Quỷ Bạc (The Silver Devil)

Chương 12

"Ta cấm nàng đi." Từ ngữ thấp, không thần sắc. Tôi trả lời mà không nhìn lại.

"Em không phải người của ngài để ngài có thể ngăm cấm. Hãy xoa dịu lòng kiêu hãnh của ngài bằng đất đai ngài chiếm được!"

Tôi đã gần tới cửa. Tôi đang nghĩ: ngoài kia trời sẽ lạnh, nhưng có lẽ khi tôi tìm ra họ đã mang Công tước đến nơi nào, tôi có thể mượn một chiếc áo khoác để khoác vào.

Rồi, khi những ngón tay tôi chạm đến chốt cửa, tôi nghe giọng Domenico. "Felicia!"

Nỗi đau đớn thuần khiết trong chất giọng ấy ngăn tôi lại. Nước mắt đang đe dọa tràn ra khỏi mắt nên tôi phải cúi đầu, chiến đấu để kiểm soát bản thân, và tôi không nghe tiếng anh tới gần.

Tay anh chạm vào vai tôi, rồi buông xuống lần nữa khi tôi rùng mình. "Thế này có giống như kiêu hãnh không?" Giọng anh run rẩy. "Hay ta phải quỳ mọp xuống."

Anh đang khụy gối trước chân tôi, và tôi quan sát anh nâng viền áo dài tôi lên môi, hôn lấy nó. Tôi phát ra âm thanh trong cổ họng, nhưng không thể lên tiếng.

"Nàng không thể đi." Anh nói bằng lời thì thầm, không cả ngẩng đầu lên. "Ta yêu nàng. Ta đã luôn yêu nàng - ta mua nàng từ gã anh trai đê tiện của nàng vì bởi ta không thể sống thiếu nàng."

Khi tôi chăm chăm nhìn xuống mái đầu rực rỡ của anh cúi xuống, cơn chấn động run lắc toàn thân tôi. Chuyện này không thể xảy ra, tôi nghĩ; đó là một lời nói dối, một trò lừa để lừa lọc tôi khi đe dọa trừng phạt của anh thất bại. Nhưng trong giọng nói tả tơi, run rẩy của anh là là sự ngượng ngùng, và trong tuyệt vọng, những ngón tay trắng giữ chặt váy tôi.

"Ta nghĩ rồi nàng sẽ yêu ta - phụ nữ luôn luôn yêu ta. Ta nghĩ nếu giữ nàng bên ta đủ lâu, cuối cùng nàng sẽ ngừng không chống lại ta nữa. Nhưng nàng không phải thế." Giọng điệu anh khiến tôi kinh ngạc. "Chỉ một hay hai lần ta nghĩ nàng yêu ta - nhưng rồi nàng lại lạnh lùng với ta như thường lệ, cứ như nàng căm ghét chính bản thân mình, và căm ghét ta vì khiến nàng thấp kém. Nhưng nàng là một nữ thần trong vòng tay ta, ta không thể kháng cự lại nàng."

Lạnh lùng với anh, tôi choáng váng nghĩ, khi tôi phải đấu tranh để không khụy gối trước anh như anh đang làm hiện giờ trước tôi, không van xin những mẩu vụn nhỏ của tình yêu anh? Rõ ràng tình yêu của tôi phải nằm trong mắt tôi đến cả hàng trăm lần để anh có thể đọc được?

Nhưng nó không thế, vì giờ đây anh thấp bên cạnh tôi, má anh ấn xuống, gần như vô thức, cứng cáp vào đùi tôi, và tôi cảm giác anh đang run rẩy như anh thường làm mỗi khi tỉnh giấc khỏi ác mộng.

"Ta đã có ý định cưới nàng." Từ ngữ nghẹn lại và khó khăn. "Ta nghĩ không người phụ nữ nào khinh thường việc trở thành nữ Công tước Cabira - và ta biết rằng một khi ta có được lời cam kết của nàng, nàng sẽ không bao giờ phá vỡ nó. Rồi khi nàng đã là của ta mãi mãi, cuối cùng nàng có thể yêu ta, vì ta không còn có thể cho nàng thứ gì khác."

Vẻ chua xót trong giọng nói anh làm tôi tổn thương như phải chịu một nỗi đau thể chất, và hai tay tôi đưa ra cho anh; nhưng anh cựa quậy như thể anh nghĩ tôi có ý đẩy anh ra khỏi tôi, và lớp lụa của chiếc áo dài tôi bị rách giữa những ngón tat nắm chặt của anh.

"Không." Tiếng hổn hển của một đứa trẻ gặp ác mộng. "Vẫn chưa..." Tôi đứng hoàn toàn bất động. "Không nói ra sẽ ngăn nàng bỏ trốn khỏi ta, và ta sáng chế ra đứa con hoang của Savoy để lừa nàng và làm im lặng ông chú chết dẫm. Ông ấy sẽ không để một người bình dân nào trên ngai vàng của Cabira, ông ta sẽ biến nhà thờ của mình thành một nhà chứa trước khi trở nên quá già để chơi gái!" Giọng anh run lên. "Nên ta gửi những người đưa tin đi, vờ là tìm kiếm cha nàng và công bố trong hội đồng rằng cha nàng là lão già Savoy. Ta biết lão ta sẽ không nói ngược lại với ta - lão ấy sợ Cabira - và câu chuyện với lão không có hại gì. Những rủi ro mà kẻ chơi gái tranh cãi trong bốn ngày, nhưng cuối cùng ta vặn nát được sự ưng thuận từ chúng và ủy thác cho chú ta đến Diurno để chuẩn bị ngay lập tức cho lễ đăng quang của ta và cho cô dâu ta."

"Em sao?" Tôi thì thầm, nửa là cho chính mình.

Anh gật đầu, vẫn không ngẩng đầu lên. "Những kẻ nô lệ ở Diurno dễ dàng chấp chận ngay câu chuyện - không ai ngoài Ippolito biết chắc chắc rằng ta không có bằng chứng về thân phận cha mẹ nàng. Ippolito giúp ta giả mạo gia phả của nàng để đưa ra cho hội đồng. Và con điếm Maddalena đó đoán ra sự thật; ả ta đang do thám ta và nghĩ có thể ngăn mục đích của ta lại bằng cách dọa nàng câu chuyện đó về cha ta. Cô ta ghen tị, con điếm đó."

"Và còn những bức chân dung?" Tôi khẽ hỏi. "Tất cả những gì ngài nói về cô dâu của ngài, người sẽ thế chỗ em?"

"Là để ta thấy vài biểu hiện ghen tuông của nàng. Nhưng nàng không yêu ta đủ nhiều, và ta đã quên nó khi ta thử trò lừa. Tại sao nàng không ghen vì ta?"

Tôi ngừng lại để vuốt tóc anh, cảm giác anh bất động dưới bàn tay tôi; rồi khi anh ngẩng đầu lên để nhìn vào tôi, tôi thấy vẻ mặt anh. Trái tim tôi tưởng như ngừng đập.

"Felicia." Lời ấy còn nhỏ hơn cả tiếng thầm thì. "Hãy ở lại với ta."

Tôi cười rung cả người, như nỗi đau dâng tràn lên; trên môi anh thậm chí lời van xin đang trở thành lời ra lệnh. Tôi lưỡng lự hỏi. "Không còn gì nữa sao?"

