Hắn thành công. Linh nhìn chằm chằm người kia từ trong bóng tối chạy như bay đến, gần như không thể tin được. Cô muốn khóc nhưng vào giây phút này ngay cả sức để khóc vì vui sướng cũng chẳng còn. Cô không thể cử động, không đứng dậy được nổi. Qua đêm trăng tròn, cô đã bị giày vò đến mức không còn hình người. Vết thương của cô mặc dù đã bắt đầu khép lại nhưng cơ thể vẫn quá yếu, ngay cả chống người ngồi dậy cũng không nổi.
Hắn lặng lẽ nơm nớp lo sợ bò lên bệ đá.
Hắn nâng cô chảy máu đầm đìa dậy, móc từ trong lớp áo rách nát ra một chiếc hộp vàng nhỏ, lo lắng nói: “Ta lấy được thứ đó rồi, cô phải nhanh lên.”
“Cái hộp…” Cô tựa vào người hắn, cố sức run rẩy nói: “Mở ra…”
Hắn mở cái hộp ra.
Ánh sáng lập tức tràn ngập cửa Thương Khung. Những chữ viết cổ chằng chịt chiếu lên vách đá. Hắn hoàn toàn không đọc được, nhưng cô ta hiểu. Cô nhìn chữ nhỏ trên vách đá, thở gấp nói. “Trái… Bên trái… “
Lúc này hắn mới phát hiện cô ta đã không còn sức quay đầu, đành đỡ cô ta xoay người, vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào cửa hang.
Mặc dù sau đêm trăng tròn, đám yêu ma sẽ luôn say rượu, phải ngủ mấy ngày liền. Nhưng không phải yêu quái nào cũng ngủ.
Hắn không dễ gì mới nhân lúc trăng tròn không có yêu quái trong phòng đại nhân để ra tay.
Dọc đường đi hắn suýt chút nữa bị đại nhân bắt được, nhưng bên kia ầm ĩ náo loạn khiến đại nhân phân tâm, hắn mới chạy được tới đây.
“Nhanh lên, cô phải nhanh lên!” Hắn sợ hãi nhỏ giọng thúc giục cô. “Có lẽ ta đã bị đại nhân thấy được rồi, hắn say không nhìn rõ ta, nhưng hắn có thể sinh nghi.”
Khoảnh khắc cô tìm được lời nguyền kia hắn cũng biết, bởi vì cô kích động đến thở dốc.
“Cô tìm được rồi? Phải không? Phải không?” Hắn vội vàng nói: “Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Linh nhìn chằm chằm những câu chữ ghi lại cách để có được sức mạnh, trong đầu trống rỗng.
Người có được sức mạnh trong quá trình biến đổi có thể chết.
Nếu như không chịu nổi sức mạnh ấy sẽ bị nó nuốt trọn.
Không ngờ cô lại tìm được phương pháp giải lời nguyền bất tử. Đáng lý cô phải cười, nhưng lại không cười nổi. Ngay từ đầu cô đã lừa hắn. Cô vốn định dùng lời nguyền này với mình. Cô không tin người khác, không bao giờ tin nữa. Ngay cả kẻ có cùng hoàn cảnh với cô như hắn cô cũng không tin.
Cô muốn có sức mạnh, nhưng phương pháp được ghi lại trong này cũng có thể sẽ hại chết cô.
Bởi vì có rủi ro nên vị đại nhân kia mới không dám dùng. Hắn thà trốn dưới lòng đất tối tăm, mượn đồ cúng của loài người để chữa thương từ từ.
Cô không biết chuyện này, cô không tính đến khả năng này.
Cô không muốn chết!
Cô còn có thù phải báo!
Bỗng dưng xa xa truyền đến tiếng gầm tức giận rung trời.
Cả tòa núi đều lay chuyển.
Đại nhân phát hiện ra rồi.
Dạ Ảnh sợ tới mức gần như muốn bỏ chạy. Sợ hãi khiến hắn giữ chặt lấy cô, gào lên: “Nhanh lên!”
Cô không phân vân quá lâu. Cô không muốn ở lại nơi này. Cô phải cho hắn sức mạnh!
Nếu như Dạ Ảnh chết chỉ sợ cô cũng sẽ vĩnh viễn bị giam ở đây. Nhưng cô phải đánh cược một lần!
Hạ quyết tâm, Linh dùng hết tất cả sức lực niệm lời nguyền cổ xưa.
