Hilise nhìn xuống thứ có thể nói là một cảnh tượng thảm khốc.
Máu và bụi bẩn bám đầy trên người, mái tóc của đứa trẻ đã bạc trắng như một ông già.
Vùng da lộ ra ngoài quần áo đầy vết sẹo từ những vết cắt.
Các vết thương chảy máu.
Cơ thể đứa bé nồng nặc mùi máu tanh.
Đặc biệt, máu chảy ra từ vết thương dài mới nhất của cậu ấy.
Cánh tay gầy và khô của cậu ấy chỉ như cành cây, và những giọt máu trên đó giống như nhựa cây. Và, như thể nó đang biến thành những viên ngọc, máu đọng trên cánh tay mảnh khảnh của đứa trẻ biến thành một chất rắn màu đỏ bóng.
Ngay cả trên chiếc giường nơi đứa bé đó đang nằm, những thứ trông giống như những hạt châu cũng nằm rải rác ở một số nơi.
Trông chúng giống như những viên ruby và ngọc rực rỡ.
Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không khó khăn gì để biết được lí do vì sao đứa bé này bị giam cầm ở đây với những vết sẹo trên người.
Đó là một đứa trẻ có máu và nước mắt biến thành đá quý.
Đây đúng là một con ngỗng đẻ trứng vàng mà?
Miễn là cậu ấy còn sống, máu vẫn sẽ tiếp tục được tạo ra. Vì vậy, những kẻ tham lam sẽ rút cạn lượng máu của cậu ấy và giam giữ trong một căn phòng mà không giết.
Rõ ràng là cái vật bịt miệng trong miệng đã khiến đứa trẻ không thể cắn lưỡi tự sát. Hoặc có thể cậu ấy đã thực sự thử nó.
Tuy nhiên, Hilise biết rằng đứa trẻ đang đứng trước mặt mình không đủ mạnh mẽ để tự kết liễu cuộc đời mình.
Theo một cách nào đó, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì bây giờ cậu ấy hiện chỉ mới mười một tuổi.
“Được thôi! Ta sẽ giết cậu!”
Cuối cùng, một giọng nói nhỏ thoát ra khỏi môi Hilise, mở ra một khoảng trống nhỏ.
“Nếu đó là những gì cậu thực sự muốn.”
Sau đó, đứa trẻ ngừng van xin và nhìn lên cô.
Đôi mắt cậu vẫn còn nước mắt, khuôn mặt khô ráp không chút máu của anh đã ướt đẫm.
Đồng tử của đứa trẻ nheo lại trong giây lát. Một ánh sáng kỳ lạ lấp lánh trong mắt cậu.
Hilise dù đang chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ nhưng vẫn không hề cảnh giác với đứa trẻ.
Chẳng bao lâu, khuôn mặt phản chiếu trong tầm nhìn của cô được bao phủ bởi một cảm giác khác với những gì cậu đã trải qua cho đến nay.
“Thiên thần…”
Nước mắt lại bắt đầu trào ra trên mắt đứa trẻ.
“Cảm ơn…”
Giọng nói thì thầm dồn dập truyền đến Hilise, có một niềm vui sướng của đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối.
“Cảm … Cảm ơn.”
Ngay lúc đó, nước mắt chảy xuống đuôi mắt của đứa trẻ trở thành một viên trân châu sáng rực không giống như những viên khác và rơi xuống sàn nhà.
“… Đừng vội cảm ơn ta trước.”
Hilise cúi lưng và nhặt nó lên.
“Ta sẽ đưa cậu tới nơi cậu nên đến nhất…”
Sau đó, cô ấy nói, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đen.
“Nếu như tới nơi đó, cậu vẫn muốn chết thì chính tay ta sẽ kết thúc cuộc đời cậu.”
Đứa trẻ dường như không hiểu được lời nói của Hilise.
Hoặc, có lẽ cậu ấy đang quá vui mừng vì cuối cùng cũng có thể tự do, nên cậu không có thời gian để nghe những lời đó.
“Và tôi cũng không phải là thần chết.”
Cách!
Lúc đó, cô nghe thấy âm thanh của chiếc cửa bị phá hủy ở ngay gần vị trí cô đang đứng.
‘Đến lúc rồi.’
Hilise ngay lập tức ôm lấy đứa trẻ.
“Tên tôi là Hilise Inoaden. Hãy nhớ lấy.”
Hilise nhặt viên trân châu sáng bóng vừa rơi xuống đất và nuốt nó vào miệng.
RẦMMMM!
Cùng lúc đó, sau lưng cô vang lên tiếng chiếc cửa bị đổ xuống.
Những chân nến treo trên tường bị một cơn gió thổi từ bên ngoài vào và đồng loạt dập tắt.
Tầm nhìn của cô nhanh chóng trở nên tối tăm.
“Tôi không biết rằng sẽ có khách ghé thăm đấy.”
Một giọng nói trầm thấp của một kẻ săn mồi dường như muốn tóm lấy cô vang lên từ phía sau.
Hilise nhìn theo giọng nói và quay lại.
“Có vẻ tôi gặp chút rắc rối rồi!”
Đôi mắt xanh lam, sáng rực lên giữa bóng tối, nó càng nổi bật hơn giữa ánh trăng lạnh lẽo.
“Có rất nhiều kẻ cố gắng cướp con chim non rời khỏi tổ của nó và tổn thương nó.”
Vì căn phòng tối nên người đàn ông cô gặp hầu như không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng Hilise vẫn hình dung ra anh một cách chân thực.
Bởi vì cô vốn đã biết rõ người đàn ông vừa xuất hiện là ai.
Trong số các gia tộc cổ xưa, gia tộc Berzete có quyền lực lớn nhất vào ngày này.