Trong một khắc, thế giới dường như ngừng lại như cái đêm đã lâu lâu lắm ở quán Eagle. Môi anh mấp máy không thành tiếng; rồi anh nói ra tên tôi bằng một giọng bóp nghẹt đến lạ, vội vàng đứng lên trong một cử động chẳng hề duyên dáng mà tôi chưa thấy anh làm trước kia; rồi chẳng biết bằng cách nào, tôi ở trong vòng tay anh, cười và khóc cùng lúc. "Ta yêu nàng. Ta yêu nàng." Anh đang thầm thì trên môi tôi, phả những lời ấy vào miệng tôi khi anh hôn lấy tôi, và tôi bám dính lấy anh, không cách nào nói được và gần như không thể suy nghĩ. Khi cuối cùng anh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ấm áp và hẹp lại, lằn cơ bắp trắng đã biến mất khỏi môi anh.

"Nàng cũng yêu ta." Vẻ độc đoán trở lại trong giọng anh. "Nói đi."

Tôi nói, "Em yêu ngài." và trong thoáng chốc đó, mãi mãi tôi sẽ không thể trở lại như ban đầu.

Anh phát ra một âm thanh rời rạc nhỏ, khum lấy gương mặt tôi giữa hai tay anh, hôn tôi với sự dịu dàng tuyệt đối khiến nhận thức tôi bơi đi.

Cả hai chúng tôi đều run lẩy bẩy toàn thân khi sau cùng tôi dựa vào vòng tay anh. Tôi vuốt ve anh, yêu anh, trong khi đôi mắt anh đói khát nghiên cứu vẻ mặt tôi. "Sao không bao giờ nàng thừa nhận yêu ta?" Anh gặng hỏi.

"Em nghĩ ngài sẽ giữ em cũng rẻ mạt như với những người khác nếu em nói cho ngài - em cũng có niềm kiêu hãnh. Nhưng nếu em biết ngài yêu em, em sẽ không ràng buộc lời nói của mình như với cơ thể em."

"Ta nghĩ nàng đã phải đoán ra." Sự dịu dàng trong nụ cười chạm đến đôi môi tàn nhẫn của anh. "Nàng không đoán ra sao? Từng tên gián điệp tại lâu đài đã rĩ rầm tin đó trước khi ta làm phần còn lại lớn hơn câm lặng và chặn đứng phần ít hơn - ông chú già xọm của ta biết ta yêu nàng ngay ngày đầu tiên, và đó là lý do tại sao ông ta cố gắng khuyến khích nàng đi. Hay nàng nghĩ rằng ta luôn rời khỏi những buổi yến tiệc của cha ta để tìm một gương mặt ta đã thấy ở Via Croce?"

"Em không biết ngài có những cô tình nhân của ngài bằng nào." Tôi vặn lại.

"Dễ dàng hơn nhiều" - tay anh khum lấy cằm tôi - "so với có được vợ ta."

Hết hơi và nửa gần như bị dìm chết trong nụ hôn anh, tôi nỗ lực lần cuối để khôi phục lại sự tỉnh táo của mình. "Vai chàng, Domenico, vai chàng." Đôi mắt đen lập lòe xuống tôi.

"Có phải nàng sẽ chỉ gọi tên ta khi ta bị thương. Ta sẽ chịu những thứ đáng bực mình nhỏ nhặt này đến bốn mươi lần để nghe nàng gọi tên ta."

Tôi gần như đáp lại một tiếng cười trả lời khi cánh cửa kế bên chúng tôi mở ra lần nữa, và người đội trưởng lính gác đang đứng đó, vẻ hiểu biết trên gương mặt. "Đức ngài Công tước, Công tước xứ Ferrenza giờ đây đã được an toàn." Đôi mắt anh ta ngừng lại một cách mỉa mai trên cánh tay giữ tôi đến thâm tím dựa vững chắc vào Domenico. "Giờ ngài sẽ ra lệnh gì?"

Domenico nới lỏng, và anh sắc bén nói. "Tất cả người của ngươi đã sẵn sàng rồi chứ?"

"Họ hiện đang tập trung. Họ sẽ sẵn sàng trong nửa giờ nữa."

"Vậy triệu người của ta lại, và nói cho họ biết chúng ta sẽ đi trong nửa giờ tới. Gọi ta khi việc đó đã làm xong." Người đàn ông mau lẹ gật đầu và đi khỏi.

Khi cửa đóng, Domenico cúi xuống nhìn tôi và nói. "Không có thời gian để lãng phí đâu, Felicia. Đi nào." Môi anh nhẹ chạm môi tôi. "Chúng ta sẽ xua đuổi Gratiana và người của mụ ấy ra khỏi thành phố của ta."

Tôi biết bản thân mình sẽ bị bỏ quên khi anh quay đi. Giờ đây ý nghĩ về việc báo thù người mẹ kế đáng căm ghét sẽ làm anh cháy lên với hứng thú trong thâm tâm; nhưng ngay khi tôi chăm chăm buồn bã sau anh, anh khựng lại, quay về phía tôi, giơ ra bàn tay lành lặn. "Đi nào." Anh khẽ khàng lặp lại, và tôi đi tới, đặt tay mình vào tay anh.

Những tiếng móng ngựa khuấy tung trên đất vang lên khi tôi thúc nó xuống con đường dốc và ra khỉ bóng tòa tháp quan sát. Đã là buổi trưa muộn, và cái nóng dữ dội của mắt trời đang giảm dần, nhưng chiêc áo ngoài và quần ống túm của tôi ướt đẫm mồ hôi cùng bụi bẩn sau nhiều giờ dài chờ đợi.

Bầy ngựa đã không còn bơ phờ, uể oải kể từ khi tiếng ồn trong thành phố giảm dần thành im lặng. Lúc đầu chúng trở nên bất kham, bồn chồn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh và trở nên thờ ơ gặm cỏ. Vài giờ trước rạng đông, khi người của Amerighi cưỡi ngựa xuống những con dốc nhỏ hướng về phía Fidena và để chúng tôi lại phía sau, Baldassare Lucello và tôi đã nói chuyện cùng nhau hoặc cùng im lặng, không ngủ mà phi nước kiệu hoặc là ngồi bất động, cố không hướng suy nghĩ của cả hai và của mỗi người vào việc thứ gì đang xảy ra bên dưới.

Domenico đã ra lệnh cho Baldassare chỉ huy sáu tên lính đánh thuê buồn chán và cáu kỉnh bảo vệ tôi khi rõ ràng là Santi không có ý định ở lại nơi an toàn phía sau khi gã có thể chiến đấu. Ngồi trên yên ngựa với tôi khi có thể ngồi thoải mái hơn với những hành lý quý giá, Baldassare hoàn thành nhiệm vụ với sự thận trọng và tế nhị. Anh ấy đã trò chuyện như người ba hoa khi tôi yêu cầu anh ấy nói, im lặng khi nhận ra tôi không còn lắng nghe nữa, và giờ đây, một lần nữa, khi thấy nỗi sợ rõ rệt trên mặt tôi, anh ấy làm hết khả năng để làm dịu nó đi.

