngủ trên ghế khiến hắn luôn bị gục đầu xuống và tỉnh dậy. Hắn không muốn ngủ nhiều theo cách này, nhưng hắn cũng không thích những giấc mơ của hắn.

Bực mình, Garnet quay lưng lại với hình bóng thụt lùi của McLain . "Này, Tanner!"

Ben bước lại gần. "Vâng?"

"Thằng già kia đang có một chút ám ảnh về anh. Ở ngoài tầm nhìn của hắn đấy."

"Chắc chắn rồi." Ben bắt đầu bước đi.

"Chờ một phút."

Ben dừng lại và lại nói, "Vâng?"

"anh đã từng làm bất cứ việc gì với khẩu súng đó chưa?"

"Kiểu công việc gì?"

"Đừng có giả đò với tôi. Anh biết đó là kiểu công việc gì mà. Anh đã từng giết ai đó vì được trả giá chưa?”

Ben hít lấy một hơi thuốc lá dài. "tôi cho là tôi đã từng đối mặt với vài kẻ vì những lí do của chính tôi, nhưng không vì bất kì ai khác cả."

"Anh sẽ cho thuê chứ?"

"Cũng còn tùy."

"Vào cái gì? Bao nhiêu tiền?"

"Không. Còn tùy xem ai sẽ đứng trước nóng súng của tôi. Có vài người đàn ông không được trả tiền để dây vào.”

"Anh sợ à?" Garnet chế giễu, hy vọng kích được anh.

"Không. Chỉ cẩn thận thôi. Ông vừa làm cuộc trao đổi với ai hay đã có ai đó trong đầu ông hả?"

Thay cho câu trả lời ngay lập tức, Garnet nói, "Anh nghĩ gì về Roper?"

Ben nghiến răng quanh mẩu thuốc lá. "Như tôi đã nói, vài người đàn ông không được trả tiền để dây vào."

"anh không nghĩ là anh có thể xử lí được anh ta hả?"

"Hãy chỉ nói rằng tôi không chắc chắn đủ để liều mạng vào trong một cuộc chiến không phải của tôi." Ben bước đi, cẩn thân giữ cơn thịnh nộ lạnh lẽo không lộ ra trên mặt anh. Thằng chó đẻ này muốn anh giết anh trai của chính anh! Nhưng tại sao? Anh không dám để bản thân mình bị trông thấy nói chuyện với Jake, điều đó có thể để lộ lí do. Tất cả những gì anh có thể làm là lo lắng và nghĩ về cơn giận dữ ngày càng tăng của mình. Nếu Garnet vẫn giữ câu hỏi, sớm hay muốn gã cũng sẽ tìm kẻ nào đó để chống lại Jake. Likely as not, đó sẽ là một kẻ bắn-sau-lưng, và điều đó làm Ben lo lắng.

Họ đã chờ đợi 20 năm, và giờ sự chờ đợi bò trên da anh như những con kiến. Lần đầu tiên trong 20 năm anh được ở nhà, đứng trên mảnh đất Sarratt , nhìn vào ngôi nhà nơi anh đã sinh ra và cha mẹ anh đã bị ám sát. Vì Chúa, không gì có thể dừng họ lại bây giờ, không phải Garnet hay bất cứ ai trong trang trại, không kể cả những người phụ nữ bên trong ngôi nhà người sẽ được trao quyền sở hữu hợp pháp vương quốc này trong tay cô. Cô Jake vì họ sẽ không chấp nhận cô có bất kì cách cư xử nào khác.

Ben tự hỏi cô trông như thế nào. He chưa từng hỏi Jake tên của cô. Anh không thích nghĩ nhiều về cô, dù vậy, đã kết hôn với một thằng như McLain. Anh đã quan sát ngôi nhà khá lâu, nhưng anh không nhìn thấy người phụ nữ nào có vẻ là cô. Ba phụ nữ người Mexico, 2 người trung niên và một người trẻ, đi lại từ ngôi nhà; họ hiển nhiên là những gia nhân. Một người phụ nữ Mexico trẻ khác có vẻ như ngủ ngoài khu nhà nghỉ lượn lờ xung quanh tất cả các buổi sáng nhìn anh như một con chim ó chờ một con bò chết vậy. Anh nghe thấy tên cô ta là Angelina và cô ta nhìn phơi phơi đấy, nhưng Ben quá bực mình để thích thú với cái sex mà cô ta rõ ràng là đề nghị anh.

Thực tế là, không có vấn đề gì hết. Anh đã liên lạc với Jake, tự an tâm vì anh trai vẫn ổn, và họ đã quyết định gặp nhau ở đâu và khi nào. Anh có thể thắng yên và rời đi, để bản thân có một chút thời gian dư ra để chặn Lonny lại và chắc chắn rằng người của họ không sai lầm đến quá gần trang trại và đánh động McLain. Chỉ ngay khi anh cảnh báo Jake về chuyện Garnet đang cố thuê người giết anh ấy, anh sẽ rời đi.