Và trong số đó, kẻ đã đạt đến đỉnh cao của sức mạnh.
Anh ta là người đứng đầu Gia tộc Tro Tàn, Axion Berzete.
Vua Berzete và Công chúa xứ Kalykia.
Bất cứ ai sống tại nơi đây lại không biết tới cái tên “Axion Berzete”.
Trong Tứ đại gia tộc sở hữu dòng máu cổ xưa thì Berzete là gia tộc thừa hưởng năng lực và lưu truyền tốt nhất.
Không giống với các gia tộc khác đang chết dần chết mòn dòng máu dị năng ấy thì Berzete vẫn tiếp tục kế thừa, không những thế, người đứng đầu gia tộc của thế hệ này, Axion còn sở hữu năng lực mạnh mẽ hơn bao thế hệ trước.
Dù đã lâu đối với Hilise bây giờ, nhưng cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Axion.
Ngày hôm đó, một bữa tiệc lớn của bốn gia tộc được tổ chức, chào đón Axion trở thành người đứng đầu mới của Berzete.
Khi đó, Axion Berzete mười lăm tuổi, Hilise mới mười hai tuổi.
Nhìn từ xa Axion Berzete lúc ấy đã là một cậu bé có khuôn mặt đầy tự tin và chín chắn.
Sau khi anh vò rối mái tóc được những người hầu chải chuốt kĩ càng, anh đưa tầm mắt tới chỗ những chiếc rèm bằng vàng sang trọng đang đung đưa giữa những chiếc cột nhà, đôi mắt xanh thẳm lặng lẽ như biển sâu đang nhìn chằm chằm vào đó.
Hilise lúc ấy đã nghĩ rằng Axion Berzete quá vô cảm và hơi đáng sợ, cô ấy sợ hãi trốn sau những chiếc rèm.
Trong giây lát ngắn ngủi họ đã chạm mắt nhau, Hilise giật mình lùi lại.
Hình ảnh ngày hôm đó đã khắc sâu vào trong trái tim cô.
Tuy nhiên, từ đó cho đến năm mười chín tuổi, Axion Bergett và cô không hề có bất kì cuộc gặp mặt nào nữa. Vì Hilise hiếm khi tham gia các hoạt động bên ngoài, nên cô hiếm khi nhìn thấy anh từ xa.
Vì vậy, trong kiếp này, đây là lần gặp gỡ chính thức đầu tiên của cô với Axion.
Kịch! Kịch!
Cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình hơn trong bóng tối.
“Nếu tôi đoán không nhầm, mùi hương này là của người trong gia tộc Inoaden.”
Một giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai Hilise.
Người đàn ông tiến đến từ phía đối diện bước vài bước rồi lại dừng lại.
“Inoaden đã chuyển giao thế hệ mới rồi sao?”
Rõ ràng, trên đường xuống tầng hầm, anh đã nhìn thấy những người mà Hilise đã xử lý.
Những bông hoa hồng và cánh hoa nở ra từ việc sử dụng nó sẽ vẫn còn ở khắp mọi nơi, vì vậy không có lý do gì mà anh ta không nhận ra rằng Hilise thuộc về Inoaden.
“Nhưng lại không phải là Ricardo.”
Mặt khác, người trước mặt cô lúc này cũng không biết cô là ai.
Có lẽ anh ấy cho rằng Hilise biết anh ấy nên Axion đã tiết lộ họ tên của mình.
“Tôi là Axion Berzete.”
Cô cảm thấy một ánh mắt sắc bén quét qua Hilise trong bóng tối.
“Liệu cô có biết đứa trẻ mình đang ôm trên tay là ai không?”
Axion đang theo dõi chuyển động của Hilise. Ở một khía cạnh nào đó, anh ấy dường như đang chú ý đến cô.
Lý do đã rất rõ ràng
Đầu môi của Hilise lặng lẽ động.
Tất nhiên, cô biết đứa trẻ đó là ai. Đó là lý do hôm nay cô tới đây vào thời điểm này.
Hilise nhìn thấy ánh sáng xanh trước mắt mình và nhếch đôi môi đang im lặng.
“Vậy thì sao?”
“Tôi đến đem đứa trẻ này theo yêu cầu của gia tộc Kalykia. Vì vậy, tôi muốn cô có thể đưa đứa trẻ cho tôi”.
“Tại sao tôi phải tin anh?”
“…”
Trong một khoảnh khắc, sự im lặng ảm đạm bao trùm xung quanh.
Anh không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy điều đó từ miệng của Hilise vì trong lòng anh có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, Hilise đặt câu hỏi như vậy vì cô không phải cô không tin Axion.
Cô đã biết rằng những gì anh ta đang nói là sự thật.
Axion Berzete đã tới nơi này theo yêu cầu của Kalykia.
Đó là vì đứa trẻ trong vòng tay của Hilise lúc này.
Ngay từ đầu, hiện tượng kỳ lạ của một đứa trẻ bình thường khiến máu và nước mắt trở thành chất rắn không bao giờ xảy ra.
Tình báo của Kalykia đã tìm thấy những viên đá ruby bằng máu trên chợ đen và họ đã âm thầm nhờ Axion Berzete tham gia vào chuyện này, yêu cầu anh đi tìm đứa bé.
‘Hãy tìm hậu duệ kế thừa dòng máu của Kalykia.’
Hậu duệ duy nhất kế thừa sức mạnh của Kalykia đã suy tàn nhiều năm nay.
Điều quan trọng nhất chính là nó.
Tên của đứa trẻ là Margo Kalykia.
Đứa trẻ này sẽ sớm trở thành thành viên của Kalykia và sau này sẽ trở thành Vua của họ.