"Quân Tây Ban Nha không thể nào ngờ được cuộc phản công đâu." Anh ấy quả quyết với tôi khi tiếng vó ngựa lọc cọc giảm dầm trong bóng tối. "Chúng ta băng qua vùng đất của đức giáo hoàng nhanh đến mức chúng ta sẽ vượt qua sự tính toán của chúng. Cô sẽ thấy thôi, Đức ngài sẽ làm lực lượng của nữ Công tước ngạc nhiên."

"Quá nhanh!" Tôi giật mình nhìn anh ấy không tin được. "Phải mất hơn năm ngày để đi từ đây đến Ferrenza, ngay cả có sự giúp đỡ từ giấy thông hành của Công tước Niccolo!"

"Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể nhanh hơn khi bắt đầu lên đường sớm, không mang theo vũ khí hay những hàng tiếp tế nào - pháo binh và những xe ngựa thồ hàng sẽ chầm chậm theo sau chúng ta, và vận tốc chúng ta đi n thậm chí còn hanh hơn cả những đội quân thông thường vẫn đi. Chúng ta có thể đi nhanh hơn, nhưng như thế có nghĩa là vào trận chiến mà không có súng, cũng như sẽ mệt mỏi và binh lính sẽ đói khác. Và về phần cô, madam, cuộc hành trình của chúng ta bây giờ đã tốt hơn cuộc hành trình đầu tiên rất nhiều."

Tôi miễn cưỡng gật đầu, nhưng không hoàn toàn bị thuyết phục. "Nhưng dù vậy ngài ấy - chúng ta vẫn có thể thất bại. Fidena là một pháo đãi vững chắc..."

"Đúng vậy, nhưng nữ Công tước là một tướng lĩnh chẳng ra gì. Bà ấy để cho những cảm xúc mạnh mẽ của mình làm chủ." Baldassare mỉm cười hồi tưởng lại. "Khi bà ấy lẽ ra nên giữ quân của mình ở lại thành phố, bà ta lại gửi họ ra ngoài sục sạo nơi miền quê để tìm kiếm Đức ngài. Bà ta không đặt quân tại tòa tháp quan sát cũ, vì bà không nghĩ nơi đó quan trọng. Ta thề với cô, madam, Ngài Sandro mới chính lã bộ não lèo lái trong quân đội của nữ Công tước. Giờ ngài ấy đã chết, bà ta sẽ mau chóng thất bại thôi."

Tôi không tin anh ấy nhưng gượng cười và để chuyện đó qua đi.

Chỉ khi nhiều giờ trôi qua và tôi có thể thấy sự rối loạn bên ngoài những cánh cổng thành phố, nghe được tiếng nổ đì đoàng của súng đại bác và tiếng người gào thét sinh ra trong không khí rền rĩ, những nỗi sợ hãi của tôi mới bị chôn vùi lần nữa.

Phần tệ nhất của sự buồn tẻ này là chờ đợi. Không thể nào nói được chuyện gì đang xảy ra ở khoảng cách xa đến thế, và những người lính tấn công không có hành động gì khác ngoài chuyện động không thể nhận ra của việc chống lại những bước tường xám xịt hoang vắng; âm thanh trận chiến là những âm thanh chói tai hoàn toàn vô nghĩa được nhấn mạnh bởi tiếng gầm rú và súng ống bắn đinh tai.

Sau một lúc, tôi quay lưng lại khỏi thành phố, quá kinh hãi để thử xác định chuyện gì đang xảy ra. Cứ như thế, thời gian trôi qua, tôi nghĩ: giờ đây mình có thể cưỡi ngựa xuống thành phố và sẽ không ai chú ý đến thêm một cậu bé nữa đã tham gia vào cuộc chiến. Vậy nhưng ký ức về hình ảnh gương mặt kiên quyết của Domenico khi anh giữ lấy tôi suốt cái đêm trước khi chúng tôi tới Fidena, việc làm tình đầy sôi nổi và những lời thì thầm đứt quãng, đã ngăn tôi lại.

Tôi đã hứa với anh, trong thâm tâm chú không phải bằng lời, rằng tôi sẽ đợi, và tôi biết nếu tôi phá vỡ lời hứa, tôi sẽ không bao giờ có thể khôi phục lại nó. Tôi đã van xin anh chỉ huy cuộc chiến đấu từ nơi nào đó an toàn, và khi anh từ chối, tôi đã nghĩ mình sẽ cùng đi với anh ra trận. Giờ đây, khi biết rằng anh yêu tôi, tôi không thể chịu được việc để anh ra khỏi tầm mắt. Không phải là vì tôi nghĩ anh có thể bị thương khi anh khăng khăng ra trận. Mà bởi vì anh đã nhấn mạnh, bốc cháy với ham muốn báo thù, và dường như không lắng nghe lời cầu xin của tôi mong muốn được theo sau anh.

Rồi, khi tôi quay đi khỏi anh để che giấu những giọt nước mắt vô vọng của mình, anh nắm chặt tay tôi và kéo tôi lại đối diện với anh. "Ta sẽ không đặt cược mạng sống của nàng cho sự may rủi, Fidena. Với ta, nàng rất quý giá."

"Và mạng sống của chàng là vô nghĩa đối với em?" Tôi hỏi gặng một cách đứt quãng. "Domenico, dù sống hay chết, hãy để em chia sẻ với chàng!"

Mái đầu rực rỡ di chuyển cự tuyệt. "Nếu ta không thể chắc chắn sẽ thắng đến thế, nàng sẽ ở bên cạnh ta; nhưng người của Gratiana sẽ không phòng bị. Chết bên cạnh nàng" - anh chạm vào gò má ướt đẫm của tôi - "sẽ là một điều tuyệt vời, nhưng nếu nàng bị giết và ta còn sống..." - giọng anh khàn đi kỳ lạ - "ta lẽ ra cũng nên đi cùng nàng mới phải."

Tôi vòng tay qua và giữ lấy anh, và anh đã xem đó như lời ưng thuận của tôi. Nên anh để tôi lại, giữa một nhóm lính nhỏ đầy bất bình nơi chân ngọn tháp cũ, và cưỡi ngựa đi khiỏ khi trời tờ mờ sáng.

Tất cả những gì tôi đạt được là anh hứa sẽ cho tôi biết tình hình của anh thế nào, và tôi nghi ngờ rằng anh cũng đã quên. Nhưng anh đã gửi tin. Một lúc sau khi mặt trời thức giấc, chỉ khi khẩu đại bác của người Ferrenza bắt đầu oanh tạc những cánh cổng thành phố, tôi thấy một người cưỡi ngựa đơn độc thoát ra khỏi vòng vây quân đội đang tất công và thúc ngựa về phía ngọn tháp.

Đó là một trong những cậu tiểu đồng dân Cabria, tràn trề hứng thú, trút xuống Baldassare chiến thuật tấn công của Công tước. "Họ lên ngựa và tấn công cửa chính, messire, với năm mươi người và một khẩu súng, nhưng Công tước và messire Giovanni lên kế hoạch xông vào tường thành bằng cánh cổng phía tây bắc. Họ nói rằng bức tường phía đó thấp hơn, và cảng vận chuyển hàng hóa không được phòng thủ tốt như ở bức tường phía nam."

Baldassare nhún vai, và trong một thoáng, tôi nhìn lướt qua người cận thần người đã khinh rẻ thú nhận sự tồn tại của một vùng đất quá bẩn thỉu nghèo khổ khi một phần tư việc mua bán của thành phố. "Messire Giovanni sẽ biết." Anh ấy đồng ý. "Có thương vong gì không?"