Sức mạnh tuôn ra. Xương cốt hắn kêu lên răng rắc, da hắn nứt toác rồi tái sinh. Toàn thân hắn phồng lên nóng rực như bị lửa địa ngục thiêu đốt. Hắn đau đớn khóc thét, lăn lộn trên đất. Tiếng thét của hắn khiến Ma Nhân chú ý.
Cô có thể nghe được giọng nói lạnh như băng, nghe được đám yêu quái bị đánh thức, khủng hoảng sợ hãi la hét, chạy tứ tán trong đường hầm.
Cô có thể cảm giác được rõ ràng đám yêu ma điên cuồng chạy về phía này.
Cô run rẩy, tiếp tục niệm chú, cho đến một chữ cuối cùng.
Khi cô dừng lại thì Dạ Ảnh lăn xuống bậc thang cũng đã hấp hối nằm trên mặt đất.
Đừng chết. Van xin ngươi đừng chết.
Cô khẩn cầu, gào thét trong lòng.
Hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nơi đó bị ánh mặt trời chiếu tới, cả người hắn đều bốc khói giống như một miếng thịt bị nướng cháy.
Tiếng vang ù ù càng lúc càng gần.
Cô thất bại. Tuyệt vọng như hắc ám bao phủ. Cô co ro trên mặt đất, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Sau đó, miếng thịt bị đốt trụi kia bắt đầu động đậy. Đầu tiên là tay, rồi tới chân.
Cô ngừng thở nhìn hắn lấy tay chống người ngồi dậy, quỳ trên mặt đất thở dốc, ho ra từng hơi khói đen.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, hắn đứng lên.
Làn da cháy đen bởi vì động tác của hắn mà bắt đầu bong ra từng mảng, rơi xuống lả tả, lộ ra làn da bóng loáng như mới.
Tóc hắn biến thành bụi bay đi, tóc mới mọc ra đen như mực, mềm mại như tơ.
Dưới ánh bình tinh, hắn vặn cổ, vươn mình.
Cơ bắp mạnh mẽ phập phồng dưới làn da không tỳ vết của hắn. Lớp vảy màu xanh trên hông và trên cánh tay phản xạ ánh mặt trời lấp lánh.
Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh nắng chiếu vào cửa Thương Khung, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Ngay lúc ấy, bỗng ầm một tiếng, cửa ra vào bị đám yêu ma phá vỡ, một con mãng xà khổng lồ còn to hơn hang động này phá tan tường đá, mở cái miệng to như chậu máu xông về phía hắn. Mảnh đá vỡ bay tứ tung, bụi mù mịt.
“Cẩn thận! “Cô hét lên. Hắn nghe thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị nuốt vào bụng. Con rắn kia quá khổng lồ.
Cô sợ hãi nhìn con rắn khổng lồ mắt đỏ ngầu, cực kỳ tức giận trước mặt, không khỏi run rẩy.
Cô biết nó không nhìn thấy, mắt nó bị thương trong cuộc chiến.
Nhưng cô cũng biết, nó biết rõ vị trí của cô.
Cô không dám động đậy, sợ mình cũng sẽ bị nuốt chửng.
Nhưng ngay sau đó, con rắn khổng lồ đau đớn cuộn thành một cục, rít lên. Cô đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ quái, giống như tiếng lưỡi dao cực kỳ sắc bén cắt lên thịt, khiến da đầu cô tê rần.
Roẹt!
Thân rắn cứng vô cùng bị móng sắc xẻ ra.
Trong đống thịt nhầy nhụa, toàn thân hắn đầy máu.
Tay hắn còn cầm một thứ gì đó đang đập.
Đó là tim, tim của con rắn khổng lồ.
Hắn nhìn chằm chằm quả tim như đang nhìn một thứ thú vị, sau đó thản nhiên đưa quả tim vào miệng, nhai nuốt.
Hắn chiếm được sức mạnh, sức mạnh không gì sánh kịp!
Toàn thân Cô cứng ngắc, không tài nào nhúc nhích được, sợ hãi mình sẽ trở thành đối tượng bị ăn tiếp theo. Nhưng hắn vẫn đã nhìn thấy cô mất rồi. Hắn liếm móng vuốt, quay đầu nhìn cô run rẩy trên bàn đá, trong con ngươi tối đen lóe lên ánh vàng.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
“Ngươi… Không nhớ?” Cô nhìn chằm chằm ma quỷ toàn thân là máu, cho là hắn đang nói đùa, nhưng hắn nhìn có vẻ không giống đang nói đùa.