Anh dạo quanh sau bữa ăn tối, chỉ lang thang và hút thuốc lá như đêm trước đó. Jake không ở trong tầm nhìn, nhưng anh không loại trừ khả năng anh ấy đang ở đây. Anh chỉ chờ đợi, rút ra một điếu thuốc lá, và đi lang thang thêm chút nữa. Khi anh dừng lại bên dưới một cây dương lớn, Jake thì thầm "Anh ở đây."

Bóng tối bên dưới những hàng cây che giấu họ khỏi tầm nhìn, nhất là khi Jake ngồi xuống cạnh thân cây. Đây là một đêm không trăng khác và những đám mây che phủ những ngôi sao, khiến cho đêm càng tối hơn. Ben cũng dựa lưng vào thân cây, nhấc một chân lên để đặt lên khúc gỗ. "Garnet cố thuê em giết anh," anh nói, chắc chắn rằng giọng anh nhỏ đủ để không bị phát hiện

Jake lẩm bẩm. "Anh đã luôn quan sát sau lưng mình từ ngày anh đến đây."

"Tại sao hắn theo sau anh?"

"Hắn có một chứng bệnh ghẻ tồi tệ với cô em gái và anh sẽ không để hắn gãi nó."

Ben càu nhàu. Anh không nhìn thấy nó tiến triển qua một người phụ nữ đặc biệt, nhưng anh đã nhín thấy nó xảy ra với quá nhiều người đàn ông khiến anh ngạc nhiên.

"Vậy em chắc rằng em sẽ rời đi vào ngày mai. Bọn em sẽ chờ anh."

"Anh sẽ ở đây."

"Trông chừng sau lưng anh đấy."

"Được rồi."

Ben cưỡi ngựa đi vào sáng sớm hôm sau, không nói bất cứ lời nào với bất cứ ai. Anh đã không làm xong bất cứ công việc gì mà nói, vậy nên anh không đòi được trả công. Anh chỉ lên ngựa và rời đi.

Jake không quan sát em trai anh rời đi hay nói bất cứ thứ gì khi mà sự ra đi của Ben kiểu gì cũng sẽ bị bàn tán sau này.

Trong 2 ngày anh quyết định đi theo em trai anh. Trước khi anh rời đi, tuy nhiên, anh phải nhìn thấy Victoria và nói với cô ở yên trong nhà và bảo Celia với Emma cũng vậy. Nhưng làm thế quái nào mà anh có thể nói chuyện được với cô khi mà cô không hề ló mũi ra khỏi nhà trong những ngày này?

Anh nhìn thấy Emma vào ngày tiếp theo, vào buổi chiều muộn khi cô bước ra sân sau một lát. Anh gật đầu ra hiệu cho cô và cô bước về phía cổng.

"Victoria thế nào?" anh hỏi đột ngột.

"Mệt mỏi." Khuôn mặt của Emma cũng trưng ra vẻ mệt mỏi.

"Tại sao không ai trong số bọn cô ở bên ngoài?"

"Bên trong an toàn hơn." Cô trao cho anh một cái cười gượng, một cái nhanh chóng tàn đi. "anh vẫn chưa tìm ra kẻ nào đã bắn Victoria à?"

"Chưa. Không có dấu vết. Đó là lí do vì sao cô ấy ở trong nhà à?"

"Ừm, và để trông chừng Celia."

"Tại sao Celia lại cần phải trông chừng? Ý tôi là, trông chừng hơn bình thường ."

Đôi mắt của Emma tối đen khi cô nhìn vào anh. "McLain đã cố có được cô ấy một mình trong kho thóc." Trước đây thì cô sẽ thấy rất xấu hổ khi nói những điều này với một người đàn ông, nhưng họ đã có rất nhiều sự thay đổi trong một thời gian ngắn khi họ ở địa hạt.

Jake nguyền rủa bên dưới hơi thở của mình và không hề xin lỗi. "Tôi sẽ rời đi vào buổi sáng," anh nói. "tất cả bọn cô hãy ở yên trong nhà, tránh xa khỏi Garnet—"

"Này, Roper!"

Jake nhìn quanh và thấy Garnet đang bước về phía họ, trông có vẻ ngờ vực. Anh gật đầu với Emma và bước đi, để lại cô đang cắn chặt môi.

Khi Jake nhập bọn cùng gã, Garnet hất đầu gã về phía Emma, người đang trở lại ngôi nhà. "Đừng có nói với tôi là anh định hưởng chút ngọt ngào với cô ta đấy nhé! Nhưng tôi chắc rằng cô ta sẽ dễ chịu nhất ở trong buồng, đúng không nào?”

Jake giữ mặt anh vô cảm và không trả lời.

Khi không có câu trả lời, Garnet hoạnh họe. "Anh đang làm cái gì ở đây?"

"Ông hỏi làm gì?"