"Chỉ có bốn hay năm người. Quân của ta đã đến những tường thành trước khi đội cung thủ có thể cảnh báo, và giờ đây..."

"Công tước có an toàn không?" Tôi không thể ngăn lại câu hỏi. Cậu bé giật mình và tự làm dấu thánh gần gần như mê tín.

"An toàn, thưa madam, ngài ấy chỉ huy cuộc tấn công ở thành lũy phía đông bắc." Với một tiếng nấc nhỏ, tôi quay người khỏi cậu ấy, giữ chặt tay mình ở ngực như thể để kìm lại cơn đau đớn của bản thân. Giờ đây anh không thể bị giết được, tôi tự nói với bản thân. Anh không được để bị giết.

Một người khác gật đầu ra hiệu cho cậu bé đi lại và bắt đầu hỏi cậu những vấn đề sâu hơn trong khi tôi đứng nhắm mắt, chiến đấu chống lại cơn tuyệt vọng bên trong.

Ánh sáng chạm vào cánh tay khiến tôi mở mắt ra lần nữa.

"Tôi có nói chuyện với một người Ferrenza ngày hôm qua," Baldassare lặng lẽ nói, "và hắn nói với tôi rằng hắn là nhà vô địch trong trung đoàn với thương và kích. . Tất cả họ đều như thế, tôi tin là vậy; mỗi người là một chuyên gia trong địa phận của chính mình, và họ đã chiến đấu bên nhau một thời gian dài."

"Vâng." Tôi nỗ lực lên tiếng. "Công tước Niccolo nói nhiều về việc đó cho tôi nghe vào cái đêm chúng tôi... đêm chúng tôi dùng bữa với ngài ấy. Tôi biết kỹ năng của họ rất giỏi, messire, nhưng tôi không thể ngăn được sự sợ hãi."

Tôi đã từng dũng cảm hơn, tôi bất chợt nghĩ, khi chỉ phải lo lắng cho mỗi bản thân mình. Nhưng tình yêu dành cho Domenico khiến tôi đột nhiên trở nên mềm yếu quá mức.

Baldassare gật đầu. "Tôi đã được ra lệnh đưa cô đến Diurno nếu có chuyện tồi tệ xảy ra." Anh ấy nói. "Cô sẽ được an toàn với ngài tổng giám mục."

Một hơi thở hổn hển kích động hốt hoảng thoát ra khỏi tôi. An toàn với tổng giám mục! Tôi thà là tin tưởng bản thân mình ở trong tay của quân đội Tây Ban Nha còn hơn.

Tôi cười với Baldassare, đang tự hỏi là tại sao anh ấy lại nghĩ tôi lo sợ van toàn của bản thân mình. Nhưng tôi biết rằng Domenico đã dự phòng trước một nơi an toàn; nếu anh thất bại, sẽ không còn khối liên minh nào nữa, không còn nơi an toàn nào dành cho tôi.

Nhưng giờ đây, sau một lúc tưởng chừng như bất tận, một người cưỡi ngựa đến để triệu chúng tôi vào thanh phố. Tôi khó có thể tin được thật sự chuyện gì đang xảy ra. Sau sự chờ đợi thấp thỏm đau đớn, với từng âm thanh nơi phía xa kia nghe như tiếng cái chết khóc lên của người tôi yêu, tôi cảm giác như thể đây là địa ngục của riêng mình: sẽ phải bất hạnh trong mòn mỏi đợi chờ, trong khi mặt trời vẫn ở nơi bầu trời kia, và cả bản thể tôi, cơ thể lẫn tâm trí, đều nhói đau với cơn khiếp sợ triền miên. Con tim tôi đập dồn dập khi tôi thúc ngựa đi, và tôi rèn luyện cho mình phải kiên nhẫn, cố không khiến cho con ngựa cái cũng căng thẳng.

Baldassare thúc ngựa tới ngang bằng và chạm vào tay tôi. "Đừng sợ, madam. Cô sẽ không được gọi đâu nếu chúng ta thua cuộc - quân Tây Ban Nha không thể nào biết Đức ngài mang cô theo với ngài ấy."

"Nhưng Công tước..." Tôi cắn môi. "Tôi không quan tâm chúng ta chiến thắng hay bại trận, miễn chừng nào Công tước còn an toàn. Ngài có chắc là không có tin gì từ ngài ấy chứ, messire?"

Anh ấy lắc đầu. "Không có, madam. Đội trưởng Valdares chỉ gửi lời đến nói rằng chúng ta an toàn để vào thành phố."

Tôi gật đầu và im lặng. Tôi muốn hét lên với anh ấy vì sự anh ấy quá mực bình tĩnh để làm tôi yên tâm, nhưng tôi biết anh ấy cũng che đậy sự sợ hãi của chính mình như tôi.

Giờ đây không có dấu hiệu nào về những hoạt động nơi các bức tường thành phố, ngoại trừ sự vẫy mừng hân hoan thắng lợi của con diều hâu màu bạc trên cánh cửa.

Tôi ngước lên khi chúng tôi tới gần chúng và thấy những bức tường thẳng đứng trải ra cao cao phía trên, dường như lắp đầy cả bầu trời xanh đang nhanh chóng tối lại. Hơi khói đầy dầu lười nhác lăn qua mặt đất, và mặt đất bên dưới móng ngựa cháy xém, trơ trụi. Cánh cổng vĩ đại được treo lệch đi, vỡ vụn, méo mó và cánh cổng tò vò bằng đá phía trên lộ ra những vết nứt mới. Thật khó để nói thứ gì đã được tạo ra trong ngày chiến đấu này và thứ gì được tạo ra là kết quả do cuộc vây hãm của Gratiana.

Khi cưỡi ngựa dưới cánh cổng tò vò, tôi kinh ngạc bởi sự im lặng bất thường, và hình ảnh mà mắt tôi gặp phải khi tôi đến gần đã khiến tôi thắng cương lại một cách không chủ tâm. Bên trong những ngôi nhà túm tụp gần cánh cổng đã bị phá hủy. Thứ đã từng một thời là những tòa nhà bằng đá vững chắc phát đạt giờ đây đứng tan hoang như những chiếc răng gãy, mái nhà rơi xuống, cửa lớn cùng cửa sổ trống hoác lộ ra; những phiến đá nứt vỡ và đem sạm đi vì lửa. Mái ngói tan nát, cửa bị giật ra khỏi bản lên, và khắp nơi là hậu quả tai hại đầy mục nát của nạn trộm cắp.

Tôi hít vào một hơi sâu và vội vã giục ngựa tới trước. Khu chợ không thể nào nhận ra được; giờ đây nó là một vùng không gian rộng lớn, đầy rẫy rác rưởi bị thải ra, với vài người người đổi chác vài loại hàng hóa. Tôi có thể cảm giác ánh mắt họ dõi theo khi tôi băng qua, nhưng hnhìn chằm chằm một cách ảm đảm và thờ ơ - họ không tam tâm tôi là ai hay là cái gì, miễm là tôi không gây thêm cho họ bất kỳ tổn hại nào.

