Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!

Chương 147


Có một tiếng gõ cửa truyền tới, nếu như là người bình thường thì sẽ đi ra mở cửa xem là ai, nhưng đối với bọn Dạ Mị Dạ Sát thì lại không như vậy.

Phòng Đế Vô Trần luôn là lệnh cấm không được vào, cả cái Thiên Cương Cung này đều biết, vậy mà lại có người cư nhiên gõ cửa như vậy, thật không có gì là bình thường cả!
Bạch Dạ chầm chậm đi tới trước cánh cửa, nàng không cảm nhận được bất kì sát khí nào từ phía bên ngoài.

Còn chưa kịp mở cửa đã nghe giọng nói yểu điệu phát ra "Trần ca ca, là muội!"
Là nữ nhân!
Không cần biết chuyện gì đang diễn ra, chưa gì mà thái độ nàng đã trở nên khó chịu.

Bạch Dạ không phải là người ghen tuông vô cớ nhưng việc hắn không nói cho nàng biết bên cạnh có huynh đệ tỷ muội nào làm nàng bực dọc.
Còn chưa biết rốt cuộc nữ nhân đằng sau cánh cửa này là ai!
Ánh mắt nàng lườm nguýt sang chỗ đám Dạ Mị và Dạ Sát ở đằng sau khiến cả hai nổi da gà và thầm tự nhủ "Lần này xong rồi!"
Giọng nàng truyền âm "Đế Vô Trần có muội muội, tại sao ta lại không biết nhỉ?"
Gọi cả họ lẫn tên như vậy, xác định là nổi giận rồi!

Dạ Sát hơi hoảng loạn, tính đứng ra giải thích nhưng người ở đằng sau càng là ra sức đập cửa vì mãi không thấy ai hồi đáp.
"Trần ca ca, muội mang điểm tâm tới cho huynh nè!"
Cái giọng điệu khi nhắc đến tên Đế Vô Trần thật ngọt ngào!
Dạ Mị trở nên bực tức, đi ra mở cửa.

Liễu Thẩm Nguyệt còn đang tính nắm lấy tay nắm cửa, thì thấy nó đã được mở ra, cô còn đang vui mừng, chỉnh trang lại y phục rồi chờ đợi với nét mặt vui như mở hội.
Người ra là Dạ Mị với vẻ mặt không hề chào đón.
"Dạ Mị đại ca, Trần ca ca có ở trong đó không?"
Dạ Mị càng là nhíu mày nói "Thẩm Nguyệt tiểu thư, người quên rằng thiếu chủ không cho phép ai vào phòng ngài ấy sao?"
Liễu Thẩm Nguyệt đột nhiên cứng họng, hơi cười gượng nói "Ta chỉ muốn mang điểm tâm tới cho huynh ấy." cô cố gắng nhìn vào trong phòng để xem Đế Vô Trần có ở trong đó không.

Dạ Mị lập tức lấy tay ngăn lại, che chắn đáp "Thiếu chủ hiện tại không có trong phòng, ngài đã ra ngoài có việc, phiền Thẩm Nguyệt tiểu thư đi cho."
Nhưng lúc này ánh mắt của Liễu Thẩm Nguyệt hơi đọng lại, cô nhìn thấy có bóng dáng của một nữ nhân xuất hiện trong phòng Đế Vô Trần, bộ y phục thướt tha lướt qua trong mắt khiến cô không thể tin được.

Cô muốn vào trong nhưng Dạ Mị nhất quyết ngăn lại "Thẩm Nguyệt tiểu thư, người có ý gì đây?"
"Ta, chỉ muốn vào trong xem một lát."
"Bên trong không hề có gì để cho người xem cả, nếu như người không rời khỏi, thuộc hạ đành phải dùng vũ lực."
Liễu Thẩm Nguyệt tức tối nói "Dạ Mị đại ca, tại sao lại cấm ta vào, chẳng lẽ bên trong có người nào mà ngài muốn che giấu sao?"
Dạ Mị càng lúc càng mất kiên nhẫn nhưng chỉ có thể kìm nén, tặng cho cô ta cái nhìn lạnh nhạt "Thẩm Nguyệt tiểu thư, thuộc hạ chỉ đang làm theo những gì thiếu chủ yêu cầu là không để bất kì ai vào trong phòng của ngài ấy, mong người không nên làm khó thuộc hạ."
Lời nói không hề giống với một thuộc hạ đối với người có thân phận cao quý.