Màu đỏ đần độn cháy bừng trên mặt Garnet. "Bởi vì tôi là quản lí, đó là tại sao, và mọi thứ trong trang trại đều là việc của tôi!"

"Để nói." Jake bước đi, những giác quan của anh tập trung vào gã đàn ông đằng sau, da anh căng lên khi anh chờ đợi những hành động nhỏ nhất cho thấy rằng Garnet đang với lấy bao súng. Anh đã căng ra, sẵn sàng để quăng mình sang một bên và bật dậu với tay của chính anh nắm lấy khẩu súng, nhưng Garnet đã không di chuyển.

Emma giữ sự day dứt cho riêng cô vào tất cả các buổi tối. Anh ta đã rời đi. Làm thế nào cô có thể nói với Victoria đây? Điều này sẽ làm trái tim cô ấy tan vỡ, nhưng cô sẽ phải nói cho cô ấy biết rằng họ không còn sự bảo vệ của Jake nữa.

Cô tức giận thay cho Victoria đến nỗi cô không thể ngủ nổi và nằm thao thức hàng giờ. Làm sao anh ta có thể rời đi sau những gì anh ta đã nói với Victoria, và cái cách anh ta đã hôn cô ấy? Emma đã tin anh ta một cách bản năng và giờ cô cảm thấy bị phản bội gấp đôi,nhưng cô biết rằng Victoria sẽ còn cảm thấy tệ hơn bởi vì cô ấy yêu anh ta.

Lặng lẽ, cô không thể ngừng bản thân hy vọng rằng cô có lẽ đã hiểu lầm anh ta, rằng những lời của anh ta có một ý nghĩa nào khác. Đó phải là như vậy. Cô an ủi mình với ý nghĩ đó và cuối cùng đã đủ mệt để đi ngủ.

Emma thức dậy sớm và mặc váy mà không chú ý đến những gì cô đang xỏ vào. Cô sẽ xuống dưới khu nhà nghỉ và hỏi Jake chính xác ý anh là gì. Cô vội vàng ra khỏi ngôi nhà, không để bản thân mình nghĩ đến sự thiếu đứng đắn khi một mình xuống khu nhà nghỉ. Nhưng những người làm thuê luôn luôn bắt đầu công việc từ lúc bình binh và cô không nghĩ vẫn còn ai đang ngủ cả.

Sáng sớm hôm sau không khí hơi se lạnh, nhưng nhanh chóng ấm lên khi vầng dương đi qua đường chân trời. Emma quấn tay quanh mình và rảo bước. Khi cô đến được khu nha nghỉ cô gõ vào cánh cửa đóng kín, nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở bên trong. Cô gõ lại lần nữa cho ăn chắc, rồi từ từ mở cửa. Căn phòng rộng lớn, tối tăm, trần thấp rỗng không, mặc dù sàn nhà và mọi bề mặt khác đều bị che phủ với những đồ đạn linh tinh của những người chăn bò. Cô quay lại, không chắc chắn làm gì tiếp theo, và đi ngay xuống khu chuồng ngựa hy vọng rằng vẫn có ai đó ở đấy.

Cô đã may mắn. Cô tìm thấy một người Mexico đang ơ một mình, người cô không biết tên, đang lười nhác phơi cỏ trong một ngăn chuồng trống. Cô cầu nguyện rằng anh ta nói Tiếng anh.

"Anh có biết Roper ở đâu không?" cô hỏi.

Người đàn ông nhìn lên, khuôn mặt nâu tròn của anh ta trống rỗng.

"Roper ấy?" cô hỏi lần nữa. "Anh có thấy anh ta không?"

"Si," người đàn ông nói.

"Anh có biết anh ta ở đâu không?"

"Anh ta đi rồi, senorita. Sớm lắm."

"anh ta có nói anh ta đi đâu không? Bao giờ anh ta trở lại?"

Người đàn ông Mexico lắc đầu. "anh ta đi hẳn rồi, seflorita. Anh ta rời đi và mang đồ đạc theo cùng."

Emma nuốt vào, cảm thấy phát ốm. Vậy ra đó là sự thật. "Cảm ơn anh," cô nói và bước trở lại nhà.

Victoria cũng là một người dậy sớm. Biết rằng không thu được gì nếu đến chậm trễ, Emma đến ngay phòng người chị họ và gõ cửa. Victoria mở cửa với một cái nhìn lo âu khi cô đẩy nốt cái cặp tóc cuối cùng vào đúng chỗ.

"Có gì không ổn à?" Cô biết phải có cái gì đó không ổn, nếu không Emma đã chờ cô xuất hiện dưới tầng. "có chuyện gì xảy ra với Celia sao?"

"Không." Emma bước vào trong phòng và nắm lấy tay Victoria, giữ lấy chúng và ép mình đứng yên lặng. "Jake đã rời đi."

Những từ này đủ đơn giản, nhưng nó không đủ để hiểu được. Victoria cau mày, tự hỏi Emma đang cố nói với cố điều gì. "anh ấy đã tìm ra kẻ nào đã bắn bọn chị ngày hôm kia à?"

