Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1177

Edit: Sahara

Linh lực này nhiều đến nỗi có thể so sánh cùng đại dương mênh mông.

"Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài!" lão giả đột nhiên suy nghĩ ra cái gì đó, liền bất ngờ kêu lên đầy kinh hỉ.

Một người có thể có được nhiều linh lực như thế, không phải thiên tài thì là gì đây?

Cho dù hiện tại cô nương này còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, thì chắc chắn sẽ trở thành một tuyệt thế thiên tài hiếm có.

Không được, ông cần phải đem chuyện này báo ngay cho viện trưởng mới được.

"Ngươi thông qua, mặt khác, báo danh ngày hôm nay kết thúc tại đây, mời mọi người ngày mai quay lại!"

Sau khi lão giả bỏ lại những lời này, liền vội vã rời đi.

Giọng nói của Vân Lạc Phong một lần nữa vang lên, làm cho lão giả còn chưa đi được mấy bước thì đã phải dừng lại.

"Muội muội của ta cũng muốn báo danh, không biết muội ấy có thể cùng ta tiến vào học viện hay không?"

"Có thể!" lão giả không cần suy nghĩ đã lập tức gật đầu: "Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề! Hiện tại ta có việc phải đi ngay, chờ đến ngày khai giảng, ngươi có thể đến tìm ta."

Vừa dứt lời, lão giả liền xoay người rời đi ngay lập tức, nhìn bóng dáng của ông đúng là rất vội vã, chỉ nháy mắt thôi thì thân ảnh của lão giả đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Vân Lạc Phong nhìn đá khảo nghiệm bị bỏ quên lại đây, hơi hơi nhíu mày lại một chút, dùng linh hồn truyền âm mà hỏi Tiểu Mạch.

"Tiểu Mạch, chuyện này là sao vậy?"

Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày rồi mới đáp: "Chủ nhân, linh lực của người có chút đặc thù, đá khảo nghiệm này nhất thời không thể kiểm tra ra được tu vi của người, nhưng nó cũng phát hiện ra linh lực của người là thứ tốt, vì vậy mới không ngừng muốn cắn nuốt linh lực của người như vừa rồi."

Trên mặt Vân Lạc Phong bỗng treo lên nụ cười tà khí: "Chiếu theo lời ngươi nói, vậy chẳng phải là tảng đá này đã thành tinh rồi sao?"

"Chủ nhân, thế giới bao la, việc lạ gì cũng có, một tảng đá có thể tự sinh ra ý thức cũng không có gì là kỳ quái!"

Vân Lạc Phong khẽ vuốt vuốt cằm, đáy mắt chợt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa: "Hiện tại chúng ta đã thành công thông qua báo danh rồi, đợi thêm vài ngày là có thể tiến vào học viện, Tiểu Mạch, đến lúc đó, ngươi nhớ phải lưu ý xem Linh Hồn Chi Quả ở nơi nào, tìm thấy rồi thì ta sẽ lập tức rời khỏi học viện ngay, Vân Tiêu vẫn còn đang đợi ta đi tìm chàng."

"Được, chủ nhân, người yên tâm đi, bằng vào năng lực của ta, rất nhanh thôi sẽ tìm ra được vị trí của Linh Hồn Chi Quả cho người."

____

Học viện Tây Châu.

Trong trưởng lão thất, một đám lão giả đang tụ họp cùng nhau bàn bạc, thì đúng vào lúc này, bọn họ thoáng nhìn thấy có một đạo thân ảnh đang vội vã chạy vào, khi thân ảnh kia dừng lại, liền thở hổn hển mà nói: "Các vị trưởng lão, trong buổi báo danh ngày hôm nay đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn."

"Chuyện gì mà ngoài ý muốn chứ?"

Người nói lời này là một vị lão giả mặc trường bào màu xám, ông nhìn vị lão giả vừa đến báo tin, nhàn nhạt hỏi.

Lão giả báo tin lau đi mồ hôi trên trán: "Thời điểm ta khảo nghiệm người đến báo danh thì phát hiện ra một vị cô nương, thoạt nhìn thì vị cô nương này giống như là không hề có một chút tu vi nào cả."

"Không có tu vi? Chuyện này thì có gì đâu mà ngoài ý muốn với không ngoài ý muốn chứ? Cứ trực tiếp phán người đó không thông qua là được rồi!" pháo hôi lão giả nhíu mày, không có kiên nhẫn mà nói.

Thế nhưng, lão giả báo tin vẫn tiếp tục nói: "Nhưng... Nhưng mà đá khảo nghiệm lại không ngừng hấp thu linh lực của cô nương kia, mà linh lực của vị cô nương đó lại giống như là không có giới hạn vậy, vì thế, ta mới phải vội vàng đến báo tin cho các vị trưởng lão."

Cái gì?

Chúng trưởng lão lập tức đứng bật dậy,  trong mắt người nào người nấy đều là vẻ kinh ngạc không thôi.

"Linh lực không có giới hạn? Đây là đặc điểm mà chỉ có thể chất hư vô trong truyền thuyết mới có được! Người có thể chất hư vô đều là thiên tài trong ngàn dậm mới tìm được một, thật không ngờ loại thiên tài yêu nghiệt như vậy lại xuất hiện tại học viện Tây Châu của chúng ta, ha ha ha!"

Pháo hôi lão giả cười lớn ha ha mấy tiếng, sau đó, ông mới cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nói: "Thiên tài này ta muốn chắc rồi! Tất cả các người đừng có mà tranh đoạt với ta!"
Bình Luận (0)
Comment