Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1016

Edit: Sahara

Ánh mắt thanh lãnh của Tiêu Ngọc Thanh nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, trong đôi con ngươi đen nhánh chợt hiện lên một tia phức tạp: "Không ngờ tới chia cách một thời gian lâu như vậy rồi, mà hai chúng ta lại có một ngày cùng kề vai chiến đấu như thế này!"

Mọi người sửng sốt, người sớm đã có thanh danh truyền xa ở Phong Dĩ Quốc như Tiêu Ngọc Thanh đây, lại là người quen cũ của Vân Lạc Phong?

Có cần trùng hợp đến như vậy hay không?

Vân Lạc Phong cười cười, mi mắt cong cong: "Ngươi đoán xem, quán quân sẽ là ngươi, hay là ta?"

"Khẳng định là cô!"

Tiêu Ngọc Thanh vốn còn tưởng rằng Vân Lạc Phong sẽ có thái độ xa cách đối với mình, không ngờ Vân Lạc Phong lại chịu đáp lại lời nói của hắn, tức khắc, trái tim hắn liền thả lỏng được đôi chút, hơi nhấp môi mỏng mà nói.

"Mấy năm không gặp, thực lực của ngươi thật sự là trưởng thành lên rất nhiều, ta thật sự mong chờ trận đấu đối đầu cùng với ngươi!"

Giọng nói của Vân Lạc Phong làm cho Tiêu Ngọc Thanh chợt ngẩn ra, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thập phần kiên định.

"Được, chúng ta gặp lại ở trận chung kết cuối cùng!"

Trong lời nói vừa rồi của hai người này, cũng đã chắc chắn người đoạt được thắng lợi lần này chính là đội ngũ của bọn họ.

Xem ra, những người quen biết cùng với Vân Lạc Phong, toàn là những kẻ tự cao tự đại, cuồng vọng không thôi!

"Nực cười!" Khâu Hoa Phi cười lạnh một tiếng, cất giọng trào phúng: "Chỉ bằng vào hai các quốc gia của các ngươi mà cũng muốn giành được thắng lợi? Đúng thật là trâu cũng bị các ngươi thổi lên tận trời!"

Tiêu Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu Hoa Phi.

Tuy nhiên, Tiêu Ngọc Thanh còn chưa nói lời nào, thì phía sau đã có người không nhịn được mà lên tiếng mắng trước.

"Lam Tường Quốc, thủ hạ bại tướng, cả hai lần đều bị Phong Dĩ Quốc chúng ta đè xuống dưới, ngươi có tư cách gì mà mắng Tiêu công tử của chúng ta?"

"Thực lực của Tiêu công tử cường đại, loại người như ngươi căn bản là không có tư cách để so sánh cùng với Tiêu công tử!"

Hiển nhiên, trong mắt mọi người của Phong Dĩ Quốc, nhân khí của Tiêu Ngọc Thanh khá cao, cho dù là hoàng tử hay công chúa của hoàng tộc thì cũng giống như tùy tùng đi theo bên cạnh hắn.

"Hừ!" sắc mặt Khâu Hoa Phi khẽ biến, hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi đã có tự tin như thế, thì chúng ta cứ cùng chống mắt mà chờ xem, xem thử đội ngũ của bên nào mạnh hơn!"

Không khí trên lôi đài nháy mắt đã trở nên căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm, chợt, Lý tướng quân lên tiếng hạ một mệnh lệnh bắt đầu, tức khắc, mọi người đều rút vũ khí của mình ra, nhắm về phía kẻ địch ở đối diện.

Vân Lạc Phong cùng Tiêu Ngọc Thanh hai mặt thọ địch, hai người lưng đôi lưng nhau mà đứng, nhìn đám người đang xung phong liều chết xông về phía mình.

"Người Vô Song Đế Quốc giao cho ta!" Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, ngữ khí rất là nhẹ nhàng, không hề có một chút lo lắng hay khẩn trương gì cả: "Ngươi của Lưu Nguyệt Đế Quốc giao cho ngươi, có làm được không?"

Trong lời nói của Vân Lạc Phong, không phải là bảo Tiêu Ngọc Thanh mang theo người của Phong Dĩ Quốc đi chiến đấu với người của Lưu Nguyệt Đế Quốc, mà là đang bảo một mình Tiêu Ngọc Thanh đi đối phó với tất cả thiên tài của Lưu Nguyệt Đế Quốc.

Tiêu Ngọc Thanh gật gật đầu, giọng nói trước sau vẫn thanh lãnh như cũ: "Được!"

"Được, chúng ta cùng nhau lên, xem ai có thể giải quyết được kẻ địch trước tiên!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng nhướng mi, mỉm cười tà khí mà nói: "Còn về đám người Thiên Hồi Đế Quốc và Lam Tường Quốc kia, không cần đến chúng ta phải ra tay, cứ để cho người của Phong Dĩ Quốc và thủ hạ của ta tới giải quyết là được!"

Người của bốn quốc gia kia sau khi nghe thấy lời nói kiêu ngạo này của Vân Lạc Phong, đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, dẫn đầu trong đó là một thiên tài của Thiên Hồi Đế Quốc, sát khí trên người hắn ta phá lệ nồng đậm, tính toán trong một chiêu sẽ giải quyết Vân Lạc Phong.

Ngay khi mà tên kia lao đến gần Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong lại quay đầu nhìn về phía Long Nguyên, hỏi: "Trong tỷ thí, có thể hạ sát chiêu hay không?"

Long Nguyên bất ngờ sửng sốt, nhưng nếu nói không thể hạ sát chiêu, vậy thì không còn cách nào mượn cơ hội này để giết chết Vân Lạc Phong.

Cho nên, hắn khẽ gật đầu: "Đao kiếm không có mắt, nếu như có ngộ sát, trẫm cũng không còn cách nào khác!"

"Nếu đã như thế..... Vậy thì rất tốt!"

Vân Lạc Phong mỉm cười tà ác, trường côn trong tay đột ngột vung lên, hung hăng đánh về phía đầu tên thiên tài của Thiên Hồi Đế Quốc kia.
Bình Luận (0)
Comment