"Không." Emma khép mắt lại. "Victoria, anh ta đi rồi. Anh ta mang theo đồ đạc và rời đi. Một người Mexico nói anh ta đã thôi việc và cưỡi ngựa đi vào sáng nay rồi."

Điều này giống như một cú đấm vô hình vào trong ngực vậy. Victoria nhìn chăm chăm vào Emma và nghe chính trái tin mình đập nặng nề. Mặt cô trở nên trắng bệch. "Anh ấy… đi rồi?"

"Vâng."

Trống rỗng, bầu không khí đã chết, những âm thanh đã chết, những lời nói bị nghẹt lại.

Emma đặt tay mình quanh cô để giúp cô đứng vững và bằng cách nào đó tìm thấy cô đang ngồi xuống.

"em biết chúng ta không thể rời ngôi nhà quá muộn, nhưng giờ chúng ta phải cẩn thận gấp đôi," Emma nói, trying to turn her mind to the most pressing matters. "không ai trong chúng ta nên đặt chân ra ngoài hết."

"không, tất nhiến là không," Victoria thì thầm. "không phải với Garnet…"

Không phải với Garnet mất kiểm soát như bây giờ. Chỉ có Jake giữ gã ở trong ranh giới. Nhưng Jake đã đi rồi.

Đi rồi!

Ánh sáng đã đi vào một ngày nắng ấm. Victoria ngồi đây một lúc lâu, bất lực để làm bất cứ việc gì hơn là hấp thu năng lượng tỏa ra từ nỗi đau và sự hận thù, sự trống rỗng không tình yêu, không quan trọng khi anh nói anh rời đi. Anh đã có mọi ý định với cô, và cô không có ý định gì với anh hết.

Anh đã nói, "hãy tin anh," và cô đã tin. Cô cũng vẫn tin và đã đặt cả Emma và Celia vào sự nguy hiểm với sự ngu ngốc của cô. Họ sẽ phải trả giá và sống như những con thú trong chuồng, chỉ để tồn tại.

Đau đớn hơn hết bởi vì anh là người đàn ông duy nhất cô đã từng yêu. Chiến tranh đã can thiệp vào quãng thời gian trong độ tuổi tìm hiểu của cô ở Augusta, vậy nên cô đã không có bất kì cơ hội trải ngiệm tình yêu nào trước nó. Nhưng cô cũng biết rằng sự kín đáo của cô mạnh mẽ đến nỗi chưa từng có người đàn ông nào từng vượt qua được bức tường cảm xúc bên trong của cô, như Jake đã làm được. Cô đã đánh liều mọi thứ vì anh, cả cộng đồng và cảm xúc, và anh đã bỏ đi dễ dàng hệt như thể cô là một con điếm giống Angelina.

Emma đã rời đi để lại cô một mình giải quyết sự thống khổ trong yên lặng, Victoria thành thật biết ơn cô về điều đó. Tự trọng là cái gì? Nó không thể đặt thức ăn lên bàn hay quần áo lên lưng cô; nó không thể bảo vệ những người mà cô yêu. Giờ thi cô lại bám lấy nó như lá chắn cuối cùng của cô. Không có gì quan trọng gây tổn thất cho cô, khi cô bước xuống tầng không một ai có thể thấy được một tia đau đớn trên khuôn mặt của cô hết.

Có lẽ đôi lúc trong tương lai cô sẽ lấy nỗi đau của mình ra và xem xét nó, nhưng có lẽ là không. Giờ đây cô phải quyết định sự sống còn của họ bởi vì sự ra đi của Jake đã đặt tất cả bọn họ vào nguy hiểm. Họ có thể vẫn ở trong sự bảo vệ của ngôi nhà, nhưng sự an toàn của họ rất mong manh. Lần đầu tiên cô thấy tiếc về sự xuống dốc của tay đại gia, vì ít nhất là hắn cũng có thể khiến Garnet e dè không ló mặt vào trong nhà.

Cô đã nhìn thấy sự căm ghét trong đôi mắt của Garnet khi gã nhìn cô, và sự ham muốn khi gã nhìn Celia. Không có gì ngăn cản hắn chiếm lấy em gái cô, hắn sẽ bắn hạ Victoria mà không hề thương tiếc, vậy nên cô sẽ cố gắng ngăn gã lại. Cô biết rằng cô sẽ phải thử, như Emma vậy. Tất cả bọn họ sẽ phải chiến đấu như những con hổ vì những thứ mà họ yêu.

Họ sẽ phải tự bảo vệ mình cho đến khi họ có thể rời đi. Và sẽ phải sớm thôi. Bên trong cô run rẩy với ý nghĩ phải vào trong địa hạt một mình, nhưng sự lựa chọn là không thể chịu nổi. Họ sẽ phải bắt đầu lên kế hoạch ngay lập tức.

