Sau khi rời khỏi khu vườn và quay lại dinh thự, tôi đi thẳng một mạch vào phòng của mình.
Trên đường trở về phòng, tôi vô tình gặp những người hầu trong dinh thự.
Nhưng tất cả họ đều bận rộn chạy qua tôi như thể họ không thể nhìn thấy tôi.
Không thể nào họ không nhìn thấy tôi, họ chỉ đang cố phớt lờ nó đi thôi.
Tôi đi qua cầu thang, mở cửa phòng. Một khung cảnh quen thuộc mở ra trước mắt tôi.
Tôi sải bước vào trong phòng ngay lập tức và đi về phía cửa sổ.
Vẻ ngoài của tôi được phản chiếu qua khung cửa sổ bóng loáng.
Không giống như mái tóc đỏ sặc sỡ của Ricardo, mái tóc dài của tôi nhạt màu hơn.
Phần đuôi tóc của tôi đã trở nên sẫm màu hơn khi sức mạnh của tôi được đánh thức trong sân vườn cách đây ít lâu, nhưng nó vẫn chưa đậm màu như Ricardo.
Khuôn mặt phản chiếu trên kính dần hiện rõ hơn.
Tuổi của tôi hiện tại đã có thể coi là người lớn rồi, 19 tuổi.
Kiếp trước tôi chết khi 24 tuổi, vậy kiếp này tôi quay về sớm hơn 5 năm.
Mọi điểm khởi đầu đều khác nhau, nhưng cuộc đời trôi qua mỗi kiếp và kết thúc của nó đều giống nhau.
“Xin em đấy, hãy chết thay cho Gabrielle. “
Giọng nói tuyệt vọng của Ricardo, không giống với anh ta của thường ngày đang hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi vừa nhớ ngay đến biểu cảm của Ricardo ở vườn khi nãy.
Mọi người luôn bàn tán về tôi bất cứ khi nào họ nhìn thấy tôi ở bên ngoài.
‘Con vịt xấu xí của nhà Inoaden.’
‘Thành viên vô giá trị của đại gia tộc.’
‘Cỏ dại mọc trong vườn hoa hồng.’
Đó là ấn tượng của mọi người về tôi, Hilise Inoaden.
Hai biệt hiệu đầu tiên được hình thành vì mối quan hệ của tôi với các thành viên trong gia đình, trong khi biệt hiệu cuối cùng là do bản chất khác thường của những người mang dòng máu Inoaden.
Cho dù tôi có bao nhiêu biệt danh đi chăng nữa, thì không có biệt danh nào là tốt cả.
Tôi nghe thấy tiếng nói qua cửa sổ đang mở hờ.
Khi tôi đến gần hơn và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy sân vườn nơi tôi đã đứng lúc nãy.
Ricardo và Gabrielle đã đi khỏi chỗ của họ.
Những người hầu gái và người hầu được tập hợp lại theo lệnh của quản gia dọn dẹp mớ hỗn độn ấy: Dọn dẹp bánh, trà, bàn ghế, thu dọn xác quái thú.
Tuy nhiên, họ không biết phải làm gì với những bông hồng nở rộ xung quanh mình.
Thực tế Ricardo không phải là người sử dụng năng lực này đã khiến nhiều người cảm thấy sự nhầm lẫn ở đây.
Tất cả mọi người kể cả họ đều tin rằng Ricardo, con trai cả, sẽ là người thừa kế năng lực và nối tiếp gia tộc.
Mọi người đều gọi anh là ‘Công tử Hoa Hồng’.
Tuy nhiên, thật không may, sức mạnh này là của tôi và anh sẽ không bao giờ có được nó, trừ khi tôi chết.
Tôi nhìn vào chỗ Ricardo vừa ngồi trước đó, nghĩ lại rằng mình đã từng suy nghĩ như thế nào.
Và bây giờ, tôi chỉ làm những điều mình muốn thôi.
Những người hầu cuối cùng đã gọi những người làm vườn để dọn dẹp những bông hoa hồng tôi đã nở và quay trở lại bên trong biệt thự.
Nhưng ngay khi ai đó chạm vào một bông hồng, nó lập tức biến thành cát bụi như những hạt thủy tinh vậy.
Tôi chứng kiến những hạt bụi lấp lánh của nó tan biến vào không khí trước khi vươn tay đóng cửa sổ lại.
Tôi kéo tấm rèm cửa ngăn không cho ánh sáng bên ngoài truyền vào.
* * *
“Làm ơn đi lối này, ông Madsen. Thiếu gia và tiểu thư đang đợi ngài.”
Bác sĩ riêng của Inoaden, người được gọi đến dinh thự sau sự cố buổi chiều đã vào phòng khám cho Gabrielle trước.
Mặc dù tôi mới là người suýt bị quái thú ăn thịt, nhưng mọi người đều ưu tiên cho Gabrielle, người được Ricardo bảo vệ như không để cô ấy mất một sợi tóc nào.
