Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1137

Edit: Sahara

"Lâm U đại nhân, vị cô nương này là...."

Ánh mắt của những y sư tiến đến tham gia đại hội đều cực kỳ sắc, bọn họ nhìn thấy hai mắt Lâm U thoáng cái đã đỏ ngầu lên, thì lập tức nhất trí chuyển cái nhìn lên trên người Vân Lạc Phong.

"Một kẻ không có đầu óc!" Lâm U hừ một tiếng, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, hai tay lão ta chắp ra sau lưng, bước từng bước tới trước mặt Vân Lạc Phong, hơi hất cằm, bày ra khí thế hơn người mà nói: "Vân Lạc Phong, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Đương nhiên, nếu như ngươi cầu xin ta, thì ta sẽ cho ngươi được tham gia đại hội y sư lần này!"

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Lâm U một cái, khóe môi có hơi giật giật: "Thanh Mộc, lấy đồ ra đây!"

Nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong, vị lão giả đứng cạnh Vân Lạc Phong liền lấy ngay một tấm thiệp mời từ trong vạt áo trước ngực ra rồi đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong đón lấy thiệp mời, lạnh lùng liếc Lâm U một cái, ánh mắt kia còn mang theo một tia khinh thường.

"Đây là thiệp mời do Cơ gia đưa tới! Không biết lần đại hội y sư này, là lời của gia chủ Cơ gia nói lớn hơn, hay là lời nói của ngươi lớn hơn?"

Ánh mắt Lâm U chợt tối lại, lão ta không ngờ Vân Lạc Phong lại có thể làm khó lão ta như vậy, tức thì, cả khuôn mặt già nua liền đen hơn cả đít nồi.

"Vân Lạc Phong, lần đại hội y sư này là do ta làm chủ, ngươi có lấy được Linh Hồn Chi Quả hay không cũng là do ta quyết định! Nếu bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu không....." Lâm U hơi hơi nheo hai mắt lại, một tia hàn quang từ đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

"Tránh ra!"

Khinh Yên nhìn thấy Lâm U vô lễ như thế, khuôn mặt nhỏ khả ái liền lạnh lùng, một mình bước lên trước chắn trước mặt Vân Lạc Phong, trường kiếm trong tay giơ thẳng lên cao ngang ngực.

"Ta và chủ tử của ngươi đang nói chuyện, một thị nữ như ngươi có tư cách gì mà chen miệng vào, lập tức cút ngay cho ta!"

Lâm U mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu khi nói tràn ngập sự lạnh lùng như hàn băng.

Khuôn mặt nhỏ của Khinh Yên chợt lạnh đi, lập tức tuốt kiếm khỏi vỏ chỉa về phía Lâm U đang bước tới, ngăn không cho lão ta tiến tới gần tiểu thư nhà mình.

Vân Lạc Phong đứng ở phía sau Khinh Yên, trong đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười tà khí, khóe môi lại câu lên một độ cong tuyệt mỹ.

Cùng lúc này, giữa đám đông bên ngoài có một giọng nam đột ngột vang lên.

Giọng nói này như có năng lực đặc biệt, khiến người ta cảm thấy tê dại đến tận xương, đồng thời cũng êm tai thoải mái dị thường.

"Bổn tọa nghe nói, những người có tư cách tham gia đại hội y sư lần này đều là do gia chủ Cơ gia quyết định, bất luận là kẻ nào cũng không được phép thay đổi các thí sinh đến tham gia tranh tài! Không biết là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy, để cho ngươi dám vượt quyền?"

Khi đám đông tách ra mà nhìn lại, liền thấy ngay một bộ trường bào màu đỏ thắm đập vào mắt. (*Sa: hừ hừ, hồ ly tinh nam, thuyvi_hino hốt hàng biến nhanh.)

Đó là một người nam nhân tuyệt mỹ.

Còn đẹp tới mức độ nào? 

Cho dù là hoa hồng được mệnh danh là diễm lệ nhất, nhưng so ra cũng không bằng được sự yêu diễm của nam nhân này.

Hồng bào trong gió, cùng một mái tóc đen dài nhẹ bay lên, đôi môi đỏ diễm lệ khẽ cong cong, nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh.

Đặc biệt nhất là, giữa hai mày của nam nhân này còn có một điểm chu sa, xinh đẹp vô cùng, càng góp phần phụ trợ và phát huy khí chất yêu diễm toàn thân hắn ta một cách nhuần nhuyễn hơn, dùng bốn chữ để hình dung thì chính là  "muôn vàn phong hoa".

Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn nam nhân đang chậm rãi bước tới, trong mắt cô chợt lóe lên một tia kinh diễm.

Nam nhân mà xinh đẹp như vậy, quả thật là từ lúc chào đời đến giờ, lần đầu tiên cô mới được nhìn thấy.

Chỉ là so với sự yêu diễm của nam nhân này, thì cô lại càng thích sự lãnh khốc và trung trinh của Vân Tiêu hơn.

(*Sa: thuyvi_hino, yêu diễm, yêu diễm đó nhá, nguyên văn cover đấy nhá!)

Vì thế, một tia kinh diễm kia cũng chỉ là lóe qua mà thôi, hai mắt của Vân Lạc Phong rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản, không hề dao động.

"Ngươi là người phương nào?" thần sắc Lâm U thoáng trầm xuống: "Đây là chuyện của Cơ gia chúng ta, không có liên quan gì đến ngươi cả!"

Ở chỗ tối, Thiên La nghe được lời này của Lâm U, liền khinh bỉ mà cười lạnh vài tiếng.

Địa vị của chủ tử nhà mình ở Cơ gia là không có người nào sánh được! Vậy mà cái lão già buồn cười này lại dám hỏi chủ tử là người phương nào? Lại còn hùng hồn tuyên bố chủ tử không có tư cách xen vào việc của người khác?
Bình Luận (0)
Comment