Sau cùng cô đứng yên và hít lấy vài hơi thở sâu. Ngồi im trong phòng sẽ không mang anh trở lại. Cô tự nhìn mình trong gương và nhìn thấy một ngươì phụ nữ trẻ mảnh dẻ với khuôn mặt ủ rũ, nhưng cô tự trấn an mình rằng cô trông không có vẻ suy sụp lắm. Với lưng cô đứng thẳng và cằm cô ngẩng cao, cô bước xuống dưới tầng.

Đã gần đến bữa trưa. Cô đã không nhận ra rằng mình ngồi sững sờ trong phòng lâu đến mức nào. Khi Lola phục vũ bữa ăn, Victoria ép mình ăn. Sự mất mát một cá nhân không hề phá vỡ tim cô nhiều bằng ảnh hưởng đến dạ dày , cô nhận thấy, nhưng cơn đau tim nghe có vẻ lãng mạn hơn là đau dạ dày. :gian:

Chỉ có 3 người họ trên bàn, tay đại gia . hắn đã trở nên thất thường đến nỗi không ai ngạc nhiên, hay quan tâm. Khi họ ăn xong, Victoria gấp khăn ăn lại và nhìn vào Emma. "Chúng ta sẽ phải rời đi."

Emma gật đầu. "sớm nhất có thể."

"Chúng ta sẽ đi đâu?" khuôn mặt Celia nheo lại. Cô bé không hề hỏi là tại sao hay khi nào, mà chỉ là ở đâu.

"Chúng ta sẽ phải tới Santa Fe nơi mà chúng ta có thể sắp xếp được một chuyến đi để về nhà. Và ở đây có những quân nhân, vậy nên chúng ta sẽ có sự bảo vệ của họ trong trường hợp… trong trường hợp chúng ta bị theo đuôi.”

Emma bắt đầu lắng nghe những gì họ sẽ cần một cách thực tế. "Chúng ta sẽ phải có ngựa và thức ăn, chăn và quần áo hàng ngày."

"Súng và đạn dược," Victoria nói, xác định một cách dứt khoát. Cô đã học được một bài học đắt giá rằng không thể trông chờ vào sự bảo vệ của bất kì ai.

"Chúng ta sẽ lấy những con ngựa bằng cách nào?"

"Chúng ta sẽ phải rời đi vào buổi tối, yên lặng nhất có thể."

"Tối nay?"

"Chúng ta sẽ thử."

Họ dành những thời gian nghỉ trong ngày để thu xếp vài món quần áo mà họ sẽ mang theo. Celia vứt bỏ những bộ áo ngủ mới đẹp nhất của mình mà không hề day dứt, nắm bắt được những lời ra hiệu của Emma và Victoria . có quá nhiều việc để làm hơn là phiền muộn về đống váy áo.

Emma đặt mình vào trong việc thu gom những dụng cụ nấu ăn và thực phẩm mà họ sẽ cần trong thời gian dài. Họ sẽ chỉ cần một bình cà phê và một cái chảo rán, thứ mà cô đã xoáy được từ nhà bếp. Cô làm vài cuộc thu gom tuần hoàn, mỗi lần lấy một số những đồ lặt vặt như cà phê, đường, bột, hành, bánh mì ngô, khoai tây, đậu, một con dao sắc, 3 cái thìa.

Victoria lẻn vào trong thư viện với ý định lấy những khẩu súng của McLain , nhưng dừng lại đột ngột khi cô nhìn thấy hắn đang ngổi ở bàn. Hắn nhìn lên, đôi mắt hắn vằn tia máu giống hệt như những gì cô vẫn thấy trong các bức tranh quỷ sa tăng. Ít ra thì hắn đã thử cạo râu sáng nay, nhưng hắn đã bỏ sót vài vệt loang lổ. Im lặng, hắn đứng lên và nói vui vẻ, "Em muốn một quyển sách à, em yêu dấu của anh?" trong một điệu bộ kinh khiếp bởi cái vẻ mặt tự đắc của hắn

"Vâng, em nghĩ em sẽ đọc sách một chút vào chiều nay," cô nói. Cô kiềm chế sự thấy vọng của mình

"Lấy những gì em muốn đi." Hắn phất tay. "Mặc dù vậy, đừng nghĩ rằng có thứ gì ở đây thú vị với một quý cô.”

Cô giả vờ thích thú với vài quyển sách trên giá, nhưng cô không hề nhìn qua tên chúng.

Đằng sau cô, McLain bắt đầu cười khúc khích. Victoria đã dám nhìn vào hắn và tìm thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cô với sự thích thú hiểm độc. "Nào, em là một quý cô thực thụ. Tôi đã có cái mà tôi trả tiền cho. Em quá cứng nhắc và đứng đắn đến nỗi tôi dám đánh cuộc rằng quần đùi của em cứng đơ."