Hắn nhướng mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Giây phút ấy, cô nhận ra rằng hắn đã quên tất cả.
Hắn vượt qua bờ vực sinh tử, chiếm được sức mạnh, nhưng sức mạnh quá lớn khiến hắn quên mất quá khứ.
Cô mở miệng, run rẩy nói ra hai chữ bảo mệnh.
“Tử… Tử Kinh…”
Hai chữ này khiến tim hắn ấm áp.
Ánh mắt của hắn lập tức trở nên mềm mại.
Hắn còn nhớ được Tử Kinh? Cô nhìn chằm chằm hắn, sau đó phát hiện hắn không thật sự nhớ rõ, nhìn hắn có vẻ hơi mờ mịt, chỉ là nét mặt đã dịu đi rất nhiều.
Phát hiện hắn có phản ứng với Tử Kinh, trong đầu cô lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Khi cô mở miệng một lần nữa, cô phát hiện mình có thể nói trôi chảy.
“Ta là Tử Kinh.”
Cô lừa gạt hắn, không hề có chút áy náy. Cô không muốn chết, cô muốn báo thù, cô muốn rời khỏi đây, cho dù muốn cô giết người phóng hỏa cô cũng sẵn lòng!
Cô mỉm cười, để nước mắt tràn đầy hốc mắt rơi xuống, duỗi tay về phía hắn.
“Mà chàng là A Tháp Tát Cổ Dạ Ảnh.”
Cái tên này có ấm áp quen thuộc khiến người ta khát vọng.
Hắn bị hấp dẫn, vô thức đi lên bậc thang, tiến về phía cô.
“Chàng là Chiến thần của ta, chúng ta bị phản bội, bị đưa đến chỗ yêu ma, ngày đêm chịu khổ…”
Cô chống người dậy, nhìn hắn, run rẩy nói ra những lời nửa thật nửa giả.
“Nhưng chàng không cam lòng, ta không cam lòng, cho nên chàng dùng tính mạng đổi lấy sức mạnh…”
Hắn mơ hồ nhớ được từng có phản bội.
Cô đỡ lấy khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi của hắn, vừa khóc vừa cười, tràn ngập hận thù, nói: “Chúng ta muốn báo thù, chúng ta chịu đựng tất cả chính là vì muốn báo thù. Chàng đã trở thành thánh yêu, ma vương! Chúng ta sẽ thống lĩnh bầy yêu chà đạp những kẻ phản bội chúng ta, hủy diệt quốc gia chết tiệt kia!”
Hắn thích chủ ý này.
Rất thích.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái, dây xích trên người cô đứt rời. Khi hắn ôm người con gái đã phải nhận hết mọi tra tấn này vào lòng thì cảm nhận được cô run rẩy không tài nào khống chế được. Sự sợ hãi ấy khiến hắn bất giác thốt lên lời hứa hẹn ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”
***
Đã xảy ra chuyện. Khi tiếng rít gào ù ù đầu tiên truyền đến thì Tử Kinh đã phát hiện trong núi xảy ra chuyện. Mặt đất đang chấn động, không khí rối loạn. Tất cả côn trùng chim thú đều bay ra khỏi rừng rậm.
Hôm nay là thời gian lên núi. Trời vừa sáng cô đã theo các pháp sư vào rừng.
Vừa nghe thấy tiếng tru kinh người, cô lập tức nói mới các pháp sư đang kinh sợ.
“Mọi nười quay về, mở kết giới trong thôn! Nhanh lên!”
Nói xong, cô xoay người định chạy về phía trước.
“Tử Kinh” An Ba Kim lo lắng giữ cô lại. “Cô muốn đi đâu?”
“Gọi người bảo vệ khu rừng.” Tử Kinh nhìn cô, còn có những khuôn mắt quen thuộc lại hốt hoảng sau lưng cô, trấn an: “Không sao đâu, ta sẽ xử lý, đó là lý do ta ở đây.”
An ba Kim buông tay ra.
Tử Kinh mỉm cười, xoay người chạy vào trong rừng rậm. Núi đang rung ù ù. Cô nghe được giọng nói lạnh lùng truyền tới từ nơi xa. Dù đã có chuẩn bị nhưng khi đất rung lên cô vẫn trượt ngã. Cô bò dậy, chạy qua suối nước nóng, chạy qua cây thần, vừa chạy qua từng người bảo vệ vừa niệm câu chú đã thuộc lòng.