Mắt tôi không ngừng tìm kiếm những hình bóng khi lũ ngựa quay xuống dải đất rộng của Via Croce. Tôi có thể thấy những người lính núp mình dưới những mái hiên hay ngưỡng cửa, đó đây là một vài người bị thương, và ở khoảng trống mở ra trước thánh đường, một đống xác chết khiến tôi ngoảnh mặt quay đi.

Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy hậu quả của một cuộc chiến, và những gì tôi nhớ về ngày hôm ấy là sự im lặng nặng nề, mùi rác tanh hôi treo trên những con đường như tấm vải phủ ngoài lớp áo quan tài, và đám mây của những con côn trùng không hề biết mệt mỏi.

"Cậu, Marcello!" Một giọng nói từ những bậc thang lờ mờ nơi thánh đường khiến tôi giật mình chìn đăm đăm vào tôi, và khi con ngựa cái dừng lại, một dáng người hiện rõ ra khỏi bóng tối nơi chân của một trong những dãy cột to nặng, rồi bóng người đó săm soi tôi, nheo mắt lại ngược bầu trời sớm đang tối đi. Tôi chỉ do dự một lúc.

"Messire Giovanni! Ông vẫn còn sống!" Mái đầu xoăn tít gật gật.

Santi đang dứng hơi cúi đầu xuống, chân cột đang chống đỡ cho kích thước cơ thể đồ sộ của gã, phủ bên ngoài là một chiếc áo khoác nặng nề bất chấp sức nóng của buổi tối. Một vết thâm tím vĩ đại làm một bên má méo đi, gương mặt cùng quần áo gã đóng đầy bụi; khi gã cười toe toét với tôi, tôi có thể thấy hạt sạn giữa hai hàm răng gã. "Tôi không chết dễ vậy đâu, quý cô, dù quân Tây Ban Nha đã làm hết sức để kết liễu mạng tôi! Chúng cũng đã chiến đấu rất cừ." Gã thêm vào một cách sáng suốt.

Tôi kéo những suy nghĩ của mình về lại việc trấn áp nỗi e sợ để hỏi, "Chúng ta có mất mát nhiều không?" và khiến gã nhăn mặt. "Tám người, có lẽ mười. Vẫn chưa đếm xong. Và tôi cũng mất một người hầu rất có ích."

"Là ai..." Giọng tôi ngập ngừng. Để trả lời, gã mở chiếc áo khoác quấn quanh cánh tay trái, và tôi nín thở khi thấy phía dưới lớp áo khoác đó là gì.

Santi gật đầu, quan sát gương mặt tôi. "Nó có thể tệ hơn nhiều, quý cô, nếu tôi bị thương tay phải! Nhưng tôi sẽ tốt thôi một khi phẫu thuật xong, và nếu Công tước trợ cấp lương hưu cho tôi, tôi sẽ rất hài lòng. Tôi có thể trở về nhà ở Marches và kết thúc những chuỗi ngày dễ chịu với vợ và các con."

Tôi chăm chăm nhìn xuống vào đôi mắt nhân hậu trên gương mặt hung ác với cảm giác yêu mến bất chợt dâng lên. "Tôi sẽ nói với Công tước về ông, messire. Tôi nợ ông nhiều hơn thế vì tình bạn của ông."

"Chúa sẽ phù hộ cô, quý cô." Gã quấn chiếc áo khoác quanh vết thương ứa máu của cánh tay lần nữa.

"Ông có thấy Công tước không?" Tôi không kiềm chế được, hỏi. "Ngài ấy an toàn chứ?"

"Tôi nghe ai đó nói ngài ấy ở tại Palazzo." Gã đàn ông to lớn trả lời. "Về phần mình, tôi thấy ngài ấy hai giờ trước, khi ngài ấy đang đẩy người tới trước để tấn công đám lính ở phần sân phía đông. Ngài ấy còn đủ da thịt lúc ấy." Gã khô khan thêm vào. Tôi cám ơn gã và thc con ngựa phi nước kiệu, Baldassare theo phía sau.

Đột ngột, tôi không thể chịu được tình trạng đợi chờ hồi hộp này lâu hơn nữa. Tôi phải biết, dù tốt hay xấy, chuyện gì đã xảy ra với Domenico, chính mắt thấy anh hoặc là tìm thấy cơ thể anh.

Tôi ép con ngựa cái tiến về phía trước với vẻ nôn nóng, hay tay tôi nắm chặt sợ hãi nơi sợi dây cương. Khoảnh sân cung điện nhốn nháo rối loạn. Những đám đông chất ních thành hàng hàng - người tới và đi, những người lính cùng người bình dân xô đẩy nhau thành một, và cả tá ngôn ngữ hò hét trong mớ hỗn độn kinh người. Mỗi cư dân đều có thứ gì đó để nói, từng người đội trưởng với việc lặt vặt, dường như tụ tập lại vào một vũ đài nóng hừng hực.

Tôi dừng lại, kinh hoàng, nơi vòng ngoài đám đông. Ngay cả nếu tôi có thể chen vào đó, không cách nào tôi có thể tìm được một người nào nơi đám hỗn độn điên loạn này.

Tuy nhiên, Baldassare leo xuống ngựa và nắm dây cương con ngựa của tôi, dẫn nó qua đám đông đến nơi chân cầu thang của cung điện. "Ở đây, madam." Anh ấy gọi lớn lấn ấn tiếng ồn. "Đây là nơi Madonna Niccolosa được gửi đến để tìm cô."

Người phụ nữ già cả đang dứng như một tảng đá giữa cơn sóng người nhấp nhô, và trước vẻ mặt điềm tĩnh của bà, tôi cảm giác một khối u lớn dần trong cổ họng mình.

Tôi xốc xếch trượt xuống lưng ngựa và chạy lên những bậc thang đến chỗ bà ấy, bỏ Baldassare đối phó với con ngựa cái. "Niccolosa, bà an toàn chứ? Có ai gây hại cho bà không? Cháu nghĩ cháu sẽ không bao giờ được gặp lại bà nữa!"

Đôi tay gầy, xương xương vòng qua tôi trong một lúc, và trên gò má đầy nếp nhăn dựa vào má tôi là những giọt nước mắt. Nhìn gần, bà trông có vẻ già hơn; những nếp nhăn trên gương mặt bà hằn sâu hơn, và dường như dường như trên tóc bà lác đác vài sợi màu bạc.

"Tôi vẫn khỏe, quý cô của tôi. Những tên lính Tây Ban Nha đó đối xử với chúng tôi một cách công bằng khi thành phố đầu hàng. Hơn nữa, nữ Công tước biết tôi, và bà ấy đảm bảo rằng tôi vô hại. Nhưng giờ đây bà ấy lại bị gửi đi lần nữa đến vùng phía đông - Công tước cho bà ấy vận chuyển về nhá ở Tây Ban Nha."

"Công tước..." Tôi siết chặt cánh tay bà ấy một cách khẩn cấp. "Bà có thấy Công tước không, Niccolosa?"

"Tôi có thấy ngài ấy."

Cảm xúc trong thoáng chốc ngắn ngủi rời khỏi, và đôi môi bà trở lại vẻ nghiêm nghị, bà mím môi lại như thường lệ theo kiểu không thỏa hiệp. "Chính ngài ấy ra lệnh cho tôi ở đây."

Niềm vui nhanh chóng nhận chìm tôi. "Vậy hãy mang cháu tới chỗ ngài ấy. Nhanh lên!"