Nó là điều hiển nhiên tới nỗi tôi cũng không ngạc nhiên gì.
Gabrielle hẳn là hoàn toàn ổn ngoại trừ một chút sợ hãi.
Nhưng tôi biết cô ấy sẽ làm giả bệnh để ngăn sự chú ý của Ricardo và Cha về năng lực mới thức tỉnh của tôi.
Nhưng ngay cả khi cô ấy không làm điều đó, Cha và Anh trai vẫn sẽ tới thăm cô ấy bởi vì chỉ cần nhìn thấy một Gabrielle đang khóc, họ sẽ luôn trở nên bối rối và lo lắng rồi quan tâm cô ấy hết mình.
Đó là cách họ yêu Gabrielle.
Và đó là cách họ ghét tôi.
Cha tôi, Diego Inoaden và mẹ tôi, Rowena Evelyn, đã có một cuộc hôn nhân tình yêu, không phải cuộc hôn nhân chính trị, một điều hiếm thấy ở giới quý tộc.
Tình yêu của họ quả thực rất phi thường, và tôi nghe nói rằng mọi người đều ghen tị và mong muốn hạnh phúc của họ mãi mãi.
Khi anh trai tôi, Ricardo chào đời, mùa xuân ở Inoaden vẫn hoàn hảo như ngày nào.
Nhưng những ngày tươi đẹp đã kết thúc nhanh như một tia sét.
Bởi vì mẹ tôi, người đã trở nên yếu ớt khi sinh người con thứ hai đã mất mạng sau vài ngày lăn lộn với cơn đau khi sinh con.
Cha và anh trai tôi, những người yêu mẹ tôi hơn cả mạng sống của mình, không thể tha thứ cho tôi vì đã giết mẹ.
Đó là một câu chuyện bình thường và nhàm chán thường xảy ra trong các tiểu thuyết ăn khách.
Rồi, mùa đông cũng bao trùm lấy toà dinh thự của gia tộc ‘Mùa Xuân’ này, ai cũng cho rằng cha tôi sẽ không đi thêm bước nữa, bởi vì ông yêu mẹ tôi say đắm.
Nhưng 5 năm sau, ông ấy tái hôn.
Người phụ nữ đó là một góa phụ từ miền Bắc, có ngoại hình rất giống với người mẹ đã khuất của chúng tôi. Cô ấy cũng có một cô con gái nhỏ, trông rất giống cô ấy.
Có thể đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh khi niềm khao khát ngày càng sâu đậm.
Cha và Ricardo ngay lập tức bị ảnh hưởng bởi hai người.
Ricardo đối xử với mẹ kế của chúng tôi, người giống mẹ ruột của chúng tôi, như thể bà ấy là mẹ ruột của anh ấy, và con gái của bà ấy như em gái ruột của anh ta vậy.
Tôi là người duy nhất bên ngoài hàng rào của gia đình mới xây của họ.
Nhưng lần thứ hai, những ngày xuân đó của cha và anh tôi cũng lại phải đi qua, nó kéo dài vỏn vẹn 10 năm.
Mẹ kế của chúng tôi đã qua đời vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân.
Người bên ngoài bàn tán, xì xào: ‘Có lẽ chết sớm là số mệnh của họ.’
Nhưng không giống tôi, Cha và Ricardo lại vô cùng yêu thương Gabrielle, người bị bỏ lại một mình..
Khi đó, tôi lại càng bị bỏ rơi trong gia đình Inoaden.
“Ngươi đang an ủi ta sao?”
Một bông hồng nở ra từ gầm giường của tôi quấn lấy cánh tay tôi và nhẹ nhàng xoa cánh hoa của nó trên má tôi.
Dường như nó đang chạm vào trái tim tôi.
“Cảm ơn!”
Nhưng tôi ổn.
Tôi không còn một chút phiền muộn nào giữ trong lòng nữa.
Nhưng tôi vẫn nghiêng đầu về phía bông hồng như một biểu hiện của lòng biết ơn.
Vút-
Tóc dài xõa xuống ngực.
Tôi thấy có chút không quen lắm, cách đây không lâu mái tóc của tôi chỉ dài qua cổ 1 chút nhưng giờ thì nó lại dài ra khi tôi tái sinh ở sân vườn.
Nhưng tôi không có chút cảm xúc nào về việc ấy.
Trong tiền kiếp của tôi, họ đã phản bội tôi sau khi rút cạn thể chất và cảm xúc của tôi.
Vì vậy bây giờ, tôi sẽ không cho họ bất cứ thứ gì của tôi nữa.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa-
“Tiểu thư, ông Madsen đang ở đây.”
Tôi nghe thấy tiếng người hầu gọi tôi từ bên ngoài.
Sau khi khám cho Gabrielle, bác sĩ sẽ phải đến khám cho tôi.
Đó là điều tự nhiên, nhưng cả tối hôm đó không ai tới phòng tôi cả.