Theo lời niệm chú của cô, rừng rậm rung chuyển, dây leo từ dưới mặt đất trồi lên, sinh trưởng rất nhanh, uyuển chuyển bò lên thân cây, tạo thành một tấm lưới dày đặc sau lưng cô. Ngay cả khi đã không thể nào xuyên qua được chúng nó vẫn quấn lấy cây thần, tiếp tục đan chặt vào nhau.
Khi cô niệm chú bên cạnh người bảo vệ thì từng người từng người đứng lên, duỗi thẳng tứ chi, giũ sạch tầng bụi đất, đi theo sau lưng cô làm rung chuyển cả mặt đất.
Cô bình tĩnh, tiếp tục đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại.
Khi dây leo đã kết chặt thành tường cao thì lời niệm chú của cô cũng văng vẳng trong rừng rậm.
Cô vừa niệm cổ chú vừa đi thẳng tới nơi thờ phụng.
Tiếng tru đột nhiên biến mất.
Trong rừng rậm trong rừng rậm âm u lặng ngắt như tờ.
Hòn đá khổng lồ ở nơi thờ phụng chậm rãi đứng dậy trước lời niệm chú của nó. Nó đứng sừng sững, kéo đứt dây leo trên người, đất đá rơi xuống. Nó cúi đầu nhìn hang động đen ngòm không thấy đáy dưới thân mình mấy trăm năm qua, chờ đợi. Bốn người bảo vệ còn lại vượt qua cô, làm thành một vòng tròn. Bọn họ cao lớn còn hơn cả cây thần, che kín cả bầu trời. Mặc dù trước kia A Mã từng dạy cô đánh thức một vị trong số đó, nhưng hôm nay năm vị có mặt đông đủ khiến cô khó tránh khỏi kinh hãi nhưng đồng thời cũng cảm thấy an tâm.
Không sao đâu.
Cô tự nói với mình, bọn họ là do các pháp sư tham chiến năm đó tạo ra để phòng ngừa đám yêu ma phá vỡ kết giới, ra ngoài làm loạn nhân gian.
Bọn họ chờ, cô cũng thế.
Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu cô đã đột nhiên cảm nhận được đất dưới chân chuyển động như có cái gì muốn phá đất chui ra. Khí đen đậm đặc rỉ ra từ lòng đất.
Như đang kéo cô vào vũng lầy tăm tối.
Tử Kinh không cho chúng nó cơ hội thành hình.
Cô niệm trấn hồn khúc.
Người bảo vệ đồng loạt giậm chân phải, uỳnh một tiếng, ánh sáng màu vàng hiện ra từ chân của bọn họ, khuếch tán ra xung quanh như sóng nước. Trong nháy mắt đã áp chế tất cả.
Quá yên tĩnh. Cô sẵn sàng nghênh đón quân địch. Bỗng dưng, từ trong hang động tối không thấy đáy lao ra một thứ. Cô đang định mở miệng ra lệnh cho người bảo vệ giết yêu ma này, nhưng lại sững lại khi nhìn rõ mặt người kia.
Dạ Ảnh.
Cô không nên chần chờ, cô đáng lý phải ra lệnh cho người bảo vệ giết hắn. Nhưng đó là Dạ Ảnh. Mặc dù trở nên cường tráng hơn, cao hơn.
Nhưng hắn đúng là Dạ Ảnh.
Cô chần chờ.
Chỉ trong giây lát, hắn đã đi tới trước mắt. Khi cô còn chưa kịp phản ứng đã duỗi móng vuốt sắc bén, không chút do dự, đâm mạnh vào ngực cô.
Đau đớn kịch liệt.
“Dạ… Dạ Ảnh?”
Tử Kinh kinh ngạc nhìn hắn, thậm chí không thể thở được.
Nhìn yêu quái tuấn mỹ vô trù lại lạnh lùng tàn khốc không ai sánh bằng trước mắt, cô chỉ cảm thấy hỗn loạn lại bàng hoàng.
Tại sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại đi ra từ trong hang động? Tại sao hắn lại ra tay giết cô?
“Tại… Tại sao?” Cô đau đớn nói.