Bà ấy kiên quyết lắc đầu. "Ta được ra lệnh thay trang phục cho cháu trước khi cháu tới gặp ngài ấy. Và giờ khi thấy cháu, ta biết tại sao ngài ấy lại giao cho ta nhiệm vụ phải hoàn thành nó một cách nghiêm khắc đến vậy!"

Hai má tôi đỏ ửng dưới cái nhìn chỉ trích của bà, và tôi phòng thủ nói. "Cháu đã cưỡi ngựa với quân đội của Đức ngài. Cháu ăn mặc thế này thì dễ dàng hơn nên..."

"Và cắt hết tóc cô?" Bà gắt gỏng thắc mắc. "Chà, có nhiều trò tinh ranh đấy, ta không nghi ngờ đâu. Nhưng vội lên nào, quý cô của tôi, không có thời gian để lãng phí đâu - Công tước gửi lời đến rằng cô phải gặp vài ấy vào lúc sáu giờ, và lúc này cô phải sẵn sàng rồi."

Tôi theo bà lên những bậc thang, vào trong cung điện, choáng váng với những cảm xúc trái ngược. Lo lắng về an toàn của Domenico đang lắng xuống dưới tính thực tế gắt gỏng của Niccolosa, và những thói quen cũ đang được xác nhận lại lần nữa trước những từ ngữ quen thuộc. "Công tước cho gọi cô." "Không có thời gian để lãng phí đâu." "Nhanh lên." "Nhanh lên." "Nhanh lên."

Phần lớn những gương mặt tôi thấy khi vội vã băng qua cung điện với tôi trông đều lạ lẫm. Những người lính tối chưa bao giờ thấy trước kia, cả bộ chế phục cũng khác lạ; ai đó đang là dân thành phố đang giúp đỡ công việc cọ rửa Fidena sạch sẽ khỏi những tên xâm lăng Tây Ban Nha, và người nháo nhào, quáng quàng đi tới đi lui như bầy kiến vỡ tổ.

Chúng tôi đi băng qua đại sảnh thường thiết yến tiệc, vào phòng chờ của Công tước, leo lên cầu thang gác đẹp đẽ...

Tôi khựng lại. "Quân Tây Ban Nha đã không ở đây." Tôi nói với một cảm giác chắc chắn lạ kỳ.

Niccolosa tò mò liếc tôi, rồi bà gật đầu. "Đúng vậy, quý cô. Nữ Công tước vô cùng đau lòng trước cái chết của Ngài Alessandro và chọn ngủ nơi căn phòng của ngài ấy ở tòa tháp phía tây. Bà ấy nói rằng bước vào phòng Công tước sẽ làm bà ấy phát bệnh." Niccolosa do dự. "Có phải không, chúng tôi đã nghe rằng - chính tay Đức ngài giết Ngài Alessandro?"

"Đúng vậy, nhưng là trong một cuộc chiến công bằng." Công bằng đến mức cả hai người đều chơi xấu, tôi nghĩ. "Bà có được kể như vậy không?"

Người phụ nữ già cả dường như thư giãn. "Không... câu chuyện tôi được kể là về tên giết người máu lạnh. Tôi mừng là được biết sự thật."

Tôi nhớ về con đường đầy bụi, mùi hôi thối của cơn nóng bức gần như có thể sờ thấy được, và âm thanh hơi thở của Sandro; về phần mình, tôi mừng là bà sẽ không bao giờ biết toàn bộ sự thật. Thay vào đó, tôi theo bà đi xuống hành lang im ắng để vào căn phòng mà tôi đã bỏ đi để tìm kiếm Domenico, rất nhiều ngày trước đó.

Thật lạ lùng, tôi lơ đãng nghĩ, khi bị Niccolosa quở trách lần nữa. Bà sẽ không để những câu hỏi làm chậm trễ công việc của mình; thay vào đó, bà kiểm tra những vết chai mà sợi dây cương đã để lại trên hai tay tôi, mang kéo đết để cắt mái tóc xơ xác của tôi, và tắm cho tôi bằng sự quan tâm mà những cơ bắp đau đớn của tôi được thư giãn, vô tình xóa bỏ sự căng thẳng ra khỏi cơ thể mệt mỏi của tôi.

Tôi thở dài biết ơn trước sự chăm sóc của bà, để bà mặc áo và trách mắng tôi như thể một lần nữa tôi là đứa con nhỏ bé, còn bà là mẹ tôi. Mới lạ làm sao khi lại trở về là phụ nữ, cuối cùng tôi nghĩ khi nghiên cứu hình ảnh phản chiếu của mình. Trò giả trang ngắn hạn ở Majano đã nhạt dần như một giấc mơ và giờ đây trở nên lâu đến mức tôi nghĩ rằng mình mãi mãi sẽ là "Marcello".

Giờ đây lớp lụa đen lấp lánh của chiếc áo dài mà Niccolosa đã chộp lấy trong vội vã, của váy lót dài cạ vào đá quý, khiến hình ảnh phản chiếu của tôi dường như cũng lạ lùng như cái đêm đầu tiên tôi thấy bản thân mình tại nơi đây, đêm tôi bị mang đi khỏi thân phận tù nhân vì niềm yêu thích của người đã mua tôi. Niccolosa chải mái tóc tôi cho mượt và không trang điểm, gài phần đuôi tóc lên cao trên chiếc vương miện, và trong tấm gương, tôi không thể thấy dấu hiệu nào của bụi bẩn, của người đi lánh nạn tiều tụy, người mà tôi đã săm soi ngập ngừng nhìn vào ở dòng suối, hay cũng không còn dấu vết nào của một người ngu ngốc nơi nòng súng, cách đây vài tuần.

Tôi bắt gặp đôi mắt Niccolosa trong gương, và bà gật đầu tán thành. "Những món đồ trang sức của cô đã không còn nữa, quý cô của tôi - nữ Công tước đã đòi chúng và giây phút bà ấy bước vào cung điện - nhưng tôi không nghi ngờ gì là Đức ngài sẽ lấy chúng khỏi bà ấy lần nữa! Dù không có chúng, cô trông vẫn rất xinh đẹp." Bà thêm vào trong một giọng khích lệ.

"Không sao hết. Cháu vẫn còn chiếc nhẫn của mình." Tôi lấy nó ra khỏi nơi ẩn giấu và đeo nó lại vào ngón tay hứa hôn; nếu Niccolosa chú ý thấy sự thay đổi, bà cũng không bình luận gì. Những vết thâm tím khi những ngón tay Domenico tạo ra lúc anh nói về cái chết của Isabella gần như đã mờ; giờ đây chỉ còn có một dấu vết đã nhạt màu dọc các khớp ngón tay, tôi ngờ ngờ chú ý.

Tôi nói, để chuyển suy nghĩ của mình trước khi sợ hãi có thể bắt đầu trở lại lần nữa. "Cháu không biết rằng bà là người Ferrenza, Niccolosa."

Bà ấy khựng lại trong một thoáng, rồi nhanh nhẩu trả lời. "Ta được sinh ra ở thủ đô, và ta như người tì nữ đi theo phục vụ nữ Công tước và các cô con gái của bà ấy. Tại sao cô tìm ra tôi từ đâu đến vậy, quý cô?"