Victoria rùng mình và đi về phía cửa, nhưng McLain vẫn bật cười. "nhưng những cái quần đùi cứng đơ sẽ không giúp ích được gì khi Sarratt đặt tay hắn lên cô đâu. Cô nghĩ cô quá tốt cho tôi, đúng không hả, đồ chó cái bé nhỏ?" hơi thở của hắn nhanh hơn khi sự vui vẻ của hắn giảm dần và cơn tức giận ác hiểm trồi lên trên. "cô không muốn tôi khom lưng xuống cô, nhưng những gì cô muốn sẽ không tạo thành một lời nguyền cho bọn Sarratt đâu, hắn sẽ chỉ xô đẩy nó mà không quan trọng cô phản kháng mạnh đến đâu. Nhưng không quý cô nào muốn phản kháng cả, đúng không nào? không, cô sẽ chỉ thẳng đuồn đuỗn và nằm đây cứng đờ như một kẻ đã chết thôi… giống như một ả đàn bà đã bị bắn vào đầu vậy…"

Cô chạy lao đi, đóng cánh cửa vào dòng lời hèn hạ tiếp tục tuôn ra mà không có người nghe chúng. Tim cô đập nặng nề, cô chạy lên tầng vào phòng cô. Hắn điên rồi! Nhưng ngay cả biết điều đó cũng không ngăn nổi một cơn rùng mình sợ hãi rằng hắn đã đúng. Bọn hắn đã không bao giờ tìm thấy những cơ thể. Kẻ nào đó đã bắn cô. Đó có thể là một chàng trai nha Sarratt vẫn còn sống và quay trở lại sau 20 năm.

Nó khiến cô chững lại một phút trước khi cô đủ bình tĩnh để nhận ra nó không quan trọng. Cô sẽ rời đi sớm, với Emma và Celia, vậy nên nó không quan trọng nếu McLain có đúng. Hắn sẽ là người duy nhất ở đây.

Cô cần những khẩu súng kia, nhưng cô không thể lấy chúng tối nay. McLain ngồi một mình trong phòng tất cả các buổi tối và thi thoảng lại bậ cười, những ngọn đèn sáng giữ những con dao dễ cầm trong bóng tối ra xa.

Ngày tiếp theo Garnet đến ngôi nhà và mỉm cười như một con sói khi gã nhìn thấy cô. "Cô em gái xinh đẹp của cô khỏe chứ?" hắn hỏi, cười điệu bởi vì hắn biết hắn đang nắm cửa trên.

Victoria nhìn xuyên qua hắn và bước đi mà không trả lời, nhưng cô đã hoảng sợ.

Cô cũng đã không có một cơ hội để lấy được những khẩu súng vào ngày hôm nay.

Trước khi họ đi ngủ, Emma khịt mũi, "có lẽ chúng ta nên quên những khẩu súng và rời đi thì hơn.”

"Chúng ta không thể. Em biết ở ngoài kia giống cái gì rồi đấy.”

2 người phụ nữ trẻ nhìn chằm chằm vào nhau, bằng chiếc mặt nạ cứng đờ của sự tuyệt vọng và sợ hãi của mỗi người. Nhiệm vụ đến Santa Fe bằng chính sức của họ có vẻ gần như là không thể, lúc này họ đang cố lái nó theo hướng đó. Không có bất kì ý nghĩa một nửa của sự bảo vệ, nó sẽ gần như chắc chắn là một hành động tự sát.

Cô vẫn không thể lấy được những khẩu súng vào ngày thứ 3.

Vào ngày thứ 4 những đợt gió nóng bắt đầu thổi qua phía tây nam, về phía nơi hoang mạc, ăn mòn mọi người. Những người đàn ông sinh sự với nhau và đã có 3 cuộc đánh nhau xảy ra, Lola và Carmita cằn nhằn lẫn nhau, Celia giấu mình tất cả các ngày, và con ngựa giống đỏ, Rubio, đã giết người đàn ông Mexico mà Emma đã nói chuyện vào ngày Jake bỏ đi.

cont XD, vẫn phải nói chữ này

Người đàn ông xấu số đã không cẩn thận khi đặt con ngựa giống trở lại chuồng của nó sau khi cho nó ăn cỏ tươi. Ông ta chỉ quay lưng lại trong một khoảnh khắc và con vật to lớn đã chồm lên với một cú đá chết người, hướng về phía người đàn ông với sự căm ghét vừng cháy trong mắt nó. Nó chồm lên liên tục, những mảnh kim loại sắc nhọn cắt vào trong cơ thể mềm oặt, co quắp, hàng ngàn cân căm ghét sổng ra trong sự tấn công. Người đàn ông Mexico đã trở nên biến dạng khi cuối cùng con ngựa cũng bình tĩnh đủ để những người đàn ông khác tròng cương và dẫn nó về lại chuồng để họ có thể lấy được nạn nhân.

McLain khịt mũi khi hắn nói. "Thằng ngu chết tiệt, nó nên cẩn thận hơn," hắn càu nhàu.