Hắn nhíu mày, hoang mang nghiêng đầu nhìn cô, tay phải còn cắm trong lồng ngực ấm áp của cô, nắm trái tim đang đập của cô.
Cô đã sai sao? Đã sai sao? Nước mắt tuôn trào như suối.
‘Cô sẽ hối hận’. Lời cảnh cáo của Trưởng lão như sấm bên tai.
Cô không tin, nhất quyết không tin.
Nhưng mới đảo mắt hắn đã tàn khốc đâm vào tim cô, nắm chặt trái tim cô.
Sao cô có thể ngu muội như thế? Sao cô có thể để tất cả những chuyện này xảy ra? Sao cô lại có thể sai lầm đến nhường này?
Dạ Ảnh nhìn cô gái trước mắt, trong mắt có bối rối.
Cô gái này hơi quen.
Đáng lý hắn nên moi tim cô ta, nhưng tay mới cắm vào lồng ngực cô hắn đã cảm thấy không đúng. Khi máu tươi ấm áp chảy ra nhuộm đỏ quần áo cô, thấm ướt cánh tay của hắn, không hiểu sao khủng hoảng bắt đầu quấn lấy hắn.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, hắn nắm trái tim đập càng ngày càng yếu của cô, cảm giác phạm phải sai lầm lớn khủng khiếp dần dần nuốt lấy hắn.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
Ba chữ còn đau hơn móng vuốt đang cắm vào lồng ngực.
Cô đưa tay cố gắng vuốt ve khuôn mặt của hắn, lại vô lực.
Đã quên sao? Thì ra hắn đã quên… Hắn rõ ràng đã từng nói hắn sẽ bảo vệ cô, rõ ràng đã từng nói… Bi thương Vô tận bao phủ cô.
“Nói cho ta biết ngươi là ai?”
Dòng máu ấm áp của cô chảy đầy tay hắn. Hắn hoảng sợ gầm thét uy hiếp.
Đáng lý cô nên cảm thấy áy náy vì sai lầm mình gây nên,
Cô đã không còn sức ra lệnh cho người bảo vệ, yêu ma bị phong ấn sẽ một lần nữa xuất thế khiến nhân gian hóa thành Luyện Ngục.
Nhưng cô lại chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì hắn đã quên.
“Huynh đã nói…” Hai mắt đẫm lệ nhìn hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ, cô khàn khàn nói: “Huynh sẽ bảo vệ ta…”
Cô bi thương nhìn hắn, trước khi bóng tối vô tận kéo đến, cô không cam lòng nói.
“Tại sao lại quên… Tại… Sao…”
Giọng cô thật nhỏ thật nhẹ, cuối cùng như tan trong gió.
Cảm giác kinh hoàng bao phủ hắn.
Tim cô ngừng đập trong tay hắn.
Gió ngừng thổi.
Cô nói gì? Nói cái gì?
Trong tay bất động, yên ắng, nóng như kim loại bị nung đỏ. Hắn run rẩy, buông trái tim ấm áp của cô ra. Cô ngã xuống phía sau như búp bê bằng vải rách. Hắn nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy sợ, rất sợ.
‘Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.’
‘Ừ. Ta biết. Nhưng huynhphải béo lên một chút, cường tráng lên một chút mới có sức chứ.’
Trong đầu hiện lên hình ảnh không trọn vẹn.
Cô cho hắn cơm, cô chữa thương cho hắn, cô đưa tay ôm lấy hắn…
Nhìn chằm chằm cô nằm trên mặt đất, cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn sợ hãi, lùi một bước.
‘Ta tên Tử Kinh.’
Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng.
“Không…” Hắn vô thức lùi thêm bước nữa, run rẩy phủ nhận.
Cô gái nằm trên mặt đất đã ngừng thở nhưng vẫn mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
‘Xin chào, Dạ Ảnh.’
Hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô.
‘Xin chào, Dạ Ảnh.’
Hắn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô.
Nhưng không có, cô không hề mỉm cười, không hề vươn tay ra với hắn. Cô nằm đó, máu trước ngực còn đang chảy. Hắn giết cô. Trên tay vẫn nhiễm đỏ dòng máu ấm áp của cô.
‘Ta tên Tử Kinh.’
Không… Không… Không…
Mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm cô, điên cuồng phủ nhận trong đầu, nhưng trí nhớ vẫn ào ào quay về.
Tiếng khóc thét thê lương từ trong lồng ngực trào ra.