"Do giọng bà." Tôi trả lời. "Cháu chưa bao giờ nghe trọng âm như giọng bà sau tất cả những năm này. Cháu nhận ra ngay khi nghe thấy trọng âm như vậy ở Majano."

Đôi tay già cả xương xẩu bất động, và bà quay lại đối mặt với tôi bằng vẻ mặt xúc động. "Cô - cô đã đến Majano, cô và Công tước?"

"Vâng - những người lính của chúng ta đến từ chỗ của Công tước xứ Ferrenza."

Ngắn gọn, lược bỏ phần lớn chi tiết, tôi kể cho bà nghe cuộc hành trình của chúng tôi tới Ferrenza và kết quả của nó. Bà ấy không tỏ vẻ hứng thú gì đến động cơ tại sao Domenico đến đó hay anh đã sử dụng cách gì để lấy được quyền điều khiển quân đội; bà chỉ quan tâm đến mỗi tin tức về Niccolo Amerighi, về việc ngài ấy trông ra sau và cư xử thế nào, về việc ngài ấy đã nói gì.

"Ngài ấy thật quyến rũ," tôi thật lòng nói với bà, "quyến rũ và tử tế. Nhưng thỉnh thoảng ngài ấy đau buồn quá độ, họ nói vậy, ngài ấy cần phải hóm hỉnh hơn." Tôi nhận ra mình không thể nói cho bà biết về đứa trẻ con bi bô đôi lúc sống trong cơ thể người đàn ông ấy, và tôi tự hỏi bà có thúc giục tôi nói nhiều hơn không, nhưng bà chỉ gật đầu.

"Vì quý bà Isabella của tôi, tôi chắc chắn. Ngài ấy luôn yêu em gái mình hơn yêu bất cứ người nào còn đang sống, và tôi sợ ngài ấy sẽ mất trí khi nhận ra em gái đã bị gửi đi đến một nơi rất xa. Ngài ấy giao nhiệm vụ cho tôi chăm sóc bà ấy, và tôi đã làm hết sức, nhưng" - bà nhún vai - "Isabella quá tin chắc rằng bà ấy đã nghe giọng của Chúa và không nghe lời chỉ dẫn của tôi. Khi bà ấy nhận ra giọng nói ấy không phải của Chúa mà của chính mình, mọi chuyện đã quá trễ."

"Công tước Niccolo xem cháu như bà ấy." Tôi vô tình nói, và Niccolosa giật mình. "Nhưng cô không hề giống bà ấy!"

Tôi giơ tay ra và cho bà thấy chiếc nhẫn ngọc trai. "Chẳng qua chỉ là do vật này. Ngài ấy nói rằng ngài ấy trao nó cho bà, và bà ấy..." Tôi ấp úng. "Bà ấy trao nó cho Công tước của chúng ta."

"Bà ấy làm vậy sao?" Niccolosa nắm lấy tay tôi, kéo lại gần nhìn kỹ hơn. "Ta biết bà ấy đã từng đeo một chiếc giống vậy - bà ấy chưa bao giờ rời khỏi nó - nhưng ta không nghĩ rằng chiếc nhẫn đó và chiếc nhẫn này giống nhau. Ta nghĩ chiếc nhẫn đó đã được chôn cùng với bà. Nó là món quà của Niccolo, cô nói thế phải không?"

"Vâng."

"Vậy thì đó là lý do tại sao bà ấy lại quý nó đến thế. Ta chưa bao giờ biết có thứ tình cảm yêu mến như vậy giữa anh trai và em gái."

Tôi vui mừng để chủ đề đó đi qua khi Niccolosa đột nhiên giật mình và nói. "Quá sáu giờ rồi, quý cô. Chúng ta không thể đứng đây trò chuyện nữa! Cô phải đến chỗ Công tước!"

Trái tim tôi nhảy vọt lên; hơi thở nghẹn lại trong họng, và tôi bắt đầu run rẩy một cách không kiểm soát được. Bất cứ thứ gì đã xảy ra trong quá khứ giờ đây đều là chuyện lặt vặt so với sự thật rằng tôi phải thấy Domenico. Anh có thể bị thương, tôi nghĩ; anh có thể có sẹo. Làm sao tôi có thể đứng đây nói chuyện về những thứ tầm thương trong khi quan trọng nhất là tôi nên thấy anh, chạm vào anh...

Tôi trả lời, "Vâng" và theo bà ra khỏi phòng. Khi chúng tôi đến nơi đầu cầu thang gác lớn, tôi có thể nghe tiếng chuyển động bên dưới.

Tôi nghe một giọng khàn khàn, khó chịu như là một tiếng gào thét chói tai, rồi một tiếng hét của những lời không thể hiểu được; rồi một người phụ nữ chạy ra khỏi căn phòng chờ của Công tước xuống đại sảnh bên dưới, cúi đầu và lóng ngóng, dù vẫn le hét lăng mạ. Lính gác di chuyển cùng bà ấy, chế nhạo bà, bắt chước tiếng bà đau đớn khóc với tiếng rít lên như một con vẹt, và khi bà ấy quay khỏi người này đến người khác, tôi nhìn lướt qua vẻ mặt nhìn nghiêng như chim đại bàng đang co giật với sự căm ghét.

Niccolosa đặt một bàn tay dịu dàng lên cổ tay tôi. "Nữ Công tước Gratiana." Bà lặng lẽ nói. "Họ đang mang bà ấy trở lại Tây Ban Nha."

Những người lính trong trang phục đen lôi người phụ nữ già trong bộ đồ màu tím hoa hòe lòe loẹt một cách cứng rắn, và mạnh bạo đẩy bà tới cánh cửa cung điện. Một vài nét Tây Ban Nha đầy ác ý lướt qua trên gương mặt khi cánh cửa đóng lại phía sau bà ấy, rồi bà ấy đi mất.

Cả cảnh tượng diễn ra chưa tới một phút, nhưng tôi cảm giác phát ốm.

Bàn tay trên sổ tay tôi siết chặt. "Nhanh lên nào, quý cô."

Nhanh lên. Cơ hội cuối cùng để tôi thay đổi. Cơ hội cuối cùng để tôi quay lưng lại với niềm hạnh phúc ngất trời sẽ luôn giữ một thứ độc dược, vì tôi biết tình yếu sẽ không biến quỷ bạc thành một thiên thần. Anh sẽ vẫn như cũ - quỷ quyệt nhưng trẻ con, vô cảm nhưng nồng nàn, lạc lối không cách nào cứu vãn được với mọi thứ ngoại trừ những khao khát của chính mình. Nhưng anh yêu tôi - và tôi yêu anh, bây giờ và mãi mãi.

Niccolosa đã vượt lên trên, và tôi bước nhanh để theo kịp bà. "Chúng ta đang đi đâu?" Tôi hổn hển hỏi.

"Đến nhà nguyện. Ta được ra lệnh mang cô đến đó."

"Nhà nguyện!" Tôi quá ngạc nhiên để có thể bắt đầu hỏi lý do. "Nhưng tại sao?"

"Đức ngài ra lệnh, thưa quý cô, và cô biết rồi đấy, ngài ấy rất hà tiện với những lý do của mình."

Tôi biết. Tôi cũng biết, rằng dù Niccolosa có thể đoán ra, bà cũng sẽ giữ nó cho riêng bản thân mình. Tôi chỉ có thể theo sau và cố gắng kiên nhẫn.

