Edit: Sahara
Thanh Loan cố hết sức gật gật đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Vân Lạc Phong, trong hai mắt nó lộ rõ ra vẻ khẩn cầu, giống như là đang cầu xin Vân Lạc Phong mau cứu lấy nó.
“Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi đau đớn!” giọng điệu Vân Lạc Phong lúc này vô cùng trịnh trọng: “Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta, sau này, ngươi phải dùng mạng của ngươi để bảo vệ tiểu cô nương ở bên cạnh ta. Nếu ngươi làm được, ta sẽ lập tức cứu mạng ngươi! Nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ để ngươi được chết có tôn nghiêm!"
Thanh Loan chớp chớp mắt, nhìn sang Lâm Nhược Bạch, rồi lại quay sang nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt nó lộ rõ ra sự rối rắm.
Người mà nó muốn nguyện ý trung thành là Vân Lạc Phong, nhưng Vân Lạc Phong lại muốn đem nó tặng cho người khác. Hơn nữa, lại còn tặng nó cho một tiểu nha đầu, việc này quả thật là làm mất đi tôn nghiêm của nó.
Thế nhưng, tình trạng hiện tại không cho nó có sự lựa chọn khác, cho nên nó chỉ có thể nhận mệnh mà gật đầu.
Chết tử tế không bằng được tiếp tục tồn tại! Những lời này hoàn toàn có hiệu quả với bất kỳ ai, kể cả linh thú!
Đương nhiên, nếu gặp phải một chủ nhân biến thái, lấy việc ngược đãi linh thú làm niềm vui, thì không bằng chết quách đi cho xong, còn hơn là sống mà chịu đựng sự thống khổ của việc bị hành hạ.
"Cô nương, nó đã không còn sức để đứng dậy nổi nữa rồi, sao cô cứ mãi cho rằng y thuật của cô thật sự có thể chữa trị được cho nó mãi như thế hả?" thần sắc trên mặt Nam Cung Lam tràn ngập sự nôn nóng, cô ta quay sang đám thuộc hạ phía sau mà cho bọn chúng một ánh mắt, ngầm ra lệnh cho chúng tiến lên cướp lấy Thanh Loan.
Hành vi cường thế cưỡng đoạt như vậy, đến trên người Nam Cung Lam lại biến thành lẽ đương nhiên.
Không sai!
Trong cảm nhận của những người đang có mặt ở đây, Nam Cung Lam không phải cướp đoạt linh thú, mà là chỉ muốn đem nó về chữa trị! Đoán chừng trong toàn bộ Vô Tận Thành này, cũng chỉ có mỗi mình Nam Cung Lam mới có được nghĩa khí ngút trời như thế, không so đo được mất!
Ngay khi mà đám thuộc hạ của Nam Cung Lam gần tới được bên cạnh Thanh Loan, thì từ trên mặt đất xung quanh Vân Lạc Phong bỗng nhiên mọc lên vô số mạn đằng, nhắm hướng đám người kia mà vươn tới, trong tích tắc đã quấn chặt lấy tất cả bọn chúng, làm chúng không cách nào nhúc nhích được.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, làm cho ai ai cũng không kịp phản ứng lại....
Sắc mặt của Nam Cung Lam đại biến, dời tầm mắt về phía đám thuộc hạ đang bị mạn đằng trói chặt kia, hai tay đặt hai bên hông của cô ta nắm chặt lại.
Nữ nhân này.... Rốt cuộc là có lai lịch gì?
Hơn nữa, mấy sợi dây mây kia rốt cuộc là từ địa phương nào chui ra?
Vân Lạc Phong làm lơ hành vi và biểu cảm của Nam Cung Lam, cô lấy từ trong nhẫn không gian ra một số thuốc và vải băng bó vết thương.
Trước tiên Vân Lạc Phong đem một ít thảo dược nghiền nát ra nước, sau đó lấy nó bôi lên miệng vết thương cho Thanh Loan, tức thì, các miệng vết thương trên người Thanh Loan chậm rãi khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Chờ các vết thương đã khép miệng được tương đối rồi, Vân Lạc Phong mới tiếp tục dùng vải băng bó lại hai cánh cho Thanh Loan. Máu từ cánh của Thanh Loan thấm qua cả vải băng, đỏ hồng một mảnh đến rợn người.
"Quạt..."
(**Sa mở youtube nghe tiếng chim công kêu đấy nhé!)Thanh Loan bỗng phát ra một tiếng kêu, toàn thân trên dưới của nó run lên một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất lạnh băng.
Nam Cung Lam sửng sốt, bước nhanh đến trước mặt Thanh Loan, tiếp theo khuôn mặt của cô ta lại biến sắc thêm lần nữa: "Vừa rồi ta đã xem qua các vết thương trên người của nó, tất cả miệng vết thương đều là nọc độc, loại độc này ngoại trừ y sư của gia tộc Nam Cung chúng ta ra thì không một người nào có thể giải được! Cô rốt cuộc đã cho nó dùng thuốc gì? Sao lại có thể giải được độc trên người của nó?"
"Ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của ngươi!" Vân Lạc Phong nghe hỏi thì liền liếc mắt nhìn sang Nam Cung Lam, khóe môi cô chậm rãi cong lên: "Huống chi, bây giờ là thời điểm mà ta nên tính sổ với ngươi!"
Sắc mặt Nam Cung Lam càng khó coi: "Cô nương, vừa rồi ta cũng là do quá nóng lòng muốn cứu con linh thú kia, cho nên mới vô tình đẩy tiểu cô nương kia một cái mà thôi!"
"Tiểu Bạch, ả dùng tay nào đẩy con?"
Vân Lạc Phong không đáp lại lời Nam Cung Lam, ngược lại quay qua hỏi tiểu đồ đệ nhà mình.
Lâm Nhược Bạch suy nghĩ một chút, rồi trả lời một cách khẳng định: "Là tay phải!"
"Nếu vậy, thì cái tay phải kia không cần phải giữ lại làm gì nữa!" Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch, hơi thở trên người của cô lúc này thập phần nguy hiểm.
Lời nói của một thầy một trò ở đối diện làm mày liễu của Nam Cung Lam càng nhíu chặt hơn: "Ta cũng đã xin lỗi vì hành động của mình lúc nãy rồi, cô nương hà tất cứ bám mãi không buông như thế?"