Dạ Mị khác với Dạ Sát, đối với hắn, lời của Đế Vô Trần là trên hết, đặc biệt là người được Đế Vô Trần coi trọng.

Trong mắt hắn không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc hay thân phận cách biệt như Dạ Sát.


Dạ Mị có khả năng nhìn ra được ý đồ của đối phương cũng như nhân cách của họ.

Về Liễu Thẩm Nguyệt, ngay từ ban đầu hắn không hề có ý định muốn lại gần, nói chuyện, thậm chí là tiếp xúc hay chạm mặt.

Chỉ vì cô ta khiến cho hắn có cảm giác chán ghét, nham hiểm.

Dạ Mị là người coi trọng thực lực, vì vậy một người có thể xứng với Đế Vô Trần phải có thực lực phi phàm, khiến hắn phải nể phục từ trong nội tâm.

Nhưng Liễu Thẩm Nguyệt, cô ta không có cái gì khác ngoài nhan sắc 6/10, dựa vào có gia gia là trưởng lão chống lưng mà tối ngày đòi bám dính lấy Đế Vô Trần.

Đặc biệt một điều nữa là cô ta còn đi tung tin đồn bản thân là vị hôn thê của Đế Vô Trần.
May mắn là Bạch Dạ trước kia chưa từng quan tâm về chuyện của Thiên Cương Cung nên những tin đồn này nàng không hề biết tới.

Nếu không có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích nổi.
"Dạ Mị, đó là ai vậy?" Bạch Dạ bước từ trong phòng ra, khó thấy được ở nàng sự dịu dàng, thướt tha như lúc này.

Nàng cao gần bằng Dạ Mị nên nhìn có vẻ diễm lệ hơn là đáng yêu.


(Bạch Dạ cao 1m68, Dạ Mị cao 1m74)
Liễu Thẩm Nguyệt còn chưa hết bàng hoàng vì Bạch Dạ đã thấy Dạ Mị cúi gập người hành lễ, mang theo thái độ tôn kính.
"Cô là?" Bạch Dạ giả bộ ngốc trước mặt Liễu Thẩm Nguyệt.
"Vậy cô là ai?"
"Tôi đang hỏi cô, chứ đứng có hỏi ngược lại tôi chứ." gương mặt này quá đỗi hoàn hảo, đẹp không tì vết lại ánh lên sự ma mị quyến rũ khiến người khác khó cưỡng lại được.

Ngay cả Liễu Thẩm Nguyệt cũng trở nên ghen ghét.
Còn không đợi Liễu Thẩm Nguyệt giới thiệu, Dạ Mị đã thay cô ta trả lời "Thẩm Nguyệt tiểu thư đây là cháu gái của một vị trưởng lão trong Thiên Cương Cung nên có thể tùy ý đi lại trong này."
Bạch Dạ ồ lên một cái, dáng vẻ như đã hiểu nói "Vị trưởng lão nào vậy?"
"Là Tứ trưởng lão!"
"Vậy còn cô là ai? Sao dám ngang nhiên vào phòng của Trần ca ca?" cái thái độ ghét ra mặt của Liễu Thẩm Nguyệt làm Dạ Mị nhíu mày khó chịu.
"Thẩm Nguyệt xin đừng vô lễ, cô ấy là khách quý của thiếu chủ, ngay cả ngài ấy còn không dám ra oai trước mặt, nên mong tiểu thư dùng đúng ngôn từ của mình."
Liễu Thẩm Nguyệt cười khinh bỉ, khách quý gì chứ "Ta là Liễu Thẩm Nguyệt, phu nhân tương lai của Thiên Cương Cung, rất hân hạnh được gặp."

Bình Luận (0)
Comment