Những ngọn đuốc đang cháy lên trên con đường dẫn tới nhà nguyện, và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra đó là một trong những lý do khiến cung điện bằng cách nào đó dường như trở nên lạ lùng hơn - trong phần lớn các phòng, đuốc đều bị tắt đi và người mang đèn để thắp sáng. Nhưng ở đây, những ánh lửa quen thuộc kiêu căng sáng lên, khiến những hình bóng nhảy nhót nơi bức tường bằng đá vằn vệnh, và tôi nỗi da diết của việc trở lại nhà đâm lấy.

Niccolosa xoay tay cầm của cánh cửa nhà nguyện và đứng lùi lại để tôi bước vô. Chỉ có bốn người trong căng phòng ngập ánh nến trước bục: Baldassare, đội trưởng của những người lính đánh thuê Valdares, Cha Vincenzo - và Domenico.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là anh lại là Công tước xứ Cabira lần nữa, đã cạo râu, cắt tóc, cao và tỏa sáng, đẹp đến không tưởng trong trang phục đen với những mũi khâu màu bạc. Anh đứng thẳng, không có dấu hiệu bị thương nào ngoại trừ một đường xấu xí màu đỏ dọc đốt ngón tay ở bàn tay cầm gươm của anh, và trong đôi mắt đen ấy là niềm hân hoan chiến thắng rực sáng.

Khi tôi bắt gặp cái nhìn chăm chú của anh, tôi chạy về phía anh và nâng bàn tay bị thương của anh lên đến môi tôi; anh mỉm cười, xoay những ngón tay để khum lấy má tôi.

"Sao vậy, Felicia?" Trong giọng anh là sự trêu chọc không hợp với cơn đói khác bất ngờ giữa hàng mi anh.

Tôi nói một cách đơn giản. "Em lo sợ cho chàng."

Anh khẽ lắc đầu. "Như những gì ta nghĩ - chúng không trông đợi một cuộc tấn công. Chúng thậm chí không cả có lương thực dữ trữ cho thành phố. Chúng ta chỉ phải đến chỗ Gratiana và ra lệnh cho bà ta làm lũ chó Tây Ban Nha của bà ta dừng lại."

Giọng điệu anh là giọng của cả một ngày chiến đấu, nhưng tôi thoáng thấy vẻ giễu cợt trên gương mặt tái xám và tự hỏi đâu là sự thật.

"Chàng có bị thương không?" Tôi gặng hỏi.

"Không. Những tên lính nói rằng ta dường như có phép màu phù hộ - chúng chắc chắn rằng ta phải chịu số phận bi đát để qua khỏi số phận tệ hại hơn là chết trên chiến trường." Môi anh nhăn lại ghê tởm, rồi những đầu ngón tay kéo lê như lửa đốt xuốt cổ họng tôi và dừng lại chỗ mạch tôi đang đập.

"Ta mừng khi thấy nàng ăn mặc trở lại như phụ nữ - ta nghi ngờ rằng Cha có đồng ưng thuận cho ta lấy một cậu bé hay không."

Tôi há hốc nhìn anh. "Lấy chàng? Nhưng..."

Anh bất giác đanh mạnh lại, trắng bệch và nghiêm nghị. "Nàng đã thay đổi à?"

"Không, nhưng ngay tại đây - ngay bây giờ sao, Domenico, tại sao?"

"Ta nhận được tin rằng tổng giám mục đã rời khỏi Diurno - không nghi ngờ gì lão ta trở nên chán nản lê lếch ngón gọc của mình ở đó. Lão có ý định đến Fidena vào ngày mai hay ngày mốt." Môi anh xiết lại. "Nếu chúng ta cưới nhau trước khi lão ta đến, lão sẽ không thể chạm vào nàng, nhưng nếu chúng ta đợi để nhận được lời chúc phúc của lão, con cáo già đó sẽ tìm cách cản trở nghi thức của chúng ta. Ta đã thấy lão làm những việc tương tự như vậy quá thường xuyên nên không hề nghi ngờ gì việc lão sẽ làm! Nhưng nếu nàng là vợ ta, lão sẽ không dám hại nàng."

Một cơn rùng mình chạy xuyên qua tôi trước những lời đó. Vợ anh - tôi chưa bao giờ tin nó có thể xảy ra.

Nhưng anh hiểu lầm sự im lặng của tôi, và vẻ mất kiên nhẫn trong giọng anh khi anh lên tiếng lần nữa. "Nếu nàng mong mỏi vẻ tráng lệ và nghi lễ kiểu cách, ta sẽ để ông chú ta kết hôn cho chúng ta lần nữa tại thủ đô, với phân nửa Italia phải nhìn chằm chằm vào chúng ta! Giờ chúng ta phải vội lên và những lời nói đủ đáp ứng. Vị linh mục đây đã sẵn sàng để tổ chức lễ cưới cho chúng ta."

Tôi khẽ liếc về phía Cha Vincenzo, cả gương mặt dịu dàng của ông khoác lên một nụ cười chân thành "Ta cũng sẵn sàng như con sẵn sàng kết hôn." Ông lặng lẽ nói, và tôi mỉm cười lại với ông. "Con cám ơn, thưa Cha."

Vậy nên, trong phòng nguyện ở giữa thành phố bị chiến tranh của những hoàng thân tàn phá, tôi kết hôn với Công tước xứ Cabira. Người đội trưởng của những tên lính đánh thuê dẫn tôi tới bục trao tôi cho chú rể, và một người cận thần cùng một người phục vụ là nhân chứng duy nhất.

Điều đó chẳng quan trọng: nó có thể trở thành cuộc hôn nhân tuyệt diệu nhất từng diễn ra ở nơi cung điện này, và tôi không cần bất thứ gì trong số đó. Tất cả những gì tôi thấy là ánh sáng ngọn lửa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt đen của Domenico, khi tôi siết chặt lấy tay anh và những ngón tay trắng kiên quyết chạm vào khi anh đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.

Tôi nghe anh trả lời sau khi linh mục nói; nhưng chính giọng mình tôi không thể nghe thấy - tôi dường như bị chứng câm lặng tác động như trong giấc mơ, vậy nhưng tôi hẳn đã lên tiếng, vì buổi lễ tiếp diễn mà không ngừng lại.

Cuối cùng, Cha Vincenzo nói, "Ta hy vọng con chưa quên cách ký tên con." và tôi phá ra cười, run rẩy khỏi cơn mơ khi cầm lấy cây bút được đưa ra. "Con cũng hy vọng vậy. Con cũng sẽ ốm mất nếu thế giới biết được con phải in dấu tay."

Khi tôi viết, tôi có thể cảm giác đôi mắt Domenico nhìn tôi. "Giờ cha phải dạy con cách viết tên mới của mình, thưa cha." Tôi bình luận một cách nông nổi, và tay Domenico bao phủ lấy tay tôi khi tôi nói. Anh kéo tôi quay lại đối mặt anh và giữ lấy tôi, ấn những ngón tay bị giam cầm của tôi vào ngực áo chẽn được thêu của anh. "Ta sẽ dạy nàng," anh nhẹ nhàng hứa, "tất cả những nghĩa vụ thuộc về nữ Công tước Cabria."
Bình Luận (0)
Comment