Nhưng vào ngày thứ 4 Victoria đã lấy được những khẩu súng. Vì cô không biết họ có thể rời đi tối nay hay không, nên cô không muốn sự vắng mặt của những khẩu súng của họ bị chú ý. Cô chỉ lấy một khẩu súng, bởi vì McLain giữ chúng thành hàng trên cái giá bên phải phía sau hắn; một cái có thể không bị để ý nhưng 3 cái thì dứt khoát là có. Để làm cho những viên đạn phù hợp, cô lấy một viên đạn từ khẩu súng và cọ nó vào những cái khác cho đến khi tìm thấy những viên thích hợp . rồi cô vội vàng nhét những viên đạn vào túi.

Vì thiếu can đảm nên cô chỉ có thể tìm thấy một khẩu súng. Nó trông lớn hơn cái mà Jake đã đưa cho cô vào cái ngày có kẻ nào đó đã bắn cô. Ngay khi ý nghĩ về ja xâm nhập vào tâm trí cô, cô liền đẩy nó ra, bởi vì cô đã nhận ra rằng đó là cách duy nhất mà cô có thể tồn tại. cô tìm kiếm những viên đạn phù hợp và nhanh chóng trở về phòng with the với 2 thứ vũ khí nắm chặt trong tay, hầu như sợ rằng ai đó sẽ bước vào và bắt gặp cô.

Nhưng họ đã không thể rời đi vào tối đó. Có lẽ là bởi những cơn gió nóng, bỏng rát, hay có lẽ họ bị lung lay bởi cuộc tấn công của Rubio với người đàn ông Mexico, vài người đàn ông hay lang thang vào những lúc được nghỉ trong tất cả các buổi tối. Victoria và Emma ngồi trong nhưng căn phòng tối của họ cho đến bình minh, nhưng luôn luôn trông chừng bất cứ dấu hiệu nào từ phía chuồng ngựa hay kho thóc. Không có cách nào họ có thể rời đi mà không bị ai trông thấy.

Vào buổi chiều muộn của ngày thứ 5 một người cưỡi hấp tấp chạy vào trang trại, phanh ngựa đến kít một cái và kéo theo một đám bụi và đá sau lưng anh ta. "Những người cưỡi ngựa," anh ta thở hổn hển, trượt xuống khỏi yên. "một đám lớn chết tiệt, đến từ phía Parson's Pass."

McLain trở nên trắng bệch. "Sarratt," hắn nói trong một giọng khàn khàn, và chạy về phía nhà.

Garnet chửi thề đột ngột. "Đồ ngu đần động chết tiệt!" gã hét vào thằng đàn ông đang chạy trốn, nhưng gã không lãng phí thêm thời gian vào hắn nữa. Gã quay lại người cưỡi ngựa. "Bao nhiêu?"

"Tôi không biết, ông chủ. 20 hoặc 30, đó là ít nhất." Người cưỡi ngựa không nói với Garnet rằng anh ta không thể đọc được hay đếm, nhưng đây chỉ đơn thuần là một con số mà những tay cao bồi thường gán cho một nhóm lớn. Họ có, thực tế là, sáu-mươi-ba người đàn ông đang hướng về phía trang trại.

Garnet nghĩ về nó. Hắn ngờ rằng những kẻ xâm phạm theo đuổi đàn gia súc; việc ăn trộm gia súc sẽ chỉ cần một nhóm nhỏ hơn. Nhưng một lực lượng gồm 20 hay 30 người đàn ông băng qua phạm vi của một ai đó khác không chính xác là một hành động thân thiện. Mặt khác, gã có đủ người để tạo ra một nhóm cỡ đó. Hắn không hề nghĩ rằng chúng chỉ đơn thuần là đi ngang qua.

Nhưng gã không muốn tập hợp người và ra ngoài gặp chúng. Bởi lẽ, chúng có thể nhìn thấy gã trước khi gã nhìn thấy chúng. Mặt khác, trang trại được xây dựng theo kiểu được bảo vệ. Để chúng đến với gã. Sau rốt thì, chúng không biết là chúng đã bị phát hiện. Gã có một lợi thế là chỗ gã đang ở.

McLain ào vào thư viện và giật lấy những khẩu súng từ trên giá xuống, và chắc chắ rằng chúng đã được lên nòng. Hắn không để ý thấy rằng một trong số chúng đã biến mất. rên rỉ một mình, hắn mang tất cả chúng vào trong phòng mình.

Hắn gặp Victoria ở trên tầng và phá ra cười khi hắn nhìn thấy cô. "Hắn đang đến, Sarratt đang đến," hắn cười nắc nẻ. "một người cưỡi ngựa đã phát hiện ra hắn. Giờ cô sẽ nhận ra nó giống cái gì, đồ chó cái mũi cao, và hắn sẽ khiến cô ước rằng cô đã chưa bao giờ nhìn xuống tôi giống như tôi là một hạt bụi vậy." Hắn quét qua cô và đóng sầm cửa lại.

Victoria mau chóng đến phía cửa trước. Chắc chắn là hắn lại đang mê sảng lần nữa. nhưng bên ngoài cô trông thấy những người đàn ông đang vội vã và bụng cô quặn thắt lại. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" cô gọi với ra một người đàn ông

"những kẻ cưỡi ngựa đang đến, thưa bà." Anh ta chỉ về phương nam, về phía Santa Fe. "từ hướng đó."

Cô rút lui và trấn an mình rằng một đoàn người đang đến không có nghĩa đoàn người ấy là Sarratt. Nhưng chống lại ý muốn của cô, McLain đã tiêm nhiễm vào cô nỗi hoảng sợ của hắn.

Cô chạy lên tầng và tìm thấy Emma ở trong phòng của cô ấy. "Chúng ta phải rời đi," cô nói. "bây giờ, ngay bây giờ. Đoàn người ngựa đang đến. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Emma bật dậy và lấy chỗ đồ được giấu bên dưới giường ra. Victoria bước về phía phòng Celia, hy vọng rằng cô bé ở đấy chứ không ở trong một chỗ trốn nào khác như trước đó. Nỗi lo lắng của cô đã được trả lời khi cô tìm thấy em gái cô ở bên cửa sổ, nơi cô bé đang đừn quan sát hoạt động bên ngoài. "sao mọi người lại vội vã vậy ạ?" cô hỏi.

"những người cưỡi ngựa đang đến," Victoria nói bằng một giọng thấp. "chúng ta đang rời đi. Ngay bây giờ. Em sẵn sàng chưa?"

Celia gật đầu, đội một chiếc mũ cũ lên đầu, quấn một chiếc khăn choàng quanh vai, và túm lấy một túi đồ nhỏ bên dưới giường.

Chỉ một thời gian ngắn sau khi người cưỡi ngựa đến, bóng tối đã sụp xuống. những người phụ nữ hướng về kho thóc nơi những con ngựa của họ được nhốt. Victoria mang theo khẩu súng, nó đã được nạp đầy đạn và được giấu bên dưới váy của cô. Khẩu súng nữa ở trong túi của Emma. Những người đàn ông vẫn di chuyển xung quanh, nhưng không ai có vẻ để ý 3 người phụ nữ đang bước qua dải đất một cách có chủ ý.

Nếu bất cứ ai cố dừng họ lại bây giờ, Victoria quyết định, cô sẽ bắn.

Họ thắng yên cho những con ngựa. Sophie hào hứng với sức nặng của cái yên trên người nó; nó đã không ra ngoài trong những ngày này. Con ngựa thiến của Emma cũng hăng hái như vậy và ngay cả con Gypsy bình tĩnh của Celia cũng nhảy nhót mong đợi.

Họ cưỡi lên chúng trong khi vẫn còn đang ở trong kho thóc, rồi thúc ngựa và cúi đầu xuống để khỏi va vào cửa. nagy khi họ ở bên ngoài, Victoria điều khiển Sophie sang trái và dấn sâu vào trong bóng tối, được theo sát bởi 2 người khác.

"Ai kia?" ai đó hét lên.

Quinzy, người có một đôi mắt tinh, nói trong sự không tin tưởng, "Đó là những người phụ nữ."

Garnet nguyền rủa, rồi nói, "Để họ đi. Chết tiệt, họ sẽ phí công thôi. Chúng ta có thể tìm họ sau, khi chúng ta đã chăm sóc bọn khốn này."

Victoria dẫn đi nước kiệu ngay khi họ ra khỏi vùng lân cận của nông trại, bởi vì cô không thể nhìn rõ trong bóng tối và cũng bởi vì cô cân suy nghĩ. Nếu đoàn người tiến đến từ phương nam, cô sẽ không dám đi về hướng đó hay đi thẳng về phía họ. Nhưng Santa Fe, mục đích chính của họ, lại nằm ở hướng nam. Đến hướng đông hay hướng bắc, cô biết, là nơi của người Comanche. Hướng tây là vùng đất hiềm thù và khó khăn. Nhưng họ sẽ phải đi về hướng tây, ít nhất là đủ xa để an toàn hướng về phía nam sau đó.

Người trinh sát Mexico, Luis, nói trong một giọng êm ái, "Chúng đã nhìn thấy chúng ta."

Jake nguyền rủa khe khẽ và Ben nhổ nước bọt. "Vậy chúng ta sẽ đi," Jake nói. "Ngay bây giờ. Nhưng chúng ta sẽ đi chậm thôi. Mọi người hãy bọc những đồng xu và gót giày của mình lại, tôi không muốn bất kì tiếng leng keng nào để lộ vị trí của chúng ta. Khi chúng ta đến gần hơn, chúng ta sẽ giữ được tiếng động từ bước đi của những con ngựa."

Anh nhìn lên những ngôi sao, rồi quăng mình vào trong yên ngựa. Một linh cảm hoang dã tràn ra trong anh. Tối nay. Sau tối nay. McLain sẽ chết, và Victoria sẽ là của anh.
Bình Luận (0)
Comment